- Công tử, người biết hôm nay là ngày gì không ?
- Không.
- Ây... PHONG Ca còn huynh.
- Ta cũng không. Không phải ngày nào cũng như ngày nào sao.
GIA MINH đang đi ngang qua nghe họ nói là chuyện gì đó, hiếu kỳ chạy lại tám thử xem. Ba ngày nay y như bế quan tu luyện trong phòng, không bước ra ngoài nữa bước. Y nghĩ mình thành người tối cổ luôn rồi.
- Mấy người nói chuyện gì vậy, cho ta nói với.
- Không bế quan tu luyện nữa sau mà xuống núi nhanh vậy.
- LIÊN Nhi, một ngày huynh không xỉa ta huynh chịu không được à.
- Chắc không.
- Huynh....
Không gặp thì nhớ, gặp thì như chó với mèo, đích thị là hai người này rồi. TIỂU TÂM nhìn hai người khóc dỡ cười dỡ, nói họ con nít lên ba cũng không sai đâu.
- MINH Ca, huynh biết hôm nay là ngày gì không.
- Hôm nay à ?
- Ukm. Ráng nhớ xem là ngày gì đi.
- Mồng 7 tháng 7 ngày thất tịch thì phải
GIA MINH đưa tay lên sờ sờ cằm, như suy nghĩ rồi nói. Như nhớ ra gì đó, quay sang LIÊN THÀNH cầu khẩn.
- LIÊN NHI ơi LIÊN NHI, nể tình ba ngày ni ta tu tâm dưỡng tính hôm nay chúng ta trốn thành đi chơi đi. Ngày thất tịch đó.
- Chứ không ăn chè đậu đỏ à.
- TIỂU LIÊN à, tuổi mình còn nhỏ chuyện ăn chè đậu đỏ đó nghĩ sau đi. Đi chơi đi không phí đời tuổi trẻ muội nà.
Suy nghĩ một hồi, cả bọn quyết định đến chỗ khi trước trèo tường ra ngoài. Đang đi thì họ gặp ÂU THANH NGUYỆT, tình cờ nghe họ nói muốn đi chơi nên một hai nhất quyết bám lấy LIÊN THÀNH đòi đi cho bằng được.
- Đầu có vấn đề sao, sao cứ bám theo ta hoài vậy.
- Huynh cho ta đi với, ta ở đây chán lắm. Không ai chơi với ta cả.
- Đi gọi hoàng thượng ra chơi với cô. Tụi này đang bận.
- Đi mà, ta năn nỉ các ngươi á. Trong cung này không ai chơi với ta hết. Mấy người các huynh thu nạp ta đi.
Đây là công chúa một nước sao, bốn người còn lại nhìn hai người kia. Một người thì đứng bất lực, một người thì ngồi hẳn xuống đất, hai tay ôm chân người kia nhất quyết không buông.
LIÊN THÀNH bó tay con với con người này rồi, mặt còn dày hơn GIA MINH nữa. Nhưng tính tình cô lại rất trẻ con, không toan tính hay nham hiểm như mấy ả kia. Miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Đang định mở miệng chấp nhận thì bị giọng ai đó nhảy vào miệng ngồi.
- Các ngươi tụ tập ở đây có ý gì.
- Làm gì thì liên quan gì đến ngươi.
- Hoàng thượng, thϊếp thấy họ hình như đang bắt nạt THANH NGUYỆT công chúa thì phải.
Chuyện là hắn đi dạo với Lục quý phi, lại thấy góc tường bên này ồn ào nên qua xem thử. Ai ngờ lại là đám người bọn họ. Đã vậy, còn có công chúa THANH NGUYỆT đang ngồi dưới đất ôm chân cậu nữa. Mới nhìn vào ai cũng tưởng bọn họ đang bắt nạt nàng ấy cũng nên.
- Lục quý phi ăn nói cho cẩn thận, không miệng lại hại thân đấy.
- Ta nói gì sai sao tên người hầu kia.
