Chương 34

Editor: Hàn Tử Quân

"Khụ."

Đoạn Thích giống như trộm, lập tức ưỡn thẳng tắp, đôi mắt lại không ngừng liếc về phía Đường Thi, thân thể Đường Thi cứng đờ, chắc không ai nhìn thấy hành động ấu trĩ vừa rồi của cô đúng không?

"Hai người các con đứng ở cửa làm cái gì? Hứng gió lạnh à?" Dù bận nhưng Diệp Hoa vẫn ung dung nhìn hai đứa trẻ.

"Cái kia, bác gái, cháu đang muốn vào nhà." Đường Thi trấn định nói, chắc không ai nhìn thấy đâu!

Diệp Hoa mỉm cười, giọng nói sâu xa "Nga" một tiếng, lại nhìn về phía Đoạn Thích.

Đoạn Thích bình tĩnh nói: "Con thích hứng gió lạnh."

Diệp Hoa: "... Như vậy à, Đường Đường, vào với bác gái thôi, cứ để anh Thích của cháu tiếp tục hứng gió lạnh đi, đầu óc của nó cần tỉnh táo."

Đường Thi: "Vâng."

Đoạn Thích: "..."

Cuối cùng Đoạn Thích đi theo hai người một lớn một nhỏ vào.

"Đường Đường với vị Tô tiểu thư vừa rồi là bạn tốt sao?" Diệp Hoa hỏi.

Đường Thi sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi trả lời đúng sự thật: "Không có, mới gặp hai lần ở trong trường học thôi ạ." Nói đúng ra, là cô từng gặp Tô Đình Đình hai lần, nếu không có Đoạn gia thì bản thân Tô Đình Đình có lẽ cũng không thèm làm quen với cô.

"Ồ, bác biết rồi." Nụ cười của Diệp Hoa không thay đổi.

Sau tết Nguyên Đán, người Đoạn gia lại lục tục trở lại vị trí công tác, ngay cả Vệ Vi cũng đi theo Đoạn Trường Quân, còn rất lưu luyến cô bé Đường Thi này, đi phía trước còn lôi kéo tay Đường Thi nói vài lời.

Đường Thi cho rằng, thím ba này chính là muốn sinh một áo bông nhỏ nên mới muốn tiếp xúc nhiều với cô?

Đường Thi không biết, quả thực Vệ Vi có ý nghĩ như vậy, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì Vệ Vi cảm thấy, cô bé Đường Thi này rất đáng yêu, khuôn mặt đầy đặn, nhìn chính là có phúc khí.

Nói đúng ra là nhìn mặt Đường Thi thấy được sự bụ bẫm của trẻ con mới là nguyên nhân chủ yếu!

Người nên đi làm thì phải đi làm, người nên đi học cũng phải đi học.

"Em nhìn tiểu gia làm cái gì?" Đoạn Thích nhướng mày, nghiêng người nhìn Đường Thi.

Đường Thi lắc đầu: "Không có gì."

"Thật không có gì?" Đoạn Thích không tin, ánh mắt vừa rồi của cô rất khác thường, anh nhìn thấy rất rõ ràng!

Bị Đoạn Thích nhìn, Đường Thi cũng ăn không vô bữa sáng, đành phải nói với Đoạn Thích: " Tối hôm qua anh lại thức đêm à?"

Đoạn Thích: "..."

"Nhìn quầng thâm mắt của anh rất nghiêm trọng, thiếu niên mà thức đêm rất nhanh già, anh không biết sao?"

Đoạn Thích: "..."

Nhìn Đường Thi vô tâm vô phế, Đoạn Thích hơi u oán, còn có chút cảm giác ngứa ngáy, rốt cuộc là ai hại mình tối hôm qua tận khuya mới ngủ?

Đầu sỏ gây tội không nói lung tung thì không được sao?

Coi bánh bao trở thành đầu sỏ gây tội, Đoạn Thích nghiến răng nghiến lợi cắn từng miếng một, thi thoảng còn trừng Đường Thi, làm Đường Thi ăn mỗi bữa sáng cũng không được tự nhiên.

Nhưng Đường Thi quan tâm mình như vậy, trong lòng Đoạn Thích lại có chút ngọt ngào, thoải mái lâng lâng không nói nên lời.

Lúc hai người đi ở trên đường, Đường Thi suy nghĩ có phải mình nói quá nặng lời rồi không, con trai ở cái tuổi này, thức đêm chơi game cũng không phải quá đáng lắm, hơn nữa Đoạn Thích lại đối mặt với quá nhiều dụ hoặc.

Gần đây Đường Thi cũng mới biết được, sở dĩ Đoạn Thích có nhiều kiểu máy chơi game mới như vậy, là bởi vì anh có mấy người chú ở nước ngoài, mỗi lần có trò chơi mới ra, Đoạn Thích đều sẽ nhận được đồ từ nước ngoài gửi tới.

