Thẩm Hào Kiệt bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Ninh Bái chớp chớp mắt, đây vẫn là Ninh Bái mà hắn biết sao?
Thế nào mà chỉ vài ngày không gặp, giả vờ còn tự nhiên hơn hắn? Khi nghe hắn nói "gϊếŧ sạch", thật sự có chút soái.
Nhưng rất nhanh Thẩm Hào Kiệt liền phủ định suy nghĩ vừa rồi.
Ninh Bái không phải có chút soái, mà là quá mẹ nó soái.
Tân tướng này Thẩm Hào Kiệt cũng thấy người khác chơi qua, nhưng mười người thì chín người hố, nhưng đến tay Ninh Bái, cái thao tác kia thật sự giống như thiên thần hạ phàm, chính là gϊếŧ sạch, chính là loạn tú!
Đặc biệt là cái tên hố đội kia đánh dã, hoàn toàn bị Ninh Bái chơi như một con chó, không chỉ ăn không được một con dã quái, còn bị Ninh Bái gϊếŧ bảy lần trong mười lăm phút, đến cuối cùng cũng không dám vào rừng của mình.
Thẩm Hào Kiệt nghĩ nếu đổi lại là hắn, bị người ta sát như thế, chắc đã không nhịn được mà đập điện thoại.
[Mọi người] Chèo thuyền toàn dựa vào lãng: Tao gϊếŧ mày cả nhà sao, hận tao như vậy?
[Mọi người] Chèo thuyền toàn dựa vào lãng: Cha ở đây, mày có giỏi thì lại đến gϊếŧ tao đi?
"Mẹ nó, tên ngốc này chết nhiều như vậy còn núp trụ trêu cậu!" Thẩm Hào Kiệt nhìn nội dung chat tức thì giận không chịu nổi, xoa tay nói, "Điện thoại cho tôi, để tôi phun chết hắn!"
"Có thể sát, thì tận lực đừng động miệng." Ninh Bái nói xong, ngón tay trên màn hình một hồi thao tác, khiêng thương tổn từ trụ, một bộ chiêu thức hoa lệ liền gϊếŧ chết "Chèo thuyền toàn dựa vào lãng" rồi toàn thân rút lui.
[Mọi người] Dung Thành Nhị trung đệ nhất trung đơn:Gà còn nói nhiều.
Ninh Bái gϊếŧ chết "Chèo thuyền toàn dựa vào lãng" dưới tháp, chỉ đánh vài chữ” Gà còn nói nhiều”nhưng so với bất kỳ câu trêu chọc nào khác đều có lực sát thương, khiến đồng đội của "Chèo thuyền toàn dựa vào lãng" cũng quay lại phun hắn, tức giận đến mức "Chèo thuyền toàn dựa vào lãng" rời khỏi trò chơi.
"Quá mẹ nó đã!" Thẩm Hào Kiệt thấy đối thủ đầu hàng, không nhịn được mà giơ tay hoan hô.
Ninh Bái không chỉ giúp hắn thắng trận thăng cấp, báo thù hai trận trước, thật là sảng khoái.
"Tốt lắm Ninh Bái, khi nào mà chơi game lưu loát như vậy, tôi cũng không biết." Thẩm Hào Kiệt vỗ vai Ninh Bái, hoàn toàn quên đi cách đây hai mươi phút hắn còn coi thường Ninh Bái, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui tìm được chân dài, "Cuối tuần này cùng nhau lên rank nhé, tôi luôn cảm thấy trình độ của tôi là vua, nhưng bị rớt hạng bạch kim kia những kẻ rác rưởi hố, cậu đánh dã cho tôi, chỗ tốt không thể thiếu cậu."
"Tôi không cần chỗ tốt." Ninh Bái trả lại điện thoại cho Thẩm Hào Kiệt, bẻ bẻ khớp ngón tay có chút mỏi, "Tôi vừa mới nói rồi, cậu nói cho tôi điểm giảng trọng tâm của thầy, tôi liền dẫn cậu lên hạng."
Thẩm Hào Kiệt vừa thưởng thức mới vừa đạt kim cương, nghe vậy kỳ quái nhìn Ninh Bái một cái, "Cậu không đi học, còn quản thầy giảng cái gì?"
Ninh Bái nghiêm túc: "Tôi không thể tự học sao?"
Thẩm Hào Kiệt suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, thành tích của Ninh Bái trước đây là đứng thứ ba từ dưới lên trong trường, tự học là muốn đứng nhất từ dưới lên?
Nhưng cuối cùng hắn còn muốn ôm đùi người ta, cũng không dễ nói Ninh Bái như vậy, chỉ là giảng trọng tâm của thầy thôi, tìm một bạn học tốt khác trong lớp xin một phần là được, cũng không phải chuyện phiền phức gì.
"Được rồi, một lời đã định."
Thẩm Hào Kiệt vừa đồng ý xong, liền nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên một giọng nữ đầy khí thế.
"Người đâu? Đều đi đâu vậy?"
Thẩm Hào Kiệt nhận ra giọng nói đó là của mẹ mình, lập tức giật mình, cúi đầu nhìn thấy mình vẫn đang mặc đồng phục, càng thêm hoảng loạn.
"Không ổn rồi, mẹ tôi đã trở về! Nếu để bà biết tôi trốn học buổi chiều để đi chơi bóng thì tiêu đời!"
"Không sao đâu, mẹ cậu chắc là đang tìm tôi.”Ninh Bái khẽ cười, trấn an Thẩm Hào Kiệt, rồi từ bàn sách cầm lấy một quyển sách, mở ra và cầm trong tay khi bước ra khỏi phòng, "Tôi sẽ xuống trước."
Thẩm Hào Kiệt nhìn bóng dáng Ninh Bái bình tĩnh rời đi, trong lòng không kìm được mà bỗng nhiên nảy sinh lòng bội phục.
Dựa trên kinh nghiệm của hắn, với giọng điệu mẹ mình vừa la dưới lầu như vậy, sắp tới chắc chắn là một trận cuồng phong bão táp, nhưng Ninh Bái lại có thể bình tĩnh như vậy, trước kia hắn thật sự đã coi thường người này.
Nhưng đợi đã, vừa nãy Ninh Bái cầm quyển sách gì đi ra ngoài vậy?
Ninh Bái ném nồi sản xuống lúc liền nghĩ đến cảnh khi Thẩm mẫu về nhà, nhìn thấy bàn ăn trống trơn, hắn sẽ gặp phải hậu quả gì. Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó.
Ninh Bái từ lầu hai đi xuống nhà ăn, liền nhìn thấy Thẩm mẫu, Hứa Hinh Lan, đứng cạnh bàn ăn, hai tay khoanh lại. Đôi lông mày của bà cau chặt vì lo lắng, ánh mắt nhìn Ninh Bái đầy bất mãn.