Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày Mai

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bước chân vào nhà, một không khí hoàn toàn khác. Nó âm u, yên lặng một cách kỳ lạ. Trong căn phòng khách, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của bố tôi. Tôi từ từ ngẩng đầu lên... mẹ ơi, gϊếŧ người mất thôi. Khuôn mặt bố tôi đang nộ khí xung thiên, khí chất toát ra hừng hực tận trời xanh, ánh mắt tia lửa hạt nhân đang nhìn cô con gái như muốn thiêu đốt thành than, thành tro. Tôi sợ hãi, vội vịn tay vào tường để đứng vững. Tôi chưa bao giừ thấy bố giận thế này từ lần bị tôi lỡ chân đá bóng vào mặt làm gãy sụn mũi của bố. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Và như để giải đáp cho thắc mắc của tôi, một nhân hình nãy giờ đang bị che lấp bởi chiếc ghế sô pha nhẹ nhàng đứng dậy. Oa, dáng vẻ của một soái ca với tấm lưng vững chãi, bờ vai to rộng đang khoác trên mình một bộ vest xám đen. Nhưng sao tôi thấy cái dáng này quen quen... giống hắn quá ta. Chắc không phải như tôi nghĩ đâu nhỉ?

Hắn từ từ quay đầu lại như để khẳng định cái tên vừa xuất hiện trong đầu tôi là đúng. Cái tên Minh Triết điên rồ này, sao hắn lại ở đây vào lúc này? Vừa mối tan học mà, hắn lấy cái xe này ở đâu ra? Sao hắn thay đồ nhanh vậy? Chưa kể quần áo hắn mặc cực kỳ phẳng phiu, không tìm thấy một nếp nhăn nào. Ủa, cái đồng hồ dát vàng đeo trên tay hắn từ bao giờ thế kia? Bình thường hắn không đeo là do sợ bị cướp sao? Và một câu hỏi lớn nhất chính là... HẮN Ở ĐÂY LÀM GÌ???

-Sao...sao anh lại...lại...ực...

Giờ thì tôi không chỉ phải vịn tay vào tường nữa mà phải dựa luôn người vào tường. Cái quái gì vậy?

-Trà, lại đây!

Bố tôi gằn giọng khiến tôi không rét mà run. Mặc dù so với sát khí mà hắn từng tỏa ra không thể sánh bằng nhưng chỉ thế này thôi cũng đã đủ khiến tôi tim đập chân run rồi.

Tôi rón rén bước từng bước một, vết thương dưới chân vẫn nhói lên không ngừng khiến bước chân của tôi càng run hơn nữa. Giờ trông tôi chắc không khác gì con cầy sấy.

Nhưng đó vẫn chưa phải tất cả. Đỉnh điểm là khi tôi mới bước được hai bước, hắn đã “tốt bụng” đi tới dìu tôi. Người hắn ngược lại hoàn toàn với bố tôi, thay vì tỏa ra những tia hỏa lực để thiêu đốt người khác thì hắn lại tỏa ra hàn khí lạnh băng. Bây giờ thì so ra với độ run của tôi thì chắc con cầy sấy cứ phải gọi bằng sư phụ. Hàn khí của hắn đã tiếp lực cho cơ chế “run” đang phát tín hiệu từ cơ thể tôi.

Giờ thì có cho tiền tôi không dám nhìn vào bố tôi nữa. Cái cảm giác không biết mình có tội gì mà vẫn phải chịu phạt nó còn sợ gấp tỷ lần khi tôi biết tội của tôi là gì. Nhưng có một điều tôi dám chắc chắn: Hắn chính là nguyên nhân. Và câu nói cách đây vài phút của đại ca đã đập thẳng vào đầu tôi như một cái tát vào mặt tôi cho tỉnh. Và tôi một gỡ tay hắn ra, nhưng mà sao hắn khỏe quá vậy? Gỡ mãi mà tay hắn không bỏ ra. Đà này thì tôi chết thật rồi.

Tôi len lén nhìn hắn, định là thể hiện đôi mắt cún con lấy lòng hắn, mong hắn mở lòng từ bi mà thả tay tôi ra. Nhưng ánh mắt cún con của tôi chưa được bộc lộ thì đã bị ánh mắt gϊếŧ người của hắn bóp ngạt. Vâng, chính là cái ánh mắt ám ảnh tôi từ mấy chap đầu đến tận bây giờ. Cái ánh mắt khiến người khác không dám nhìn sâu vào trong bởi bên trong đôi mắt ấy như đang có ngàn con quỷ đang gào thét.

Tôi nuốt khan, vội cúi đầu xuống, không còn dám ho he chống đối mà cắm đầu cắm cổ tiễn tới chỗ bố. Tôi đã nói rồi phải không? Lần đầu tiên gặp hắn tôi đã thấy sợ hắn hơn cả bố tôi mặc dù tôi không hiểu vì sao lửa của bố tôi lại thua băng của hắn. Phải chăng vì băng tan ra thành nước nên dập tan nát lửa rồi?

Giờ thì khỏi nhìn tôi cũng biết rằng bố tôi đang mắt long sòng sọc mà nhìn đứa con gái thân yêu. Bố à, đâu phải tại con, tại hắn ta quá đáng sợ, quá ác ma mà thôi. Con xin lỗi bố lắm lắm.

-Chân mày làm sao thế này?

Bố tôi hỏi, giọng như ngàn mũi kiếm chĩa thẳng vào tôi.

Tôi chưa kịp ú ớ gì cả thì ông anh trời đánh thánh đâm của tôi đã xông vào, nói:

-Đà này mày lại đi oánh nhau phải không? Bố dạy mày võ để mày đi đánh nhau hả cưng?

Vâng, và như một đốm lửa cho ngòi nổ, bố tôi nổi cơn thịnh nộ, quát lớn khiến tôi giật bắn mình:

-CÓ PHẢI THẾ KHÔNG?

Tôi run rẩy, vội giải thích:

-Khô...không phải đâu bố.

-Là do dẫm phải thủy tinh đấy ạ.

Hắn nhẹ nhàng, chậm rãi nói như chẳng có chuyện gì to tát. Tôi ngu ngu giương mắt ếch nhìn hắn. Hơ, sao hắn đối diện với bố tôi bình thản thế nhỉ?

Bố tôi nhìn hắn một lúc rồi ra lệnh cho hai đứa tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống ghế mà người vẫn run run, thầm chửi rủa đại ca. Cái đồ bại hoại nhân cách, không thương đứa em bé bỏng này thì thôi lại còn thêm dầu vào lửa.

-Vậy cậu là bạn trai con gái tôi?
« Chương TrướcChương Tiếp »