Chương 47

Editor: Hàn Tử Quân

Một giây khi bước ra khỏi trường thi, tinh thần Đường Thi có chút hoảng hốt, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám người đen nghìn nghịt cách đó không xa, trên mặt chậm rãi nở nụ cười.

Thi đại học thật sự kết thúc rồi.

"Đường Đường." Diệp Hoa tinh mắt thấy Đường Thi, vội giơ tay lên, đưa nước với đồ ăn đã chuẩn bị cho Đường Thi.

"Cảm ơn bác Diệp." Đường Thi nhận nước, uống cho nhuận giọng.

Diệp Hoa thấy sắc mặt Đường Thi vẫn tốt, cũng không hỏi nhiều, ngay sau đó nói đến Đoạn Thích: " Sao A Thích vẫn còn chưa ra?"

Cũng trùng hợp, Đường Thi với Đoạn Thích đều được phân đến một trường thi, Diệp Hoa đặc biệt nghỉ một buổi đi theo hai đứa thi, nhưng mà Diệp Hoa cũng không giống gia trưởng khác đứng ở dưới ánh mặt trời nóng bức, mà bà có tài xế của mình, xe con lại có điều hòa nhỏ nên cũng không khó chịu.

"Chắc sắp rồi." Đường Thi nhìn ra bên ngoài, cô có chút không chịu nổi oi bức của trường thi, sau khi làm xong lại kiểm tra không thấy sai chỗ nào liền nộp bài thi, nhưng cách thời gian hết giờ cũng không bao nhiêu thời gian.

Lúc đang nói chuyện, Đoạn Thích liền xuất hiện.

Đường Thi nhích vào bên trong, chừa một chỗ cho Đoạn Thích, Đoạn Thích thuận thế ngồi xuống, lại tự mình lấy nước uống, Diệp Hoa nhìn kỹ vẻ mặt của hai người, cũng chưa hỏi cái gì, bảo tài xế lái xe về nhà.

"Hôm nay lớp các con muốn tụ tập hả?" Diệp Hoa quay đầu hỏi.

"Vâng, giáo viên cũng tới." Xem như bữa tiệc chia tay đi, dù sao qua đêm nay, muốn mọi người cùng tụ tập lần nữa có lẽ rất khó.

"Vừa đúng lúc, bác thấy có một cái váy rất đẹp, vừa nhìn thấy lần đầu đã cảm thấy thích hợp với Đường Đường, nên mua rồi, Đường Đường phải ăn mặc thật xinh đẹp để tham gia bữa tiệc, không thể từ chối, đây là một phần tâm ý của trưởng bối." Diệp Hoa cười tủm tỉm nhìn Đường Thi, không cho chép Đường Thi cự tuyệt.

Đường Thi: "... Vâng, cảm ơn bác Diệp."

"Đừng nhìn, mẹ không mua quần áo mới cho con, trong ngăn tủ con có nhiều quần áo mới như vậy, cũng chưa thấy con mặc lần nào, nếu anh họ của con biết con chưa từng mặc quần áo mà nó chọn lựa kỹ càng, thì chắc sẽ lải nhải bên tai con suốt đấy."

Diệp Hoa nhớ tới những bộ quần áo cao cấp bị Đoạn Thích tùy tiện nhét vào tủ quần áo, có chút không đành lòng, tốt xấu gì cũng nên mặc một lần, bà cũng chưa từng xa xỉ như vậy.

Đoạn Thích nhìn mẹ mình, mím môi, không nói chuyện, nhưng hai mắt kia rõ ràng ghét bỏ, Đường Thi với Diệp Hoa đều thấy rõ.

Đường Thi quét mắt nhìn quần áo trên người Đoạn Thích, một thân quần áo thoải mái, bởi vì thi đại học bọn họ không cần mặc đồng phục trường, hoặc là nói sau này đồng phục trường cũng chỉ có thể để dưới đáy hòm.

Cô thật đúng là chưa từng thấy Đoạn Thích mặc quần áo nghiêm túc ngoại trừ đồng phục trường, ngày thường không phải đồng phục thì chính là mấy bộ trang phục thoải mái.

