Editor: Hàn Tử Quân
Nhìn cái bộ dạng này của Đoạn Thích khiến Từ Văn cũng không biết nói sao cho tốt, chỉ biết " khụ" một tiếng, nhìn hai người nói: "Nếu sách của Đường Thi đã được chuyển tới thì em về học sớm đi Đoạn Thích."
Đoạn Thích nhìn Đường Thi, khẽ gật đầu rồi đi.
Cũng không biết trong đầu Từ Văn đang tự bổ não cái gì, Đường Thi nhẹ giọng hỏi: "Thầy Từ, bây giờ em… "
"Em theo thầy vào văn phòng một chút."
"Vâng, thầy Từ."
Các giáo viên lớp mười hai đều đã tới văn phòng, thấy Đường Thi đi theo sau Từ Văn, nhịn không được kinh ngạc nhìn Đường Thi.
"Thầy Từ, đây chính là Đường Thi mà cô Vưu đề cử cho thầy đấy à? " Có giáo viên hỏi.
Tính tình Từ Văn rất tốt, được một học trò như vậy, quả thật nên vui vẻ, cũng có giáo viên hâm mộ Từ Văn, nhưng cũng có vài giáo viên không coi trọng trước mắt, Đường Thi nhảy đến lớp mười hai, thành tích có ổn định được hay không còn chưa biết, tất cả đều phải nhìn thành tích để nói chuyện.
Điểm thi bài thi lớp mười của Đường Thi quá cao làm cho các giáo viên lớp mười hai đều phải liếc mắt, điểm số quá loá mắt, không có khả năng tránh được bị người khác chú ý.
"Đường Thi à, thời gian ôn tập của em ít hơn rất nhiều bạn học lớp mười hai, thầy hi vọng em có thể chú tâm vào học tập, nhìn thì cuộc thi đại học vẫn còn cách rất xa, nhưng thời gian chớp mắt đi qua…" Từ Văn tận tình khuyên bảo một trận.
Cô bé có dáng dấp rất xinh đẹp, trước mắt xem ra tính tình cũng làm cho người ta yêu thích, Từ Văn cũng từng ở cái tuổi này nên đương nhiên cũng biết học sinh cái tầm tuổi này có tâm tính thế nào.
Đây chính là thời kỳ dễ dàng xao động, quá bất ổn.
Đường Thi nhìn ánh mắt có chút phức tạp lại do dự của Từ Văn, thì biết Từ Văn đang lo lắng cái gì, xem ra bất kỳ lúc nào giáo viên cũng luôn lo lắng vấn đề học sinh yêu sớm.
"Thầy Từ, tiếp theo em sẽ chuyên tâm học tập, nhưng sang năm còn có cuộc thi Anh ngữ trên cả nước."
Từ Văn bị nhắc nhở, trong lòng nghẹn lại một chút, Đường Thi là mầm mống tốt, nếu không xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì với thành tích này chắc chắn sẽ có một danh ngạch đi thi ở thủ đô, mà cuộc thi này còn liên quan đến vinh dự của trường học.
"Đây chính là Đường Thi à? Cô là Phương Phương giáo viên dạy anh ngữ lớp các em, sau này có vấn đề gì thì cứ tới tìm cô, nhất là một vài đề thi của cuộc thi." Phương Phương xem xong tiết đọc sáng sớm trở về thì thấy Từ Văn đang nói chuyện cùng một cô bé lạ mặt, lập tức cười.
Đường Thi nhìn Từ Văn một cái rồi cười nói: "Chào cô Phương, em là Đường Thi."
Cô bé tự nhiên hào phóng đều sẽ làm trong lòng người ta sinh ra hảo cảm, Phương Phương cười đến híp cả mắt: " Thầy Từ, thầy nói với Đường Thi xong chưa? Tiết đầu tiên của tôi lại vừa đúng là tiết của lớp thầy, vừa vặn tâm sự chuyện cuộc thi Anh ngữ với Đường Thi."
