Chương 22.1

"Cô Vưu." Phần lớn giáo viên đều đã lên lớp, cho nên, lúc này văn phòng có vẻ rất yên tĩnh.

Vưu Lỵ thấy Đường Thi tới, vội vàng bảo cô ngồi xuống, trực tiếp hỏi: "Đường Thi, em xác định, bây giờ lấy tuổi này của em lên lớp mười hai sao? "

Đường Thi sững sờ, rất nhanh hiểu rõ ý của Vưu Lỵ, cô chân thành nói: "Cô Vưu, em rất chắc chắn, em biết, có lẽ hiện tại em học từng bước từ năm đầu trường cấp 3, đến lớp mười một, sau đó lên lớp mười hai, mới là tốt nhất, nhưng hiện tại em muốn làm như thế."

Đường Thi nói chuyện vô cùng rõ ràng, giọng nói cũng rất kiên định, làm cho Vưu Lỵ chuẩn bị thật lâu cũng đành mất đất dụng võ.

"Lấy thành tích của em bây giờ, nhảy lớp đến lớp mười hai thì không có vấn đề gì, nếu như em khăng khăng muốn nhảy lớp, cô sẽ giúp em, nhưng …" Vưu Lỵ há to miệng, cuối cùng cũng không hỏi, hoàn cảnh của Đường Thi, lúc cô lật xem hồ sơ nhập học của Đường Thi đã biết, cho dù nói nhiều hơn nữa, cô cũng chỉ có thể giúp đỡ Đường Thi về mặt học tập, trên sinh hoạt, cô không giúp được nhiều.

"Cô Vưu, cảm ơn cô." Đường Thi chân thành nói.

Vưu Lỵ nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Thi, không thể nín cười được: "Cô mới dạy em không đến một học kỳ, thì hạt giống tốt như em lại bị cô chủ động đưa đến lớp mười hai, lên lớp mười hai, cũng nên học tập cho giỏi, nhưng không nên đặt áp lực quá lớn, có vấn đề gì cũng có thể tới tìm cô."

"Vâng, em biết, đến lúc đó lại phải làm phiền cô nhiều rồi."

"Không sao, chuyện trong nhà, em có thể tự mình giải quyết không? "

Đường Thi nhớ tới Đoạn gia, khẽ gật đầu.

"Được rồi, em trở về lớp đi, chuyện em nhảy lớp, cô đi tìm hiệu trưởng nói chuyện trước, chờ xác định chắc chắn, thì em chuyển sang lớp mười hai học."

Chuyện Đường Thi làm bài thi, chỉ có một mình Vưu Lỵ biết, cũng là Vưu Lỵ lấy từ giáo viên lớp mười hai, lấy cớ là "con của người thân", giáo viên lớp mười hai được Vưu Lỵ tìm còn tiếc hạt giống tốt này lại không học ở cao trung Thanh Dương, điểm số cao như vậy, nếu có thể duy trì đến lúc thi đại học, thì thủ khoa đại học năm sau chắc chắn là cao trung Thanh Dương rồi.

"Đường Đường, cô Vưu tìm cậu làm gì vậy?" Trịnh Tiểu Hi che đầu ở sau quyển sách, nhỏ giọng hỏi.

"Chú ý nghe giảng, tan học lại nói." Đường Thi nhìn không chớp mắt.

Trịnh Tiểu Hi có hơi thất vọng ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với nụ cười tủm tỉm của Trương Quân, lập tức như học sinh tiểu học khoanh hai tay lên bàn, ưỡn lưng thẳng tắp, hai mắt chăm chú nhìn bảng đen.

Đường Thi liếc mắt nhìn thấy, khóe miệng cong lên một đường.

"Không đúng, Đường Đường, cậu còn chưa nói với tớ, cô Vưu tìm cậu làm cái gì?" Sau khi tan học, Trịnh Tiểu Hi luôn cảm thấy mình còn có chuyện gì chưa làm, cẩn thận nghĩ lại, mới nhớ tới chuyện của Đường Thi.

Đường Thi tưởng Trịnh Tiểu Hi đã quên mất chuyện này, còn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thình lình bị hỏi, có chút sững sờ, Trịnh Tiểu Hi càng thấy kì quái, lại hỏi một lần nữa.

