Trong khi đó, quân lính được lệnh của Thiệu Anh đang rấp rút chạy thật nhanh đến trấn Thái Bình bắt Đăng Tuấn Kiệt trở về, nếu tìm thấy Thiên Tuệ ở đó, thì cũng sẽ dẫn về.
Tại hoàng cung.
Thiệu Anh đang đi dạo, không hiểu sao một lúc sau đã đứng trước Nguyệt Tú cung.
Trong lòng không biết nên giận hay buồn, nghĩ đến việc nàng phản bội hắn đi theo một nam nhân khác, thì máu huyết bắt đầu sôi lên, có lẽ nàng đã chưa bao giờ "nếm trãi" cơn giận của hắn.
Bởi khi bên nàng, hắn luôn yêu chiều hết mực, còn nàng thì luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn dù có thể trong thâm tâm nàng không muốn.
Tự khi nào, tay Thiệu Anh đã siết chặt lại thành quả đấm, các ngón tay như ghim thấu vào da thịt:
"Hoàng Thượng..." Tiếng gọi của Tiểu Khải, hắn có vẻ hoảng hốt khi thấy thái độ hiện giờ của chủ tử mình.
Mắt Thiệu Anh vẫn lạnh lùng nhìn đâm đâm về một hướng không mảy may động mi.
Sâu trong mắt Thiệu Anh giờ đây là một nổi hận vô hình đang bao trùm lấy không gian xung quanh, tưởng như mây đen muốn kéo đến bao trùm cả Long Thành rộng lớn.
"Hoàng Thượng... người... người bị thương rồi..." Tiếng Tiểu Khải như đứt quảng, cả bọn nô tài đi phía sau vội quỳ xuống khi nhận ra thần sắc giận dữ của Thiệu Anh.
Lúc này hắn mới nhận ra câu nói của Tiểu Khải, nhìn xuống tay mình, máu đang nhỏ giọt thấm qua các khe ngón tay rồi chạm xuống nền đất.
Móng tay ghim thẳng vào da thịt vô cùng nhứt nhói, nhưng dường như vết thương ấy chẳng nhầm gì vết thương Thiên Tuệ gây ra cho hắn, có vẻ như hắn sẽ không đơn thuần xử phạt nàng theo cách thông thường khi nàng trở về.
Sau đó, Thiệu Anh vội bước đi, rời khỏi Nguyệt Tú cung cũng không rõ là đi đâu, nhưng dường như đang đi đến Ngọc Cẩm Cung của Huệ Phi.
Chẳng mấy chốc hắn đã đứng trước Ngọc Cẩm Cung, tiếng một tên thái dám vang vọng đến:
"Hoàng thượng giá lâm..."
Lập tức Huệ Phi từ bên trong rón rén vén váy đến chổ Thiệu Anh đứng, gương mặt không khỏi lộ nét vui mừng khó tả.
Vội cúi người hành lễ:
"Thần thϊếp khấu kiến Hoàng Thượng..."
Đột nhiên hàn băng trên gương mặt của Thiệu Anh tan dần, miệng liền mỉm cười thích thú:
"Ái phi mau đứng dậy..."
Bất chợt Huệ Phi nhìn thấy tay của Thiệu Anh đang ứa máu đỏ cả một góc tay áo:
"Hoàng Thượng, người bị thương rồi..." Sắc mặt Huệ Phi tỏ vẻ lo lắng, đôi chân mày liền nhíu lại, vội dùng khăn tay đang cầm nhét vào lòng bàn tay Thiệu Anh rồi quấn lại:
"Không sao đâu..."
Thiệu Anh liền phất tay ra lệnh cho lũ nô tài lui ra, rồi đóng cửa lại.
"Hoàng Thượng, sao người lại để mình bị thương như vậy chứ? Thật ra là xảy ra chuyện gì vậy?" Huệ Phi nhìn Thiệu Anh với đôi mắt ngấn nước không khỏi khiến hắn mềm lòng.
Liền đưa tay nâng cầm Huệ Phi lên:
"Ái Phi, nàng lo lắng cho Trẫm như vậy, Trẫm rất vui... Đêm nay Trẫm muốn nghỉ ngơi ở Ngọc Cẩm Cung của nàng, nàng thấy sao?"
Không muốn trả lời câu nói của Huệ Phi, Thiệu Anh liền đổi sang chủ đề khác, chắc chắn rằng Huệ Phi sẽ không đếm xỉa đến câu hỏi ban nảy của mình nữa.
Vì đây là thời khắc mà cô mong mỏi đã lâu. Lòng cô mừng thầm vì nghĩ rằng Thiên Tuệ đã chết, chẳng ai dám dành Thiệu Anh với cô nữa. Còn Thục Phi chỉ là có sắc chứ không có não, sớm muộn Thiệu Anh cũng sẽ bỏ cô ta thôi.