Từ Văn: "Đường Thi, làm tốt chuyện em bây giờ nên làm là được rồi, trở về phòng học trước đi."
"Cảm ơn thầy Từ."
Từ Văn thở dài nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, xem ra về sau mình còn phải quan tâm để ý kỹ vị học trò nhỏ tuổi nhất này, vừa muốn học tập lại vừa muốn tham gia cuộc thi Anh ngữ, sao mà mình lại khổ tâm thế này.
"Thầy Từ của các em là thầy giáo biết quan tâm nhất mà cô từng gặp. " Phương Phương thuận miệng nói một câu, rồi mới vào chủ đề chính: "Đường Thi, mặc dù trước đó em tham gia cuộc thi Anh ngữ lớp mười, nhưng cuộc thi Anh ngữ cả nước sắp tới mà em muốn tham gia chính là khối lớp mười hai."
Bởi vì học tịch của Đường Thi biến thành lớp mười hai, nên đương nhiên cô cũng chỉ có thể tham gia thi lớp mười hai, chắc chắn độ khó của lớp mười hai cao hơn nhiều so với lớp mười, đây cũng là vấn đề mà Vưu Lỵ lo lắng, vì thế Vưu Lỵ cố ý tìm Phương Phương để cô giúp đỡ để ý một chút.
"Em biết rồi cô Phương, nếu có vấn đề không hiểu em sẽ đến hỏi cô."
Phương Phương cười cười: "Nhưng mà có lẽ là cô lo lắng lầm rồi, hiện tại em đã có thể nhảy lớp, hơn nữa bài thi Anh ngữ vẫn được điểm tối đa như cũ, nói rõ bản thân em có đủ tiêu chuẩn của lớp mười hai."
Đường Thi có chút ngượng ngùng sờ tóc, cũng không thể làm mất mặt người tốt nghiệp Anh ngữ chuyên nghiệp.
Thấy cô bé lại khiêm tốn, Phương Phương cảm thán, cô bé vừa thông minh lại cố gắng là đáng yêu nhất.
Đường Thi đi đến phòng học lớp mười hai ban một, lại phát hiện sách mình đặt tạm thời ở chỗ hẻo lánh trước cửa không thấy đâu nữa liền cuống quít nhìn khắp nơi, rõ ràng cô để ở chỗ này, không phải là có dì sạch sẽ nào đó tưởng là rác mà ném đi rồi đó chứ?
Triệu Lâm đang cười đùa giỡn với bạn học, mắt thấy Đường Thi đã trở về, còn thò đầu ra tìm đồ thì vỗ vỗ đầu đi ra ngoài: "Đường Thi, sách vở chúng tôi giúp cậu chuyển lên bàn học rồi."
Đường Thi ngẩng đầu, nhìn Triệu Lâm còn có chút chưa tỉnh hồn lại, thấy Triệu Lâm cười với mình lộ ra hàm răng trắng bóc, vội nói: "Cảm ơn, cậu là… "
"Tớ là Triệu Lâm, Triệu trong Triệu Tử Long, lâm trong Song Mộc, là anh em tốt của đoạn đội Đoạn Thích." Triệu Lâm giới thiệu chính mình.
Nha.
Đường Thi gật đầu, cảm ơn Triệu Lâm giúp chuyển sách lần nữa, Triệu Lâm cười khoát tay.
Thấy Đường Thi vào lớp, có mấy ánh mắt không nhịn được tò mò nhìn cô, ở trong thời gian mấu chốt này lại nhảy lớp, thật đúng là hiếm thấy, hơn nữa còn là nhảy vượt cấp.
Số người của ban một là số chẵn, tổng cộng bốn mươi tám người, lúc trước có hai người đã dọn đến ban bình thường bởi vì áp lực học tập quá lớn, giờ Đường Thi vào thì một mình ngồi một bàn, một mình bá chiếm hai vị trí, rất rộng rãi, ngồi ở phía sau, Đường Thi rất hài lòng.
"Đường Thi."
