Chương 26

Editor: Hàn Tử Quân

Trịnh Tiểu Hi nhìn thấy Tô Tiếu, sau đó tiếp tục quấn lấy cha Trịnh, để cha nói tiếp chuyện vừa rồi với mình.

Tô Tiếu thật sự là bị chọc tức tới bật cười, người không biết thật sự tưởng rằng cô ta thích đến Trịnh gia lắm cơ.

Văn Thuần Tĩnh âm thầm liếc nhìn Trịnh Xương với Trịnh Tiểu Hi, kết quả hai cha con người ta căn bản không nhìn mình, Văn Thuần Tĩnh biết, hôm nay bà ta không chào hỏi một tiếng đã mang Tô Tiếu tới là sai.

Thế nhưng ai bảo người bên ngoài đều nói, bà ta làm mẹ mà ngay cả sống chết của con gái cũng không thèm để ý, tự hưởng phúc một mình, bà ta không làm bộ một chút thì không phải những người kia còn muốn mắng chết mình.

Văn Thuần Tĩnh tuyệt đối không hi vọng còn bất kỳ liên quan gì với chồng trước, nhất là cô con gái Tô Tiếu này, lúc trước bà ta yêu Tô Quang bao nhiêu, thì bây giờ chán ghét Tô Quang cùng bất kỳ người vật gì có liên quan đến ông ta bấy nhiêu.

Lúc trước, bà ta không muốn quyền nuôi dưỡng Tô Tiếu, không phải là vì từ đây đoạn tuyệt với Tô Quang không còn một mảnh sao, lúc đầu Tô Tiếu cũng nguyện ý đi theo Tô Quang, nhưng sau khi Tô Tiếu phát sốt tỉnh lại, vậy mà lại mạnh mẽ muốn đi cùng với mình.

Vốn Văn Thuần Tĩnh muốn cự tuyệt, nhưng lúc đó sắc mặt Tô Quang khó coi, làm cho Văn Thuần Tĩnh vui sướиɠ nên đồng ý, lại không nghĩ rằng, vậy mà lại tìm phiền phức cho chính mình.

Nhưng nếu trên danh nghĩa Tô Tiếu đã đi theo mình, thì mình phải phụ trách tất cả mọi chuyện của Tô Tiếu, tên đã trên dây, không bắn không được, bảo vệ cẩn thận Tô Tiếu, cũng là bảo vệ thanh danh của bà ta, chẳng phải sẽ không còn ai lên án mắng mình không để ý sống chết của con gái sao, còn không bằng, để cho cô con gái này của mình mang về thanh danh tốt cho mình.

Nghĩ như vậy, làm Văn Thuần Tĩnh cũng dần dần bình tĩnh hơn một chút, mặc dù thái độ người nhà họ Trịnh không tốt, nhưng bà ta thấy cũng không quá xấu.

"Tiếu Tiếu, tới ngồi bên cạnh mẹ đi." Văn Thuần Tĩnh tự giác ngồi vào bên cạnh Trịnh Xương, thấy Tô Tiếu vẫn còn sững sờ đứng đó, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tô Tiếu giật giật khóe miệng, chậm rãi đi tới ngồi xuống bên người Văn Thuần Tĩnh.

Trịnh Xương cũng không vội vã muốn nói gì với Tô Tiếu, chỉ lo cho con gái của mình.

Quả nhiên Bà Trịnh đã chuẩn bị điểm tâm cho Tô Tiếu, lúc mọi người ngồi xuống dùng cơm, bác gái cả nhà họ Trịnh nhìn thấy khuôn mặt Tô Tiếu thanh tú động lòng người thì ôi một tiếng, kinh ngạc nói: "Tiếu Tiếu à, bác gái thấy cháu, luôn cảm thấy cháu như thiếu nữ mười tám tuổi vậy, vẫn chưa được một năm mà cháu đã trổ mã đẹp hơn trước kia rất nhiều."

"Trước kia bác gái từng thấy cháu, bộ dạng thật đúng như câu nói kia, vừa đen vừa gầy."

