Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn ngồi đó nhìn người đang đứng phía cửa, có phải hắn chiều nàng quá rồi nên không xem ai ra gì. Người đang đứng trước mặt hắn không ai hết chính là Lục quý phi mà hắn hết lòng yêu thương.

Chuyện là ả nghe hắn hồi cung đã nhanh đến tìm nhưng công công lại nói hắn sẽ nghỉ qua đêm tại Ẩn cung của cậu nên đùng đùng tức giận đi đến đây muốn gây khó dễ.

- Nàng đến đây làm gì ? Không phải giờ này nên nghỉ ngơi rồ hay sao.

- Hoàng thượng hai ngày nay người đi đâu, thần thϊếp rất lo cho người. Biết tin người vừa hồi cung nên đã đến tìm nhưng không thấy hỏi ra thì mới biết người ở đây.

- Tìm ta lúc này, khiến nàng lo rồi. Nàng cũng nên về nghỉ ngơi đi.

Lục quý phi tức giận nắm chặc tay, hoàng thượng dạo gần không hề để ý đến ả, người mất tích hai ngày về liền đến tẩm cung của tên khốn này. Nhìn cậu đang nằm trên giường, trên người chỉ mặc chiếc áo mỏng, nó lại bị trượt xuống khỏi bã vai. Ả không giữ nổi bình tĩnh chỉ thẳng tay về phía cậu.

- Hoàng thượng, người vì tên khốn này mà bỏ mặt ta sao.

- Nàng đang nói gì ?

- Không đúng sao, vì cái tên dơ bẩn, lúc nào cũng giả vờ thanh cao nhưng luôn thích nằm dưới thân người khác rêи ɾỉ. Chẳng khác gì điếm không chứ, thứ nam không ra nam nữ không ra .........

"Vυ"T"

"PHẬP"

Ả đang luyên thuyên đang xả giận lên người cậu thì có thứ gì đó lạnh lạnh sượt qua má mặt ả vυ"t ra phía sao, găm thẳng vào cửa. Quay đầu nhìn nhìn lại thì ra cái thứ lạnh lạnh đó là một con dao nhỏ.

Nhìn về phía hoàng thượng, ả thấy sau lưng hắn là một gương mặt lạnh lẽo mang sự chết chóc đang nhìn ả như khıêυ khí©h.

- Tên khốn ngươi đang muốn ám sát ta.

- Gϊếŧ ngươi tổ hại bẩn tay LIÊN THÀNH ta.

- Ngươi.....

- Hoàng thượng, mong người lấy lại danh dự cho LIÊN THÀNH ta, người tự đến đây đòi ngủ bây giờ ta lại mang tiếng "đĩ điếm" a, DANH DỰ CỦA TA ĐÓ a.

Cậu cố nhấn mạnh hai từ đĩ điếm và nghiến răng nói năm từ cuối nhìn ả. Hai tay thì ôm cánh tay hắn, ngực tự vào cạ cạ chớp chớp mắt mặt ủy khuất.

- Lục quý phi, chuyện trẫm ngủ với ai cũng phải báo cho nàng biết sao. Theo ta biết người quản lý hậu cung này là thái hậu không phải nàng.

- Hoàng thượng, thần thϊếp biết lỗi nhưng do lo cho người nên mới tức giận nói những lời không hay, mong người bỏ qua cho thần thϊếp. Thần thϊếp thực sự rất nhớ người.

"Vυ"T"

Con dao đang cắm trên cửa bỗng nhiên được cậu thu về, nó một lần nữa đem thứ lạnh lạnh chạm vào mặt ả làm ả phải rùng mình. Cả hắn và ả chưa hiểu vì sao cậu lại hành động vậy thì có tiếng người nói ở phía ngoài vọng vào.

- Ai gia đi ở phía ngoài đã nghe tiếng cãi nhau trong này rồi, bộ nơi này có chuyện gì sao.

- Thần thϊếp Lục quý phi thỉnh an thái hậu.

Thấy bà đi vào, Lục quý phi hàn lễ thỉnh an bà, bỏ mặt ả lướt qua như không thấy bà bước lại bàn gần đó ngồi xuống nhìn cậu và hắn.

Chuyện là bà vừa tụng kinh cầu an xong lại nghe người của bà thông báo Lục quý phi đến làm khó dễ cậu nên đã đến để xem tình hình thế nào.

- LONG Nhi, hai hôm nay con đi đâu sao không cho ta biết, ta rất lo lắng cho con đó.

- Nhi thần biết tội, xin người thứ lỗi cho nhi thần.

- Không sao, LIÊN THÀNH con sao thế không khỏe à.

- Dạ không thưa người. Á....

