Editor: Hàn Tử Quân
Nhưng trái tim nhanh chóng nhảy lên cũng chỉ có mấy lần như vậy, rất nhanh Đường Thi đã tỉnh táo lại.
Một người trong cuộc khác cũng ở đây, Đường Thi không khỏi nhức đầu, mạch não nam sinh vừa rồi thật sự quá kì quái, không nói đến việc cô có thích nam sinh có thành tích tốt hay không, nhưng muốn so thành tích với cô thì tối thiểu cũng phải từ lớp của cô đi lên chứ, lớp mười một với lớp mười hai thì so thế nào.
Không phải Đường Thi kiêu ngạo, quả thực cô cảm thấy đầu óc mình rất tốt, bài thi cũng không thắng được cô, cộng thêm cô có trải nghiệm kiếp trước, những bạn học này muốn so thành tích tốt hơn cô thì rất khó, cô chính là muốn cho Tiền Thanh biết khó mà lui, ai nghĩ lại kéo đến trên người Đoạn Thích.
Hơn nữa coi như cô thật thích nam sinh có thành tích tốt, thì bạn học Tiền Thanh, cậu cũng không nên chụp mũ lung tung cho người ta chứ.
Ở cái thế giới này lần đầu tiên được tỏ tình, tâm Đường Thi rất là mệt mỏi.
Nhưng bây giờ người được quan tâm không phải nam sinh vừa rồi, mà là Đoạn Thích.
Đoạn Thích là ai? Đường Thi chưa từng hoài nghi đầu óc Đoạn Thích có đủ thông minh hay không, ngoại trừ một số thời điểm giận dỗi thì Đoạn Thích chính là thông minh đến đáng sợ, Đoạn Thích như thế thật sự tin tưởng lời nói vô căn cứ như thế sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Đường Thi trở nên thoải mái hơn, giống như bình thường nhìn về phía Đoạn Thích với Trần Nghĩa cười cười, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, càng giải thích lại càng không rõ, còn không bằng cứ duy trì như bình thường.
Trong nháy mắt lòng Đoạn Thích lạnh lại khi nhìn thấy trên mặt Đường Thi đã nở nụ cười không thay đổi như trước.
Trần Nghĩa ho khan một cái, vỗ vỗ bả vai Đoạn Thích, than thở: "Anh Đoạn, tôi nghĩ đến một vấn đề, lại có thể có người mở đầu đưa thư tình cho Đường Đường, đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, có lần thứ ba thì… "
"Ngậm miệng." Đoạn Thích thấp giọng nói.
Trần Nghĩa: "…" tôi tủi thân quá mà, anh Đoạn, tôi đây là đang an ủi cậu, cậu lại không nhìn ra.
Lại nói tiếp, ánh mắt Đường Đường nhìn bọn họ, hoàn toàn giống như trưởng bối, làm sao có thể động lòng xuân với anh Đoạn, muốn anh ta nói, Trần Nghĩa sờ cằm, Đường Đường có thích thì cũng nên thích anh Cảnh mới đúng bởi vì một số phương diện của hai người này cho người ta cảm giác giống nhau một cách thần kỳ.
Trần Nghĩa kinh dị suy nghĩ kỹ một chút, ánh mắt Đường Đường nhìn bọn họ bao dung như biển cả giống như anh Cảnh, a chết mất chết mất Trần Nghĩa vì chính mình ý nghĩ nguy hiểm này của mình mà cảm thấy đau đầu.
Quả thực như Đường Thi nghĩ, Đoạn Thích làm sao có thể thật sự tin.
Vui sướиɠ chỉ ở mấy giây đó, còn lại, đều là ý lạnh, nhất là mặc dù Đoạn Thích rất không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt của anh kiểu gì cũng sẽ vô thức tìm kiếm thân ảnh của Đường Thi, Đường Thi nhìn mình thế nào sao anh có thể không cảm nhận được.
