“Mẹ nói cái gì?” Thẩm Quân Phỉ kinh ngạc nhíu mày, thật sự không thể tin rằng mình lại nghe được những lời buồn cười như thế từ miệng mẹ mình, “Con không hiểu sai chứ, thời đại nào rồi mà mẹ còn định ép hôn? Thằng bé đó còn chưa thành niên, mẹ làm vậy là phạm pháp đấy!”
Hứa Hinh Lan giải thích: “Đã thành niên rồi, tháng trước vừa tròn 18 tuổi. Chuyện này cũng đã qua sự đồng ý của cha mẹ cậu ta, nếu không mẹ nào dám tùy tiện dẫn người về nhà.”
Thẩm Quân Phỉ hít sâu một hơi, cố kiềm chế hỏi: “Vậy chính cậu ta cũng đồng ý?”
“Hắn có gì mà không đồng ý?” Hứa Hinh Lan khinh thường nhìn lên lầu, “Con mẹ ưu tú thế này, đốt đèn l*иg cũng không tìm được, bao nhiêu người muốn làm con dâu Thẩm gia còn không có cơ hội, hắn dám bắt bẻ con?”
Nói xong, bà lại kéo tay Thẩm Quân Phỉ, lời nói thấm thía: “Quân Phỉ, mẹ làm vậy cũng là vì tương lai hạnh phúc của con mà suy nghĩ. Con xem, suốt ngày bận rộn với học thuật, đến mức trên người chẳng còn chút hơi người. Đợi đến khi con kết hôn, có gia đình của riêng mình, con sẽ hiểu rằng không có gì quan trọng bằng gia đình. Ba mẹ ngày càng già đi, tâm nguyện lớn nhất của chúng ta là có thể cùng nhau hưởng niềm vui gia đình. Con hiểu chứ?”
“Xin lỗi, con không thể hiểu được và cũng không thể chấp nhận.” Thẩm Quân Phỉ thờ ơ rút tay về, “Chuyện của con, con tự biết rõ, mẹ không cần lo lắng.”
“Con không thích đứa trẻ đó phải không?” Hứa Hinh Lan không muốn từ bỏ, lại đề nghị, “Vậy để mẹ tìm một người khác...”
“Đây không phải là vấn đề thích hay không thích, mẹ không thấy hành vi của mình quá lố bịch sao?” Thẩm Quân Phỉ không thể nhịn được nữa, đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, ngắt lời Hứa Hinh Lan, “Ép buộc hai người không hề liên quan vào với nhau, đó là hôn nhân ư? Đứa trẻ đó là một con người, không phải bù nhìn. Mẹ không thể tùy tiện thay đổi cuộc đời của người ta. Được rồi, không cần nói thêm nữa, ngày mai con sẽ tự mình đưa người về, con về phòng đây.”
Đáng tiếc lời nói của Thẩm Quân Phỉ cũng không thể khiến Hứa Hinh Lan lạc đường quay lại, bà vẫn khổ sở vì con trai không chấp nhận sắp đặt của mình, buồn bã đập hai cái vào ghế sofa, hướng về bóng dáng Thẩm Quân Phỉ hô: “Mẹ làm vậy đều là vì cái gia đình này tốt, sao con lại không thể hiểu mẹ chứ?”
Thẩm Quân Phỉ bước lên lầu với bước chân nặng nề, cũng không biết là chuyện gì, những năm gần đây, hành vi của ba mẹ nuôi càng ngày càng quá quắt, hơn nữa cứ nhất ý cô hành, cố chấp với suy nghĩ của mình, mặc kệ hắn khuyên nhủ thế nào, họ cũng không chịu nghe.
Hắn cũng không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu trong gia đình này.
Trên lầu, Ninh Bái đang ở trong phòng Thẩm Hào Kiệt giúp hắn tăng hạng.
Thẩm Hào Kiệt người này chơi game không giỏi, nhưng cùi bắp mà lại thích chơi, còn đặc biệt thích khoe khoang, hắn sợ có người tra thành tích của hắn, biết rằng hắn dựa vào ôm đùi để tăng hạng, cho nên dứt khoát để Ninh Bái chơi cho mình.
Tuy nhiên, Ninh Bái cũng không để Thẩm Hào Kiệt nhàn rỗi, ngoài việc bảo Thẩm Hào Kiệt giúp mình sửa soạn lại trọng điểm bài giảng của thầy cô, còn thường xuyên chỉ thị Thẩm Hào Kiệt rót nước và xoa bóp vai cho mình.
Thẩm Quân Phỉ đi qua bên ngoài phòng ngủ của Thẩm Hào Kiệt, vừa vặn nghe thấy hai nam sinh đang ồn ào bên trong.
“Khát, rót nước cho tôi.”
“Cậu không phải vừa mới uống xong sao, lại khát? Cậu là thùng nước à?”
“Không muốn rót? Vậy tôi treo máy tự mình đi rót.”
Với một người đang cày hạng mà nói, không có gì quan trọng hơn việc tăng hạng, Thẩm Hào Kiệt vội vàng ấn Ninh Bái ngồi xuống khi cậu vừa định đứng dậy.
“Đừng! Tôi rót không được sao, cậu cứ tập trung chơi đi, đừng phân tâm, lần này đồng đội của chúng ta toàn phế vật, chỉ có cậu gánh được!”
Ninh Bái vừa tỏa sáng trong trò chơi, vừa nhẹ nhàng ra lệnh: “Rót nước xong, cậu đem tuần này bài làm kiểm tra cho tôi sao chép một phần.”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Thẩm Quân Phỉ nghe cuộc đối thoại trong phòng, hơi ngạc nhiên, hắn hiểu rất rõ em trai mình, từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, tính tình ngang ngạnh, ngoài cha mẹ và hắn ra, chưa từng có ai khác có thể sai bảo hắn làm bất cứ điều gì.
Nghe ngữ điệu của Thẩm Hào Kiệt, rõ ràng là cực kỳ khó chịu, nhưng lại không phát tác, mà chọn cách nén giận.
Thật không ngờ cậu nam sinh tên Ninh Bái kia, người trông có vẻ hiền lành, trầm tính, lại có thể áp chế được tính tình bá vương của Thẩm Hào Kiệt.
Tuy nhiên, Thẩm Quân Phỉ cũng không quan tâm nhiều đến Ninh Bái, vì đã biết Ninh Bái là “con dâu nuôi từ bé” mà Hứa Hinh Lan tìm cho hắn, nên tốt nhất vẫn là tránh tiếp xúc không cần thiết.
Thẩm Quân Phỉ trở về phòng ngủ của mình, một giờ sau, Thẩm Hào Kiệt bị hệ thống giới hạn thời gian của trò chơi cưỡng chế đăng xuất vì vẫn còn là vị thành niên, Ninh Bái cuối cùng cũng được tự do.