Tay cầm đũa của Tô Tiếu nắm chặt lại, nghĩ đến có lẽ sẽ không có ai phát hiện bí mật của cô ta thì dần dần trấn định lại, Văn Thuần Tĩnh lại vui vẻ nói: "Đúng vậy, một năm này Tiếu Tiếu giống như đột nhiên nảy nở, nó giống em đấy."

Ánh mắt bác gái nhà họ Trịnh di chuyển: "Ài trước đó không phải nói, Tiếu Tiếu giống cha nó sao, giờ phát triển thật tốt lớn lên lại giống em dâu. "

Tô Quang đen, Tô Tiếu lại giống Tô Quang, da đen này đặt trên người Tô Quang thì lộ ra một chút hương vị, nếu không Văn Thuần Tĩnh cũng sẽ không sống chết muốn gả cho ông ta, đáng tiếc, đặt trên người Tô Tiếu thì đó chính là tai nạn.

Bác gái cả nhà họ Trịnh vừa mới nói ra lời này, sắc mặt Tô Tiếu với Văn Thuần Tĩnh trở nên khó coi.

Bà Trịnh lạnh lùng liếc mắt nhìn bác gái cả: "Ít nói vớ vẩn đi, sao cô cứ nói chuyện khó nghe như vậy."

Bác gái cả nhà họ Trịnh cũng không để ý, cười nói: "Mẹ, miệng con đần, mẹ cũng không phải không biết, em dâu à, chị nói chuyện khó nghe, em bỏ qua cho nhé."

Văn Thuần Tĩnh miễn cưỡng cười cười, Tô Tiếu chỉ cảm thấy, bữa cơm này là bữa cơm khó ăn nhất từ khi cô ta nàng trùng sinh đến nay.

Bác gái cả nhà họ Trịnh là cô dâu mà Trịnh Minh cưới lúc còn ở nông thôn, nói tới nói lui, không biết che đậy đã quen, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Phụ nữ nói chuyện, đàn ông Trịnh gia không phụ hoạ, vì vậy Trịnh Xương chỉ nhìn Văn Thuần Tĩnh, cũng không mở lời an ủi, phụ nữ nói không lại, mặc dù đàn ông nên giúp đỡ, nhưng cũng không phải là vào lúc này, hơn nữa vấn đề này còn dính đến chồng trước của Văn Thuần Tĩnh.

"A Xương, em hi vọng, có thể nói với anh một vài vấn đề của Tiếu Tiếu." Văn Thuần Tĩnh tìm đúng thời cơ nói với Trịnh Xương.

Trịnh Tiểu Hi nhìn cha mình, muốn nói lại thôi, Trịnh Xương đưa cho Trịnh Tiểu Hi một ánh mắt trấn an, rồi khẽ gật đầu với Văn Thuần Tĩnh.

Văn Thuần Tĩnh vui mừng, cười nói với Tô Tiếu và Trịnh Tiểu Hi: "Tiểu Hi, con chơi với chị Tiếu Tiếu của con một lát, dì với cha con rất nhanh sẽ nói xong."

Trịnh Tiểu Hi được cha mình cam đoan, cũng không nói cái gì, không quan tâm gật đầu.

"Nói cái gì, có thể nói cho bà lão này nghe một chút hay không?" Bà Trịnh cau mặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn Văn Thuần Tĩnh.

Văn Thuần Tĩnh ngượng ngùng cười một tiếng: "Mẹ, con với A Xương có chuyện quan trọng cần bàn bạc."

Bà Trịnh : "Bàn bạc cái gì, con trai tôi chưa từng giấu giếm tôi chuyện gì, làm sao đến trên người cô, quy củ này lại phải thay đổi."

Trịnh Xương đau đầu, nhưng ông hơi nghĩ một chút, cũng biết Văn Thuần Tĩnh muốn làm gì, nhân tiện nói: "Thuần Tĩnh, cứ để mẹ nghe đi, nói rõ ràng càng tốt hơn." Cũng bớt cho bà ta cả ngày lấy chuyện này đến xò xét mình.

