Sau mấy ngày ròng rã thì bốn người cũng đã đi đến đất của Nam quốc. Phi Phi rất háo hức, y cứ hết nhìn bên này rồi lại bên kia không ngừng chiêm ngưỡng mọi thứ xung quanh.
Đi khoảng mấy canh giờ nữa thì họ đã đến cửa hoàng cung, nhưng điều đặt biệt là hoàng cung vô cùng vắng vẻ, im lìm. Đối với ba người kia thì chuyện này có thể quá quen với họ rồi, chỉ có Phi Phi thì lại bị vẻ đẹp tráng lệ ở đây làm cho choáng ngợp.
- Ở đây.....là hoang cung Nam quốc sao ?
- Đúng vậy.
- Đẹp thật....nhưng hình như ở đây có chút hiu quạnh thì phải....
- Đệ sẽ quen nhanh thôi.
Ba người chả ai buồn giải thích gì thêm, A Doãn chỉ để lại câu đó rồi nắm tay y dẫn đi. Họ đi qua không biết bao nhiêu nơi nhưng kết quả cũng như không, không một người, không một tiếng động, nó im lặng đến đáng sợ.
Phi Phi phút đầu còn choáng ngợp và vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy nơi này có chút đáng sợ bấy nhiêu.
-Lạc Kiều...có thật chỗ này là...hoàng cung không vậy ?
- Sao đệ lại nói vậy ?
- Tại..tại đệ thấy nó cứ giống chỗ bỏ hoang thì hơn....
Lời y vừa dứt thì không hiểu ở đâu họ lại nghe có tiếng động khá lớn. Ba người thở dài rồi lực một phát lên luôn mái nhà ngồi trên đó, họ cũng không quên mang theo người mới lên luôn.
Phi Phi chưa kịp lên tiếng hỏi thì phía xa tiếng động lớn càng ngày càng chạy đến. Khói bụi mù mịt, họ phát hiện là một đàn ngựa, hình như bọn chúng đang hoảng loạn phía sau kèm tiếng la hét không ngừng.
- Đứng lại...chết tiệt...mau đứng lại.....
- .......
- Nếu ta đoán không nhầm thì chuyện lại liên quan đến tam vương phi.
A Tiêu nghe A Doãn nhắc đến tam vương phi thì có hơi nhíu mày, y quay sang chất vấn.
- Sao lại là tam vương phi mà không phải nhị vương phi ?
A Doãn không trả lời chỉ im lặng nhún vai, định quay sang nói gì với đó với Phi Phi nhưng đã không thấy người ở đâu rồi, y có chút lo lắng nhìn Lạc Kiều hỏi gấp.
- Phi Phi...Phi Phi đâu rồi ?
- Phi Phi đệ ấy mới đ...ư.....
Lạc Kiều nhìn qua bên cạnh mình nhưng cũng lại phát hiện không có ai cả, y cũng bắt đầu bấn loạn nhìn quanh. Đang loay hoay không biết y đã đi đâu thì họ lại chú ý đến đàn ngựa điên bên dưới.
A Tiêu chỉ tay về con ngựa đầu đàn, trên lưng nó đang chở một nam nhân dáng người rất quen thuộc.
- Bên dưới.....
A Doãn định nhảy xuống cứu người thì Lạc Kiều đã nhanh chóng cản lại, nhưng ánh mắt y lại kiên định nhìn xuống bóng lưng của người kia.
- Đừng đi, đệ ấy đang thuần phục nó.
- Sao ?
- Chúng ta lớn lên ở thảo nguyên, chuyện này là bình thường, chưa kể đệ ấy có thể đọc được suy nghĩ của loài ngựa và có thể thuần phục nó một cách dễ dàng cho dù con ngựa đó có hoang dã đến đâu, vào tay y cũng ngoãn ngoãn mà nghe lời.
-......
A Doãn có chút lo lắng nhưng vẫn chọn cách im lặng đứng trên mái nhà quan sát người bên dưới. Cũng trên mái nhà nhưng ở một góc khác cũng có một đám người đứng đó quan sát bốn người họ.
Chỉ thấy nụ cười nguy hiểm hiện rõ trên khóe môi họ rồi một người trong đó lấy trong người ra ít bạc trực tiếp phóng nó về phía con ngựa mà Phi Phi đang cưỡi.
Con ngựa vì vậy mà nhảy hai chân trước lên, A Doãn nhìn thấy không chịu được liền muốn lao xuống. Nhưng lần này Lạc Kiều không nói trực tiếp rút kiếm kề sát cổ y.
- Nếu đệ tiến thêm một bước nữa ta sẽ gϊếŧ chết đệ, việc quan trọng của một người huấn luyện ngựa là sự tập trung. Chuyện đơn giản vậy đệ cũng không rõ sao ?
A Doãn khựng người một lúc rồi cũng gật đầu im lặng, ba người lại tiếp tục chăm chú nhìn người bên dưới.
