Editor: WangFenggÁnh mắt của Nam Phương lấp lóe, rất nhanh đã bị ý cười bao trùm: “Vậy phải xem anh có định một tháng này tới gặp em hay không. Nếu là có ý định thì có một trăm ngày, còn nếu không có ý định thì không bảy mươi ba ngày~”
“Tính kỹ như thế sao?” Lục Thừa Dư cúi đầu nhìn cô.
“Ai làm em từng phút từng giây ở bên anh, quan tâm đến anh như vậy nào?” Khóe mắt người phụ nữ tràn đầy quyến rũ.
“Thật sao?” Lặp lại, giọng nói bình thản.
Nam Phương kiễng chân hôn lên cằm anh: “Vậy nên anh không thể luôn để em một mình một giường được.”
Lục Thừa Dư nghe xong, vòng tay qua eo cô, áp sát cô vào người, l*иg ngực hai người áp vào nhau, mềm mại va chạm với cứng rắn, tay anh luồn vào trong vạt váy ngủ của cô... Nam Phương vội kêu lên tiếng thở dốc nhè nhẹ.
“Đúng thật, sao có thể để em một mình một giường được.”
...
Lúc Nam Phương tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi tối, trong phòng không còn người đàn ông kia, trong không khí trống rỗng chỉ có gió biển mùi tanh.
Có một tờ giấy ghi chú trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, nét chữ của người đàn ông bay lượn trên đó.
—— Tôi đi tham dự tiệc tối, nếu đói bụng thì bảo Tống Kỳ chuẩn bị bữa tối cho em.
Nam Phương nhéo tờ giấy, nhớ tới người đàn ông kia đột nhiên hỏi vấn đề, chậm rãi cười nói: “Ở trong phòng ăn chẳng vui tý nào, không phải đang có tiệc tối sao?”
Cô có lẽ có thể đoán được hàm ý trong lời nói của Lục Thừa Dư, sự hứng thú háo hức trong lòng cô đã đưa cô đến yến tiệc đó.
Du thuyền sang trọng có không gian rộng lớn, sảnh tiệc có diện tích vài trăm mét vuông, đèn pha lê đang treo trần nhà rực rỡ đến mức khiến người ta choáng váng, tỏa sảng như những chuỗi đá quý vô giá.
Nam Phương mặc váy ngắn hơi hở ngực, khoe đường cong quyến rũ nuột nà, vừa bước chân vào sảnh tiếc đã nhanh chóng bị đám đàn ông để ý, còn vô tình và cố ý tiếp cận cô. Nếu là ngày thường thì có lẽ Nam Phương sẽ còn hứng thú chơi một lúc với bọn họ, nhưng bây giờ cô chỉ muốn tìm người đàn ông kia thôi.
Đi lên tầng hai, trong sảnh còn yên tĩnh hơn, tiếng đàn piano du dương chỉ dẫn cô ra ban công, ở chỗ đó không có khách nào khác ngoại trừ một vài người phục vụ, đàn ông với phụ nữ ngồi bên đàn, bốn tay đan xen, ánh trăng gợn sóng, tạo nên hình ảnh sinh động.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh có cổ đứng trên người đàn ông là chiếc áo cô giúp anh mặc lúc sáng, chiếc áo khoác ngoài có màu đen chính thống nhất, trên cổ tay áo có hàng cúc màu xanh hoàng gia tạo điểm nhấn. Người phụ nữ kia nằm gọn trong lòng anh, cổ chữ V mở khá rộng, một đổi thỏ trắng nhỏ dường như sắp nhảy ra đến nơi.
Cùng là phụ nữ, tất nhiên Nam Phương có thể nhìn hiểu ánh mắt của người phụ nữ đó thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Thừa Dư có ý gì. Giống như cô ở cùng Lục Thừa Dư một thời gian, cũng biết tính cách không muốn gần người khác của Lục Thừa Du, nếu để một người phụ nữ đến gần anh như thế thì thân mật như vậy có ý nghĩa gì.
Xem ra cậu chủ nhà họ Lục thật sự không còn hứng thú với cô nữa, cô vẫn ở đây mà đã nóng lòng đi tìm người tình mới rồi.
Thảo nào gần một tháng rồi không đến gặp cô.
Sự hứng thú trong mắt Nam Phương bị thay thế bằng hai từ tức giận ập đến, cô tiến lên một bước thì bị thư ký Tống Kỳ chặn lại: “Cô Nam.”
“Đừng cản tôi! Tôi vẫn còn ở đây, tại sao đám phụ nữ không biết điều này lại dính lấy Thừa Dư?!” Nam Phương bị choáng ngợp bởi kỹ năng diễn xuất hoàn hảo của mình.
“Cô Nam.” Tống Kỳ không nhúc nhích, ý tứ hàm xúc nói: “Cô là người thông minh, cô hẳn nên biết hiện tại có rất nhiều việc cô không thích hợp làm.”
Nam Phương lui về phía sau một bước, vẻ mặt như bị đả kích lớn: “Tôi không tin, Tôi không tin, Thành Dư cần tôi mà, chắc chắn là con đó quyến rũ Thành Dư khi tôi không ở đây.”
Tống Kỳ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô Nam Phong, xin hãy tự trọng.”
“Tránh ra!”
Nam Phương đẩy Tống Kỳ ra, đi thẳng tới, người đàn ông lập tức nhìn thấy cô nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn bất động như núi, ánh mắt đầy lạnh lùng xa cách, đó là một lời cảnh cáo thầm lặng.
Ánh mắt Nam Phương liếc nhanh một cái, khóa lại ở ly rượu đỏ trên bàn, cầm lên, đổ thẳng lên đầu người phụ nữ kia.
Người phụ nữ vốn đang mê luyến với Lục Thừa Dư, lại đột nhiên bị đổ rượu đỏ vào người, lập tức bất chấp dáng vẻ đang như thế nào, hét lên: “A —— Cô làm gì vậy!!”
Nam Phương không thèm nói với cô ta, cái gọi là kịch bản chính là phải nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn, cô nhào vào trong lòng Lục Thừa Dư, giọng nói lập tức trở nên êm dịu: “Thừa Dư, có phải anh trách em vì em không đi cùng anh tới tham dự tiệc tối không? Bây giờ em đến rồi, anh mau bảo đám đàn bà hỗn lão đó đi đi~”
Lục Thừa Dư không đẩy cô ra, giọng nói thậm chí còn rất ôn hòa: “Nam Phương, chúng ta kết thúc đi.”