Người vây xem cũng nhìn thấy Đoạn Thích, ánh mắt mang theo tia Bát Quái và còn có một số cảm xúc khác, thỉnh thoảng nhìn Đường Thi với Đoạn Thích, chuyện vừa rồi làm rất nhiều người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng chính chủ đều ở đây, bọn họ còn muốn nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đoạn Thích chậm rãi ngẩng đầu đi về phía Đường Thi, nhìn như hững hờ, nhưng kì thực, chỉ có chính Đoạn Thích biết, tim anh như đang có một tảng đá lớn đè ép, không nặng, nhưng rất buồn bực, rất không thoải mái, muốn phát tiết, nhưng lại không biết phải làm sao mới có thể vứt bỏ tảng đá kia đi.
"Về nhà." Giọng nói Đoạn Thích bình thường, nhưng lắng nghe kỹ, lại có loại cảm giác buồn buồn, dễ dàng cầm lấy túi sách Đường Thi đi về phía cổng trường.
Đường Thi ngẩn người, Trần Nghĩa vỗ vỗ đầu Đường Thi: "Đường Đường, đuổi theo anh Đoạn thôi, chúng ta về nhà ăn thịt đi."
Đường Thi sờ lên đầu bị đập, đi theo.
Đám người vây xem: "…" Các người ngược còn không cho chúng tôi ngốc nghếch ăn dưa, nhìn cái rắm ấy mà nhìn.
"Khụ. "
"Ai nha, Đường Đường, hôm nay sẽ nhìn thấy tất cả các bác các cô các chú, có vui vẻ không? Có lo lắng không?" Trần Nghĩa cười ha ha.
Đường Thi: "…" Cái nên hỏi thì không thấy hỏi.
Được thôi, nếu hai người này đã không muốn nói chuyện vừa rồi thì Đường Thi cũng không có ý định lại tiếp tục nói, hai người kia không cần mình nói rõ cõi lòng, đều có thể hiểu rõ cái gì là thật, cái gì là giả.
Cái này khiến Đường Thi thở phào một hơi, theo nguyên tác, nguyên chủ Đường Thi cũng bởi vì yêu Đoạn Thích mà không đạt được mới có thể trở nên điên cuồng đáng sợ, mà Đường Thi không muốn để cho mình biến thành như thế, đại khái, sóng to gió lớn gì cô đều đã thấy qua, không cần trải nghiệm trong tình yêu một lần nữa.
Đoạn Thích thính tai nghe được âm thanh Đường Thi thở phào rất nhỏ, tay nắm chặt túi sách lộ ra gân xanh.
"Không lo lắng." Đường Thi trả lời.
Trần Nghĩa "A" một tiếng, lại hỏi: "Thật sự không lo lắng. "
Kỳ quái nhìn Trần Nghĩa: "Sao em lại phải lo lắng, cũng không có ai muốn ăn em."
Trần Nghĩa đang muốn nói cái gì, Đoạn Thích đi đằng trước quay đầu lại, liếc Trần Nghĩa một cái, dọa Trần Nghĩa vội vàng ngậm miệng lại, không dám lại nói đến chuyện này nữa, ngược lại nói tới trò cười hôm nay.
Sau khi ba người tách ra, Đoạn Thích với Đường Thi một trước một sau đi, Đường Thi liếc bóng lưng của Đoạn Thích, như có điều suy nghĩ, chậm rãi đuổi theo Đoạn Thích, đi được một đoạn, bước chân Đoạn Thích hơi dưng lại một chút rất khó mà phát hiện, rồi lại khôi phục như thường.
"Cái kia, Đoạn Thích, lúc ở cửa phòng học em nói như vậy là vì muốn đuổi nam sinh kia đi, anh chớ để ý." Đường Thi châm chước nói.
Đoạn Thích cúi đầu nhìn cô: "Tại sao tôi phải để ý?"
"Ách ha ha, hình như là không cần thật." Đường Thi bị ánh mắt thờ ơ của Đoạn Thích nhìn thì có chút ít xấu hổ, ngón tay vô thức sờ lên đuôi tóc.
Nói được mấy câu, hai người lại lâm vào hoàn cảnh trầm mặc, Đường Thi không còn gì để nói, cô đang suy nghĩ đến lúc đó toàn bộ người Đoạn gia trở về, cô nên làm như thế nào.
