Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Phụ Yêu Nữ Phụ

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hàn Tử Quân

"Đường Đường, cháu vừa nói gì?" Bà Đoạn vội vàng hỏi, trên mặt là vẻ không dám tin.

Đường Thi giật giật ngón tay, nhìn bà Đoạn như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái, nhưng vẫn nói rõ từng chữ: "Bà Đoạn, cháu muốn về Giang Thị ăn tết."

Đường Thi chiếm thân thể của nguyên chủ Đường Thi, không có người thân để cô hiếu thuận, nhưng về Giang Thị ăn tết là quyết định từ rất sớm của Đường Thi.

Cô muốn trở về Đường gia, trở lại cái nhà ấm áp kia, muốn nói với bọn học một tiếng năm mới vui vẻ.

Bà Đoạn đã không giống lúc đầu, xem Đường Thi như một đứa bé mà lập tức phản đối chuyện Đường Thi đưa ra, mà bình tĩnh lại tự hỏi.

Mấy tháng ở chung này, bà Đoạn biết Đường Thi là một cô bé rất có chủ kiến, thi thoảng bà chỉ gợi ý Đường Thi một chút, hơn nữa Đường Thi cũng biết suy xét đến lời người khác, không phải cô bé cứ giữ khư khư ý kiến của mình.

Chỉ là bà Đoạn tưởng tượng đến Đường Thi về Giang Thị bên kia, chỉ có một mình thì có chút không đành lòng, một người cô đơn như vậy sao gọi là ăn tết được?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng bà Đoạn cũng đoán được cô bé nhớ nhà.

"Bà Đoạn, hàng xóm xung quanh nhà cháu đều rất quan tâm cháu, đặc biệt là bà Phương, một mình cháu vẫn rất tốt, hơn nữa, rất nhanh cháu sẽ trở lại, chỉ là trở về... vái chào bọn họ vài cái." Đường Thi hàm hồ chọn lựa từ để nói.

Bà Đoạn thật đúng là không biết nên nói lời gì, lý do của Đường Thi quá đầy đủ, làm bà muốn không đồng ý cũng không được!

"Em phải đi về ăn tết?" Đoạn Thích từ bên ngoài đi vào, vừa vặn nghe được một câu cuối cùng.

Bà Đoạn với Đường Thi đều nhìn về phía Đoạn Thích, thấy tóc Đoạn Thích có hơi ướt, Đường Thi liền biết, Đoạn Thích lại đi ra ngoài chơi bóng.

"Đúng vậy, em đang thương lượng với Đoạn chuyện về nhà."

Đường Thi đã tìm được phương thức ở chung với Đoạn Thích, đó chính là bình tĩnh lại bình tĩnh, chỉ là có đôi khi cô không đủ định lực, vẫn bị Đoạn Thích chọc tức đến dậm chân.

Tuy rằng thi thoảng Đoạn Thích sẽ kiêu ngạo, nhưng những lúc bình thường vẫn có thể giao lưu bình thường.

Thi cuối kỳ đã kết thúc, bọn họ cũng được nghỉ mấy ngày rồi, tuy rằng hiện tại đã là lớp mười hai, nhưng với Đường Thi mà nói về "nhà" một chuyến, sẽ không chậm trễ cái gì, hơn nữa, sau này chỉ có lúc nào được nghỉ dài cô mới có thể trở về, ở Đường gia mãi, Đường Thi cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

"Khi nào?" Đoạn Thích hỏi.

Đường Thi nhìn Đoạn Thích trả lời: "Còn chưa xác định." Cái này phải được bà Đoạn đồng ý mới được!

"Không thể năm sau mới trở về sao?" Bà Đoạn nghĩ nghĩ rồi nói: "Năm sau để Thích Thích đưa cháu trở về cùng nhau đón năm mới?"

Đường Thi nhìn Đoạn Thích, thấy sắc mặt Đoạn Thích chưa thay đổi, không nhìn ra cái gì mới nói: "Bà Đoạn, qua năm mới không lâu cháu đã phải về trường đi học rồi."

Bà Đoạn nhớ tới Đường Thi đã học lớp mười hai, cũng không có cách nào.

"Bà Đoạn, bà yên tâm, tính cảnh giác của cháu rất cao, tuyệt đối sẽ không ăn bậy đồ mà người khác đưa, cũng sẽ không tùy tiện nói chuyện với người khác, hơn nữa trải qua chuyện lần đó, chắc xe lửa sẽ không còn những người đó nữa." Cho dù có cũng sẽ không dám lại gây án trắng trợn táo bạo như vậy nữa.