Bà Trịnh hừ một tiếng, dẫn đầu đi vào thư phòng, Văn Thuần Tĩnh đành phải đi theo, bà ta biết, coi như hiện tại bà ta không nói, muốn để Tiếu Tiếu ở dưới danh nghĩa Trịnh gia, còn phải được hai vị trưởng bối trong nhà đồng ý.

"Mẹ, A Xương, con nghĩ như vậy, hiện tại Tiếu Tiếu không chịu về nhà mẹ con, cha con ông ấy còn tức giận, nên con nghĩ, có thể để cho Tiếu Tiếu ở dưới danh nghĩa con và A Xương hay không, giống như, giống như Tiểu Hi vậy, đương nhiên, con chắc chắn sẽ đối xử với hai đứa nó như nhau "

Sắc mặt Trịnh Xương nghiêm túc, không nhìn ra cảm xúc gì.

Bà Trịnh lại tức giận đến cười, đưa tay đập rất vang, cười mắng: "Lúc trước cô gả vào Trịnh gia chúng ta đã nói thế nào?"

Văn Thuần Tĩnh nhớ tới chuyện lúc trước, sắc mặt trở nên đỏ lên, á khẩu không trả lời được.

Bà Trịnh : "Nhớ lại tôi còn tưởng rằng, trí nhớ của cô còn kém hơn với bà lão là tôi."

"Lúc trước mẹ cô đến đây cầu xin tôi, để A Xương với cô hợp lại thành một gia đình, chuyện cô không sinh được nữa, tôi cũng biết, chính là bởi vì cái này, tôi mới gật đầu đồng ý, A Xương cũng mới đồng ý, cưới người khác, tôi không yên lòng, nhưng cưới cô thì tôi yên tâm 120%."

"Vốn dĩ tôi nghĩ cô đã có quyết tâm ly hôn với Tô Quang, còn cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ, chắc chắn sẽ là người tốt, kết quả, chậc chậc." Bà Trịnh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Văn Thuần Tĩnh đã bị hai từ cảm thán cuối cùng của bà Trịnh làm cho xấu hổ đỏ mặt.

"Bà lão tôi cũng không phải trọng nam khinh nữ, không nhất định bắt cô phải sinh cháu trai cho tôi, cô không sinh được cũng không phải chuyện gì sai trái, bà lão tôi đều không quan tâm, A Xương cũng không có ý kiến, thì cô càng không cần nghĩ đến chuyện này."

Một câu nói kia, làm trong lòng Văn Thuần Tĩnh càng run lên.

Bởi vì lúc trước bà ta sinh Tô Tiếu thân thể bị tổn thương, không thể sinh được con trai nên mới khiến cho người phụ nữ kia chui vào chỗ trống.

"Về phần chuyện dưỡng lão mà cô nói với tôi, hừ, tôi có hai đứa con trai, đều không cần dựa vào bọn họ để dưỡng lão, chờ Tiểu Hi trưởng thành, cũng không cần đến tiền của ba nó, nó tự có ông ngoại nó cho nó tài sản, nếu A Xương nguyện ý, thì cô cũng có thể giống như bà lão tôi, trông coi tiền dưỡng lão của mình, về phần cô có bản lĩnh này hay không, vậy thì phải hỏi chính cô rồi."

Văn Thuần Tĩnh bị bà Trịnh nói rõ ràng như thế, hận không thể chui đến một nơi không thấy ai nữa.

"Nhưng mà chắc chắn sau này Tiểu Hi sẽ không mặc kệ cha nó, về phần Tô Tiếu nhà cô, cô cũng không cần bạc đãi nó cái gì, tiền cô muốn cho thì cứ cho, còn cái khác, bà lão tôi cũng không nói cái gì, dù sao đồ cho đi cũng không phải của bà lão tôi."

Bà Trịnh cảm thấy, bản lĩnh mặt ngoài của người nhà họ Văn quá tốt, cũng không thể nói như vậy, trước đây danh tiếng của người nhà họ Văn luôn luôn tốt, rất được coi trọng, trước kia lúc Văn Thuần Tĩnh chưa xuất giá, cũng được đông đảo đàn ông yêu thích, lại càng là đối tượng mà được nhiều phu nhân để ý đến, nhưng hiện thực, thường làm cho người ta không thể tin được.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nếu Văn Thuần Tĩnh thật sự dịu dàng biết lễ giống như mặt ngoài biểu hiện thì năm đó làm sao lại làm ra chuyện bỏ trốn với Tô Quang chứ.