Vừa bước vào cửa Đoạn gia, Đường Thi liền phát hiện một vài chỗ không giống, ví dụ như, bình hoa đổi lại hoa tươi hơn, chỗ nào ở trong phòng cũng có hương hoa tươi mát thoang thoảng như có như không, tiếng trò chuyện trong phòng rất lớn, Đoạn gia trở nên náo nhiệt hơn.
"Đường Đường về rồi à, mau vào đây." Bà Đoạn thấy Đường Thi, lập tức cười.
Đường Thi đi ra phía trước, liền thấy được mấy khuôn mặt xa lạ, nhanh chóng nhìn lướt qua, dựa vào chỗ bà Đoạn ngồi là một phu nhân ăn mặc thời thượng, nhìn qua mới ngoài ba mươi, được bảo dưỡng rất tốt, da mặt trắng trẻo, khóe miệng thoáng lên ánh cười, nhưng giữa lông mày cất giấu sự sắc bén, làm cho người ta không dám xem thường.
Ngồi bên cạnh vị phu nhân này là một người đàn ông nhìn hơi giống Đoạn Thích, có một loại khí thế của bề trên, người đàn ông này chắc là cha Đoạn, nhưng nói thật hai người Đoạn Thích với Đoạn Duệ đều có chỗ giống nhau.
Đoạn Trường Quân cũng ở đây, đang chăm sóc cho một người phụ nữ có vẻ mặt ôn nhu, người phụ nữ khoảng hơn ba mươi, bụng hơi gồ lên một chút, Đường Thi đoán, đây chính là Vệ Vi vợ của Đoạn Trường Quân.
Ông Đoạn cũng đang trò chuyện với một đôi vợ chồng trung niên, vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, người phụ nữ thì có vẻ khôn khéo già dặn, tuổi tác của hai người cũng không nhỏ, trên đầu có mấy sợi tóc bạc, dựa vào bề ngoài của mọi người, Đường Thi đã đoán được sơ sơ thân phận địa vị của mấy người.
Quả nhiên, khi bà Đoạn giới thiệu cho thấy Đường Thi toàn đoán đúng, người phụ nữ ăn mặc thời thượng chính là Diệp Hoa mẹ của Đoạn Thích, người đàn ông thì là Đoạn Trường Vệ, xếp thứ hai trong bốn anh em Đoạn gia, nói chuyện với ông Đoạn chính là lão đại Đoạn gia Đoạn Trường Minh với vợ là Hạ Phương.
Tính tình của mấy trưởng bối này đều rất tốt, thân thiết hỏi Đường Thi vài câu, nhưng cũng không hỏi nhiều, cái này khiến Đường Thi thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Người Đoàn gia cơ bản đều đã đến đông đủ, chỉ còn Đoạn Trường Gia ở sở nghiên cứu chưa trở về.
Chờ đến lúc Đường Thi nhìn thấy Đoạn Trường Gia chậm chạp xuất hiện, không thể không sợ hãi thán phục, người Đoạn gia thật sự là được trời ưu ái, Đoạn Trường Gia là con út của hai người già, đã sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình, có lẽ là nhiều năm ở sở nghiên cứu không thấy ánh mặt trời cho nên Đoạn Trường Gia rất trắng, không phải là trắng cái kiểu như bệnh kia mà là loại trắng khỏe mạnh.
Ở trong thời tiết rét lạnh này, Đoạn Trường Gia mặc áo len bên trong, bên ngoài khoác một cái áo khoác lớn, cả người yên tĩnh, vẻ mặt lạnh lẽo, thấy Đường Thi thì sắc mặt không thay đổi, nhưng vẫn rất lịch sự chào một tiếng.
Sau bữa cơm chiều, người Đoạn gia vây lại một chỗ chơi mạt chược, đàn ông một bàn, phụ nữ một bàn, ân, Đường Thi Đoạn Thích Đoạn Duệ với Đoạn Trường Gia một bàn, quan sát Đoạn Thích ngồi đối diện, Đường Thi động thủ.
Thời gian càng dài, nụ cười trên mặt của Đường Thi sắp không giữ được rồi, cô không phải người mới, kiếp trước cũng từng đánh mạt chược với một số người bạn, luôn có thua có thắng, nhưng Đường Thi liếc nhìn "Tiền" của mình, lại liếc của ba người khác, khụ…
Vô cùng thê thảm.
