Huệ Phi liền vòng người sang trượt xuống nằm lên người Thiệu Anh, tay ôm lấy cổ của hắn, tay còn lại nghịch những lọn tóc đen dài của hắn.
"Tuệ là tỷ muội tốt của nàng, nàng thậm chí không động lòng một chút nào sao?"
"Có chứ! Nhưng khóc lóc có ích gì? Thϊếp hy vọng muội ấy sớm siêu thoát..."
Nói đến đó, gương mặt Huệ Phi hạ sắc trở nên đuộm buồn.
"Vậy sao?" Thiệu Anh ôm lấy cổ Huệ Phi, hồ như muốn ôm lấy cái cổ trắng ngần ấy rồi hôn lên đôi môi quyến rũ kia.
Huệ Phi vô cùng đắc ý vội đưa mặt gần hơn để môi mình chạm vào môi Thiệu Anh, nhưng chợt Thiệu Anh ngước mặt nơi khác, khẽ đẩy Huệ Phi ra.
"Ta mệt lắm, hôm khác nàng hãy đến! Ta vẫn còn nhiều tấu chương phải duyệt!"
Bất chợt nét mặt Thiệu Anh trở nên lạnh lùng như làn gió Đông Bắc đang hoành hành.
Huệ Phi hụt hẫng một lát, rồi lại khó chịu làm nũng:
"Hoàng Thượng, đã lâu Người không ngó ngàng đến thần thϊếp, chỉ biết có Thiên Tuệ, thật sự đối với Người, thần thϊếp không là gì sao?"
Thiệu Anh quay sang nhìn Huệ Phi không chớp mắt, không hiểu nỗi từ khi nào Thiên Tuệ đã chiếm một vị trí không nhỏ trong trái tim hắn.
Ban đầu hắn chỉ say mê vì nhan sắc vốn có của Thiên Tuệ, nhưng càng gần nàng, càng hiểu nàng nhiều hơn, nàng có vô vàng tâm tư u uất nhưng lại không hề bọc lộ, khoé miệng nàng lúc nào cũng cong lên mỉm cười với hắn dù cho có khi nàng có điều phiền muộn trong lòng.
Có khi bên cạnh nàng đang yên giấc mộng, chợt nghe đâu đó từ thanh quảng nàng phát ra những câu nói mà Thiệu Anh chưa bao giờ nghe "Mẹ! "
Rồi nàng bật dậy, nước mắt giàn giụa, lúc này nàng mới thật sự là con người vốn có của nàng, yếu đuối và cần sự che chở, không để nàng phải đợi, hắn luôn ôm nàng vào lòng mỗi khi nàng rơi nước mắt.
Chưa một lần Thiệu Anh hỏi về thân thế của nàng, hiểu rõ đó chắc hẳn chẳng tốt lành gì, bằng không tại sao hằng đêm nàng lại gọi những tiếng đau buồn như vậy. Tốt nhất không nên nhắc đến.
"Hoàng Thượng..." Huệ Phi đang nhìn chòng chọc vào Thiệu Anh, ánh mắt loé lên tia khó chịu, đôi mày thanh tú của cô ta nhíu lại đầy quyến rũ.
"Nàng mau về Ngọc Cẩm cung nghỉ ngơi đi, hôm khác ta sẽ sang đó thăm nàng..."
Thiệu Anh nói mà gương mặt lộ vẻ nhàm chán.
"Người hứa đó nha..." Huệ Phi liền ôm cổ Thiệu Anh bật người dậy, đoạn cúi người hành lễ rồi bỏ đi.
Trong lòng không khỏi bực bội, thù ghét Thiên Tuệ, đã chết rồi vẫn còn chiếm trọn trái tim Thiệu Anh như vậy.
Thiệu Anh ngồi cầm tấu chương lên xem, chợt nhớ ra gì đó, vội cho người gọi cung nữ Ngữ Ngữ, người hiểu rõ Thiên Tuệ nhất.
Không lâu sau Ngữ Ngữ đã có mặt trước bàn phê duyệt tấu chương, người quỳ thụp xuống đợi Thiệu Anh hỏi chuyện.
