Hoàng cung Nam Quốc giờ bận rộn hơn, người người ra vào tấp nập, đông vui hơn trước nhiều. Nơi bốn người kia nghỉ ngơi vốn được gọi là Tần Uyển cung, nơi này chỉ dùng để cho các quý phi ở.
Sau khi nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ hai người TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM cũng nhanh chóng đi đến phòng GIA MINH, HÀN PHONG để chăm sóc.
...Đã ba ngày kể từ khi nam nhân kia đem hộ vào cung thì cả ba chưa ai chịu tỉnh cả. Hai nàng đều rất lo lắng khi thái y nói họ không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi....
Trong ba ngày luôn có hai người thường xuyên ra vào hỏi han chăm sóc hai người. Hôm nay cũng vậy cũng lúc TIỂU TÂM bước vài đã thấy người đó ngồi im lặng nhìn HÀN PHONG. Thắc mắc không biết đây là vị quan nào, TIỂU TÂM đánh liều nhỏ giọng hỏi.
- Xin lỗi, không biết vì sao người lại..... ngày nào cũng tới đây....
- Ta chỉ đến thăm y mà thôi, không có gì đâu. Mà y tên gì thế.
- Huynh ấy tên HÀN PHONG, người là.....
- Ta là NGÔ LÃNG, nhị vương gia của Nam Quốc.
- Nhị.... vương.... gia.....?
- Đừng ngạc nhiên như vậy, giờ ta có việc phải đi đây. Lúc nào y tỉnh thì cho người báo cho ta biết.
- Vâng nhị vương gia.
Đợi NGÔ LANG rời đi rồi, nàng mới dám thở mạnh một cái, sao cái duyên của họ toàn liên quan đến hoàng cung vậy. Đang mãi suy nghĩ vẩn vơ thì nàng nghe tiếng gì đó. Giật mình quay lại thì thấy môi HÀN PHONG đang mấp mấy.
-Ưʍ...
- A! PHONG Ca.... huynh tỉnh rồi....
- Nước.... khát....
Nàng tay chân luốn cuốn chạy đi rót nước cho y, đỡ y ngồi dựa vào thành giường. Đợi y uống xong như nhớ chuyện gì đó, nàng chạy nhanh ra ngoài bỏ mặt HÀN PHONG ngồi một mìn không hiểu mô tê gì. Một lát sau nàng đi vào, bên cạnh còn thêm một người nam nhân khác nữa.
HÀN PHONG thấy người lạ liền hϊếp mắt lại phòng thủ nhìn nam nhân đó. Y liếc mắt về phía TIỂU TÂM ý muốn hỏi người này là ai. NGÔ LÃNG nhìn điệu bộ y như thế thì cười cười, đến cái ghế được đặt gần giường ngồi xuống.
- Tỉnh rồi à, ngươi thấy trong người thế nào rồi, có cần ta gọi thái y không?
- Ngươi là ai, TIỂU TÂM ta đang ở đâu?
- Đây là Nam Quốc, ngươi đang ở "nhà" của ta.
-......
Thấy y cụp mắt xuống, mặt có vẻ buồn rầu, NGÔ LÃNG đưa tay mình lên chạm vài tráng y.
- Ngươi sao vậy, cũng không nóng mà. Ta tên là NGÔ LÃNG, còn ngươi.
- HÀN PHONG.
HÀN PHONG không có ý né tránh, chỉ ngồi im cuối mặt xuống dưới cứ để bàn tay ấm áp kia đặt lên tráng y. Giờ y mới để ý chân trái của y không cử động được. Vô thức đưa tay xuống đùi, bóp mạnh nó một cái.
- A.....
- Ngươi điên à, khó khăn lắm ta mới giữ được chân cho ngươi đó. Ngươi không thương bản thân mình thì cũng nghĩ vì ta một chút chứ.
NGÔ LÃNG thấy hành động của y thì thất kinh vội chụp tay giữ chặc y lại, ghìm y vào người mình. HÀN PHONG ngạc nhiên rồi nhắm mắt lại ngửi mùi hương nhè nhẹ trên người NGÔ LÃNG.
- Ta không sao đâu, chỉ muốn kiểm tra xem chân mình có liệt hay không thôi. Thật may là không sao.
- Thật sự không sao?
- Đúng. Mà ta còn hai đệ đệ nữa không biết họ sao rồi.