"Chúng ta đi trước đi, trên đường nói cho cậu." Đường Thi phát hiện có vài người đang nhìn các cô, nhân tiện nói.

"Vậy cũng được."

"Tiểu Hi, tớ chuẩn bị nhảy lớp đến lớp mười hai, cô Vưu đã đồng ý."

"Cái gì? Cậu chắc chắn chứ? " Trịnh Tiểu Hi kịp thời hạ giọng, nhưng kinh ngạc trong mắt vẫn không giảm chút nào.

"Ừm, chắc chắn, còn phải thông qua hiệu trưởng nữa."

Vẻ mặt Trịnh Tiểu Hi có chút mất mác, cúi đầu không nói lời nào, cắm đầu đi đường.

"Tiểu Hi, không phải tớ không nói cho cậu, là tớ còn chưa xác định, cho nên không muốn để cho những người khác biết."

"Đường Đường, vì sao cậu muốn nhảy lớp?" Trịnh Tiểu Hi cực kỳ không hiểu.

Vì sao? Đường Thi cũng tự hỏi mình.

Có lẽ là bởi vì một chút kiên trì trong người cô đi.

"Chỉ là tớ cảm thấy, tớ không nên làm phiền Đoạn gia quá nhiều, hơn nữa với kiến thức của tớ cũng có thể tham gia thi tốt nghiệp trung học, đợi ở lớp mười, có chút không quá tự do, tớ cũng cần thời gian đi làm chuyện của mình."

Mặc dù Trịnh Tiểu Hi vẫn có chút khổ sở, nhưng lại có thể hiểu được lựa chọn của Đường Thi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm lại, nếu như cô ấy là Đường Thi, cô ấy sẽ lựa chọn làm gì?

Có lẽ cũng giống vậy.

"Đường Đường, cậu đi, tớ sẽ rất buồn, nhưng mà bình thường chúng ta vẫn có thể gặp mặt chứ? "

Đường Thi ỷ vào ưu thế chiều cao, sờ lên đầu Trịnh Tiểu Hi, cười nói: "Đương nhiên, ngoại trừ khác phòng học, nếu cậu nguyện ý thì tất cả vẫn như thường."

"Vậy được rồi, tớ để cho cậu đi."

"Cho người nào đi vậy?” Trần Nghĩa lớn tiếng kêu lên phía sau hai người.

Trịnh Tiểu Hi giật mình kêu lên, thấy là Trần Nghĩa thì tức giận trừng mắt: "Mắc mớ gì tới anh, anh không thể sửa đổi thói quen luôn luôn bất thình lình nói lớn tiếng sau lưng người khác một chút được à? "

Trần Nghĩa phản bác: "Lần nào Đường Đường cũng không bị dọa, Trịnh Tiểu Hi cái đồ hèn nhát này, em không thể lớn gan lên một chút sao? "

" Lá gan của anh thì lớn chắc?" Trịnh Tiểu Hi bất mãn.

Truyện được đăng tại dembuon.vn và truyenHD

"Chắc chắn lớn hơn em."

"Xùy, cái người ban đêm không dám đi đường, cũng có tư cách nói với em. "

Mặt Trần Nghĩa đỏ hồng: "Trịnh Tiểu Hi, em không thể chừa cho anh chút mặt mũi được sao? "

"Không được. "

Đường Thi bất đắc dĩ nhìn hai người náo loạn, đây có phải chính là oan gia hoan hỉ hay không?

"Cô muốn đi đâu?" Rõ ràng Đoạn Thích đã nghe được câu nói vừa rồi.

Đường Thi nhìn Đoạn Thích, nghĩ một chút, vẫn nên nói rõ ngọn nguồn trước: "Em muốn nhảy lớp."

Đoạn Thích nhíu mày nhìn về phía Đường Thi, nghĩ lại, thành tích Đường Thi rất tốt, thời gian trước tổng còn luôn xem sách giáo khoa lớp mười một, còn làm bài tập trong lớp.

Tâm trạng có chút nhấp nhô, hỏi: "Nhảy đến lớp nào?" Hừ, không phải là muốn nhảy lớp sao, ở cùng một lớp với cô, anh còn có thể giúp đỡ cô một chút.

Giọng điều Đoạn Thích có chút kỳ quái, Đường Thi bất ngờ nhìn anh: "Lớp mười hai."