"Trước ngày Thiên Tuệ quyên sinh, ngươi có thấy điều gì khác lạ ở nàng ấy không?"
"Tâu bệ hạ, không ạ!" Cô trả lời chắc nịch
"Vậy thì lạ thật... Đến nay cũng đã hơn 4 ngày, tại sao tông tích của Thiên Tuệ vẫn không thấy đâu? Trẫm đã cho người men dọc theo Lục Giang ra khỏi hoàng cung nhưng vẫn bặt vô âm tín..."
"Tâu bệ hạ, có khi nào nương nương vẫn... còn sống?" Ngữ Ngữ chợt cảm giác một tia hy vọng loé lên trong tâm của mình.
"Trẫm cũng vừa nghĩ đến chuyện này! Trước đó Thiên Tuệ có gặp và nói chuyện với ai không?"
"Muôn tâu bệ hạ, buổi sáng hôm đó nương nương có gặp và nói chuyện với Đăng tướng quân, Đăng Tuấn Kiệt..."
"Sao?" Thiệu Anh quát, liền bật dạy
"Hoàng Thượng, nô tì không nghĩ là do Đăng tướng quân làm đâu, họ không hề quen biết nhau, làm sao lại... Vã lại, nương nương không phải hạn người đó được..."Thấy Thiệu Anh có vẻ phẫn nộ, Ngữ Ngữ xen vào.
"Trẫm cũng biết, tin nàng ấy không phải loại người đó. Vậy còn gặp ai nữa không?"
"À! Trong lúc cùng nô tì về Nguyệt Tú thì nương nương có gặp Thục Phi nương nương, cả hai vẫn như ngày nào, vẫn đoi co với nhau chuyện Hoàng Thượng sủng ái nhiều hơn..."
Tới đó, Thiệu Anh khẽ bật cười, thì ra Thiên Tuệ cũng thích thú những chuyện này sao? Vậy ra nếu nói nàng không có tình với hắn thì cũng khó.
"Vậy sao? Rồi sau đó thì sao?"
"Sau đó cả hai có chút cãi vã, vì nương nương đang mang thai nên tâm tính nóng nãy hơn trước liền giận giữ quát lại Thục Phi, liền lúc đó... do không kiềm chế được Thục Phi đã... đã tát vào mặt nương nương..."
"Cái gì?" Sắc mặt Thiệu Anh giận dữ, hắn bật dậy đập mạnh xuống bàn, lẩm bẩm "Thục Phi, nàng to gan lắm, dám đánh cả Thiên Tuệ, người Trẫm sủng ái nhất..."
"Tiếp theo đó, khi nô tì và nương nương vừa rời khỏi đã nghe giọng nói còn vang của Thục Phi nương nương rằng sẽ không tha cho nương nương..."
Đáng nhẽ người bị nghi ngờ nhiều nhất là Thục Phi, nhưng Thiệu Anh nghĩ ngay đến Đăng Tuấn Kiệt.
"Phải rồi, Đăng Tuấn Kiệt, hắn đâu rồi? Mau truyền hắn đến gặp trẫm..."
Chợt một tên quan binh chạy đến báo:
"Tâu hoàng thượng, Đăng tướng quân đã về quê được vài hôm..."
"Cái gì? Trùng hợp vậy sao? Được bao lâu rồi?"
"Bẩm hoàng thượng, khoảng 7 8 ngày gì đó"
Chợt Ngữ Ngữ nhớ ra gì đó, vội tâu lên Thiệu Anh:
"Phải rồi! Trước khi nương nương... rời khỏi Nguyệt Tú cung vào tối hôm đó, Người đã nói rằng sẽ xuất cung, nhưng sau đó thì Người nói lại là chỉ đùa thôi..."
Cặp chân mày của Thiệu Anh liền chau lại "Đã rõ rồi, chắc chắn chính là tên đó, khốn kiếp!" Lửa giận trong lòng Thiệu Anh chợt phụt lên như đám cháy vào mùa khô, lặp tức ra lệnh truy bắt Đăng Tuấn Kiệt.
Một phần không ngờ Thiên Tuệ lại là loại người như vậy. Thật sự hắn không tin được, phải gặp nàng để làm rõ.