Đoạn Thích tinh mắt bắt được cái liếc mắt đánh giá của Đường Thi, nhìn Đường Thi với cảm xúc không rõ, khóe môi nhếch lên một cái.

"Đúng rồi, Steven gọi điện tới, bảo con có muốn qua bên chỗ nó chơi hay không?" Diệp Hoa nhớ tới cháu trai này, có hơi đau đầu, chẳng qua nếu Đoạn Thích không tòng quân, thì xuất ngoại cho thêm kiến thức cũng tốt.

Đoạn Thích: "Không đi."

Lỗ tai Đường Thi giật giật, Steven? Tên này có hơi quen tai thì phải...

"Đúng rồi, Đường Đường, Steven là anh họ của A Thích, học ở Anh quốc, lớn hơn các cháu vài tuổi, có cơ hội các cháu có thể đi tìm nó chơi." Diệp Hoa nhìn Đường Thi, giải thích.

Đường Thi gật đầu, dùng nụ cười che giấu nội tâm khϊếp sợ, anh họ? Ừm, đây là một nhân vật lớn, là một nhịp cầu quan trọng giúp Tô Tiếu vươn ra quốc tế...

Nhưng không có Đoạn gia, Đường Thi cho rằng, Tô Tiếu muốn phát triển thì có lẽ phải gian nan hơn rất nhiều, Diệp gia không phải gia tộc dễ bám lấy như vậy, Diệp gia sở hữu rất nhiều tài phú, nói là phú khả địch quốc cũng không quá, mà Steven làm người thừa kế, tuyệt đối không đơn giản.

Trở lại Đoạn gia, Diệp Hoa vội không chờ nổi mà lấy váy ra, bảo Đường Thi nhanh chóng đi thử.

Cái váy màu trắng này mặc vào dài tới đầu gối, Đường Thi ước lượng sơ sơ, chất lượng không thể chê, hơn nữa thiết kế vừa đáng yêu lại có cảm giác thanh nhã, Đường Thi nhìn chính mình trong gương có cảm thấy mình đẹp hơn rất nhiều.

Váy rất vừa người, đoán chừng Diệp Hoa dựa theo kích cỡ của cô để mua, lại soi gương, thấy váy rũ ở trên người một cách thích hợp, Đường Thi đi ra ngoài.

Đôi mắt Diệp Hoa sáng lên: "Bác nói mà ánh mắt của bác quả thật rất tốt, Đường Đường mặc vào thật xinh đẹp, tới đây tới đây, bác làm tóc cho cháu."

Đường Thi: "..." Sao cô lại cảm thấy trong nháy mắt này hứng thú của bác Diệp đột nhiên lên rất cao? Không phải ảo giác chứ?

Bà Đoạn cười nói: "Bây giờ cũng coi như con hoàn thành tâm nguyện tự mình trang điểm cho con gái rồi."

Diệp Hoa cười tủm tỉm gật đầu: " Khi A Thích còn nhỏ con vốn định trang điểm cho nó thành cô gái nhỏ, kết quả nó quá khôn khéo, mỗi lần đều không thành công."

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng là Đoạn Trường Vệ là một người cha tốt, cũng không để lại cho con trai của mình một đoạn lịch sử đen tối không thể xóa nhòa.

Dường như bà Đoạn cũng nhớ tới chuyện trước kia, cười ha hả gật đầu: "Đường Đường mặc váy đẹp, thì cũng nên thay đổi kiểu tóc cho phù hợp."

Chờ đến lúc Đường Thi bị Diệp Hoa với bà Đoạn kéo đến trước gương thì Đoạn Thích mới hoàn hồn, mắt đào hoa sâu kín nhìn bóng dáng thuần trắng kia, mím chặt môi.

"Đi đi đi, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân." Ông Đoạn vô cùng ghét bỏ Đoạn Thích, phất tay.

Đoạn Thích cúi đầu nhìn nhìn trang sách trong tay chưa từng lật, trầm mặc lật sang một trang khác, ông Đoạn nhướng mày, hừ một tiếng.

