- Gia Minh, nếu đệ thích ta cho đệ chơi, nhưng với một điều kiện.
- Đệ ? Lão tử khi nào làm đệ của ngươi cơ chứ.
- Không thích ?
- Đệ cũng được, ngươi thích gọi gì thì gọi. Điều kiện là gì, nói nhanh đi ta ngứa tay lắm rồi nha.
- Được đánh, không được gϊếŧ.
Nghe xong câu nói của Liên Thành, ai cũng há hốc mồm nhìn cậu. Họ không nghĩ một người nhát gan luôn bị người khác đem ra làm trò đùa lại nói được mấy lời như vậy. Cậu nhìn họ làm hành động như ta nói gì sai sao, không liên quan đến ta.
Người của ả bây giờ mới lấy lại tinh thần xông về phía Gia Minh. Y chỉ cười rồi cũng lao về phía họ, động tác y ra tay quá nhanh, chỉ một lúc tất cả đã nằm đo đất hết. Y đi về phía ả Chu phi kia cười khinh bỉ.
- Như vậy cũng đòi đánh nhau với ta sao. Như vậy mới gọi là đánh nè, giám đánh người của ta, giám xỉ nhục Liên Nhi ta, đã xấu xa rồi còn mất nết. Ta đánh cho ngươi chừa nè, nói cho ngươi biết ta ghét nhất là đánh đàn bà con gái đó.
Kèm theo mỗi câu nói là một cái tát, tiếng tát nghe em tai làm sao. Em đến nỗi ai nghe thấy tiếng đó của y cũng rùng mình khϊếp sợ. Nếu để y tát nữa ả Chu phi kia sẽ chết mất.
Tiểu Liên thấy tình hình cứ để cho Gia Minh đánh ả như vậy cũng không hay. Dù sao ả ta cũng được ân sủng của hoàng thượng.
- Công tử .... ....
Như hiểu được suy nghĩ của Tiểu Liên, Liên Thành chán nản bảo Gia Minh dừng tay.
- Gia Minh, như vậy chắc ổn rồi đó. Chơi vậy được rồi.
- Sao lại dừng, ta chơi chưa đã mà.
- Như vậy cũnng đủ cái gọi là quà gặp mặt rồi. Đi thôi.
Gia Minh khó chịu đi lại phía Liên Thành, bất mãn nhìn y.
- Các ngươi cứ đợi đó, ta sẽ bẩm báo chuyện này lên cho hoàng thượng. Xem các ngươi còn cười được bao lâu.
Ả Chu phi kia được đám nô tù đỡ đứng dậy, tức giận chỉ tay thẳng về phía Liên Thành. Cậu như sắp mất kiên nhẫn nhìn ả, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh đến đáng sợ.
- Tiểu Liên muội nói xem, Chu phi được hoàng thượng tiến cử vào cung vì cái gì.
- Dạ ? À. là vì Chi phi có tài đánh đàn rất hay nên được hoàng thượng cho tiến cung.
Đàn sao? Cậu cười nụ cười của chết chóc, xung quanh cậu lại tỏa ra một luồng khí lạnh, khiến ai cũng phải bước lùi lại. Ả Chu phi kia nhìn người trước mặt sợ đến run cả người. Trước mắt ả không còn là con người nữa, cậu giống như con mãnh thú đói đang nhìn con mồi ngon trước mặt mình vậy. Mà mãnh thú là ai , miếng mồi ai chắc mọi người cũng đoán ra rồi nhỉ.
- Ngươi muốn làm gì ? Đây là hoàng cung, ngươi không được làm càng.
- A !!!!! Đau quá. Tay của ta, mau buông tay ta ra.
- Ta sơ ý quá, ngươi có sao không, đôi tay này dùng để đánh đàn cho hoàng thượng nghe phải không ta, tiết thật đó.
Lần này là chỉ là tay , lần sau ta không đảm bảo mạng ngươi càng hay không.
Cậu đang nắm cánh tay của ả, không thương tiết mà bốp lấy, đến nỗi mọi người xung quanh đều nghe thấy tiếng rắt....rắt.... Hiện giờ thì ả đang ngồi trên đất ôm lấy cánh tay biến dạng của mình run rẩy không giám nhìn cậu.
Đang đứng cậu cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, quay sang nhìn bốn con người kia đang ra sức cười vỗ tay cổ vũ cho cậu. Không phải họ, vậy ai, cái không khí này làm cậu khó chịu quá. Cậu bước qua bốn người bọn họ, ý bảo đi.
- Về.
Sau khi họ đi khỏi thì ở một góc nào đó, đôi mắt phượng đang nhíu lại, miệng mỉm cười một cách nhanh nhất rồi quay về trang thái củ, không ai kịp nhận ra.
- Người đó có phải là Ngụy Liên Thành ?
- Bẩm hoàng thượng đúng vậy.
- Vậy còn bốn người đang đi cùng y là ai.?
- Theo thần được biết, đó là hai người hầu Tiểu Tâm và Tiểu Liên. Còn hai người còn lại là Gia Minh và Hàn Phong, bạn của y.
- Điều tra thân thế hai người kia cho trẫm.
- Thần tuân chỉ.
Vâng người tự xưng mình là trẫm đây không ai hết chính là người đứng trên vạn người Long Hạo Khiêm. Mang trên mình khuôn mặt hoàn mỹ, hoàn toàn không có góc nào chết cả.
Nói xong hắn phất tay áo, đi về tẩm cung của chính mình để nghĩ ngơi. Vừa đi hắn vừa nghĩ lại khuôn mặt cậu lúc nãy, bao nhiêu hứng thú, bao nhiêu thú vị khi ra tay với người của hắn.