Đoạn Thích vô cùng ghét bỏ nói với Đường Thi: "Em có thể đánh hay không vậy?" Nếu không, anh sẽ dạy em.
Đường Thi nhịn một chút, nhịn không được, cười ha hả nói: " Đánh được, không có các anh thì có thể đánh."
Đoạn Duệ nhìn qua em trai em gái, một trái một phải, nghiêm mặt nói: "Tiếp tục, thua không cho phép khóc nhè."
Câu nói phía sau rõ ràng là nói với Đường Thi.
Đường Thi: "…" Cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao có người luôn F.A, ai khóc nhè chứ? Đứng ra.
"Hai người các cháu, không hiểu được cái gì gọi là bảo vệ em gái." Giọng nói lạnh nhạt của Đoạn Trường Gia vang lên, trên tay không chút do dự tiếp tục đẩy bài, thắng Đường Thi, nhíu nhíu mày nhìn về phía Đường Thi: "Đưa tiền."
Đường Thi: "…" ha ha.
Đoạn Duệ: "…"
Đoạn Thích: "…"
"Ài, Đường Đường, tới đây, sờ sờ tiểu bảo bảo của thím ba nè, nói chuyện với nó một chút." Vệ Vi bởi vì nôn nghén, ngủ không được, nên kéo Đoạn Trường Quân đi tản bộ khắp nơi, xem như hít thở không khí mới mẻ.
Đường Thi đang muốn chạy bộ sáng sớm, mặc dù trời lạnh, nhưng chạy bộ không thể đứt đoạn, chạy bộ còn có thể làm ấm người nữa.
Đường Thi che miệng cười cười, khẽ mỉm cười nói: "Buổi sáng tốt lành, chú ba thím ba."
Đoạn Trường Quân: "Sáng sớm ai A Vi, em đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận té, chú ý chút, em cũng không phải là cô gái trẻ tuổi gì, hơn nữa bây giờ em còn là phụ nữ mang thai."
Vệ Vi: "Cái gì gọi là em không phải cô gái trẻ tuổi gì, nói rõ ràng." Cô mới 34 tuổi, tuyệt đối chưa già, vẫn còn là một cô gái nhỏ.
Đoạn Trường Quân hưởng thụ sự tra tấn ngọt ngào, kiên nhẫn giải thích cho người vợ mang thai nên tâm trạng trở nên mẫn cảm: "A Vi, em không già chút nào, mặc dù số tuổi này không thể thay đổi, nhưng em ở trong lòng anh mãi mãi là đóa hoa nhỏ tươi tắn cần được bảo vệ."
"Đóa hoa nhỏ tươi tắn? Hoa gì? Nói. "
Đoạn Trường Quân vắt hết óc nghĩ rồi lại nghĩ, linh quang khẽ động: "Tiểu đào hoa, không phải em thích nhất hoa đào sao?"
Vệ Vi: "Không muốn, hoa đào chỉ nở một mùa thoáng qua rồi lại héo tàn, em mới không muốn đến mùa héo tàn đâu. "
Đoạn Trường Quân: "…" Nàng dâu, tất cả các loài hoa đều trải qua quá trình nở rồi lại tàn mà.
Quá mệt, anh cả anh hai, em nghĩ, em có thể hiểu được tâm trạng vừa chua lại vừa thoải mái của các anh lúc trước rồi.
Đường Thi lặng lẽ phất tay với Đoạn Trường Quân, chạy chậm ra ngoài, mặc dù sáng sớm đã bị tọng một mồm thức ăn cho chó nóng hổi, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã thoát được một kiếp bị Vệ Vi lôi kéo tay không thả.
Hôm qua Vệ Vi nhìn thấy Đường Thi thì vô cùng vui vẻ, lôi kéo Đường Thi trò chuyện về tiểu bảo bảo rất lâu, nói gần nói xa, muốn một áo bông nhỏ, về mặt tình cảm, cô có thể lý giải, nhưng về mặt lý trí Đường Thi cho rằng, cô không có năng lực lớn như vậy, giới tính của tiểu bảo bảo đã định, cô cũng bất lực.