Đoạn Thích thì sao, đã sớm quẳng chuyện buổi sáng lên trên chín tầng mây rồi, lúc này anh đang suy nghĩ, nên nói cái gì để cho Đường Thi chú ý...

"Đoạn Thích."

"Hả?" Đoạn Thích sửng Sốt, nhưng rất mau phục hồi lại tinh thần, bổ sung một chữ: "Hừ."

Nội tâm Đoạn Thích: “...”

Đường Thi: "... Cái kia, buổi sáng em nói mấy lời kia, nếu anh không thích nghe thì cứ coi như chưa từng nghe đi?" Tuy rằng Đường Thi cho rằng mình nói rất đúng, nhưng cô quản Đoạn Thích thì lại không đúng rồi.

Đoạn Thích: "... Không có."

"Cái gì không có?" Đường Thi ngẩng đầu nhìn Đoạn Thích.

Đoạn Thích thất thần khi nhìn thấy đôi mắt điềm đạm kia: "Em nói đúng."

Đường Thi: "... !" Không phải là đứa trẻ to xác này còn chưa tỉnh ngủ chứ?

Ý thức được vừa rồi mình mềm lòng, mặt Đoạn Thích nóng lên, may mắn là không đỏ lên, bằng không thì ném hết mặt mũi rồi.

"Ông bà vẫn luôn nói như vậy, tiểu gia nghe nhiều đến nỗi lỗ tai mọc kén rồi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể, đương nhiên tiểu gia biết!" Đoạn Thích vô cùng bình tĩnh lôi hai người già trong nhà ra làm tấm mộc.

"Còn có, tiểu gia mới không thèm nghe theo lời em nói!" Có tật giật mình mà, Đoạn Thích lại bổ sung cho mình một câu.

Đường Thi khẽ cắn môi: "À, hóa ra anh biết à? Biết mà còn tiếp tục làm như vậy, thiếu niên, anh rất có dũng khí đấy."

Đoạn Thích khó có khi vô cùng nghiêm túc: "... Đường Thi, em còn nhỏ hơn anh một tuổi."

"Đúng thế, nhưng ở phương diện này, tuổi tác không phải là vấn đề, mỗi ngày em đều làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, vẫn có tư cách nói những lời này, anh nhìn sắc mặt rất tốt của em rồi lại nhìn lại sắc mặt của chính anh đi." Đường Thi vì chứng minh, chỉ chỉ khuôn mặt hồng nhuận đầy đặn của mình, rồi lại chỉ chỉ vẻ mặt không có chút tinh thần của Đoạn Thích.

Hai ông bà Đoạn đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng Đoạn Thích vẫn làm theo ý mình như cũ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, Đường Thi cho rằng, chuyện mình có thể làm thì cứ giúp một phen, tuy rằng cô không chắc chắn có thể giúp được, nhưng không nỗ lực một chút thì cảm thấy đuối lý.

Đoạn Thích: “...” Đoạn Thích nghiêm túc nhìn mặt Đường Thi nói: " Mặt em, tròn tròn, béo."

Sau đó, nghiêm túc quay mặt đi, nhìn qua bước chân vô cùng vững vàng, nhưng nếu nghiêm túc nhìn thì sẽ thấy có chút hơi lâng lâng!

Ôi, thịt thịt, nhìn qua thực thoải mái, nếu sờ sờ xoa xoa tay lên đó, có phải có cảm giác rất tốt không? Đoạn Thích cảm thấy lòng mình càng ngứa ngáy nên không thể tiếp tục mặt đối mặt!

Đường Thi bị nói mặt béo thì không thể nhịn được: "Cái này gọi là khuôn mặt đầy đặn của trẻ con, khuôn mặt đầy đặn của trẻ con đó! Không gọi là béo!"

Không có nữ sinh nào không thích xinh đẹp, đương nhiên Đường Thi cũng không ngoại lệ, bị nói béo, quả thực không thể nhẫn được, thật sự cô không béo, trên người cũng chưa nở ra, mặt cũng không nẩy nở.

Hiện tại mặt cô hình trái xoan, chỉ là tuổi còn nhỏ, nên nhìn trên mặt rất rõ ràng có chút bụ bẫm giống trẻ con, bởi vì cô làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, còn có ăn ngon uống tốt ở Đoạn gia nên khuôn mặt hơi có da có thịt hơn một chút.

Nhưng mặt cô thật sự không béo!

Đoạn Thích nhướng mày nhìn Đường Thi đuổi kịp tới, thấy trong mắt Đường Thi có lửa cháy bừng bừng, cặp mắt đào hiện lên một ý cười sung sướиɠ, lại lười biếng nói: "Nói đi nói lại, không phải đều là bây giờ mặt em béo sao?"

Đường Thi chỉ cảm thấy mình bị vạn tiễn xuyên tâm... Trừng mắt nhìn Đoạn Thích, trong lòng nói thầm, đồ độc thân đồ độc thân! Sau này chắc chắn Đoạn Thích sẽ độc thân!

Cô không bao giờ muốn làm chị gái tri kỷ nữa!

Đoạn Thích thích bộ dáng Đường Thi tức giận, tuy rằng Đường Thi không hay tức giận, bởi vì khi đó, đôi mắt Đường Thi xinh đẹp nhất, cảm xúc cũng chân thật nhất, anh có thể chạm đến cô, mà khi Đường Thi cười thì cứ như ở giữa bọn họ có thêm một tấm chắn vậy.

Làm sao bây giờ đây?

Nhìn Đường Thi đùng đùng nổi giận đi ở phía trước, Đoạn Thích buồn rầu suy nghĩ, từ khi anh sinh ra tới nay luôn luôn thuận buồm xuôi gió, thật đúng là không biết làm thế nào để lấy lòng một người, lại còn là cô gái mà mình thích.

Rốt cuộc có thể tách ra, Đường Thi vô cùng vui vẻ chạy đi, Đoạn Thích nhìn khu dạy học lớp mười hai, nhìn một hồi lâu mới chậm rãi đi đến lớp mười một.

Hay là mình cũng nhảy lớp?

"Nguyên Đán trôi qua thế nào?" Trương Mẫn cười nói.

"Cũng được, gặp rất nhiều người, các cậu thì sao?" Đường Thi trả lời.

Tôn Giai thò đầu qua: "Tết Nguyên Đán của chúng tớ rất náo nhiệt, vừa bắn pháo hoa vừa ăn tiệc, rất vui, lần sau Đường Đường có thể qua chỗ tớ chơi, tớ với mẹ sẽ đưa cậu đi chơi."

"Được."

Nhà Trương Mẫn với Tôn Giai không ở thành phố, ở trấn cách thủ đô Bắc Kinh không xa, có giao thông công cộng đi thẳng tới, cũng coi như thuận tiện.

"Thu bài tập tiếng Anh, thu bài tập tiếng Anh, đừng nói chuyện nữa!" Giọng nói Lý Lộ Lộ vang lên, toàn ban lập tức vội vàng hơn, nộp bài tập nộp bài tập, cũng có người mượn bài tập người khác để chép, đủ mọi thể loại.

Đường Thi đã sớm làm xong bài tập, vừa nghe đã lấy ra giao cho tổ trưởng, sau đó ba người lại nói chuyện tiếp, Lý Lộ Lộ thu xong thì lẩm bẩm, thật là, mọi người đều vội đã muốn chết, mệt các người còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm!

Ba người Đường Thi liếc nhìn nhau, trộm cười, nhưng cũng không đáp lại Lý Lộ Lộ, đoán chừng Lý Lộ Lộ nhìn các cô không vừa mắt, muốn nói vài câu, chẳng qua người ta lại không điểm mặt chỉ tên bọn họ, các cô cũng không cần phải vội vàng tự nhận.

Lý Lộ Lộ thấy ba người Đường Thi còn nói chuyện đến vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa cắn chặt răng, thu xong thì bắt đầu kiểm tra bài tập, phát hiện còn thiếu rất nhiều, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ lửa giận, đập mạnh xuống mặt bàn một cái, kết quả lòng bàn tay đập xuống rất đau, nhưng lúc này người trong lớp đều đang nhìn mình nên Lý Lộ Lộ không muốn xoa!

"Tôi nói, các cậu nhanh chóng nộp bài tập tiếng Anh lên, không nghe được sao? Hay là các cậu muốn tự mình đi giao? Ngày nghỉ không làm, hiện tại mới chép của người khác, các cậu thật là có năng lực!"

Lớp mười hai ban một lặng ngắt như tờ, một tiếng vang cũng không có, không ai tiếp tục vùi đầu chép nữa, "Phanh" một tiếng, cả lớp sợ hãi nhìn về phía sau phòng học.

Triệu Lâm cười tủm tỉm nói: "Đại diện Tiếng Anh, tôi đây nộp bài thi luôn, chỉ là tôi còn có vài câu còn chưa làm xong, giờ cũng không muốn làm tiếp, cậu nói đúng, ngày nghỉ không làm, hiện tại lại chép của người khác, thật là không hay, mọi người nói xem có đúng hay không? Đều giao bài tập tiếng Anh cho đại diện bộ môn đi."

Triệu Lâm nói xong, nam sinh ban nhất tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, động tác nhất trí thu bài tập trong vòng vài giây, đưa tới chỗ của Triệu Lâm, Triệu Lâm cầm lấy bài tập, đưa cho Lý Lộ Lộ, như là không thấy sắc mặt khó coi của Lý Lộ Lộ, nói: "Đại diện bộ môn, cầm lấy đi, giờ đủ hết chưa?"

Nữ sinh ban nhất vốn dĩ đã ít, nữ sinh luôn luôn chăm chỉ hơn nam sinh, cho nên, nữ sinh đều làm xong bài tập, nam sinh ham chơi, ở một giây trước khi nộp bài mới bắt đầu vội vàng làm, không có gì hiếm lạ.

Chức trách của Lý Lộ Lộ chính là thu bài tập, trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này, chỉ là khi đó tuy rằng Lý Lộ Lộ bất mãn nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng như vậy.

Trong phòng học mơ hồ có không khí xấu hổ lan tràn, Lý Lộ Lộ duỗi tay tiếp nhận bài tập trong tay Triệu Lâm, vẫn không nói gì, mặt còn căng ra.

Lê Phương đứng ở trên bục giảng, nhìn khắp cả lớp: "Hiện tại đại diện các môn đều thu hết bài tập của môn đó đi, cho dù làm nhiều hay ít cũng không thể kéo dài, Triệu Lâm, cậu cũng nhanh về chỗ của cậu đi."

Triệu Lâm vẫn cứ cười hì hì: "Được, lớp trưởng."

Học sinh ban nhất nghe lớp trưởng Lê Phương nói vậy, sôi nổi lấy bài tập ra, đại diện các môn cũng sôi nổi thu bài tập.

Lê Phương có thể được Từ Văn giao cho trọng trách làm lớp trưởng ban nhất, quả thật làm việc rất chính trực nghiêm túc, cô ấy rất biết điều tiết bầu không khí trong lớp, còn có thể kịp thời xử lý mâu thuẫn của các bạn học, ban nhất có thể ở chung hài hòa như vậy cũng là do Lê Phương bỏ ra không ít sức.

Ở cấp ba ai mà có thể không có một vài hành động sai lầm, tuy rằng cô ấy cũng không hài lòng phương pháp của Lý Lộ Lộ, nhưng vì suy nghĩ cho lớp, Lê Phương không thể không đứng ra chủ trì trường hợp này.

Lý Lộ Lộ nghe Lê Phương nói xong, quay đầu nhìn cô ấy bằng một ánh mắt cảm kích, Lê Phương lạnh nhạt gật đầu, còn biết cảm kích là tốt, nếu Lý Lộ Lộ một hai muốn làm loạn tiếp, cô ấy chắc chắn sẽ dùng biện pháp mạnh mẽ hơn.

"Này, cậu nghe nói chưa?"

"Nghe nói, Tô Đình Đình lớp mười một với Tô Tiếu cùng đi quay phim!"

"Thật á? Không phải lúc trước nói Tô Đình Đình bị đạo diễn Vương Chính Trung cự tuyệt sao? Sao giờ lại thế này?

"Có thể có chuyện gì? Tô Tiếu không đồng ý, Tô Đình Đình có thể đi sao? Nghe nói đạo diễn Vương Chính Trung kia rất thưởng thức Tô Tiếu, chắc chắn là Tô Tiếu giúp."

"Không phải chứ? Tô Tiếu với Tô Đình Đình, hai người này không phải do một mẹ sinh ra, quan hệ này có thể tốt được sao?"

"Ai biết được? Chẳng lẽ là Tô gia dùng biện pháp gì, giúp Tô Đình Đình vào sao?"

"Có khả năng này, cậu nói một chút xem, hai chị em này sao lại thích đóng phim như vậy chứ? Đọc sách không tốt sao?"

"Nhà người ta có tiền có thế, chắc là cảm thấy chơi vui đi?" ...

Trịnh Tiểu Hi bĩu môi: "Dù sao Tô gia có rất nhiều tiền giúp Tô Đình Đình đi vào."

Đường Thi chưa nói cái gì, lúc này, giới giải trí ở Đại Lục còn chưa phát triển, mới đang chậm rãi bắt đầu từng bước, còn giới giải trí bên Đài Loan mới là phồn vinh chân chính!

Vương Chính Trung chính là đạo diễn nổi tiếng ở Hồng Kông lần này tới Đại Lục đầu tư quay phim, cho nên nói khởi đầu của Tô Tiếu là rất cao, mà Tô Đình Đình lại nhảy thêm vào, cũng đại biểu cho cuộc đấu tranh của hai chị em này chân chính bắt đầu.

Chẳng qua Đường Thi thành thành thật thật mà nghĩ, cô vẫn muốn yên lặng chờ đến khi thi đại học, thi đậu đại học thì cách xa Tô Tiếu, cũng đại biểu cho cô rời xa cốt truyện của nhân vật, cũng rời xa nguyên tác, cô có thể thực sự sống cuộc sống của mình, thoát ly khỏi quỹ đạo này.