- Ngươi đi chuẩn bị cho ta một bàn ăn, ta muốn lát nữa sẽ ăn với hoàng thượng.
- Vâng, nô tỳ rõ.
ÁI HÂN sau khi ra lệnh cho người của mình xong, thì đi thay cho mình bộ y phục đẹp nhất. Vì ả biết hôm nay hắn sẽ đến tẩm cung của mình.
- Lục phi tham kiến hoàng thượng.
- Nàng mau đứng lên đi, không cần phải hành lễ đâu.
HẠO KHIÊM sau buổi thượng triều xong thì đi thẳng đến tẩm cung của ả.
- Hoàng thượng, thần thϊếp đã chuẩn bị cơm trưa, hoàng thượng ở lại cùng dùng cơm với thần thϊếp được không.
Ả dùng giọng nói nhẹ nhàng e thẹn nhìn hắn như ngại ngùng. Hắn nhìn ả xong cười ôm ả vào lòng.
- Ta xin lỗi nàng, ta chỉ ghé qua thăm nàng một chút. Giờ ta phải đi, trong triều còn nhiều việc, không thể ở lại dùng cơm với nàng được.
- Không sao đâu, nếu hoàng thượng bận thì không cần để ý đến ta đâu.
Ả ngoài miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng đang nổi cơn phẫn nộ. Rốt cuộc vì cái gì hắn lại đổi xử với ả như thế chứ.
Hắn ôm lấy ả càng chặt hơn. Hắn cảm thấy có lỗi với người con gái trong lòng mình. Sau khi ngồi lại nói chuyện với ả một lúc, hắn cũng về lại tẩm cung của mình mà dùng cơm.
- Khốn kiếp, tên khốn NGỤY LIÊN THÀNH, hắn có gì hơn ta chứ. Hoàng thượng là của ta, ta là quý phi cơ mà. Sao người lại đối xử với ta như vậy. Tên khốn đó, ta nhất định không để yên cho ngươi.
- Hắt xì .....
- Đệ bị bệnh sao.
- Không chắc có tên nào rãnh đang chửi đệ.
LIÊN THÀNH đang ngồi uống trà với HÀN PHONG bên này thì bỗng hắt xì một cái. Cậu nghĩ chắc mình ăn ở tốt quá nên được họ nhắc.
- Dạo gần đây, trong cung có vẻ bình yên quá ta. không có gì vui hết.
- PHONG Ca, huynh không biết, càng bình yên càng gió lớn sao.
- Có chuyện đó sao, TIỂU LIÊN muội trưởng thành rồi đó. Biết suy nghĩ nữa.
- PHONG Ca cứ chọc muội hoài.
TIỂU LIÊN nghe HÀN PHONG nói mình như thế, cô đỏ mặt giả vờ giận dỗi nhưng thực chất trong lòng đang nở hoa.
- LIÊN Nhi, PHONG Ca có người đến đưa thiệp mời này.
GIA MINH không biết ở đâu chạy vào trên tay cầm tấm thiệp quơ quơ.
- Thiệp ! Trong cung cũng mời thiệp à.
- Muội không biết.
HÀN PHONG vừa hỏi vừa nhìn TIỂU TÂM.
- Đệ mở ra đọc thử xem. Trong đó viết cái gì.
- ĐỆCK. Con mọe nào viết chữ như gà bui ri. Là Lục quý phi đích thân viết thiệp mời huynh tới sinh thần của ả. Chữ đã xấu mà thích thể hiện.
- Lục quí phi đích thân mời.
HÀN PHONG, TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM đều sốc khi nghe tên của ả, GIA MINH chỉ nhuốn vai ý bảo phải, xong lại ghế gần đó ngồi xuống.
- Nhưng trong này còn có một yêu cầu, là huynh phải đi một mình.
- Có quá đáng quá không. Bảo đệ ấy đi một mình.
LIÊN THÀNH nãy giờ vẫn im lặng thưởng thức trà, nghe GIA MINH nói xong nhíu mày một cái rồi cười.
- Muốn ta đi một mình, không đem theo người, đây là quá ức hϊếp người rồi.
- Công tử, huynh định tính thế nào ? Đi sao.
- Đi. Đương nhiên phải đi. Ta nhất định phải đến góp vui cùng ả. Thời gian cụ thể khi nào.
- Là tối nay, không để giờ.
- Được rồi. Ta đi nghỉ đây, lấy sức tối còn đi ăn tiệc. Mọi người cũng đi làm việc của mình đi.