"Thần thϊếp ngày nhớ đêm mong Hoàng Thượng đến, ai ngờ thần thánh đã chứng giám lời cầu nguyện của thần thϊếp..."
Chợt Thiệu Anh hôn lên môi Huệ Phi một nụ hôn say đắm, cô ta liền đáp lại nồng nhiệt, trong lòng cô ta hiện giờ đang cảm giác mình lân lân trên mây vậy, không tin được cảm giác hiện giờ là hiện thực.
Thiệu Anh chợt thôi hôn, còn Huệ Phi thì hơi hụt hẫng nhưng lòng vẫn vui vô cùng, thậm chí muốn tiếp tục... đi đến "cuối con đường" cùng Thiệu Anh.
"Hoàng Thượng, Thục Phi lâu nay hầu hạ Người, nhưng vẫn không thể mang thai... Còn Thiên Tuệ thì..."
Chợt Thiệu Anh đưa tay ra hiệu dừng lại, sắc mặt liền đanh lại nhanh chóng.
Biết mình lỡ lời, Huệ Phi vội chữa cháy, vội nhào đến ôm lấy cổ Thiệu Anh nũng nịu:
"Hay để thần thϊếp sinh cho người một vị Thái Tử khôi ngô, không! Phải thêm một công chúa nữa..."
Thiệu Anh nhếch mép cười:
"Vậy sao? Nàng chắc chắn mình đủ khả năng chứ?" Hắn vòng lấy cái eo thon nhỏ của Huệ Phi rồi siết chặt.
"Hoàng Thượng, người xem thường khả năng của thϊếp rồi đó..." Huệ Phi mỉm cười một nụ cười đầy quyến rũ, nhón gót hôn lên môi Thiệu Anh, sự chủ động của cô cũng được hắn đáp lại nhiệt tình.
Một lúc sau cả hai đã ở trên giường, Huệ Phi vẫn nằm trên người Thiệu Anh một cách yên bình.
Cảm nhận được từng hơi thở của Thiệu Anh, cảm nhận làn da nóng rực hơi thở của hắn thông qua xúc giác trên cơ thể mình.
"Hoàng Thượng, thần thϊếp nhớ người lắm! Chỉ muốn hằng đêm được nhìn thấy người thôi..." Cô ta nói với giọng nói vô cùng nũng nịu.
Ở hoàn cảnh thế này, không hiểu sao đâu đó len lõi trong tâm trí Thiệu Anh lại nghĩ tới Thiên Tuệ, dù lòng rất căm phẫn những gì nàng đã đối xử với hắn.
Không thể nào tìm thấy một Thiên Tuệ bằng xương bằng thịt khi nhìn vào Huệ Phi, rõ ràng cả hai khác nhau hoàn toàn.
Huệ Phi luôn biết cách chiều lòng hắn, còn Thiên Tuệ, ngoài mặt luôn mỉm cười, nhưng thực chất nàng không mảy may quan tâm.
Có lúc, nàng lại yếu đuối như một chú mèo nhỏ cần sự che chở.
Chính tính cách đó luôn khiến Thiệu Anh ôm nàng vào lòng để yêu thương.
Nhưng, trong mắt nàng không có hắn, không xem hắn ra gì, bằng không sao lại muốn trốn chạy khỏi hoàng cung như vậy?
"Được, hằng đêm ta sẽ đến thăm nàng, được chứ Ái Phi?" Thiệu Anh đưa tay vuốt tóc Huệ Phi cưng chiều, rồi đưa tay xuống xoa nhẹ tấm lưng trần mịn màn của cô ta.
Huệ Phi liền ôm lấy cổ của Thiệu Anh âu yếm rồi yên tâm nhắm mắt lại.
Lòng Thiệu Anh lại tràn ngập hình ảnh của Thiên Tuệ, liệu hắn sẽ xử nàng như thế nào đây?
Dù sao trong bụng nàng vẫn đang mang cốt nhục của hắn, nói xử thì dễ nhưng làm lại khó, hy vọng nàng sẽ có lời giải thích cho những hành động đó của nàng.
Thậm chí nếu nàng chịu thừa nhận lỗi, hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, không bàn đến chuyện cũ.
Nhưng liệu với tính cách ương bướng thì nàng sẽ dễ dàng thuận theo ý hắn? Chẳng phải điều chứng minh đó là nàng dám cả gan trốn khỏi hoàng cung đó sao?
Hoàng Thái Hậu như xém ngất khi nghe tin nàng đang mang thai đã quyên sinh.
Nếu biết được Thiên Tuệ còn sống, hẳn Thái Hậu sẽ rất vui, nhưng tội danh của nàng khó lòng mà bỏ qua. Trừ phi nàng chịu giải thích rõ và... nhận lỗi.