Tại Ngọc Cẩm cung, các cung nữ lẫn thái giám hối hả chạy đi chạy lại chuẩn bị nước nóng, khăn...
Vọng từ phía phòng của Huệ Phi là tiếng thét đau đớn của cô ta, xen lẫn là tiếng của bà mụ:
"Cố lên nương nương... sắp ra rồi..."
Huệ Phi nằm trên giường, sắc mặt tái xanh, mồ hôi vã đầy, hai tay bấu lấy thành giường hét lên đau đớn...
"Á....! Ta không sinh nữa.... Đau quá..." Kèm theo sau lại một tiếng thét.
Còn tại Thừa Thiên cung...
Kể từ khi Thiên Tuệ không còn nữa, Thiệu Anh mỗi sáng sau khi thiết triều xong đều ghé ngang qua Phụng Thánh để vấn an Hoàng Thái Hậu, sau đó lại đến Ngự Thư phòng suốt cả ngày, thắp đèn trắng đêm. Cũng không rõ hắn thức cả đêm hay là đã gục xuống bàn ngủ vì mệt mỏi.
Cũng bởi từ khi tấn phong Thiên Tuệ trở thành Nguyên Phi, Hoàng Thái Hậu đã không màn ngó đến hắn, dù đã nói chuyện với hắn nhưng rõ là trong lòng của bà vẫn không chấp nhận.
Thiệu Anh luôn tự vùi mình vào án thư, không để thần trí nghỉ ngơi, vì hắn biết, mỗi khi hắn không đọc vào án thư, không ép mình tập trung vào những dòng chữ trên đó, thì nỗi nhớ Thiên Tuệ lại ùa về trong đầu hắn.
Hắn cũng không hề đặt chân đến Ngọc Cẩm dù chỉ một lần, đa phần đều do Huệ Phi bụng mang dạ chửa chạy đến tìm hắn, nhưng chốc lát đã bị hắn đuổi khéo quay trở về.
Mỗi lần trở về Ngọc Cẩm cung sau khi gặp Thiệu Anh, Huệ Phi lúc nào cũng tức giận, mày mặt khó chịu, đến bọn nô tài thân cận cũng không dám động đến cô ta.
Thiệu Anh đang đọc án thư, độ nhiên có tiếng người văng vẳng bên ngoài, thoáng chút tâm bị động nhưng sau đó hắn lại tiếp đọc chau mắt vào án thư, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Trong khi đó ở bên ngoài Ngự Thư phòng, một thái giám thân cận Huệ Phi hết lời năng nĩ bọn gác cửa cho cậu ta vào gặp Thiệu Anh.
"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng..." Cậu ta vừa cố xông vào vừa hét lên
"Mau cho ta gặp Hoàng Thượng..."
"Hoàng Thượng có lệnh không cho bất cứ ai quấy rày, ngươi mau trở về đi" Tên gác cửa gắt gỏng.
"Hoàng Thượng, Huệ Phi đang lâm bồn, Người không niệm tình Huệ Phi cũng phải niệm tình ấu nhi của Người chứ?" Cậu ta vẫn cố xông vào.
Tên lính bực bội thẳng chân đạp hắn té lăng nhào mấy vòng rồi cảnh cáo:
"Mau về đi, nếu Hoàng Thượng muốn đến thì đã đến lâu rồi, không cần ngươi đến báo đâu"
Thái giám ấy vẫn gan lì bò dậy rồi quỳ xuống đó không chịu đi, biết rõ là Thiệu Anh bên trong đã nghe hết nhưng chỉ là không quan tâm đến.
"Hoàng Thượng, nếu Người không ra, nô tài sẽ quỳ ở đây đến khi Người chịu đến gặp Huệ Phi nương nương"
Bọn lính gác chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đúng là một tên lì lợm, còn đần độn nữa. Cho dù hắn có mất mạng thì chẳng khiến Thiệu Anh lay động, cần chi hại mình như vậy, thật là làm chuyện không đáng.
Bầu trời bắt đầu ngã màu của màn đêm yên tĩnh, bên trong Ngự Thư phòng đã được thắp sáng trưng.
Đột nhiên cánh cửa từ từ mở ra, tên thái giám vẫn quỳ ở đó không đi, gương mặt đã bệch ra vì đói lã và lạnh, hai tay run run đan chặt nhau.
