Bầu trời đã tối, chỉ còn ánh đèn dầu được đốt trong nhà hắt ra hiên.
Tôi ngồi bó gối suy ngẫm lung tung, cũng không rõ mình nghĩ gì, hết nghĩ đến những chuyện này rồi đến chuyện khác.
Lại nghĩ về lúc trước khi tôi còn ở thế kỷ 21, rồi lại nhớ đến cái phút giây định đoạt cuộc đời mình, khi cơn bão đó ập lên đầu chúng tôi (gia đình tôi).
Không biết mọi người có khỏe không, ba mẹ sao rồi? Anh chị nữa, mọi người chắc đang tìm kiếm tôi, tìm kiếm thân xác này mà không ngờ tôi vẫn sống tốt, vẫn khỏe mạnh, nhưng lại không tồn tại ở cùng một không gian.
Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước đây chỉ là một giấc mơ, chỉ thế thôi! Nhưng mọi thứ thật đến nhường này, thì làm sao mà giả cho bằng được?
Cảm giác buồn nôn thật khó chịu! Chẳng lẽ...
Tôi cảm giác không hay cho chuyện này, nhưng nhỡ thật sự đang có một sinh linh nhỏ trong bụng mình thì sao đây?
Tất nhiên tôi không điên mà từ bỏ nó rồi, dù sao cũng là mạng người mà, lại là con của tôi nữa.
Không hiểu sao như phản xạ, tôi đưa tay lên bụng như cố cảm nhận điều gì đó nhỏ nhặt từ sinh linh vẫn chưa thành hình ấy.
Ôi, tôi điên mất! Rõ là lão thái y đó nói xằn bậy, sao tôi lại tin rồi chứ.
Nhưng mà...
"Muội sao chưa ngủ?" Giọng của Tuấn Kiệt làm tôi giật mình quay sang, anh ta vội ngồi bên cạnh tôi xếp bằng lại, tư thế rất ung dung.
Tôi khẽ cười với tư thế ngồi của anh ta, nếu như tôi có thể yêu một người như Tuấn Kiệt thì tốt rồi, nhưng rốt cuộc tôi chẳng thể yêu được anh ta, tôi cứ cảm giác như anh ấy là anh trai mình vẫn tốt hơn.
"Không! Tại muội không quen ngủ sớm như vậy..."
"Vậy, hằng đêm muội làm gì mà không ngủ?"
Bỗng dưng như bị lửa đốt ngón tay, tôi giật mình trước câu nói đó, làm gì?
Hằng đêm thì Thiệu Anh lại đến Nguyệt Tú cung qua đêm với tôi, tất nhiên là không phải vừa đến là lại làm những... chuyện đó đâu, thực ra là Thiệu Anh lại nói chuyện vu vơ với tôi, nói về rất nhiều thứ, thậm chí tôi không nhớ hết. Nhưng đa phần Thiệu Anh nói về mình, về những ký ức xa xăm thời thơ ấu của hắn.
Thiệu Anh có lúc rất tốt, tốt đến độ tôi không ngờ đến được, phải nói khiến tôi kinh ngạc vài phần.
Nhưng có lúc lại như một kẻ háo sắc đê tiện đến phát sợ, lại có khi vô cùng chân thành.
Thật sự tôi cũng không hiểu thật sự hắn ra là người như thế nào.
Nhưng...
Tại sao so với khi trước, khi hắn đường đột xông vào phòng của tôi ở Ngọc Cẩm cung thì độ... dị ứng và kinh sợ hắn bây giờ của tôi cũng chẳng còn.
Thật khó hiểu, thật sự tôi đã bị hắn mê hoặc rồi sao? Tại sao tôi lại mềm lòng như vậy chứ, nếu vậy tôi sẽ chết thảm thiết lắm. Không! Tôi chỉ đang suy nghĩ lung tung thôi, thật ra cũng chẳng có gì đâu, chỉ... cảm nắng thôi. Ok!
"Muội à! Muội không khỏe sao?" Chợt giọng nói của Tuấn Kiệt vang lên bên tai tôi, không! Thật ra là lọt vào tai tôi, hầu như từ ban nãy đến giờ anh ta đã gọi tôi rất nhiều lần thì phải.
Tôi giật mình quay sang, thở dài một hơi
"Tuấn Kiệt à, nhỡ như huynh yêu một người huynh không nên yêu, huynh phải làm sao?"
Anh ta to mắt nhìn tôi, hệt như bị ngộ độc cấp độ nặng.
"Sao muội lại hỏi vậy? Đừng nói muội yêu... huynh nha"
Xời, dám phát ngôn linh tinh, tôi đập thật mạnh vào vai anh ta:
"Huynh đừng có mơ!"
"Vậy là Hoàng Thượng rồi..." Anh ta cười đắc ý, tôi liền phản kháng lại kịch liệt hơn nữa
"Rõ ràng là nói sai mà..."
"Vậy muội nghĩ ngoài ta và Hoàng Thượng, muội yêu được ai? Bọn quan triều đình già lọm khọm đầy râu à? Hay bọn thái dám "yểu điệu" trong đó?" Đoạn anh ta dứt lời liền phá lên cười.
Đến nước này còn đùa được, đúng là đồ... đáng ghét.
"Muội không hơi đâu nói với huynh nữa..."
Tôi bực dọc đứng dậy, cảm giác mặt mình nóng bừng lên, vội đi vào nhà.
Vì vội quá tôi đã lỡ bước nhanh và bị... thứ gì đó cản dưới chân, chính xác là một hòn đá đáng ghét.
Mất đà, cả người tôi liền lao xuống, trong phút chốc hàng đống suy nghĩ khủng khϊếp ùa vào đầu tôi, ai ngờ một lần nữa, vòng tay ấy lại ôm lấy thân người tôi.