- Hầu cái đầu bùi nhà cô đó. GIA MINH ta mà đi làm người hầu thì cô có nước cạp đất mà ăn.
- GIA MINH, hết tu tâm dưỡng tính rồi à.
HÀN PHONG giả vờ ngạc nhiên quay sang GIA MINH hỏi. Y khoanh tay trước ngực nhìn ả như muốn đánh nhau luôn rồi.
- Ba ngày qua ta tu tâm đủ rồi, còn dưỡng tính chắc chưa được.
- Hoàng thượng, người làm chủ cho thần thϊếp.
- Ngươi tự làm đi. Ta có chuyện muốn nói với hắn rồi.
Thấy ả như muốn ăn vạ lên người HẠO KHIÊM, LIÊN THÀNH kéo tay THANH NGUYỆT đứng lên, nói nhỏ cái gì đó vào tai nàng. Cả hai cười cười rồi nhìn lại hắn xong nhìn ả. Đợi ả nói xong, cả hai đi lại phía hắn, kéo hắn đi ra phía xa. Đưa tay ra phía sau ra dấu ok.
- Ngươi lôi ta ra đây làm gì. Có gì nói ở đó không được sao.
- Đương nhiên là không rồi. Chỉ muốn cho ngươi xem kịch hay thôi với lại ta có chuyện muốn hỏi.
- Hai người nói gì nhanh lên đi. Kịch sắp bắt đầu rồi kìa.
- Nếu ta đoán không nhầm THANH NGUYỆT là muội muội của ngươi đúng không.
- Sau huynh biết.
Nhận ra mình lỡ lời, cô im lặng nhìn HẠO KHIÊM.
Hắn nhìn cậu như không tin, đến cái này cậu cũng biết sao. Chuyện hắn với THANH NGUYỆT là muội muội người biết đếm trên đầu ngón tay.
- Ngươi sau biết chuyện này. Là ai tiết lộ.
- Đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ nói ngươi biết.
- Điều kiện gì ?
- Nhanh vậy sao, không suy nghĩ. Tốt. Đơn giản thôi, ngươi với TỪ HINH, TỐNG LAM cùng tụi này trèo tường trốn cung đi chơi.
Nghe xong cái điều kiện mặt hai người đơ ra rồi đen lại. Họ đường đường là hoàng thượng, công chúa mà lại trèo tường ra ngoài chơi. Cái này họ chưa bao giờ nghĩ ra. Còn hắn sợ an nguy đến muội muội mình không ngại mọi điều kiện của cậu, ai ngờ...
- Sao không đi cửa chính mà phải trèo tường.
- HẠO KHIÊM ơi là HẠO KHIÊM ngươi chắc không có tuổi thơ dữ dội rồi đúng không.Ngày ngày vùi đầu vào đống sách, không thì luyện kiếm. Hôm nay ta cho ngươi quay về tuổi thơ ngươi bỏ lỡ một ngày.
- Hôm nay ngươi nói nhiều nhỉ.
- Giải thích với tên đần như ngươi thì phải vậy.
Thấy hai người như muốn khích nhau tới nơi rồi, THANH NGUYỆT lên tiếng giải vây, kéo hai người lại một góc quan sát nhìn về phía chỗ bọn người HÀN PHONG.
- Hình như lão công ngươi bị người khác kéo đi tâm sự mỏng rồi nhỉ.
- Ngươi ăn nói hàm hồ. Hoàng thượng để ngươi gọi vậy sao.
- GIA MINH ta thích gọi gì thì gọi, miệng là của ta ta có quyền nói. Đâu như ai kia, trước mặt luôn tỏ ra yếu đuối e thẹn sau lưng hóa quỷ hóa yêu đi dọa hết người này đến người kia.
- Ngươi biết ta rõ vậy, ngươi không sợ một ngày nào đó người tiếp theo là ngươi sao.
TỪ HINH, TỐNG LAM đúng lúc đi tới chỗ hoàng thượng nghe được câu nói phía xa kia của ả. Ba người bọn hắn bán tính bán nghi nhìn cậu, định đi ra hỏi cho rõ. Cậu lắc đầu đưa tay ra ngăn miệng cong lên đường cong rất đẹp. Vô tình cũng là lúc hắn quay qua phát hiện ra đường cong tuyệt mỹ đó.