Nghe thấy tiếng động, cậu ta mừng rỡ ngước lên thì thấy bóng dáng Thiệu Anh bước ra nhưng hồ như không thấy hoặc không quan tâm đến cậu ta, Thiệu Anh vội rẽ sang hướng đi về Thừa Thiên cung, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy hắn muốn đến Ngọc Cẩm cung.
"Hoàng thượng..." Cậu ta vẫn cố dốc hết sức để gọi Thiệu Anh.
Thiệu Anh sựng bước, quay sang nhìn cậu ta một cái rồi bỏ đi, vang theo hắn là chất giọng lành lùng băng đá:
"Mau lôi tên nô tài này trở về Ngọc Cẩm cung, tránh làm phiền Trẫm"
Rồi bóng dáng hắn khuất mờ trong màn đêm, lại một buổi tối tĩnh lặng trôi qua êm đềm trĩu nặng nỗi lòng của mỗi con người sống trong Hoàng cung, mỗi người một nỗi lòng, một niềm riêng.
Đêm đó, Huệ Phi tay bế ấu nhi còn đỏ hõn, gương mặt hốc hác xanh xao, đôi mắt vô hồn.
Đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong vòng tay Mẫu phi thì chợt khóc thét lên vì đói.
Nhưng Huệ Phi chẳng hề lay động, tâm trí đã bị cuốn theo những cảm xúc hỗn tạp.
Đến khi bọn cung nữ chạy đến thì cô ta mới lấy lại nhận thức, thấy ấu nhi đã khóc đến đỏ tía mặt, lúng túng dỗ và cho nó bú.
Cảnh tượng này không khỏi làm cho những tên nô tài đau lòng, có phải chăng đây chính là cái giá cô ta phải trả? Báo ứng ư?
Cô ta đã sinh Thái Tử cho hắn thì sao chứ? Hắn không ngó ngàng gì đến, cả đứa trẻ cũng vậy, không thèm đến nhìn mặt dù chỉ một chút.
Mọi thứ cứ lập đi lập lại như thế, Huệ Phi vẫn ôm ghì đứa trẻ trong tay, đôi mắt mệt mỏi với hàng mi nặng trĩu sụp xuống, lâu lâu lại bị đánh thức bởi tiếng khóc của đứa trẻ.
Sáng hôm sau, Huệ Phi tay vẫn ôm ấu nhi, ngủ rất say, đến nỗi tiếng của Thái giám truyền vào văng vẳng cũng không thể đánh thức được:
"Hoàng Thượng giá lâm..."
Thiệu Anh bước vào, trước mắt đã thấy một chiếc nôi bên cạnh giường Huệ Phi, đi đến thì hơi sững mắt vì không thấy đứa trẻ, hắn đưa mắt lên thì đã thấy Huệ Phi đang ôm ấu nhi ngủ.
Trong lòng Thiệu Anh dâng lên một cảm xúc rạo rực khó tả, nhìn ấu nhi mà miệng đã cong lên khẽ cười lúc nào không hay.
Huệ Phi sực giật mình tĩnh giấc thấy Thiệu Anh thì thái độ túng lúng không biết làm sao thì bất chợt Thiệu Anh mỉm cười nhìn cô ta rồi ngồi sang bên cạnh:
"Hoàng Thượng "Huệ Phi không giấu nỗi vui mừng, nước mắt rưng rưng.
"Là Thái Tử?" Hắn điềm đạm hỏi.
Huệ Phi gật gật, Thiệu Anh vội bế lấy đứa trẻ cưng nựng, hắn không hề hỏi han gì Huệ Phi cũng chẳng hỏi về gì ngoài câu hỏi ban nãy. Ngồi đó một lúc rồi hắn cũng trao đứa trẻ trở về vòng tay mẫu phi, sau đó cũng vội trở về Thừa Thiên.
Dù hắn không để tâm đến Huệ Phi, nhưng chỉ cần được thấy hắn, thấy hắn vui vẻ với đứa trẻ thì vẫn còn hy vọng cho cô ta, hy vọng rằng Thiệu Anh sẽ có thể yêu mến cô ta trở lại. Dù còn một chút cũng có thể hy vọng.
Không lâu sau Thái Hậu đã vội đi đến bế cháu trai, thần sắc vô cùng vui sướиɠ, còn khẽ hỏi Thiệu Anh có đến hay không. Dĩ nhiên câu trả lời của Huệ Phi đã làm Thái Hậu bớt đi một chút nỗi giận hờn bấy lâu của bà với Thiệu Anh.