Nới xong, LIÊN THÀNH đi về hướng phòng mình, đánh một giấc tới tối.
Bên tẩm cung của ả vẫn đang tấp nập chuẩn bị đồ, ả đã nghĩ ra kế hoạch khiến cậu phải bẻ mặt trước mọi người.
Đến giờ vào yến tiệc, mọi người ai cũng có mặt đầy đủ. Chỉ thiếu cậu và hắn. Lúc sau hắn tới khoác trên mình bộ hắc phục, uy nghiêm tiến về phía ghế cao nhất ngồi xuống.
- Bệ hạ. Người đến rồi. Thần thϊếp chờ người mãi.
- Ta xin lỗi. Ta có chút việc bận nên tới trễ.
- Thần thϊếp không sao.
- Được rồi, đông đủ cả rồi chứ, bắt đầu nhập tiệc đi.
Sau câu nói của hắn thì nhạc vang lên, mấy cung nữa cũng đem đồ ăn tới. Chính giữa sảnh là Trương phi đang đứng múa, động tác rất đẹp không chê vào đâu được. Vết thương của Chu phi mới lành nên không thể đàn được. Ả thấy rất khó chịu trong người.
- À ! Tiệc bắt đầu rồi sao. Hay do ta tới trễ rồi.
Tất cả đều dừng lại hướng về chỗ người đang nói. Trước mặt họ là một nam nhân, khoác trên mình bộ hắc phục, mới nhìn họ tưởng hai người mặc đồ cặp chứ chẳng chơi. Tóc được cột cao,kiểu đuôi ngựa trên tay đang cầm cây quạt màu đen nốt.
- Ta làm phiền mọi người rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi. Đừng làm ta như nhân vật chính hôm nay vậy
Vừa nói LIÊN THÀNH đi tới ghế trống bên cạnh Chu phi ngồi xuống. Chu phi thấy cậu ngồi bên cạnh mình, lại còn mỉm cười ả liền run sợ. Ả vẫn nhớ chuyện lúc trước, người này ả không nên đắc tội thì hơn.
- Ngụy công tử, huynh không cần khách sáo vậy đâu, đã đến rồi thì cùng nhập tiệc thôi.
- Cảm ơn Lục quí phi để mắt tới. Ta không xứng.
- Dù gì hôm nay cũng là ngày vui, ai cũng đã trổ tài rồi, không biết Ngụy công tử đây có thể trổ tài cho mọi người mở mang tầm mắt không.
- Đúng. Trương phi nói phải. Ta nghe nói ngươi biết thổi sáo. Ngươi thổi cho ta nghe một bản được không.
Hắn nãy giờ vẫn im lặng quan sát cậu. Nghe Trương phi nói thế, hắn muốn xem cậu phản ứng thế nào. LỤC ÁI HÂN nãy giờ vẫn đang quan sát hắn, thấy hắn cứ nhìn cậu như vậy ả tức sắp nhịn không nỗi nữa.
- Thổi cho các ngươi nghe.
- Đúng.
- Không xứng.
- Ngươi. Ngươi biết đang nói chuyện với ai không. Có hoàng thượng ở đây mà ngươi dám ăn nói vậy.
Trương phi nghe LIÊN THÀNH nói xong, tức giận đập tay xuống bàn chỉ thẳng mặt cậu lớn tiếng. Chu phi bên cậu chỉ cuối đầu, không nói gì. Còn LỤC ÁI HÂN chỉ ngồi bên hắn xem kịch hay.
- Có mười hoàng thượng ở đây cũng vậy thôi. Ta giờ mất hứng rồi, xin lỗi Lục quí phi ta về trước.
LIÊN THÀNH nói xong, toang đứng dậy bỏ đi thì LỤC ÁI HÂN lên tiếng giữ cậu lại.
- Khoan đã Ngụy công tử. Uống cùng ta ly rượu, coi như nể mặt ta được không.
- Nể mặt ngươi, xin lỗi ta với ngươi KHÔNG CÙNG ĐẲNG CẤP.
Nói xong, LIÊN THÀNH phất tay áo bỏ đi. Để lại ai cũng ngơ ngác hết nhìn cậu lại nhìn ả. Còn hắn sau khi nghe cậu nói xong nhíu mày, tức giận đứng dậy đi luôn.
LỤC ÁI HÂN mời cậu chủ yếu đến đây để làm mất mặt cậu nhưng không ngờ, người mất mặt lại là ả. Đáng nói hơn hoàng thượng hắn chẳng nói một lời nào, cư nhiên như vậy bỏ đi.