Nhìn ra bà Đoạn có chút dao động, Đường Thi không ngừng cố gắng: " Mấy tháng này cháu đều rèn luyện thân thể, nếu thật sự phải chạy trốn thì có thể chạy rất nhanh."

Thái độ bà Đoạn càng buông lỏng, Đường Thi đối với việc chạy trốn nhanh này chưa từng thử nghiệm, nhưng mà mỗi ngày Đường Thi chạy liên tiếp vài vòng, từ lúc mới bắt đầu mệt đến thở dốc liên tục cho đến bây giờ chạy xong đã có thể khôi phục rất nhanh, cô vẫn luôn để vào mắt.

"Để bà suy nghĩ lại một chút đã."

Đường Thi ngoan ngoãn gật đầu, cô muốn đến cảm ơn cha mẹ Đường cho cô một thân thể khỏe mạnh, để sau khi cô rèn luyện thì không uổng phí công sức.

Bà Đoạn đồng ý cho Đường Thi về Giang Thị, nhưng bà vẫn không yên tâm để một mình Đường Thi trở về, đường xá xa xôi, lại ở mấy ngày mấy đêm trên xe lửa, trên đường có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng trở tay không kịp.

Bọn họ cũng không thể lạm dụng chức quyền, phái người canh gác đưa Đường Thi trở về, dù sao người canh gác cần phải bảo vệ người mà bọn học cần bảo vệ.

Ngày hôm sau, vấn đề bà Đoạn lo lắng đã có cách giải quyết.

"A Cảnh, cháu thật sự muốn đi Giang Thị?" Bà Đoạn hỏi.

Hạ Cảnh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bà Đoạn, gần đây cháu có một nghiên cứu nên muốn tới Giang Thị kia điều tra một chút, nhưng cháu muốn trở về trước tết, chỉ sợ chỉ có thể đưa Đường Đường tới Giang Thị, mà không thể cùng nhau trở lại với em ấy."

Bà Đoạn cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, đến tết nhiều người nhiếu mắt, cháu về lúc đó cũng đúng lúc, đến lúc Đường Đường trở về thì thế nào cũng sẽ có biện pháp khác, cùng lắm thì để Thích Thích đi qua một chuyến."

Phái cháu trai đi một chuyến, bà Đoạn một chút do dự cũng không có.

Đoạn Thích ngồi ở bên cạnh: "..." Có hỏi ý kiến của tiểu gia chưa vậy?

"Được rồi, vậy ngày mai anh tới đón Đường Đường cùng nhau đi xe lửa nhé?" Hạ Cảnh nhìn Đường Thi.

Đường Thi gật đầu: "Vâng."

" Nói vậy là định rồi nha." Hạ Cảnh giơ tay xoa xoa đầu Đường Thi, Đường Thi sửng sốt.

Hạ Cảnh tự nhiên mà thu tay, cười nói: "Đến lúc đó, còn muốn Đường Đường mời anh uống ly trà."

"Không thành vấn đề, trong nhà vẫn có trà uống, chỉ cần Hạ đại ca không chê em không biết pha trà là được rồi." Đường Thi trả lời tự nhiên.

Đoạn Thích nhìn tay Hạ Cảnh, thấy trên mặt Đường Thi vẫn giữ nụ cười quen thuộc như cũ thì lòng trùng xuống.

Hạ Cảnh đi rồi, Đường Thi đi thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì, cô chỉ lấy vài bộ quần áo, Đường gia bên kia cái gì cũng có, chỉ là gần đây cô cao thêm mấy centimet, quần áo để ở Đường gia hẳn là không vừa người, nhưng mà cũng có thể về Giang Thị lại mua, dù sao cũng không thiếu chút tiền ấy.

Đoạn Thích đứng ở ngoài, gõ gõ cửa, tuy rằng cửa phòng Đường Thi mở rộng, nhưng chính là đôi mắt không dám nhìn vào bên trong.

Đường Thi thấy Đoạn Thích quay đầu nhìn về phía bên ngoài, không biết còn tưởng rằng Đoạn Thích lại muốn giở trò gì?

"Cửa không đóng, anh có thể vào." Cô lại không thu dọn đồ gì mà không nhìn được!

Thân thể Đoạn Thích cứng đờ, chân giật giật, ở cửa qua lại vài lần, cuối cùng dứt khoát đứng yên ở cửa, đầu vẫn cứ hướng ra ngoài: "Em phải đi mấy ngày?"

"Năm ngày." Không nhiều không ít, Đường Thi cảm thấy số này là tốt nhất, có thể chúc tết người Đường gia, lại có thể chào hỏi hàng xóm láng giềng từng quan tâm cô.

"Ồ, quyết định chính xác thời gian trở về thì gọi điện thoại nói cho tiểu gia!"