Bên dưới, dù ngựa có hoảng loạn cỡ nào, Phi Phi cũng cười tươi lộ vẻ thích thú rồi trực tiếp ôm cổ nó, y bắt đầu cất tiếng hát. Đúng như những gì Lạc Kiểu nói, tiếng hát y vừa cất lên, con ngựa có vẻ như dịu đi, rồi nó ngoan ngoãn đứng im cho y vuốt ve nó.
Ba người có chút thở phào nhẹ nhõm rồi mới nhảy xuống bên dưới đi về chỗ của Phi Phi. A Doãn đỡ y xuống ngựa rồi nhìn y một lượt từ trên xuống dưới lo lắng hỏi.
- Đệ có sao không ? Có bị thương ở đâu không ?
- Đệ không sao ?
Phi Phi cười tươi nhìn A Doãn nhưng mắt y lại mở to nhìn về phía sao của A Doãn miệng không ngừng lắp bắp.
- Ăn.....trộm....
- Hả ?
Ba người chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị y hất sang một bên rồi chạy ngược lại hướng của họ như đang đuổi theo ai đó.
Bây giờ Lạc Kiều mới chút ý đến cái hộp họ để trên xe ngựa đã không cánh mà bay. Lạc Kiều cũng nhanh chóng đuổi theo, A Tiêu và A Doãn chỉ đứng đó quay đầu nheo mắt nhìn về phía mái nhà cách đó không xa.
Bên này Phi Phi không ngừng đuổi theo người kia, người này rất thân thuộc đường ở đây, bởi vậy hắn mới có thể rẽ bất ngờ ngã nào hắn muốn.
Phi Phi chậc vật một lúc mới có thể đuổi kịp hắn, y nhanh tay rút trong người ra ba cây kim châm lập tức phóng về phía đối phương.
Đối phương nhanh chóng né tránh được, hắn chỉ nheo mắt rồi quay người định bỏ chạy tiếp. Nhưng có thể hắn lại không ngờ, Phi Phi chỉ nhếch miệng rồi làm động tác như đang giật tay về phía mình.
Ngay lập tức ba cây kim châm bay ra lúc nãy đã quay trở lại quấn chặc lấy người đối phương. Giờ hắn mới để ý, thứ đang quấn quanh người y là những sợi dây rất mảnh và nhỏ. Chỉ cần hắn cử động mạnh sợi dây đó nó có thể ngay lập tức cắt đôi người y.
- Động tác rất đẹp, ra tay rất chuẩn.
- .......
- Tiểu Hào, con thua rồi....chuyện sau này ta phải nhờ con thôi.
Phi Phi không hiểu chuyện gì, y vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện thì bỗng sợi dây trên tay y đã bị đứt từ bao giờ.
- Sao...có thể....
- Sao lại không thể ?
Tiếng nói phát ra từ phía sau y, hàn khí đó y có thể tưởng tượng ra nó có thể gϊếŧ chết y bất cứ lúc nào. Phi Phi khẽ rùng mình, nhưng vẫn không quay lại, chỉ đứng im đó nhìn xuống sợ dây trong tay mình.
- Hoàng thượng, phụ thân hai là đang người bắt nạt người của con sao ?
- A Doãn....
Phi Phi nghe tiếng nói quen thuộc trong bụng không ngừng nhảy múa, y quay người nhìn ra phía sau liền không giữ được mà bật khóc.
Y chạy lại rúc người mình vào lòng của A Doãn không ngừng nức nở. Mọi người được một màng mắt chữ a miệng chữ o nhìn y.
A Doãn dỗ y nín khóc xong, lấy tay lau hết lệ trên mặt y rồi mới từ từ giải thích.
- Xin lỗi đã làm đệ hoảng sợ, mọi người chỉ đang muốn chào mừng đệ thôi.
- Chào mừng như vậy có ngày huynh phải lấy người khác đấy.
- Ta xin lỗi.
Hai người hoàn toàn không để ý đến đám người kia, nhìn cặp chim nhỏ trước mặt đang ân ân ái ái liền khó chịu, Ngô Lãng hừ lạnh một cái rồi lên tiếng.
- Người này là.......
- Là người của con.
- Người của con ?
- Vâng.
A Doãn khiên định vô thần nắm chặt tay Phi Phi như đang cố gắng trấn an y. Từ phía xa, Hàn Phong cùng với Gia Minh và Liên Thành bước lại, nhìn Phi Phi đang nước mắt ngắn dài liền cau mày.
- Ai làm gì đến đứa con dâu này của ta vậy ?
- A nương.....
- Có vẻ chuyến đi này của con có thu hoạch nhỉ ?
- Vâng. Đây là Phi Phi, con út của Triệu thừa tướng, và là người của con.
Hàn Phong lơ câu trả không trả lời y, trực tiếp đi đến nắm lấy bàn tay đang cầm chặt sợi dây mảnh nhỏ trên đó mỉm cười nhìn Phi Phi.
- Con đã được thông qua, chính thức trở thành thành viên mới của chúng ta, chào mừng con đến địa ngục trần gian.