Diệp Hoa thật sự rất khéo tay, hơn nữa có bà Đoạn ở bên cạnh chỉ đạo, rất nhanh kiểu tóc mới của Đường Thi ra đời, Đường Thi yên lặng nhìn kiểu tóc công chúa của chính mình trong gương, nhịn không được giơ tay sờ, cảm giác rất mềm...

"Đẹp lắm! Ừm, cứ như vậy đi, Đường Đường của chúng ta chắc chắn là cô gái đẹp nhất." Diệp Hoa nhéo nhéo khuôn mặt Đường Thi, cảm thấy rất không tồi, lại véo thêm vài cái, cảm thấy mỹ mãn.

Bà Đoạn ở bên cạnh nhìn, trên mặt ngập tràn tươi cười, rõ ràng là cực kỳ tán đồng với lời nói của Diệp Hoa.

" Đêm nay A Thích phải bảo vệ tiểu công chúa nhà chúng ta thật tốt đấy nhé." Diệp Hoa trêu chọc nhìn về phía phòng khách, lại cong môi nhìn về phía Đường Thi.

Khóe miệng Đường Thi giật nhẹ, tươi cười, chẳng qua, trang điểm một thân từ đầu đến chân này quả thật thích hợp với cô hiện tại, tưởng tượng như vậy, Đường Thi lại thả lỏng, khụ khụ, không phải cô cưa sừng làm nghé, cho dù tuổi tâm lý của cô lớn, nhưng có cô gái nào không muốn mình mãi mãi là một nhành hoa mười tám?

Diệp Hoa nhìn Đường Thi, nghĩ nghĩ, rồi móc son môi ra: "Nhìn vẫn hơi nhạt nhẽo, Đường Đường, bác hai tô son cho cháu một ít?"

Đường Thi ngoan ngoãn gật đầu, cô rất ít khi dùng đồ trang điểm, nhưng tô son khi ra cửa thì kiếp trước cô vẫn thường xuyên làm.

Tô xong một lớp son môi lên trên, Diệp Hoa nâng mặt Đường Thi nhìn cẩn thận hồi lâu, tuy Diệp Hoa đã từng gặp đủ loại mỹ nhân chưa từng cảm thán, nhưng ngũ quan cô bé này phát triển thật tốt, hồn nhiên trong trẻo, làn da vừa trắng lại hơi ửng đỏ, những đồ trang điểm mà bà lôi ra đều không dùng được.

May mà, son môi còn có một ít đất dụng võ.

Đường Thi nhìn son môi, lại nhìn nhãn ở trên son môi, dừng một chút, Chanel.

Diệp Hoa tô cho Đường Thi chính là màu hồng nhạt, phối hợp với trang phục của Đường Thi, vừa có vẻ đáng yêu lại có chút nghịch ngợm, lần này, Diệp Hoa thật sự vừa lòng.

"Được rồi, đi ra ngoài cho ông với anh Thích của cháu nhìn xem." Nhớ tới một thân trang phục thoải mái của Đoạn Thích kia, Diệp Hoa lại nói: "A Thích ăn mặc thoải mái như vậy, cảm giác có chút không xứng với Đường Đường."

Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ kia, Đoạn Thích lập tức ngẩng đầu nhìn qua, chờ đến lúc nhìn thấy Đường Thi đi sau Diệp Hoa với bà Đoạn, theo bản năng nắm chặt sách trong tay, sách bị siết chặt, nháy mắt thay đổi hình dạng, chỉ là tâm tư Đoạn Thích hoàn toàn không ở trên sách.

Đường Thi cảm giác có tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình, phía sau lưng có hơi lạnh cả người, dựa vào cảm giác nhìn qua, trực tiếp đối mặt với cặp mắt đào hoa âm trầm của Đoạn Thích.

Duỗi tay sờ sờ cánh tay, Đường Thi cảm thấy ánh mắt Đoạn Thích làm toàn thân cô lạnh lẽo, hơi đáng sợ, muốn chạy trốn!

