Ăn uống no nê, THANH NGUYỆT nhìn mấy con người còn lại không ai có ý định nhất chân đi mà ngồi ỳ ra một đống ở đấy.
- Mọi người có định đi chơi nữa không, dù gì vẫn còn sớm mà.
- THANH NGUYỆT nói đúng nha, giờ vẫn còn sớm lắm.
HÀN PHONG nhìn con người nói đến chơi hay ăn là sáng mắt kia lắc đầu cười khổ.
- TIỂU MINH, đệ chỉ có cái đó là giỏi.
LIÊN THÀNH nãy giờ để ý đến ba người hắn lúc ăn đến giờ không nói một tiếng nào, cậu gõ gõ tay lên mặt bàn gây sự chú ý với họ.
- Này, nếu ba người có việc về trước đi. Tụi này có chân nên tự biết đường về.
- Ta không có việc gì à, TỪ HINH ngươi có không.
- Ta cũng không. Mọi người đi đâu ta đi đó, không có ý kiến.
- Hai người đều không bận, vậy còn hoàng thượng, nếu đã nhớ tới vị lục quý phi nào đó thì có thể hồi cung.
Mới nghe xong câu hỏi của cậu, cả TỐNG LAM, TỪ HINH đều giật mình. Nhanh chóng đưa tay ra hiệu không có, giống như sợ cậu đuổi khéo hai người đi vậy. Chỉ có hắn vẫn đang ngồi đo duy trì sự im lặng, cậu đành lên tiếng cạ đúng điểm yếu của hắn để khai khẩu cho hắn. Không ngoài dự đoán của cậu, đυ.ng đến lục quý phi như đυ.ng đến điểm đau của hắn vậy.
- Ý ngươi là gì ?
- Không có ý gì cả, chỉ muốn hỏi ngươi đã nhớ người thương thì hãy về. Ta không giữ người làm gì đâu, mắc công lại mang tiếng tranh sủng mệt lắm.
- Ngươi thật sự không thích ta dành ân sủng cho ngươi.
- Sủng đó thì không cần, thứ ta cần là cái khác.
- Cái gì ?
- Khi nào đến lúc ta sẽ nói cho ngươi biết. Còn bây giờ, một là đi với tụi này hai là quay lưng thẳng bước về hoàng cung của ngươi. Tùy ngươi chọn.
HẠO KHIÊM nhíu mày nhìn cậu, cư nhiên như vậy mà thẳng thắn từ chối ân sủng của hắn. Có chuyện nào nực cười hơn khi được tiến cung tranh phi nhưng lại không muốn được ân sủng chuyện này có lạ không chứ. Còn cái yêu cầu cậu đưa ra là đang ép hắn vào thế bị động đây mà. Hắn nhìn cậu, đưa lên ngón trỏ lên thay câu trả lời.
- Tốt rồi, giờ đi đi mua ít đồ, sau đó lên núi cắm trại.
- Cắm trại ????
Cả đám đang tư thế đứng dậy chuẩn bị đi, nghe cậu nói cái gì mà cắm trại gì gì đó. Phản ứng hơi thái quá, sáu con người, sáu cái miệng cùng đồng thanh không gây sự chú ý mới lạ. Cậu đen mặt, bỏ đi một hơi, mặt kệ mấy khuôn mặt không hiểu mô tê kia.
GIA MINH nhịn cười không được đành bậc thành tiếng, ôm bụng vừa cười vừa nhìn họ. Như mấy tên vừa trốn trại ra vậy. HÀN PHONG đứng bên cũng chả kém, cố nhịn cười giải thích cho họ hiểu cái từ mà LIÊN THÀNH vừa nói.
- Cắm trại là chuẩn bị ít đồ ăn, lên trên núi tìm chỗ nào đẹp nhất, bằng phẳng nhất, có thể gắm được sao trời, ngắm được cả thành trì còn tốt. Sau đó đốt lửa ngồi quanh bên nó cùng nướng đồ ăn, cùng nhau nói chuyện tâm sự. Nếu có lều trại nữa thì ngủ tốt hơn.
Cả đám vừa nghe HÀN PHONG giả thích vừa gật gật như đã hiểu. Cái quan trọng bây giờ không phải tìm hiểu nó nữa mà là cậu đi đâu mất tiêu rồi. Tám con người loi nhoi hẳn lên đi tìm cậu, để cậu giận là một tội lỗi. Đó là kinh nghiệm rút ra bao lâu nay của họ, kể cả hoàng thượng cũng không ngoại lệ.
- LIÊN Nhi à, huynh mua gì nhiều thế. Định ở lại luôn trên núi à.
- Đúng đó. Muội thấy chừng này đủ rồi, THANH NGUYỆT, TIỂU TÂM muội nói đúng không.
- LIÊN THÀNH, nói chuyện với tụi ta đi mà, đệ cứ im lặng như vậy PHONG Ca buồn lắm đó.
Mặc cho họ lãi nhãi hai bên, cậu vẫn im lặng mua hết thứ này đến thứ kia. Mua xong tất cả mọi thứ mình cần, cậu bực mình quay lại nhìn bọn họ.
- Thứ nhất, ta mua gì kệ ta. Thứ hai, ai không đi có thể về. Thứ ba, đúng là ta có ý định qua đêm trên núi nhưng nghe các ngươi lãi nhãi nhiều quá nên quyết định lại rồi.
- Quyết định gì, ngươi nói ta nghe xem.
- Hoàng thượng chịu lên tiếng hỏi thì ta cũng xin thưa, nhờ các ngươi nên ta mới quyết định ba ngày ba đêm. Ai có ý kiến xin biến.
Ba ngày ba đêm, đang đua họ à. Trên núi có gì thú vị mà ở ba ngày ba đêm, chưa kể họ không đem theo y phục lấy gì thay. Còn hắn là hoàng thượng, mất tích ba ngày sao được. Ai cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, xong lại đổ dồn vào nhìn hắn.
- Được, ta đi. Hoàng cung không có ta ba ngày không chết được đâu. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi xát định được vị trí cần đến chưa.
- Chuyện này.......
Nãy giờ lo đi mua đồ, nên LIÊN THÀNH quên mất mục tiêu cần tới. Đứng gãi đầu một hồi, nhìn xung quanh cậu đi lại một người bán hàng gần đó hỏi họ gần đây trên núi có chỗ nào cảnh đẹp không. Chuyện này có gì đâu mà khó cơ chứ.
- Ta hỏi xong rồi. Đi thẳng đường phía trước, là đến chân núi MÃ LINH, nghe nói trên đó phong cảnh đẹp lắm. Cũng gần đây nên ta sẽ đi bộ.
- Ngươi chắc chắn không đó.
- Hoàng thượng nói đúng, ngươi chắc là đường đó. TỐNG LAM ta không muốn làm trò cười cho thiên hạ đâu.
- LIÊN Nhi, sao ta thấy ngi ngờ thế.
Ai ai cũng đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn cậu, cậu thì tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai, vừa cầm kẹo hồ lô vừa ăn vừa nhìn họ.
- Mấy người biết nguy hiểm nhất là gì không ?
Nhận được cái lắc đầu của họ, cậu vứt luôn cây hồ lô ăn xong xuống đất rồi lấy cây khác bỏ vào miệng cắn một phát, một tay chống hông một tay cầm hồ lô chỉ về phía đám người họ.
- Để ta nói cho mà nghe, nguy hiểm nhất chính là đứa mù đường giám chỉ và tụi mù đường dám đi.