Cũng là do bà lão này nhất thời cả tin.

Thời gian Trịnh Xương với Văn Thuần Tĩnh ở chung cũng không ngắn, đương nhiên hiểu rõ Văn Thuần Tĩnh làm người như thế nào, chẳng qua với ông ấy mà nói, Văn Thuần Tĩnh làm vợ của mình thì cũng chẳng sao, dù sao ai đến cũng đều như thế, cả đời này của ông cũng chỉ có đứa bé Tiểu Hi này.

"Thuần Tĩnh, chuyện này, em đừng suy nghĩ nhiều, lúc đầu Tiếu Tiếu ở Văn gia vẫn rất tốt, tính tình nó quá quật cường, về sau còn phải đi quay phim, với tính tình của nó, nếu em rảnh rỗi thì vẫn nên để ý một chút, đừng để về sau lại xảy ra chuyện gì."

Trịnh Xương lại nói: "Chú Văn chỉ là nhất thời tức giận, nếu Tiếu Tiếu chịu cúi đầu, cũng không trở nên ầm ĩ khó coi như vậy, hiện tại Tiếu Tiếu đến Trịnh gia, đây không phải muốn kết thù với Văn gia sao, em nói xem có phải đạo lý này hay không."

Văn Thuần Tĩnh giật mình, sao bà ta lại không nghĩ tới, cũng là do bà ta nhất thời không hiểu rõ người nhà mẹ đẻ, không được, Tô Tiếu vẫn nên trở lại Văn gia đi.

"Ồ chỉ như vậy." Mặc dù Đường Thi đoán được, nhưng chính miệng nghe Trịnh Tiểu Hi miêu tả thì vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, luôn cảm thấy, hào quang của nữ chính Tô Tiếu, một chút tác dụng cũng không phát huy ra được.

Trịnh Tiểu Hi ngược lại mừng khấp khởi: "Mặc dù mình cười trên nỗi đau của người khác như thế là không đúng, nhưng mình còn muốn nói, lúc Tô Tiếu đi ra sắc mặt đen không chịu được."

"Ách, nếu Tô Tiếu đã ở dưới danh nghĩ dì Văn, thì vì sao Tô Tiếu không cùng sinh hoạt với nhà các cậu." Căn cứ theo sự lý giải của Đường Thi, cái này có điểm gì là lạ.

"Không, bên ngoài thì vẫn nói là ở dưới danh nghĩa người kia, nhưng trên thực tế tên của Tô Tiếu vẫn ở dưới danh nghĩa bà Văn, đây chính là nguyên nhân vì sao lúc trước người kia có thể một thân nhẹ nhõm gả cho cha tớ."

Đường Thi có chút mơ hồ, hỏi: "Nói như vậy, bà Văn mới là người giám hộ, vậy tại sao cô ta có thể ký kết "

Trịnh Tiểu Hi buông tay: "Ai biết mấy người đó làm chuyện gì?"

Đường Thi: "…" Được thôi, cậu thắng.

"Chớ để ý, dù sao công việc của Tô Tiếu cũng đến đúng lúc, nghe nói ngày mai cô ta sẽ phải đến Thân thị quay phim, đoán chừng một thời gian dài chúng ta cũng không gặp được cô ta."

"Được rồi, tranh thủ thời gian làm xong bài thi của cậu đi, còn có mấy tờ, không biết thì có thể hỏi tớ." Đường Thi cầm quyển tạp chí Anh ngữ, thản nhiên nhắc nhở Trịnh Tiểu Hi đang nói đến vô cùng vui vẻ với mình.

Trịnh Tiểu Hi nắm tóc: "Trời thật hi vọng thời gian của tớ đều có thể dùng để Bát Quái với vẽ tranh."