Động tác trên tay ngừng lại, Đường Thi nhìn Đoạn Thích: "Nói với anh làm gì?"

"Đương nhiên là để đi đón em về!" Đột nhiên Đoạn Thích xoay người lại, trừng mắt nhìn Đường Thi, giống như Đường Thi nói lời gì đó không nên nói: "Em... Em... Trong tay em đang cầm cái gì?"

Đường Thi cúi đầu nhìn: "..." Tới lúc ngẩng đầu lên đã thấy Đoạn Thích mặt đỏ tai hồng, bởi vì mùa đông nên thiếu ánh sáng mặt trời, Đoạn Thích lại trắng, vì vậy nên Đường Thi có thể thấy rõ ràng mặt Đoạn Thích từ hơi ửng đỏ trở nên đỏ rực như thế nào.

Thân thể Đoạn Thích cứng đờ, thở cũng không dám thở mạnh, nhìn thẳng vào quần áo trong tay Đường Thi.

Trường hợp này làm cho hai người ngơ luôn tại chỗ, lúc này, Đường Thi thân là một người xuyên qua thể hiện ra ưu thế của mình, thực bình tĩnh phun ra hai chữ: "Qυầи ɭóŧ."

Cô căn bản không có thẹn thùng bảo thủ giống người thời đại này, quần áo bên người cũng không dám nói ra miệng, tương lai, đàn ông đều có thể bình tĩnh đến cửa hàng nội y giúp bạn gái hoặc vợ chọn quần áo.

Đoạn Thích: "... !" Đoạn Thích không biết nói cái gì, sau khi phục hồi tinh thần, lập tức quay người lại, nghĩ đến cái gì, mặt hơi đen lại: "Đường Thi, em đừng có làm cái trò này trước mặt người khác, sắp xếp lại... sắp xếp lại..." Đoạn Thích có chút không nói nên lời, bởi vì... Quá ngại ngùng!

Đường Thi: "... Đương nhiên em sẽ không." Thật cho rằng cô đến từ tương lai thì lớn mật thích triển lãm nội y cho người ta xem à?

"Vậy em còn..." Đoạn Thích muốn nói ở trước mặt anh, nhưng lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, ngay trước mặt mình, chắc chắn có chỗ không đúng!

Đường Thi đã đoán được ý tứ của anh, phản bác nói: "Đó là bởi vì chính anh đột nhiên xoay người lại, đều là anh sai!"

Đoạn Thích: "..."

"Đúng, chính là anh sai." Đường Thi vô cùng chắc chắn mà bổ sung thêm một câu.

Đoạn Thích: "..."

Đoạn Thích nuốt xuống cục tức này, nhớ tới Đường Thi còn chưa trả lời mình vấn đề vừa rồi, nhanh chóng dời đề tài, lại nói lại một lần.

Đường Thi nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn làm hai ông bà Đoạn yên tâm, chắc chắn phải có người đi cùng cô, hơn nữa người Đoạn gia đều rất bận, qua năm mới chắc chắn mỗi người đều phải trở về cương vị của mình, như vậy, chỉ có Đoạn Thích là học sinh giống cô mới có thể nhàn rỗi.

"Được, đến lúc đó em sẽ gọi điện trở về trước." Đường Thi cười nói.

Trong lòng Đoạn Thích tràn ngập vui mừng, cực kỳ thản nhiên nói: "Nhớ rõ đêm giao thừa gọi điện về, ông bà chờ em chúc tết."

"Được, em nhớ rõ."

Nói xong những việc này, dường như hai người không còn lời nào để nói, Đoạn Thích lại không thể tránh né mà nghĩ đến bộ quần áo nho nhỏ mà mình vừa nhìn thấy kia, chân giật giật, cọ xát trong chốc lát, không muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu mình còn không đi thì lại phải quay đầu nhìn lại, Đường Thi lại đang thu dọn quần áo gì...

"Em chậm rãi thu dọn đi!" Đoạn Thích nói xong thì liếc nhanh một cái ra phía sau, cái đảo mắt này nhìn thấy Đường Thi đang gấp một cái áo khoác, trong lòng không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay là nên mất mát vì không thấy lại một lần nữa...

Đường Thi cũng không quản anh, ở trong mắt cô, đôi khi Đoạn Thích nhìn rất ổn trọng, nhưng đôi khi lại như đứa trẻ ba tuổi.

Ngày xuất phát, Đoạn Thích dậy rất sớm, còn đưa Đường Thi với Hạ Cảnh tới ga tàu, cái này làm Đường Thi sợ hãi, gần đây Đoạn Thích rất không bình thường nha.

