Căn tin 2 của Yên Đại tuy được bầu chọn là căn tin nấu dở nhất khu đại học, nhưng bệnh viện trực thuộc Yên Đại lại là bệnh viện nổi tiếng lẫy lừng của cả thành phố Hồ Sóc, đại đa số sinh viên trong trường đến đây chữa trị đều có thể miễn giảm viện phí.
Thế nên thường xuyên có người lấy hai mặt đối lập này trêu sinh viên Yên đại – ăn đồ ăn dở nhất để hưởng thụ dịch vụ chữa bệnh tốt nhất.
Lăng Mông còn thanh niên trai tráng, cơ thể mau bình phục, sau khi được các bạn cùng lớp thay phiên đến thăm một lần liền đạt được sự chấp thuận của bác sĩ mà xuất viện.
Nằm viện có mấy ngày nhưng Lăng Mông nhịn muốn chết rồi, vừa về kí túc xá là lại bắt đầu cày game. Đan Trúc đến đưa cơm trưa cậu đang cày, Đan Trúc đến đưa cơm chiều cậu vẫn đang cày, chút xíu tự giác của bệnh nhân vừa xuất viện cũng không có.
– Em nghỉ ngơi chút đi, đừng chơi nữa. – Đan Trúc dùng cánh tay mạnh mẽ đẩy laptop của cậu ra xa.
Cũng may là có đồ ăn an ủi.
– Tối nay ăn gì á, súp hả? Quá tuyệt vời, tui thích nhất là ăn súp đó.
– Còn nóng đó, để nguội bớt rồi ăn. – Đan Trúc nhanh chóng cầm lấy cái tay đang chuẩn bị lấy muỗng ăn của Lăng Mông, kéo gần về phía mình rồi từ từ xoa bóp tay giúp cậu.
– Khi nào tui mới được ăn bánh ú nhân thịt?……. Anh làm gì vậy?
– Ráng đợi chút xíu, mấy ngày này em chịu khó ăn thanh đạm thôi…Anh giúp em xoa tay, chơi lâu như vậy là muốn bị viêm gân giống anh đúng không?
Tay Lăng Mông đúng là có hơi mỏi, được Đan Trúc ấn một cái, trong cái mỏi lại có cái sướиɠ.
– Đã quá đã quá đã quá… ư ư ư…. – Lăng Mông rên lớn.
– Nhỏ giọng chút nào, không thì phòng bên cạnh lại tưởng em đang làm cái gì đó.
Lăng Mông ngửi được mùi khói xe, mặt bị phà khói đỏ hết cả rồi.
– Đúng rồi, anh đem mấy cái áo mưa trong ngăn kéo đi đi, không thì tui lại bị phạt chạy dài dài. – Cậu đẩy anh ra xa.
Trên bàn có bày mấy tấm huy chương quán quân chạy đường dài của Lăng Mông, Đan Trúc tiện tay cầm lên ngắm nghía.
– Anh thắc mắc từ lâu rồi, sao em có thể chạy được giỏi đến vậy?
– Đơn giản lắm, khi anh chạy đến mức không thể chạy nổi nữa nhưng vẫn kiên trì chạy tiếp, cảm giác sau đó sẽ vô cùng thoải mái.
– Em có biết lúc em lao tới đích anh đã nghĩ gì không?
– Anh nghĩ gì?
Đan Trúc xoay người chăm chú nhìn cậu:
– Nếu anh chỉ có một phần sức lực, anh sẽ đem một phần đó truyền cho em. Nếu anh có đến mười phần sức lực, anh sẽ đem cả mười phần đó truyền cho em. Dù sau đó anh có mệt mỏi thế nào anh cũng không sợ, bởi vì em xứng đáng.
Tim Lăng Mông đập thình thịch liên hồi, đây là phản ứng chỉ xuất hiện khi cậu nói chuyện với nữ sinh. Tự nhiên Lăng Mông nghĩ, chẳng lẽ Đan Trúc mới đi làm phẫu thuật chuyển giới về?
Lăng Mông vội vã cười ha ha chuyển đề tài:
– Ai mà chả có sở trưởng chứ, giống như anh chơi game rất lợi hại, tui cũng hâm mộ anh lắm.
– Em có biết vì sao anh lại chơi game giỏi như vậy không?
Lăng Mông ngớ người:
– Do thiên phú?
– Bởi vì có người từng nói với anh rằng, làm việc gì cũng phải thật nghiêm túc.
– Ồ, người đó nói chuẩn vãi.
Đan Trúc chăm chú nhìn cậu:
– Em không có một chút ấn tượng gì thiệt hả?
– Gì cơ? – Lăng Mông chả hiểu ra làm sao.
– Không có gì.
Lăng Mông nhìn Đan Trúc dọn hết đống áo mưa trong ngăn kéo, lại nhớ đến lời mình từng nói vào lần đầu tiên khi Đan Trúc đến phòng cậu.
– Hỏi thiệt nha, anh ngủ với fan rồi à?
Đan Trúc lia ánh mắt thâm sâu khó dò về phía cậu:
– Này còn phải xem em có phải fan của anh không.
Lăng Mông ngớ người một chút mới nhận ra là anh lại đang lái xe.
– Đệt, anh lại giả……
– Giả gay bán hủ chứ gì? Anh giúp em nói luôn. – Đan Trúc cướp lời. – Bốn chữ này sắp được em dùng làm thành ngữ luôn rồi.
– Chẳng lẽ tui nói sai? – Lăng Mông lầm bầm.
– Em muốn anh phải chứng minh như thế nào đây?
Lăng Mông không theo kịp suy nghĩ của anh:
– Chứng minh gì cơ?
Đan Trúc tiến lại gần dùng môi mình chặn môi cậu.
Lăng Mông choáng váng không nhúc nhích được gì, để tùy ý Đan Trúc hôn.
Nụ hôn nhẹ nhàng ấy kéo dài trong chốc lát, thế rồi Đan Trúc rời khỏi môi cậu lui về chỗ cũ.
– Anh không giả vờ.