Đường Thi nghe được tiếng kêu thì dừng việc dọn dẹp sách vở trên tay lại, nâng mắt nhìn lên, thì thấy hai nữ sinh ở bàn trước đang cùng nhau nhìn cô, động tác còn tương tự một cách thần kỳ, giống như một đứa bé đang kinh ngạc, ý nghĩ này làm Đường Thi nhịn không được nở một nụ cười.
Hai nữ sinh này nhìn thấy nụ cười ấm áp của Đường Thi mà ngẩn ngơ, lấy lại tinh thần, nữ sinh tóc ngắn mới nói: "Không nghĩ tới, Đường Thi cậu lại xinh đẹp như vậy, tớ còn tưởng rằng ngô… "
Nữ sinh tóc dài che miệng nữ sinh tóc ngắn lại, cười ha hả nói: "Đường Thi, Giai Giai không có ác ý đâu, bình thường cậu ấy luôn nói chuyện như vậy, tớ là Trương Mẫn, cậu ấy là Tôn Giai."
Đường Thi không để ý cười cười, nói: "Chào các bạn, tớ là Đường Thi, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
Trương Mẫn thấy Đường Thi không tức giận thì cười tự nhiên hơn: " Sau này chúng ta có thể cùng nhau thảo luận bài tập, có chỗ nào không hiểu, cậu có thể hỏi bọn tớ."
Miệng Tôn Giai được thả ra, không dám nói lung tung, cái miệng này của cô từng đắc tội không ít người, dựa theo lời Trương Mẫn mà nói chính là EQ quá thấp thì đừng nói nhiều, nói nhiều sai nhiều.
"Cám ơn các cậu." Trong lòng Đường Thi vui vẻ, vừa đến lớp mới, đã gặp được hai cô gái có phong cách hoàn toàn khác biệt, tính cách cũng rất tốt, sau này có thể từ từ ở chung.
"Hừ giả mù sa mưa."
Tay đang cầm sách Anh ngữ của Đường Thi dừng một chút, chậm rãi nhìn về phía bên phải của mình, nữ sinh kia không kịp quay đầu, đúng lúc bị Đường Thi nhìn thấy, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Đường Thi không có gì thay đổi, nữ sinh kia ngẩn người, dường như trong mắt có chút buồn bực xấu hổ, thở phì phò quay trở về.
Trương Mẫn nói thầm với Đường Thi: "Đường Thi, đây là Lý Lộ Lộ đại biểu Anh ngữ của lớp chúng ta, thành tích Anh ngữ rất tốt, chỉ là tính tình có chút khó mà nói, nhưng mà cậu cũng không cần để ý tới cậu ta, cậu ta tự làm mất mặt, cũng không có chuyện gì, dù sao cậu ta chính là con cọp giấy, cậu đừng lo lắng, lớp chúng ta vẫn rất yêu thương nhau."
Nói xong, Trương Mẫn nghịch ngợm trừng mắt nhìn Đường Thi.
Đường Thi cười đồng ý.
Vừa rồi trên đường Phương Phương đυ.ng một giáo viên, nói chuyện phiếm vài câu, thời gian vừa đúng tiếng chuông vang lên thì bước vào lớp, đầu tiên vui sướиɠ nói: "Good moring, boys and girls."
Ở dưới sự dẫn đầu của Lý Lộ Lộ, học sinh ban một cùng nhau trả lời lại câu “buổi sáng tốt lành” bằng tiếng Anh.
Ánh mắt Phương Phương quét một vòng toàn lớp, cuối cùng dừng trên người Đường Thi, cười nói: "Hôm nay trong lớp có một bạn học mới, mặc dù mọi người đều biết là vị tiểu thiên tài nào, nhưng chúng ta vẫn nên để Đường Thi đi lên tự giới thiệu mình một chút, mọi người nói xem có đúng không?"
