Quyển 1 - Chương 3

Trình Hoài nhìn thấy mặt Thẩm Trừng hơi đỏ lên, giọng cũng nhỏ đi, hình như là đang ngượng.

"Sao cơ?”

Trình Hoài nhìn chằm chằm Thẩm Trừng, muốn cậu nói lại mấy lời vừa rồi.

Mặt Thẩm Trừng càng đỏ lên.

"Mà thôi, cảm ơn cậu nhé.”

Thẩm Trừng thầm thuyết phục chính mình, dù sao cũng đều là nam thì có cái gì chưa từng nhìn thấy đâu.

Trình Hoài đóng cửa toilet lại.

Tuy Thẩm Trừng đã đi ra ngoài, nhưng Trình Hoài vẫn khóa cửa lại rất cẩn thận.

Hắn sợ những người khác nhìn thấy rồi cướp nó hỏi hắn.

Thẩm Trừng quá mê người.

Lúc này không còn thấy khí chất vui vẻ rạng rỡ trên mặt Trình Hoài nữa, giống như là hoàn toàn dỡ bỏ đi lớp ngụy trang, hoàn thành trở thành một tên cuồng si crush.

Tay Trình Hoài đều đang run lên.

Hắn rất phấn khích, hắn thật sự rất phấn khích.

Trình Hoài lấy tay áo ngắn màu trắng trong chậu ra, ánh mắt tối sầm đáng sợ.

Hắn ôm áo tay ngắn vào lòng, giống như là đang ôm chặt Thẩm Trừng vào lòng mình vậy.

Thẩm Trừng…

Thẩm Trừng của hắn...

“Bảo bối, Thẩm Trừng bảo bối, tôi thích em lắm…”

Trình Hoài lẩm bẩm tự nói, hoàn toàn cuồng si.

Trình Hoài chỉ ôm áo tay ngắn như vậy thôi vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn xốc áo mình lên, nhét áo tay ngắn vào trong áo mình, dường như là như vậy có thể dán sát vào da thịt của Thẩm Trừng vậy.

Thẩm Trừng chưa từng để cho người khác giặt quần áo cho cậu, hắn là người đầu tiên.

Áo tay ngắn sạch sẽ, chỉ hơi ướt một chút vì có mồ hôi thấm vào. Trình Hoài cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, bởi vì quá mức hưng phấn.

Ánh mắt Trình Hoài chuyển đến một cái qυầи ɭóŧ nhỏ còn sót lại trong chậu, chỉ qua một giây, nóng lòng cầm nó lên.

Qυầи ɭóŧ của vợ…

Vừa rồi còn đang quấn lấy côn ŧᏂịŧ và cái mông nhỏ của vợ.

Nó sẽ còn lại mùi gì trên đó chứ?

Bọc bộ phận côn ŧᏂịŧ, có thể là nó sẽ hơi ẩm hay không, có thể có chất lỏng gì tiết ra rồi dính vào hay không?

Trình Hoài lại nuốt nước miếng ừng ực.

Hắn vẫn không nhịn được cám dỗ, đưa cái qυầи ɭóŧ màu trắng đến gần.

Trên mặt Trình Hoài ửng hồng lên trông rất kỳ lạ, sau đó bịt qυầи ɭóŧ lên mặt mình.

Thơm quá đi…

Trình Hoài hung hăng ngửi mùi vị dính trên đó. Cảm giác đầu óc bắt đầu choáng váng.

Ngọt và tanh.

"Bảo bối thơm quá, vẫn luôn quyến rũ chồng..."

Trình Hoài thầm gọi Thẩm Trừng là vợ, còn hắn là chồng.

Trình Hoài nghĩ như vậy, chóp mũi toàn là mùi của Thẩm Trừng, tim Trình Hoài đập thình thịch.

Trình Hoài cũng thè lưỡi ra, liếʍ một chút trên qυầи ɭóŧ.

Không có hương vị gì.

Nhưng Trình Hoài lại si mê lại điên cuồng liếʍ thêm vài phát nữa: “Ngọt quá, vợ anh ngọt quá..."

Trình Hoài thường xuyên ham muốn Thẩm Trừng.

Ở trong đầu, Thẩm Trừng đang bị hắn đè dưới thân, mà hắn đã liếʍ Thẩm Trừng đến khóc lên.

Trình Hoài thở dốc, ngậm một chút vải qυầи ɭóŧ vào miệng.

"Vợ thật yếu đuối… Mới liếʍ có tí thôi đã khóc rồi..."

Chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng vừa mới cởi ra khỏi người Thẩm Trừng, đã bị chà đạp đến nhăn nhúm, bị liếʍ đến ướt sũng.

...

Sau khi Thẩm Trừng đến lớp, nhìn thấy trên bàn của mình chất đống rất nhiều thứ.

Mọi người đều biết gia cảnh Thẩm Trừng không tốt lắm, thường xuyên không ăn nổi cơm, cho nên sẽ chia đồ ăn vặt của mình cho Thẩm Trừng.

Điều này thực sự chỉ là tình bạn và sự giúp đỡ lẫn nhau giữa các bạn cùng lớp, nếu bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh.

Thẩm Trừng vừa tiến vào đã phát hiện ra cho dù người trong lớp ngoài mặt đang bận rộn chuyện của mình, nhưng ánh mắt của họ vẫn luôn thỉnh thoảng liếc về phía cậu.

Cảm giác này...

Mình giống như trở thành một miếng bánh ngọt nhỏ thơm ngon.

Thẩm Trừng làm bộ như không hiểu, đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Trong nhiều người như vậy, người vẫn không ngẩng đầu lên hình như chỉ có bạn cùng bàn của cậu —— tên anh là Giang Chiêu.

Căn cứ vào cốt truyện mà hệ thống cung cấp, trong mắt "Thẩm Trừng", Giang Chiêu là một học bá kỳ lạ lạnh lùng, hơn nữa còn rất ghét cậu.