"BỊCH"

Cậu vừa nói vừa đặt chân xuống bước lại chỗ bà, ai ngờ mới bước được hai bước thì chân run run khụy luôn xuống đất. Mặt ủy ủy khuất khuất, mắt ngấn lệ nhìn bà. Thấy cậu đột nhiên ngã hắn nhanh chóng đỡ cậu lên, dìu lại cái ghế bên cạnh bà để cậu ngồi xuống đó.

- Con sao vậy, nói cho ai gia biết đi.

- Con..... hức.....

- Con nói ai gia mới biết được mà giải quyết chứ.

Bà nhìn cậu khóc, không chịu được ôm cậu vào lòng. Gương mặt đang méo mó kia tự nhiên biến mất khi xà vào người bà, thay vào đó là một cái nhướng mày, miệng nhếch lên cao thách thức nhìn ả. Ả tức giận tay nắm thành quyền, cậu cư nhiên đang diễn kịch trước mặt ả.

- Con thấy thế nào rồi đỡ hơn chưa. Lúc nãy sao tự nhiên con lại ngã.

- Dạ, con cũng không biết nữa, tự nhiên con cảm thấy eo đau đến chịu không nổi, chân lại run run, sức trong người con như bị truốt sạch, cơ thể vô cùng mệt mỏi đau nhức, không thể di chuyển nên mới ngã.

Cậu đem cái bộ mặt ngây thơ kia ra ngồi kể lễ như mình không biết gì hết. Hắn ngồi bên nghe cậu nói thì đen mặt, đây là ám chỉ gì.

- Được rồi, con mệt thì nghỉ ngơi đi. LONG Nhi con đừng có dạy hư LIÊN THÀNH nghe không, để cho nó nghỉ ngơi nhiều nghe không.

- .......

- Lục quý phi, ngươi cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm loạn nữa. Nên nhớ hậu cung này vẫn còn ta.

Bà vừa đi xong thì ý cười trên mặt cậu cũng mất, lấy lại vẻ mặt lạnh băng chết chóc kia nhìn ả. Không khí trong phòng lạnh đi đáng sợ.

- Ta không ngờ tên khốn nhà ngươi lại biết diễn kịch đến thế.

- Chỉ tiếc LIÊN THÀNH ta lại không diễn giỏi bằng ngươi.

- Ai là người tuyên bố không cần ân sủng của hoàng thượng còn bây giờ lại tình nguyện trèo lên giường người cầu xin. Thứ không biết vô sỉ, ngươi không nhìn xem mình là ai đang đứng ở đâu à.

"CHÁT"

- Cái thứ nhất chính hoàng thượng là người xin trèo lên giường ta.

" CHÁT"

- Cái thứ hai ta chỉ biết liêm sỉ còn vô sỉ đéo biết.

" CHÁT"

- Cái thứ ba đương nhiên ta là NGỤY LIÊN THÀNH, còn nơi ta đứng là ẨN cung chứ không phải UYỂN cung của ngươi.

- Ngươi đánh ta..... hoàng thượng, người xem.

- Mười hoàng thượng ta cũng chấp, đây là đất của ta ta có quyền. Hắn không có quyền hạn gì ở đây cả. Còn bây giờ .......

- Á..... "BỊCH".

- Còn bây giờ thì CÚT, cho bổn tử ngủ. "RẦM"

- NGỤY LÊN THÀNH ngươi chờ đó cho ta.... Aaaaaaaaa......

Cậu chả nể nang ai, sẵn tiện ả đang đứng gần cửa tiện ta đưa chân đạp ả một cái, khiến ả bay luôn ra ngoài. Đóng cửa lại một cách mạnh bạo nhất, đi lại giường nằm xuống ngủ, mặc kệ ai kia đang đứng đó mở to mắt nhìn cậu.

- Nếu ngươi không ngủ thì có thể đi, đừng đứng đó cản trở giấc ngủ ta.

- Ngươi là đang tranh sủng với nàng.

-Tranh cái con khỉ, ngươi không thấy ả quá đáng với ta trước à. Nếu ngươi xót cho ả thì mời. Không tiễn.

- Nhưng dù gì nàng cũng là nữ nhi.

- Vâng nữ nhi, nhưng ta cũng chỉ là nam nhân yếu đuối. Giờ thì ta muốn ngủ. Không ngủ thì biến cho ông.

Hắn không biết cớ gì lại nghe lời cậu răm rắp, đi lại giường nằm xuống, vẫn đưa tay ôm lấy người cậu cư nhiên mà nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Bỏ qua luôn con người mới bị cậu đạp bay ra cửa kia. Người đó mới là người được hắn ân sủng được nhận tình yêu của hắn từ trước đến nay. Hắn làm vậy không sợ khai chiến hậu cung sao, hay trước giờ hắn chưa từng xem hậu cung này ra gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »