Editor: Hàn Tử Quân
Lúc Đường Thi chạy bộ sáng sớm, đυ.ng phải Đoạn Duệ còn chạy sớm hơn cô, lúc hai người gặp mặt, Đoạn Duệ dừng lại, mắt nhìn Đường Thi, đón lấy, sau đó thì tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là bước chân thả chậm hơn một chút.
Đường Thi: "…"
Đường Thi chậm rãi chạy theo sao, vì sao cô lại thấy trong đôi mắt nghiêm túc của Đoạn Duệ có mấy phần hài lòng.
Sau đó, Đường Thi lại đυ.ng phải với Đoạn Trường Minh Hạ Phương đang cùng nhau luyện công buổi sáng, hai người biến thành bốn người.
Đường Thi: "…"
Đoạn Trường Minh xuất thân từ quân đội, Hạ Phương thì là quân y, hai người đều đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn duy trì rèn luyện thân thể, Đường Thi không khỏi cảm khái, kỷ luật quân đội thật là nghiêm minh.
"Các người trở về rồi." Đối diện cười là Diệp Hoa, chờ người đến gần, Diệp Hoa mới nhìn thấy Đường Thi cũng ở trong đó, có chút kinh ngạc nói: " Đường Đường cũng chạy bộ sáng sớm à? "
"Vâng, buổi sáng tốt lành, bác gái." Đường Thi gật gật đầu.
Thật ra Diệp Hoa đã hơn bốn mươi, nhưng bởi vì bà chú trọng bảo dưỡng cho nên có vẻ rất trẻ trung, thậm chí nhìn qua còn trẻ hơn so với Vệ Vi, nhưng lúc Diệp Hoa cười một tiếng cẩn thận nhìn thì cũng mơ hồ thấy được nếp nhăn nơi khóe mắt.
"Đường Đường thật ngoan, nếu anh Thích của cháu cũng giống như cháu thì bớt lo hơn nhiều, bác cũng mặc kệ nó." Trên tay Diệp Hoa đang cầm bình hoa tươi muốn đổi nước cho nó.
Đường Thi cười cười, không nói gì, làm mẹ, Diệp Hoa có thể nói Đoạn Thích như vậy nhưng cô lại không thể hùa theo nói.
Khác với Hạ Phương hào phóng cởi mở, Diệp Hoa lại rất khéo léo trong sinh hoạt và công việc, cho dù là thời tiết rét lạnh như thế này, bà vẫn có thể trang trí đầy hoa tươi trong phòng.
"Mẹ, con có chỗ nào mà không để mẹ bớt lo. "
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, Đoạn Thích khó có khi dậy sớm vào ngày nghỉ, câu nói đầu tiên nghe được lại chẳng tốt đẹp gì.
Diệp Hoa thản nhiên nhìn con trai nói: "Chỗ nào cũng không thể để mẹ bớt lo, con nhìn lại mình một chút xem, mỗi ngày con đều dậy muộn như vậy, chắc chắn tối hôm qua lại chơi game."
Đoạn Thích: "…" Làm sao bây giờ, anh cũng không thể phản bác.
Diệp Hoa thấy con trai không nói, lại bổ sung một câu: "Nếu một ngày nào đó con không thức đêm để chơi game thì chắc chắn lại tìm ra phương thức khác để thức đêm."
Đoạn Thích: "…"
Đoạn Trường Vệ trùng hợp đi đến, nhìn thấy Đoạn Thích buồn bực không lên tiếng thì cười nói: "A Hoa, em nói thẳng như vậy, con của em sẽ đỏ mặt thẹn thùng đó."
Diệp Hoa: "Nó sẽ sao?"
Đoạn Thích vô thức liếc Đường Thi bên cạnh, thấy dáng vẻ cười cười của Đường Thi, từ trong mắt cô, Đoạn Thích có thể cảm nhận được một tin tức đúng vậy đúng vậy, Đoạn Thích chính là như vậy đó.
Chỉ thiếu nước chưa quang minh chính đại gật đầu thôi.
Trong lòng Đoạn Thích khó chịu, lạnh nhạt hừ một tiếng, mắt thấy bộ mẹ mình còn đang nói xấu mình, trong lòng càng khó chịu.
Ở trước mặt cô gái mà anh thích, lại làm cho anh ngột ngạt như thế, cha mẹ thật sự là không có mắt nhìn.
Đoạn Thích thích Đường Thi, đúng vậy, Đoạn Thích anh chính là thích Đường Thi.
Tuy rằng khó chịu, nhưng từ trước đến nay Đoạn Thích luôn có can đảm nhìn thẳng vào tình cảm của mình, mặc dù trước đó không rõ tâm ý của mình, tâm trạng xao động lên xuống cực lớn, nhưng đó là bởi vì anh đang tự hỏi, anh đang suy nghĩ gì?
Anh đang nghĩ, mỗi lần Đường Thi xuất hiện ở đâu thì trong mắt anh chỉ nhìn thấy một mình người đó, những người khác đều không chứa nổi, anh đang nghĩ, tại sao mình ngày đêm nghĩ về cô gái hay cười này, anh đang nghĩ, vì sao tâm trạng của mình lại thay đổi thất thường trong một ngày, khi thì vui vẻ, khi thì phiền muộn, khi thì tức giận, anh đang nghĩ, vì sao Đường Thi luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt của mình, anh đang suy nghĩ…
Đoạn Thích suy nghĩ rất nhiều, cũng dần dần hiểu rõ, mình bị làm sao.
Đoạn Thích kiêu ngạo, nhưng cũng thông minh, nếu như ngay cả tâm ý của mình cũng không hiểu được thì anh cũng không phải là Đoạn Thích.
Hiểu rõ tâm ý của mình, đến khi xác định được, kỳ thật không có khó như vậy.
Diệp Hoa kinh ngạc nhìn Đoạn Thích: "Thật sự thẹn thùng đỏ mặt. "
Là thẹn thùng thật hay là thẹn thùng giả, Diệp Hoa làm mẹ, vẫn có thể nhìn ra được, con trai của bà cả ngày tự xưng "tiểu gia tiểu gia", Diệp Hoa vẫn thật sự không tin, con trai của bà sẽ đỏ mặt.
Thế nhưng…
Diệp Hoa vẫn nhìn ra được chút gì đó rất khó thấy từ trong ánh mắt Đoạn Thích, lúc bị bà cùng chồng kẻ xướng người họa nói cũng chưa từng thấy Đoạn Thích khó chịu giận dỗi, con trai của bà lại không keo kiệt, bị bà nói vài lời, còn không phải là không đau không ngứa.
Diệp Hoa có chút kinh hãi, chờ đến lúc cẩn thận nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Đoạn Thích thì dần dần hiểu được, lơ đãng nhìn Đường Thi đang đứng sau lưng bà Đoạn, sau đó, như không có việc gì nói: "Đường Đường cố gắng như vậy, con trai, con cứ như vậy, so sánh thực sự quá tương phản."
Con trai của bà, liệu có xứng với cô gái biết cố gắng như vậy không?
Đoạn Thích: "…" Ai bảo mẹ so sánh mù quáng vậy, ai nói người thương con nhất chính là mẹ, vị này nhà anh ta là đặc biệt đến hố anh ta mới đúng.
"Ài, nghe nói Đường Đường viết mấy chương tiểu thuyết, vừa nghe đứa bé A Cảnh kia nói xong, em phải đi xem một chút, trong nhà có tạp chí thì phải." Nói rồi, Diệp Hoa kéo Đoạn Trường Vệ lật tạp chí trong nhà lên.
Đoạn Trường Vệ không biết ngay trong thời gian ngắn như vậy, nàng dâu nhà ông với con trai đã đấu mấy hiệp, mặc cho Diệp Hoa kéo mình đi.
Đoạn Trường Vệ làm bên chính trị, trước kia là tự mình đi từng bước một, dần dần đạt được thành tích, được triệu hồi đến thủ đô Bắc Kinh, lại bởi vì có Đoạn gia ở đây nên vị trí càng ngày càng cao, mà Diệp Hoa là từ Diệp gia gả tới, trước kia cả nhà Diệp gia dời đến Anh quốc, ở Anh quốc đã gây dựng được một đế quốc thương nghiệp khổng lồ.
Bởi vì Diệp Hoa gả cho Đoạn Trường Vệ nên những năm này Diệp gia cũng dần dần phát triển ở trong đại lục, người phụ trách là Diệp Hoa, chỉ là Diệp Hoa không thích quản những việc này, Diệp gia lại phái một quản lý tới, chưởng quản mọi chuyện trong công ty, Diệp Hoa thích nhất là làm từ thiện khắp nơi, hiện tại là chủ của một quỹ từ thiện.
Diệp Hoa có cổ phần trong công ty Diệp gia, tiền hoa hồng hàng năm cũng có rất nhiều, Diệp Hoa làm từ thiện, không nương tay chút nào, lại thêm có Đoạn gia ở đây, cũng có rất nhiều người tài chính sung túc muốn mua mặt mũi, làm cho hội ngân sách của Diệp Hoa cũng càng ngày càng lớn, Đoạn Trường Vệ đi đâu, bà liền chạy tới chỗ đó làm từ thiện, cũng không phải một mình.
Thật ra, Đoạn gia trải qua tết nguyên đán cũng rất bình thường, ngoại trừ một ngày này không ngừng có người bên ngoài tới bái phỏng thì cũng rất giống với bình thường, nhưng trong lúc đón khách, Đường Thi không nghĩ tới, vậy mà cô thấy được người cha cặn bã của Tô Tiếu - Tô Quang.
Tô Quang vừa vào cửa, liền cười mười phần xán lạn, cũng không ra vẻ nịnh nọt, cũng không quá tận lực, có thể nói là loại phương thức lấy lòng làm cho người ta rất yên tâm, khó trách lúc trước Văn Thuần Tĩnh lại thích Tô Quang.
"Đoàn lão phu nhân." Một đám người chào, Tô Quang cũng chào theo, đi sau lưng Tô Quang là người vợ hiện tại của ông ta Tưởng Mai còn có con gái kế Tô Đình Đình.
Tưởng Mai đã sinh con, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của Tô Tiếu - Tô Thăng, dựa theo thời gian mà tính, Tưởng Mai hẳn là vừa sinh con không lâu, nhưng trong mắt Đường Thi chợt lóe lên tia kinh ngạc, lúc này nhìn qua Tưởng Mai không thể nhìn ra dáng vẻ của bà mẹ vừa mới sinh con chút nào.
Mặc dù mặc trang phục mùa đông nhưng vẫn lộ ra vòng eo gầy nhỏ nhắn, trên mặt trang điểm tinh tế nhìn qua rất đẹp, Tưởng Mai vừa vào cửa, sau khi theo Tô Quang chào hỏi xong thì tìm Diệp Hoa nói chuyện.
Đường Thi ngồi ở trong phòng cách vách, không xa, nên có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng khách, mơ hồ nghe được cái gì, đoán được là bởi vì Tô gia muốn dựa vào Đoạn gia, bỏ hết cả tiền vốn, quyên tặng một số tiền lớn cho quỹ từ thiện mà Diệp Hoa phụ trách.
Đáng tiếc, Đường Thi cũng nhìn ra được, Diệp Hoa chỉ là khách khí bình thường với Tưởng Mai, cũng không đối xử đặc biệt, nghĩ đến, khoản tiền này của Tô gia muốn trôi theo dòng nước rồi.
Đường Thi đoán không sai, Diệp Hoa có thể cho một nhà Tô gia vào cửa, chỉ là vì cảm ơn bọn họ quyên tặng, nhưng cái quỹ từ thiện này cũng không phải của một mình Diệp Hoa, mà ngay cả quốc gia cũng tham dự vào, chỉ là rất ít người biết thôi.
Dự tính ban đầu của Diệp Hoa là đơn thuần, bà cũng không muốn thông qua quỹ này làm cái gì, phát triển mạnh lưới quan hệ của Đoạn gia với Diệp gia đều không cần chính bà làm, mạng lưới quan hệ của chính mình cũng chủ động tìm kiếm.
Tiền này cũng không phải cho Diệp Hoa bà, bà tội gì phải làm những chuyện kia, Diệp Hoa bà muốn tiền, cần gì người Tô gia đưa tới.
Tô gia các người quyên góp để làm từ thiện chứ đâu phải để cho bà chi tiêu.
Diệp Hoa ghét nhất, chính là một vài người muốn bỏ nhỏ để lấy lớn, rõ ràng không có tư cách đó nhưng lại cứ thích mơ tưởng.
Thái độ Diệp Hoa lạnh nhạt, ngay từ đầu Tưởng Mai đã nhận ra, nhưng bà ta phát hiện bất luận mình nói thế nào, Diệp Hoa cũng không trả lời mà chỉ lịch sự đáp lại bà ta, trong lòng vừa vội vừa tức.
Khách tới Đoạn gia cũng không chỉ có một nhà Tô gia, người Đoạn gia không có khả năng chỉ tiếp đón bọn hắn, hơn nữa Tô gia cũng chỉ là một gia tộc không đáng chú ý.
Sau khi nhìn rõ tình cảnh của Tưởng Mai, nụ cười trên mặt Tô Đình Đình có chút cứng ngắc, tuy không phải rất rõ ràng, nhưng cô ta cũng biết, nếu thật sự không làm chút gì thì chắc chắn nhà bọn họ lần này không vớt được cái gì.
Tô Quang yêu thương Tưởng Mai, sẽ không nói cái gì, nhưng nghĩ tới bà lão Tô gia, Tô Đình Đình không thể không sử dụng đầu óc, nếu muốn về nhà bị bà lão kia chửi ầm lên, chỉ có thể thắng, không thể thua, ai bảo biện pháp này là Tưởng Mai nghĩ ra được đây.
"Dì Diệp, sao cháu không thấy Đường Đường đâu ạ?" Tô Đình Đình cười rất đúng mực.
Diệp Hoa đang chuyện trò vui vẻ với người khác dừng lại, nhìn về phía Tô Đình Đình, trên mặt có chút nghi hoặc: "Cô bé là …"
Trong lòng Tưởng Mai thả lỏng, vội vàng nói thay Tô Đình Đình: "Đây là con gái của tôi, gọi là Đình Đình."
Diệp Hoa cười nói: "Hóa ra là Đình Đình à, cháu với Đường Đường ở trường học là…"
Tô Đình Đình mắt cũng không nháy nói: "Cháu với Đường Đường là bạn tốt, trước khi nghỉ tết còn cùng nhau ăn cơm nữa."
Diệp Hoa mỉm cười, cặp mắt đào hoa nhìn Tô Đình Đình, mãi đến khi Tô Đình Đình thấy không được tự nhiên giật giật thân thể, mới đột nhiên nói: "Đình Đình ra sau tìm Đường Đường trò chuyện đi, đã tới nhà mà không gặp thì không tốt lắm, đứa nhỏ Đường Đường này thật là có một bạn tốt khác tới nhà cũng không nói trước một tiếng, chỉ lo chơi với Tiểu Hi."
Tim Tô Đình Đình nhảy lên, không rõ vì sao Diệp Hoa lại đột nhiên nói như vậy, là phát hiện cô ta nói dối hay là…
Tưởng Mai véo sau lưng Tô Đình Đình một cái, Tô Đình Đình hoàn hồn, cười nói: "Cháu không nói cho Đường Đường cháu muốn tới, cháu muốn cho em ấy một kinh hỉ, dì, dì đừng trách Đường Đường, là cháu không đúng."
Diệp Hoa khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ cho người đưa Tô Đình Đình ra sau, Tô Đình Đình vừa đi, Tưởng Mai nắm đúng thời cơ, bắt lấy cái đề tài này Diệp Hoa nói rất nhiều lời.