"Đúng ạ. "
Đường Thi kinh sợ, có vẻ như cơ hội cô lên bục giảng một mình nói chuyện hơi nhiều một chút, nhưng ở trước mặt Phương Phương cùng toàn thể bạn học mới, Đường Thi chỉ đành trấn định đi lên bục giảng đối mặt với mọi người.
Tỉ lệ nam nữ của ban khoa học tự nhiên không cân đối, lại thêm Đường Thi, nữ sinh ban một mới được mười lăm người, không có nữ sinh nào đặc biệt đẹp, cũng không có nữ sinh nào khó coi, đột nhiên lại tới một Đường Thi ở loại cấp bậc này, hai mắt nam sinh trong lớp đều tỏa ánh sáng.
Cùng nổi danh với Đường Thi ngoại trừ thành tích hơn người của cô thì còn có mỹ mạo của cô, khuôn mặt kia khiến hai mắt người ta tỏa sáng, một khi đứng ở nơi đó làm cho người ta không thể di chuyển ánh mắt.
Nhưng đây đều là tin đồn, không tận mắt nhìn thấy thì không biết được rung động như thế nào, mới mười lăm tuổi mà đã đẹp như vậy, chờ đến lúc nảy nở, vậy thì chắc chắn sẽ làm cho không ít người kinh diễm.
"Chào mọi người, tớ là Đường Thi…" Tự giới thiệu xong, Đường Thi đang muốn đi xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Nhưng Phương Phương lại bổ sung thêm một câu: "Đường Thi, em dùng tiếng Anh lặp lại lời tự giới thiệu vừa rồi một lần nữa đi, để mọi người học hỏi khẩu ngữ của em một chút, ở cuộc thi Anh ngữ trước đó phần thi diễn thuyết của em được điểm tối đa, khẩu ngữ của em rất tốt."
Đường Thi: "…" Không, cô Phương, cô đang đùa em đấy à.
Đám người: "…" Hai mắt lập loè, điểm tối đa đấy.
Bất đắc dĩ, Đường Thi đành phải tiếp tục hoàn thành phần tự giới thiệu, hai ba phút là tự giới thiệu xong cũng không chậm trễ cái gì, bình thường thời gian này cũng là thời gian mà Phương Phương nói một chút chuyện ngoài lề.
Phương Phương rất hài lòng, thả Đường Thi xuống dưới: "Mọi người có muốn nói tiếng Anh Mỹ lưu loát như Đường Thi hay không?" Ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Đám người thuần khiết ban một: "Muốn. "
"Được, vậy các em theo cô học tập Anh ngữ cho giỏi đi, hôm nay chúng ta…"
Đám người: "…" Không không không, cô Phương, cô lừa phỉnh bọn em à? Đã học nhiều năm như vậy, làm sao lại không thấy khẩu ngữ có chút tiến bộ nào.
Đường Thi lại nhận được ánh mắt bất mãn của cô gái họ Lý nào đó, trong lòng buồn cười, cũng không có ý định làm cái gì.
Một tiết này, Đường Thi bị Phương Phương gọi lên mấy lần, nhất là đáp án mỗi lần đều chính xác, giải thích lại hết sức rõ ràng nên Phương Phương càng thích gọi Đường Thi trả lời câu hỏi.
Không phải sao, tan tiết, lúc Lý Lộ Lộ đi qua bàn học Đường Thi, còn cố ý bước chậm lại, loại trò vặt này, Đường Thi đã sớm thấy tám trăm năm nên không hề để tâm.
"Đường Thi, tớ muốn hỏi cậu một bài, vừa rồi không hiểu rõ lắm." Trương Mẫn nhìn Đường Thi, ngữ điệu có chút thăm dò, giống như sợ Đường Thi không đồng ý.
Đường Thi buồn cười, nhân tiện nói: "Bài nào? "
"Bài này. "
"Cảm ơn nha, anh ngữ của tớ ở hạng yếu, vừa rồi lúc cô giảng, tớ nghe rất nhập tâm, nhưng vẫn có chút mơ hồ, cậu giải thích đơn giản như vậy tớ nghe liền hiểu." Trương Mẫn có chút ngượng ngùng.
