Chương 7

Đáy mắt hắn tối sầm lại, một lúc sau dập tắt điếu thuốc, trở lại giường nằm xuống, kéo nữ tử yếu đuối kia vào lòng.

Rất lâu sau, Hạ Nam Châu nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đều.

Cùng lúc đó, Kỳ Lạc Tuyết mở mắt ra.

Trong tầm mắt, là l*иg n.g.ự.c rắn chắc và bờ vai rộng lớn của người đàn ông.

Đáy mắt Kỳ Lạc Tuyết, hận ý dần dần lan tràn.

Hạ Nam Châu, hôm nay lúc hắn cưới vợ, có nhớ tới, hắn cũng từng có một người vợ, lại c.h.ế.t vào một ngày tuyết rơi cách đây hai năm?

Người vợ kia, cũng từng mong đợi tình yêu của hắn như vậy, nhưng một chén rượu độc, một tấm chiếu rách, lại là kết cục cuối cùng của nàng ta!

Kỳ Lạc Tuyết vuốt v e chiếc vòng tay bằng bạc trên cổ tay, đó là do ân nhân của nàng - Giang Linh Uyển tự tay khắc cho nàng.

Giang Linh Uyển, chỉ khác một chữ so với người vợ mới vừa bước vào cửa của thiếu soái, là chị em cùng cha khác mẹ.

Nhưng Giang Linh Uyển lại bị bán vào đây, chưa được nửa năm, đã lặng lẽ c.h.ế.t trong ngày tuyết rơi!

Lúc Kỳ Lạc Tuyết biết được tin tức, thì t.h.i t.h.ể của Giang Linh Uyển đã sớm thối rữa, nữ tử xinh đẹp như hoa, đã hóa thành một nắm tro tàn, không biết hồn về nơi nào.

Mà Kỳ Lạc Tuyết vẫn nhớ rõ, lúc nhỏ, nàng bị ghẻ lở khắp người, tất cả mọi người đều mắng nàng là con nhỏ ghẻ lở, tránh nàng như tránh tà.

Chỉ có Giang Linh Uyển, che chắn những hòn đá ném về phía nàng, nắm tay nàng, đưa chiếc bánh bao nóng hổi cho nàng, dịu dàng nói: "Tiểu muội muội, đói bụng rồi phải không?"

Sau đó rất nhiều năm, cũng là Giang Linh Uyển, học được một thân y thuật, chữa khỏi khuôn mặt của nàng.

Đáng tiếc, một ngày trước khi Kỳ Lạc Tuyết tháo khăn che mặt, Giang gia khi đó vẫn chỉ là một gia đình quan lại bình thường ở Hải Thành, vì muốn lấy lòng Hạ Nam Châu, liền đưa con gái nuôi dưỡng ở bên ngoài vào đốc quân phủ Bắc Thành.

Giang Linh Uyển, mãi mãi không thể nhìn thấy dung mạo khuynh thành của Kỳ Lạc Tuyết, không thể nhìn thấy đứa bé ăn mày được mình chăm sóc mười năm nay giờ đây đã có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỳ Lạc Tuyết rơi vào túi áo khoác đặt trên ghế dựa bên cạnh của Hạ Nam Châu.

Nơi đó, lộ ra một khẩu s.ú.n.g ngắn, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Kỳ Lạc Tuyết hít sâu một hơi, chậm rãi rời khỏi vòng tay của Hạ Nam Châu, từng chút từng chút một tiến lại gần khẩu s.ú.n.g đó...