- Đúng như ta nghĩ, người là do ngươi sai.
- Các ngươi không có bằng chứng thì đừng vu oan cho người tốt.
HÀN PHONG không chịu đựng được con người này, vì quyền lực mà chyện gì cũng làm. Nếu không phải LIÊN THÀNH không cho họ ra tay, thì mạng ả mất từ lâu rồi.
- Ngươi mà người tốt sau. Ngươi nói không ngượng à.
- PHONG Ca, đất diễn của đệ. Huynh đừng cướp. Mấy nay con tu tâm dưỡng tính nay cho con ngủ tu năm phút chửi cái con não tàng này.
Ta nói cho cái não phẳng nhà nhà ngươi biết, về ăn nhiều óc chó vào cho nó nhăn bớt lại. Con người thì cái nết đã không cái đẹp cũng giả nốt. Chân thì dài tới nách, có thằn nào mù mới ưng ngươi, mình là ếch là nhái mà cứ tưởng là hoàng là phượng. Khoác lên người áo gấm mà tưởng mình làm cha thiên hạ mẹ thiên nhiên. Có ai ngờ mình chỉ là một bà điên vũ trụ mà cứ đứng đó ảo tưởng sức mạnh. Về phòng đóng cửa xám hối giùm đi. Sống đã chật đất mà cứ thích đi lông nhông, uổn công ta ba ngày nay ăn chay niệm phật, đều bị ngươi phá hết rồi.
TIỂU TÂM, TIỂU LIÊN, HÀN PHONG vuốt mặt nhìn GIA MINH. Ai cũng biết tài chửi " thuê" của y hết rồi, nhưng cái trình độ xả không có lối dừng này thì giờ họ mới biết. Không hổ danh GIA MINH, không làm mất uy danh của họ. Cả ba đứng vỗ tay tán thưởng y, đám người hầu phía sau không nhịn được cười nhìn ả. Còn ả thì tức đến nổi người run lên luôn rồi. Y là ai mà hạ nhục ả chứ, một tên LIÊN THÀNH đã mệt rồi, giờ lại thêm tên này. Ả sẽ cho họ biết đυ.ng vào ả như thế nào.
Bên này thì khác, mắt chữ a mồm chữ ô. Cái người đang chửi kia là GIA MINH họ biết à. Nhìn ai cũng quay sang phía mình như muốn hỏi. Cậu không kiềm được mà cười thành tiếng.
- Đó mới là GIA MINH thực sự, sau này khổ cho ngươi rồi TỐNG LAM thừa tướng.
Nghe cậu nói xong ai cũng nhìn về phía y như muốn thông cảm an ủi tương lai sau này của y vậy. Còn TỐNG LAM chỉ trầm mặt không nói gì. Chỉnh lại y phục cả bọn bước ra đi về hướng mấy người kia, làm vẻ mặt như không biết gì hết.
- Hoàng thượng, nãy giờ người đi đâu lâu thế để đám người này bắt nạt ta.
- Lục quý phi mệt rồi. Đưa nàng về cung nghỉ ngơi đi. Ta có chuyện cần bàn với họ.
Ả thấy hắn thờ ơ không quan tâm gì đến mình, bực mình giậm chân nhìn đám người LIÊN THÀNH tay nắm thành quyền, dù không muốn cũng phải đi.
- Xong rồi, đi thôi. Ba người các ngươi lên trước, xong đỡ ba nàng ấy lên sau. Cuối cùng là chúng ta.
- Đi với họ
- Vượt tường ra ngoài, Hoàng thượng.
Hắn im lặng, đạp nhẹ chân xuống đất phi lên đứng trên tường nhìn xuống họ. Thấy hắn lên rồi thì lần lượt đám người phía dưới cũng lần lượt qua bên kia tường. Không ngờ có lúc đám người hắn phải làm chuyện mất mặt này.