"Anh trở về đi, bọn em chuẩn bị lên xe lửa rồi." Hạ Cảnh đang nói cái gì với một nữ sinh ở cách đó không xa, Đường Thi nói với Đoạn Thích.

Đoạn Thích híp mắt nhìn Hạ Cảnh bên kia, nói: "Không vội, anh Cảnh còn chưa làm xong chuyện, hôm nay tâm trạng tiểu gia tốt, ở chỗ này với em, tránh cho em bị người khác lừa."

Đường Thi: "... Đoạn tiểu gia, em không ngu như vậy, được chứ?" Đứa trẻ to xác thật có bản lĩnh làm cho người ta tức giận!

"Đúng không?" Đoạn Thích thờ ơ nói.

Đường Thi tức đến cười nói: "Chỉ thiếu nước chưa viết " Đường Thi chính là đồ ngu ngốc " lên mặt thôi, hy vọng đến lúc anh tới đón em đừng bị người khác lừa."

Đoạn Thích: " Quan tâm tiểu gia như vậy à? Yên tâm, nếu em bị lừa, tiểu gia cũng sẽ giúp em."

Đường Thi bất nhã mà trợn trắng mắt với Đoạn Thích, tâm thật mệt, không muốn nói chuyện nữa.

Đoạn Thích: "Em trợn trắng mắt, thật xấu." Mới là lạ! Thật là đáng yêu! Đáng yêu đến mức làm cho tiểu gia muốn sờ sờ đầu cô!

Đường Thi nghẹn: "... Anh trợn trắng mắt xem có thể đẹp không? Không, chắc chắn anh còn không làm được động tác trợn trắng mắt..." Sau đó, Đường Thi thấy Đoạn tiểu gia trợn trắng mắt xem thường.

... Rất tốt, Đoạn Thích, anh thắng, gia hỏa này trợn trắng mắt cư nhiên cũng đẹp! Không có thiên lý!

Đoạn Thích nhìn mặt Đường Thi, làm sao còn không biết Đường Thi nghĩ cái gì, hừ hừ nói: " Vừa rồi tiểu gia làm cái gì? Hả?"

Âm cuối nhấn mạnh lên, Đường Thi cảm thấy, âm cuối này tựa như diềm bàn chải nhẹ nhàng lướt qua tim của cô, lại giống như trộm, lặng lẽ trốn đi, chỉ là dấu vết trốn đi vẫn còn ở nơi đó như cũ.

"Anh..."

"Đường Đường, A Thích." Hạ Cảnh đi về phía hai người, nữ sinh đột nhiên xuất hiện vừa rồi còn đi theo phía sau, khoảng cách không xa, trên tay nữ sinh còn kéo rương hành lý.

Đường Thi dừng lại, ngậm miệng.

Đoạn Thích nhìn Đường Thi, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, nhìn Hạ Cảnh, còn có người phía sau Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh vừa định đứng lên, liền giới thiệu cho hai người: "Đường Đường, đây là con gái của cô giáo anh - Kim Khanh, vừa mới đến, cô ấy muốn theo anh cùng đi nghiên cứu ở Giang Thị."

Giọng nói của Hạ Cảnh không nghe ra cái gì khác thường, khóe miệng vẫn có ý cười ôn hòa như cũ: "Kim Khanh, bọn họ là Đường Thi với Đoạn Thích."

Kim Khanh là một cô gái có diện mạo nhu hòa, tuổi xấp xỉ Hạ Cảnh, trên người có loại phong độ trí thức, nhưng trong ánh mắt lại có sự kiên nghị, lúc này nhìn về phía hai người Đường Thi với Đoạn Thích, vẻ mặt ôn hòa: "Chào hai em, các em có thể gọi chị là chị Khanh, lần này đột nhiên chị thêm vào, hy vọng Đường Đường không để ý."

Đường Thi tỏ thái độ nói: "Xin chào chị Khanh, Hạ đại ca, chị Khanh với em cùng đi với nhau, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Đường Thi liếc mắt một cái liền nhìn ra, nữ sinh tên Kim Khanh này thích Hạ Cảnh, thích một người, yêu thích trong mắt khó mà che giấu được, hơn nữa Kim Khanh thích rõ ràng như vậy.

Đoạn Thích không gọi người, nhưng gật gật đầu, xem như chào hỏi, Kim Khanh cũng không thèm để ý, dù sao lần này cũng đã định cô không cần mặt mũi, coi như là... Cho chính mình một cơ hội nỗ lực cuối cùng, nếu thắng thì cả nhà đều vui, nếu thua thì từ nay về sau cô còn có trời cao biển rộng.
« Chương TrướcChương Tiếp »