Diệp Hoa như không phát hiện ánh mắt giữa hai đứa trẻ, cười nói: "A Thích, con định mặc như thế này đi thật à? Đường Đường ăn mặc xinh đẹp như vậy, con không mặc một chút, làm sao xứng với Đường Đường ăn diện lộng lẫy?"

Ăn diện lộng lẫy? Đường Thi nghĩ, cô như thế này vẫn chưa được xem là ăn diện lộng lẫy đi, hơn nữa cô trang điểm xinh đẹp lại không phải vì Đoạn Thích, cô là vì chính mình trở nên đẹp hơn!

Đoạn Thích mờ mịt nhìn Đường Thi, ánh mắt gian nan dời khỏi người Đường Thi, trả lời như thường: "Tiểu gia đi thay quần áo."

"Ha ha, vậy không phải là tốt sao, nhanh lấy một bộ quần áo mà anh họ chọn cho con đi, muốn mẹ xem cho con hay không?" Diệp Hoa có ý tốt đề nghị.

Đoạn Thích liếc Diệp Hoa: "Không cần." Trước khi về phòng, Đoạn Thích cố ý đánh giá Đường Thi vài cái, dường như đang suy nghĩ thay quần áo gì.

Đường Thi: "..." Không hiểu sao, cô biết ý Đoạn Thích...

Trên thực tế, cô cảm thấy một thân quần áo này của Đoạn Thích cũng rất tốt, chẳng lẽ thật sự muốn mặc quần áo nghiêm túc? Thời tiết nóng như vậy, ăn mặc nhàn nhã rộng rãi một chút, cũng không cần chịu tội.

Lúc Đoạn Thích xuống lầu, Đường Thi trộm nhìn qua, vừa lúc bị Đoạn Thích bắt được, đã vậy, Đường Thi cũng đường đường chính chính đánh giá Đoạn Thích vừa mới thay đổi quần áo, là trang phục nghiêm túc, cũng làm cho Đoạn Thích... Càng đẹp trai hơn một chút.

Lúc hai người đi rồi Diệp Hoa cảm thán: "Mẹ, ánh mắt A Thích khá tốt, Đường Đường xinh đẹp như vậy, thật là tiện nghi cho tiểu tử này."

Bà Đoạn gật đầu, lại nói: "Cũng không biết Đường Đường có nhìn trúng đứa nhỏ Thích Thích này hay không, bây giờ Thích Thích vẫn như đứa trẻ chưa lớn, Đường Đường thì khác, Đường Đường đã bắt đầu dùng tư duy người lớn như chúng ta để suy nghĩ."

Diệp Hoa sửng sốt, lúc trước bà không chú ý điểm này, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, quả thật cách làm người với cách làm việc của Đường Thi không giống như đứa trẻ sắp mười sáu, rất thành thục, chẳng qua, bà vẫn rất tin tưởng con trai của mình.

"Mẹ, vừa lúc, A Thích quá thuận lợi, có Đường Đường giữ nó, con cũng không tin, nó còn có thể đi đến chỗ nào." Diệp Hoa không quản được Đoạn Thích, trước kia bà đã nghĩ có người có thể sửa trị Đoạn Thích, miễn cho nó không kiêng nể gì, bị ngã quá đau, không bò dậy được.

Bà Đoạn cười mà không nói, nhìn ông Đoạn đang thản nhiên tự đắc phẩm trà tự chơi cờ với mình, trong mắt tràn đầy ấm áp.

"Cậu hai, cô Đường, tới rồi." Tài xế dừng xe lại.

Đoạn Thích khẽ gật đầu, xuống xe trước, đi đến bên Đường Thi, mở cửa, lại đặt tay ở đỉnh cửa xe, sau đó thẳng tắp nhìn Đường Thi.

Đường Thi bị một loạt động tác thuần thục này của Đoạn Thích làm ngây ngốc: "Đoạn Thích, anh... còn rất biết săn sóc nha." Khó có khi Đoạn Thích thân sĩ như vậy.

Đoạn Thích cong môi, nói: "Tiểu gia chỉ săn sóc như vậy với em thôi, xuống xe."