"Phải cận thận chứ?" Giọng của Tuấn Kiệt có chút lo lắng.
"Muội xin lỗi, lại làm phiền huynh rồi..."
"Không sao, chúng ta đã là người một nhà rồi mà..."
Tôi chỉ gật gật rồi khẽ cười một nụ cười không tròn trĩnh với anh ta, chẳng biết phải nói gì hơn.
Thật ra, Tuấn Kiệt là người rất tốt, luôn dịu dàng với mọi người, hầu như chưa bao giờ tôi thấy anh ta cáu gắt với một ai, lại còn rất hiếu thảo với ba mẹ anh ta.
Đó là mẫu người lý tưởng tôi đã đừng đặt ra, vậy mà tại sao tôi lại chẳng chút động lòng với anh ta vậy? Làm vợ anh ta cũng tốt chứ sao, nhưng nếu thật sự tôi yêu anh ta, tôi phải hỏi lại bản thân.
Đường đường là phi tần trốn khỏi cung, nay lại làm vợ của một vị quan triều đình, dạng như "đầy tớ" của chồng mình, vậy thì thiên hạ sẽ nghĩ gì về tôi chứ? Rõ sẽ nói tôi là đồ da^ʍ phụ không biết liêm sĩ.
Đó cũng là một trong những lý do tôi từ chối nghĩ đến chuyện yêu anh ta, vã lại, là anh ta, chắc hẳn anh ta sẽ không đồng ý.
Tốt thôi, chỉ là chúng tôi gặp nhau không đúng lúc.
Tới đó, Tuấn Kiệt dìu tôi vào phòng của tôi. Tôi được chuẩn bị cho một phòng riêng khá tốt, anh ta dìu tôi ngồi xuống giường, tay đặt lên vai tôi vỗ vỗ:
"Muội rán mà trân trọng sức khỏe của mình, đừng làm gì quá sức, sẽ không tốt đâu..."
Tôi nhướn mắt nhìn anh ta, cứ nghĩ tôi là hạn tiểu thư chân yếu tay mềm không biết làm gì sao?
Dù sao tôi cũng là tiểu thư của thế kỷ 21 mà, không biết nhiều cũng biết ít, chứ đâu phải suốt ngày "cầm, kỳ, thi, họa".
Tôi nhíu mày nhìn anh ta:
"Huynh cứ nghĩ muội là tiểu thư cành vàng lá ngọc không làm được việc hay sao?"
"Ý huynh không nói vậy, chỉ là... lo cho đứa trẻ trong bụng của muội..."
Tôi sững người, thoạt nhiên cảm giác có dòng điện chạy dọc xương sống:
"Huynh..." Tôi ngắt quảng giây lát "Huynh đùa sao..." Tôi cười cười nhìn Tuấn Kiệt "Sao huynh lại nói như vậy? Muội giống phụ nữ mang thai lắm sao?"
"Huynh biết là muội đang cố giấu, nhưng mẹ đã nói cho huynh biết rồi, mẹ huynh đâu phải lẩm cẩm, bà đã chắc chắn thì không sai đâu được."
"Huynh à... muội..."
Thật sự là tôi đang cố phủ định vấn đề này nhưng ngày một nó bị bung ra rồi. Tôi nhắm sâu mắt thở một hơi dài, muốn cố gắng biện minh lại nhưng mọi thứ đã quá rõ, nước mắt trong khóe mắt tôi chực trào ra, cảm giác trái tim mình sao lại đau nhói như vậy.
Dù đã thoát ra được khỏi hoàng cung, thoát khỏi tên hoàng đế ấy, vậy mà rốt cuộc trong người mình lại mang đứa con của hắn. Tôi không muốn dính líu đến bất cứ điều gì, thứ gì từ hắn nữa, nhưng tại sao lại như vậy?
Tôi sợ chốn cung cấm đó lắm, sợ tất cả mọi bi kịch sẽ xảy đến với mình.
Tuấn Kiệt ôm tôi vào lòng như che chở cho tôi
"Muội... muội không muốn..." tôi lắc lắc đầu, mặt dụi dụi vào áo anh ấy khiến nước mắt thấm ướt áo, nhưng anh ấy vẫn ôm tôi vào lòng, tay vỗ vỗ lưng tôi.
"Huynh biết..."
"Muôi ghét nơi đó, nhưng tại sao chứ? Muội không thể ghét bỏ con muội, muội không thể..."
"Huynh sẽ bất chấp mọi người nói gì, sẽ cố giữ muội lại đây, không để muội trở lại nơi đó nữa..."
Tôi chợt đẩy anh ta ra, nếu làm như vậy thì anh ta sẽ ra sao? Dù sao anh ta cũng là quan triều đình. Sớm muộn Thiệu Anh cũng sẽ biết.
"Nhưng Hoàng thượng..."
Như đoán được tôi sắp nói những gì, anh ta vội cắt ngang:
"Huynh sẽ xin từ chức, nói rằng về nhà giúp gia đình, dù sao huynh cũng chán lắm chốn quan trường rồi..."
"Huynh à! Không được, huynh là bật nhân tài của Nam Quốc, như vậy sẽ thiệt thòi cho Nam Quốc ta lắm..."
"Ngoài huynh ra, còn nhiều người tài hơn, muội cần phải lo gì?"
Tôi không thể thuyết phục lại Tuấn Kiệt, dù sao ý anh ta đã quyết như vậy.
Hy vọng cuộc sống của chúng tôi sẽ bình yên, hy vọng tên hoàng đế ấy đã tin rằng tôi đã chết.
Bằng không, hắn sẽ bất chấp tất cả để lôi tôi trở về, tôi không biết sẽ có những gì xảy ra với tôi.