Cách Long Thành vài ngày đi đường, trấn Thái Bình, Thiên Tuệ vẫn đang trong bếp giúp các người làm trong nhà họ Đăng chuẩn bị bữa tối.
"Thiên Tuệ, con không cần phải vào đây đâu! " Mẹ của Đăng Tuấn Kiệt vội vã chạy vào khi thấy bóng dáng của cô. Bà là một người phụ nữ rất mực yêu con, nhưng lại có phần nghiêm khắc khi dạy dỗ con cái, gương mặt bà mang nét đẹp cổ điển của người phụ nữ Nam Quốc.
"Dạ nhưng... Nếu để con không làm gì, thì sẽ chán lắm..." Cô chau mày nhìn bà, mặt mũi lắm lem tro khi cô đang cố chụm củi.
Gia đình Đăng Tuấn Kiệt là một gia đình khá giả, buôn bán lúa gạo. Cuộc sống rất ổn định, chứ không như cô tưởng, một gia đình chỉ biết dựa thế con mình làm quan triều đình mà không làm gỉ.
Tuấn Kiệt có hai em gái và một chị gái, duy chỉ có Đăng là con trai, nên mọi trọng trách đều dồn lên vai của anh ta.
Tuấn Kiệt nói cô là em gái kết nghĩa gặp dọc đường đi, gia cảnh thì mồ coi không nhà cửa, chỉ muốn ở lại gia đình bà làm con, ra sức phụng dưỡng cha mẹ nuôi.
Thực sự bà rất vui vì có thêm cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Mặc dù bà hy vọng cô sẽ là con dâu hơn, nhưng bà vẫn tôn trọng quyết định của cô.
"Con đã là con gái của gia đình ta rồi."
"Con gái giup gia đình nấu ăn không được sao ạ?" Cô cười cười nhìn bà, trên trán còn vươn giọt mồ hôi đang lăn xuống má. Bà vội đi đến quẹt dòng mồ hôi đó, nói tiếp:
"Con gái ngoan, vậy sao không theo chị hai ra chợ mua sắm gì đó?"
Cô cũng vừa nghĩ đến việc đó, nhưng vì mới quen gia đình không lâu nên có phần ngài ngại.
Chợt bên ngoài một cô người làm bê vào một tô nhỏ món mắm truyền thống của Nam Quốc, thật ra Nam Quốc có rất nhiều loại mắm cá, hải sản.
Dù sống ở thời hiện đại nhưng những món mắm ấy không khác 1000 năm trước cho lắm, có chăng cách làm nhanh hơn, gọn hơn, biết chọn lọc hơn thôi.
Cô không phải dạng người kén những món này, nhưng không hiểu sao dạo này cô lại cực kỳ khó chịu mùi của nó.
Trong người cô dâng lên cảm giác khó chịu, mọi thứ trong dạ dày muốn trào ra khỏi nhưng lại không trào ra được, cô bắt chợt "ụa" mấy cái rồi vuốt vuốt ngực chạy ra khỏi bếp.
"Thiên Tuệ, con có sao không?" giọng bà vang ra, nhưng có lẽ Thiên Tuệ không để ý, chân vẫn chạy.
Mẹ của Đăng Tuấn Kiệt không khỏi khó hiểu, trong lòng đinh ninh gì đó nhưng chẳng dám nghĩ đó là sự thật.
"Có khi nào..." Bà lầm bầm "Không đâu! Nhưng nhỡ là phải thì sao? Vậy... của ai? Tuấn Kiệt ư? Nhưng nếu vậy phải nói rõ chứ tại sao lại muốn làm con nuôi?"
"Bà chủ! Làm gì thẫn người ra vậy?" Giọng cô người làm gọi, khiến bà giật mình
"Cái con nhỏ này, làm tao giật cả mình" Bà vội ký yêu lên đầu cô một cái rồi không quên dặn dò "Mấy con làm nhanh nhanh rồi dọn lên cho ông bà dùng bữa với mấy cô, cậu Tuấn Kiệt..."
Rồi bà vội bỏ đi nhanh chóng.
Trong bếp vẫn không khí hấp tấp, rộn ràng của những người làm bếp.