NGÔ LÃNG nhẹ thả y ra, ngồi lại xuống ghế rồi mới nói chuyện với y tiếp.
- Một người đang ở phòng bên cạnh hình như cũng vừa tỉnh. Còn một người đang ở nơi khác, đến giờ vẫn chưa có gì.....
- Ai chưa tỉnh?
- Là người mặc hắc y, được huynh ta đem về bên chỗ huynh ấy trị thương. Nhưng do y bị tổn thương nghiêm trọng nên việc phục hồi còn tùy vào y.
HÀN PHONG thẫn thờ khi nghe NGÔ LÃNG nói, viền mắt y cũng ửng đỏ. NGÔ LÃNG quan sát y có gì đó không ổn liền đứng dậy.
- Ngươi nên nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai ta sẽ đến và dẫn ngươi đi gặp hai người kia.
NGÔ LÃNG đỡ y nằm xuống, sửa chăn lại cho y rồi mới bước ra ngoài. Trước khi đi còn căn dặn mọi người không được làm ồn với lại chuẩn bị ít cháo để khi tỉnh dậy y có thể dùng.
Bên này GIA MINH cũng đã tỉnh dậy, thật ra phòng của HÀN PHONG và GIA MINH đối diện nhau, chỉ cách một khoảng sân mà thôi.
- A... đau thế....ta vẫn..... chưa chết à...
- Ngươi vẫn chưa chết.
- Á.... mẹ ơi..... ma.....
Vừa mới tỉnh dậy, y mơ màng chưa biết mình chết hay chưa. Đang tự hỏi tự trả lời thì bên cạnh phát ra tiếng cười khúc khích.
Y giật mình quay qua bên chỗ bàn thì thấy có một nam nhân đang ngồi chống cằm nhìn y cười cười.
- Làm ta giật cả mình, mà ngươi là ai, đây là đâu, mọi người đâu rồi, mà sao ta lại ở đây, rồi ngươi cười cái gì?
- Ngươi hỏi cung ta à.?
- Ngươi không trả lời thì thôi.
- Hazzzz... Ta là NGÔ DỊÊN, đây là "nhà" ta, người thân của ngươi đang nghỉ ở phòng cạnh, là ta đã cứu ngươi, ta cười vì ta chưa từng thấy ai thập tử nhất sinh sau khi tỉnh dậy lại mạnh miệng như ngươi. Ta trả lời vậy được chưa.
- Xì..... kệ ngươi....
Người ngồi đó không ai hết là NGÔ DIỆN là tam vương gia Nam Quốc. GIA MINH nghe NGÔ DIỆN nói xong thì gật gật như hiểu, nhưng cũng vì còn mệt nên thϊếp đi luôn. Mặc kệ ai kia đang nhìn hay mặc kệ nơi này nơi nào chìm lại vào giấc ngủ ngon lành.
♤♤♤♤▪▪▪▪♤♤♤♤♤♤♤
Tại Hoàng Ninh cung.
- Y thế nào rồi?
- Bẩm, y đã hồi phục được 6 phần rồi, còn việc y có tỉnh hay không thì thần nghĩ ta nên chờ. Thần cũng không rõ nữa.
- Được rồi ngươi lui đi.
Nam nhân đó đi lại giường ngồi cạnh bên LIÊN THÀNH, nhìn cậu lắc đầu.
- Đến khi nào ngươi mới chịu tỉnh, ta có chuyện thật sự muốn hỏi ngươi. Ta chỉ không gặp ngươi thời gian không ngờ mọi chuyện....... Rốt cuộc vì sao ngươi lại ra nông nổi này, là vì tên đó sao.
Nam nhân đó cứ ngồi nói nhảm một mình, thì phía ngoài NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN đi vào. Nam nhân đó ra lệnh họ đi lại chỗ cái bàn lớn chờ mình, y ngồi đó nhìn cậu một lúc rồi mới đứng dậy đi lại cái ghế lớn ngồi xuống.
- Hai người kia tỉnh rồi à?
- Vâng, nhưng do vẫn chưa khỏe nên vẫn còn nghỉ.
- Được rồi. Tạm thời cứ để họ vậy đi, hai đệ cho người điều tra chuyện đó đi.
- Vâng.
Hai người kia lui ra, nam nhân đó nhìn về phía giường một lần nữa mỉm cười rồi mới lao đầu vào đống tấu chương đang chất chồng kia.