"Không có việc gì, giữa bạn học giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà." Đường Thi đáp.
"Cũng không phải, ví dụ như Lý Lộ Lộ học anh ngữ rất tốt, mặc dù chúng tớ hỏi cậu ta, cậu ta sẽ trả lời, nhưng chỉ là ngẫu nhiên." Đột nhiên Tôn Giai nói thêm vào.
Nói xong, che miệng của mình, có chút ảo não nhìn Đường Thi.
Đường Thi: "…" Bạn học à, tớ cũng không làm gì cậu nha.
Trương Mẫn có chút lúng túng nói: "Đường Thi, vật lý của Giai Giai luôn thi được điểm tối đa, nhưng thành tích ngữ văn của người này cực kỳ kém, chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, cho nên cậu ấy nói chuyện khó nghe, không thể trách cậu ấy."
Đường Thi nghiêm túc gật đầu: "Ừm."
Tôn Giai ôm đầu nghẹn ngào, ở trong lòng mặc niệm, không nên nói lung tung, không nên nói lung tung, không nên…
Trương Mẫn vô cùng đau đầu, cô ấy với Tôn Giai cùng mặc một cái quần mà lớn lên, đương nhiên biết tính tình của Tôn Giai như thế nào, là người tốt nhưng ngớ ngẩn, nếu không phải có cô ấy để ý thì nhất định đã làm mất lòng rất nhiều người, ừm, dù sao Tôn Giai cũng đã làm mất lòng Lý Lộ Lộ, cũng không kém một câu nói như vậy.
Trần Nghĩa không dám chớp mắt, anh ta nhìn thấy cái gì?
Anh Đoạn của anh ta vậy mà lại đang đọc sách, hơn nữa còn là sách ôn tập.
Trần Nghĩa ngẩng đầu nhìn trời, a, anh ta chỉ thấy trần nhà trắng bóng, cái này không có gì kỳ quái, đương nhiên trần nhà màu trắng, chẳng lẽ lại còn có thể biến thành màu đen.
Thế nhưng…
Anh Đoạn của anh ta đang làm gì vậy?
Lại quay đầu nhìn, Trần Nghĩa nhìn tên sách và số trang rồi lập tức lật tung sách của mình ra tìm, lật đến tờ kia, ừm, không sai, chính là trang này, chính là sách này.
"Anh Đoạn cậu đang làm gì vậy?" Trần Nghĩa có chút sợ hỏi.
"Ừ." Mắt Đoạn Thích cùng không thèm nâng lên, vẫn xem sách trong tay.
Trần Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt: "Anh Đoạn, cậu đang xem sách gì vậy? Có thể cho tôi xem với hay không?"
Đầu Đoạn Thích vẫn không ngẩng lên, chỉ giương cằm nói: "Không phải trước mắt cậu cũng đang mở ra một quyển đấy à. "
Trần Nghĩa cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu nhìn quyển sách trong tay Đoạn Thích, trầm mặc, sau đó, yên lặng lật sách, nhìn.
Trong lòng là từng làn sóng cả mãnh liệt, nhưng Trần Nghĩa nghĩ, anh ta phải học cách bình tĩnh, cho nên, nhất định gặp phải chuyện gì kinh ngạc chuyện gì chấn kinh anh ta cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Đoạn Thích lật hết một tờ, lại lật tiếp một tờ khác, giáo viên trên bục giảng cũng mặc kệ bên này, quản cũng vô dụng, Đoạn Thích không nghe giảng bài, như vẫn luôn đứng thứ nhất.
Không đến một buổi sáng, Đoạn Thích đã lật hết sách trong ngăn kéo, buồn bực ngán ngẩm úp mặt lên bàn học ngủ.
Trần Nghĩa vẫn đang đọc sách như cũ: "…"
Một tay gấp sách lại nhét vào ngăn kéo.
Đây mới là anh Đoạn chứ, ngủ thôi.