Mặt Đường Thi nóng lên, cúi đầu đưa chân ra ngoài trước, không đợi cô đứng yên, tay đã bị Đoạn Thích cầm lấy, rút ra, rút không ra, nhìn Đoạn Thích.

Đoạn Thích không buông tay, vô cùng đứng đắn nói: "Tiểu gia sợ em té ngã." Cúi đầu nhìn giày xăng đan trên đôi chân nhỏ của Đường Thi, đây là giày cùng bộ với váy.

"Bây giờ em đứng yên, anh có thể buông tay." Đường Thi nhướng mày.

Đoạn Thích nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Thi, buông tay ra, lúc mắt đào hoa lướt qua đôi môi hồng mềm mại nhỏ nhắn kia thì tạm dừng một giây, lại như không có việc gì mà chuyển đi.

Nơi được ban nhất lựa chọn để tổ chức tiệc tốt nghiệp là AA, AA rất lớn, cái gì cũng có, đương nhiên, thoát khỏi thân phận học sinh cao trung vẫn không dám quá làm càn, đặc biệt lúc có giáo viên ở đây, cho nên Lê Phương với ban cán bộ chọn lựa nơi ăn mừng với ca hát rất bình thường, địa điểm chính là một quán cơm vừa có thể ăn cơm vừa có thể ca hát rất bình thường.

Lúc Đường Thi với Đoạn Thích vào cửa, ghế lô đang ầm ĩ trở nên lặng ngắt như tờ, mấy người nhìn người đến một lát, Triệu Lâm cười hì hì tiến lên: "Ôi chao! Cuối cùng cũng chờ được hai người tới, nhanh vào đi, chờ mỗi hai người thôi đấy."

Đường Thi tùy ý nhìn một vòng ghế lô, cơ bản người ban nhất đã tới hết, giáo viên còn chưa tới, đêm nay học sinh có hơi không giống trước, nữ sinh đều mặc váy đẹp, nam sinh cũng cố ý ăn diện đẹp đẽ, vừa nhìn cũng thấy tuấn nam mỹ nữ ban nhất cũng không ít đâu.

Sau khi Trương Mẫn hoàn hồn, lập tức đi đến bên người Đường Thi, không màng ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Thích, kiên trì lôi kéo Đường Thi tới bên phía nữ sinh.

"Đường Thi, đêm nay cậu thật xinh đẹp! Váy này đẹp quá!" Trương Mẫn khen không chút bủn xỉn nào.

"Cảm ơn, đêm nay cậu cũng rất đẹp." Đường Thi nghiêm túc nói.

Trương Mẫn cười: "Đương nhiên, đây là váy tớ thích nhất, đêm nay tớ với Giai Giai cũng cố ý trang điểm nhẹ."

Đột nhiên Tôn Giai xông ra: "Người dựa y trang, Phật dựa kim trang."

Trương Mẫn tức giận trừng mắt với Tôn Giai: "Cậu đấy, một thân trang phục của cậu là do tớ chọn đó!"

Tôn Giai: "... Tớ sai rồi, tớ không nên nói những lời này."

Đường Thi không khách khí cười ra tiếng, nữ sinh ngồi bên cạnh cũng đồng thời cười vang, tụ tập đêm nay, dường như mọi người đều xem nhẹ một ít mâu thuẫn nhỏ ngày thường, mà câu nói sặc chết người của Tôn Giai này này làm cho mọi người cười sảng khoái.

"Đường Thi, cậu dùng son môi gì thế? Nhìn rất đẹp, tớ cũng muốn bảo mẹ tớ mua cho một thỏi." Một nữ sinh không nhịn dịch sát lại chỗ Đường Thi hỏi.

Đường Thi hơi do dự, Chanel không tiện nghi, tuy rằng gia cảnh của các bạn học đều rất không tồi, nhưng cố dùng nhiều tiền để mua cái này, dường như cũng không được tốt lắm.

Nữ sinh nhìn ra Đường Thi do dự, lập tức nói: "Đường Thi cậu đừng lo lắng, mẹ tớ đã sớm nói với tớ, chờ tớ thi đậu đại học, sẽ mua đồ tớ muốn, đắt một chút cũng không sao." Quan trọng là trong nhà không thiếu chút tiền ấy.

Nữ sinh khác cũng nhìn về phía Đường Thi, dù sao quả thật son trên môi Đường Thi rất đẹp, không có nữ sinh nào không yêu cái đẹp.

Đường Thi nghĩ, cũng không chậm lại, cô nói ra, người khác cũng chưa chắc sẽ mua nên cứ nói tên cho các cô ấy, cứ như vậy xuất hiện đề tài mới, nữ sinh bên này thảo luận đồ trang điểm khí thế ngất trời.

Nam sinh bên này cũng không nhường một tấc.

"Đoạn đội, cậu đã tỏ tình với Đường Đường của chúng ta chưa? Hay là hai người ở bên nhau rồi?" Triệu Lâm vô cùng tự quen thuộc, từ rất sớm đã gọi nhũ danh Đường Thi theo Trần Nghĩa.

Đoạn Thích liếc Triệu Lâm một cái, ánh mắt bất mãn.

Trong lòng Triệu Lâm a một tiếng, đây là không hài lòng anh ta gọi nhũ danh Đường Thi à! Nhưng Triệu Lâm không muốn sửa!

Những người khác cũng dựng lỗ tai nghe hai người nói chuyện, Đường Thi lớn lên xinh đẹp, thành tích lại tốt, làm sao có thể ngăn được Đoạn Thích thích cô ấy? Ban nhất vẫn có người ngầm thích Đường Thi, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.

Không chờ Triệu Lâm hỏi lại, cửa ghế lô lại bị mở ra, là Lê Phương với ban cán bộ đón giáo viên tới, lập tức mọi người ngoan ngoãn đứng lên chào: "Chào thầy cô ạ."

Từ Văn cười nói: "Được rồi, đừng khách sáo, đêm nay chúng ta không phải quan hệ thầy trò, mà là bạn bè, các em cứ chơi tận hứng, đừng lo lắng chúng ta quản các em."

Người ban nhất lại ngoan ngoãn đồng ý, nói là nói như vậy, nhưng dù sao học sinh cũng không dám làm quá ở trước mặt giáo viên, cho nên sau khi cơm nước xong, các giáo viên nói vài câu cố gắng lên rồi vội vàng lấy cớ chạy lấy người.

Sau khi người ban nhất tiễn giáo viên đi, thì không khí ghế lô nhộn nhịp hẳn lên, âm nhạc được mở ra, tiếng quỷ khóc sói gào bắt đầu, cùng với các tiếng đùa giỡn.

"Đường Thi! Tớ thích cậu! Cậu có thể làm bạn gái tớ không?" Đột nhiên, ghế lô ầm ĩ vang lên tiếng nam sinh tỏ tình, tiếp theo, các loại tiếng ồn ào đều dừng lại, chỉ có tiếng hát còn không ngừng truyền đến, nhưng ghế lô lại có một loại yên tĩnh khác thường.

Đường Thi nhìn về phía nam sinh kích động đến mặt đỏ tai hồng đang đứng ở trước mặt cô, ách, cô không quen biết bạn học này... Đang định cự tuyệt trước sự chú ý của mọi người, lại bị cắt ngang.

"Lê Phương! Tớ thích cậu! Cậu có thể làm bạn gái tớ không?"

"Tuy rằng cậu rất tùy hứng, tính tình lại không tốt, nhưng ở trong mắt tớ, cậu là người đáng yêu nhất, Lý Lộ Lộ, tớ thích cậu, cậu có nguyện ý chấp nhận tớ không?"

"..."

Sau đó, còn có vài nam sinh lớn mật tỏ tình.

Một loạt hành động này làm Đường Thi nghĩ, cô có nên cho điểm tối đa không đây?

Khi nào bắt đầu vậy, tỏ tình còn có thể hành động tập thể à.

Mạch não nam sinh ban nhất thật là trùng hợp một cách kỳ lạ...