Đường Thi nhịn không được cười khẽ một tiếng, rước lấy cái trừng mắt của Trịnh Tiểu Hi, bà Đoạn đi vào phòng khách, thấy hai cô bé vô cùng hài hòa thì lại lặng lẽ lui ra ngoài, đi ra bên ngoài phơi nắng, đã sắp đến tháng mười hai, thời tiết đã rất lạnh, khó có khi có mặt trời, phơi nắng ủ ấm thân thể.

"Bà, sao bà lại ra đây?" Đoạn Duệ vội vàng đứng dậy, nhường chỗ ngồi của mình.

Bà Đoạn cười ngồi xuống, thấy bàn cờ đang bày ở trước mắt thì dừng lại, cảm thán: "Duệ Duệ, bây giờ cháu thật đúng là cực kỳ giống ông của cháu, không có chuyện gì làm, thì thích tự mình đánh cờ với mình."

"Thích Thích đâu rồi?"

"Trần Nghĩa gọi em ấy đi chơi bóng rồi." Đoạn Duệ trả lời.

"Nó thì hay rồi, cả ngày lười biếng, thích làm gì thì làm đó, bao giờ nó cố gắng bằng một nửa Đường Đường thì ta cũng yên tâm." Bà Đoạn nói.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Đoạn Trường Quân chạy vào cửa, vừa nhìn thấy người, liền cao hứng nói: "Mẹ A Vi có thai rồi. "

Bà Đoạn bị giật mình kêu lên, thật vất vả mới tiêu hóa được lời của Đoạn Trường Quân, lúc hoàn hồn thì thấy mặt của Đoạn Trường Quân đang phóng đại trước mặt mình, vô thức đưa tay tát qua một cái: "Con làm gì mà áp sát như thế, mẹ nghe được lời của con nói mà."

Đoạn Trường Quân dời đầu đi, cười ngây ngô vài tiếng, hoàn toàn không còn bộ dáng thông minh lanh lợi trước đó: "Mẹ, còn không phải là con đang vui vẻ sao."

Đoạn Duệ nói: "Chú ba, chúc mừng, bây giờ thím ba còn đang ở quân đội ạ?"

"Thằng nhóc này đã lâu không gặp, lại cao lớn hơn rất nhiều, sắp vượt qua chú ba của cháu rồi." Đoạn Trường Quân vui vẻ vỗ vỗ bả vai Đoạn Duệ.

Bà Đoạn lại khác, mở miệng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Nghe được bà Đoạn tra hỏi, Đoạn Trường Quân mới tỉnh táo lại: "Mẹ, bác sĩ nói, cái thai này của A Vi rất ổn, không cần lo lắng quá mức."

"Vậy cũng không được, dù sao A Vi cũng lớn tuổi, không thể lại ở quân khu, con để A Vi trở về nhà ở đi, trong nhà có mẹ với dì Xuân chăm sóc, tránh khỏi va chạm." Bà Đoạn nói.

Lúc đầu Đoạn Trường Quân cũng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ tới lại làm phiền mẹ già, thì không nghĩ như thế nữa, dù sao mẹ cũng đã lớn tuổi Đoạn Trường Quân cũng không nỡ để mẹ mệt nhọc như thế, nhân tiện nói: "Mẹ, chắc chắn A Vi cũng muốn được mẹ chăm sóc, nhưng chờ đến khi thai lớn một chút đi, A Vi cũng nghĩ như vậy, với lại ở trong quân khu, có bác sĩ quân đội để ý sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu."

Bà Đoạn cũng nghĩ đến điểm này, cuối cùng nhẹ gật đầu, con trai con dâu có ý tốt, bà vẫn nên nghe theo thì hơn, nhưng vẫn nói: "Vậy cũng được, ngày mai mẹ phải đi xem tình trạng của A Vi một chút."

"Được, mẹ, con cũng biết mẹ không yên lòng, mới cố ý về nhà để đón mẹ qua gặp A Vi này."

Nghe thấy Đoạn Trường Quân nói, vốn Đường Thi muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng không nghĩ tới lại nghe được chuyện này.

A Vi mang thai.

Sao có cảm giác quen thuộc như vậy.