Nhưng đây cũng chỉ là cốt truyện ban đầu mà thôi...
Thẩm Trừng vừa ngồi xuống, Giang Chiêu đã phản ứng mạnh, dời người sang một bên cách xa cậu ra.
Rõ ràng là bàn có thể cung cấp cho hai người sử dụng, Giang Chiêu lại chỉ chiếm một nửa, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng không còn biểu cảm gì khác, lông mày lại cau mày, giống như rất ghét Thẩm Trừng tới gần anh.
Thẩm Trừng hơi buồn.
Cậu nghe người khác nói, Giang Chiêu bị mắc bệnh sạch sẽ, không thích người khác đến gần mình.
Lúc trước, cậu chỉ không cẩn thận đυ.ng phải ngón tay Giang Chiêu, kết quả Giang Chiêu đã đứng thẳng dậy đến nhà vệ sinh.
Thẩm Trừng đoán nhất định là Giang Chiêu đi rửa tay.
Đã lâu rồi mà vẫn chưa quay lại, nhất định là ghét cậu lắm...
Thẩm Trừng cũng dịch ghế ra ngoài, cố gắng không quấy rầy đến Giang Chiêu.
Thẩm Trừng cầm lấy một cái bánh mì trên bàn, muốn mở ra ăn.
Giang Chiêu một mực nghiêm túc viết đề đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trừng: “Người khác cho cái gì cậu cũng ăn hết sao?”
Thẩm Trừng vừa cắn một miếng bánh mì, còn chưa nuốt xuống đã nghe được câu hỏi bất ngờ Giang Chiêu hỏi, suýt nữa bị nghẹn chết.
"Không… Khụ khụ khụ không phải..."
Lập tức có người ân cần đưa ly nước cho Thẩm Trừng.
"Uống chút nước đi.”
Thẩm Trừng nhận lấy uống vài ngụm mới nuốt bánh mì xuống, mặt đỏ hết cả lên.
Dáng vẻ này của Thẩm Trừng, lúc ho khan, khóe mắt còn ngậm nước mắt, miệng cũng ướŧ áŧ, trông rất giống như bị ai ức hϊếp đến phát khóc vậy.
Những người xung quanh đều sững sờ.
Đồng thời, họ bắt đầu lên án Giang Chiêu.
"Giang Chiêu, cậu giả vờ gì vậy!”
"Thẩm Trừng làm gì cậu mà cậu bắt nạt người ta vậy hả?”
Giang Chiêu có thể thấy những người đó đang lên án mình, họ đều đang tranh giành tới gần Thẩm Trừng, có một người thậm chí đã đặt tay lên lưng Thẩm Trừng!
Còn Thẩm Trừng thì sao, còn không biết mình bị bọn họ vây ở giữa.
Giang Chiêu đứng bật dậy, nắm đấm siết chặt, sắc mặt lạnh lùng không hiểu sao lại có thêm vài phần âm trầm.
Ăn bất cứ những gì người khác cho.
Còn ly nước kia nữa, cũng không hề phòng bị nhận lấy uống hết...
Giang Chiêu từng bước tiến về phía Thẩm Trừng.
Tại sao lại dễ bị lừa như vậy...
Khí thế của Giang Chiêu vẫn rất dọa người, những người khác đều cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo bị nhìn chằm chằm.
Thế cho nên, bọn họ thậm chí không kịp ngăn cản Giang Chiêu kéo Thẩm Trừng ra ngoài.
Giang Chiêu túm lấy cổ tay Thẩm Trừng, dẫn người vào phòng đựng thức ăn chật hẹp, sau đó đóng cửa lại khóa trái.
Giang Chiêu nội tâm phiền não, nhất là nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ người khác mà đến cả Thẩm Trừng cũng không biết, cả người anh đều kêu gào muốn hủy hoại cậu.
Quan hệ ngày thường của Thẩm Trừng với Giang Chiêu cũng không tốt lắm, bây giờ mặt Giang Chiêu lại đen như vậy, Thẩm Trừng cảm thấy hơi sợ.
Thẩm Trừng lặng lẽ lui ra sau, đặt một tay lên khóa cửa muốn mở ra.
Thế nhưng, tay Thẩm Trừng vừa đặt lên, Giang Chiêu đã phát hiện ra.
Giang Chiêu đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Trừng, đè người lên tường.
"Ưʍ..."
"Ah...Đau quá..."
Khóe mắt Thẩm Trừng thấm ra ánh nước, sống lưng cậu dập vào tường, tay cũng bị nắm ra vết đỏ bừng đáng sợ.
Giang Chiêu lập tức tỉnh táo lại, vội vàng kiểm tra tình hình của Thẩm Trừng.
"Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Giang Chiêu luống cuống tay chân kéo tay Thẩm Trừng, lại không dám dùng lực quá lớn, nắm trong tay vừa thổi vừa xoa, hoảng hốt không biết nên làm cái gì.
"Có đau không?" ”
Trên mặt Giang Chiêu viết rõ là anh đang rất lo, không còn dáng vẻ xa cách như trước.
Thẩm Trừng giãy ra khỏi tay Giang Chiêu, anh nắm cổ tay cậu, Giang Chiêu bị dọa tới mức lắc đầu nguầy nguậy.
Thẩm Trừng cảm thấy Giang Chiêu thật sự rất lạ, giống như biến thành một người khác vậy.
"Vậy tôi sẽ đi ra ngoài.”
Thẩm Trừng xoa cổ tay mình, cảm thấy bả vai cũng bị dập hơi đau, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn rời đi.