Đoạn Thích: "…"

Trần Nghĩa nghe được, kinh ngạc nhìn về phía Đường Thi: "Không phải chứ Đường Đường, em thật sự muốn nhảy lớp sao, không thể nhảy đến lớp bọn anh sao? Chúng ta đi học chung thì tốt biết bao."

Trịnh Tiểu Hi: "Tốt cho anh thôi. "

"Cô nghiêm túc đấy chứ, là lớp mười hai sao?."

"Đường Đường, vậy mà em lại muốn nhảy đến lớp mười hai." Tô Tiếu vô cùng giật mình: "Mặc dù bây giờ thành tích của em rất tốt, nhưng nhảy đến lớp mười hai, cũng không phải chuyện đùa."

Gần đây con đường phát triển của Tô Tiếu đang rộng mở, cô ta rất hưởng thụ cảm giác trở thành tiêu điểm trong đám người.

Dù cho hiện tại mọi người vẫn hơi kháng cự với việc đóng kịch, nhưng Tô Tiếu thì không, đứng dưới ánh đền, hưởng thụ cảm giác được tất cả mọi người vây quanh, đó chính là cuộc sống cô ta muốn.

Chuyện diễn kịch làm cho cô ta dần dần quên cảm giác nhục nhã trước mặt Hạ Cảnh ngày đó, coi như Hạ Cảnh lại ưu tú lại như thế nào, chẳng lẽ cô ta không thể ưu tú hơn, loá mắt hơn Hạ Cảnh sao.

Nhưng mà, nhưng mà cô ta đã vô tình nghe được cái gì.

Nhảy lớp.

Ồ một đứa nhóc con, cho là có một chút thành tích, thì đã muốn nhảy lớp hơn nữa còn là lớp mười hai.

Ngay cả cô ta, trên người có không gian linh tuyền cũng không dám làm như vậy, Đường Thi lại dựa vào cái gì, chỉ dựa vào chút thông minh này?

Một tiếng thét này của Tô Tiếu, làm rất nhiều người dừng lại vây xem, đây chính là một tin tức lớn, thế mà Đường Thi lớp mười lại muốn nhảy đến lớp mười hai.

"Đường Đường, em cần phải biết, em còn nhỏ như thế, bà Đoạn không nhất định sẽ đồng ý, nói không chừng, em lên lớp mười hai sẽ không thể duy trì điểm số cao như thế, chênh lệch to lớn, cũng sẽ làm cho em chịu áp lực rất lớn." Tô Tiếu khổ tâm thuyết phục.

Sắc mặt Đường Thi không tốt lắm, cười nói: "Chị Tiếu Tiếu, cám ơn chị quan tâm, chuyện này, em sẽ trở về thương lượng với bà Đoạn."

Tô Tiếu kinh ngạc: "Nói như vậy, em giấu diếm tất cả mọi người, chuẩn bị nhảy lớp đến lớp mười hai sao?"

Đường Thi: "…"

"Đường Đường, em làm vậy là không đúng rồi, bây giờ em ở trong nhà Đoạn Thích, sao có thể không bàn bạc với người Đoàn gia đã ra quyết định bất cẩn như vậy? Nếu em không thể nhảy lớp, chẳng phải lại thành trò cười sao?"

Giọng nói Đường Thi lạnh nhạt: "Cô Vưu đồng ý rồi."

Tô Tiếu đã chuẩn bị sẵn một bản diễn thuyết trong đầu: "…"

Đám người: "…"

Được, câu nói này nháy mắt gϊếŧ chết một đám người.

"Thật sao Đường Đường, cô Vưu đã đồng ý rồi, sao em không nói sớm một chút." Tô Tiếu lúng túng cười ha hả.

Đường Thi muốn nói, chị cho tôi cơ hội nói sao?

Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, Tô Tiếu quá yêu mặt mũi, câu nói vừa rồi kia đã đắc tội Tô Tiếu, mặc dù cũng không thiếu một câu như vậy, nhưng Đường Thi lười nói tiếp, đắc tội thì đắc tội đi.

"Đã như thế, Đường Đường em nhớ kỹ nói rõ ràng với bà Đoạn, không nên vẫn luôn giấu diếm, không tốt, gần đây chị quá bận rộn nên đi trước đây, nếu em có chuyện gì, cũng có thể tới tìm chị."

Khó có khi Tô Tiếu ở trước mặt cô chạy trối chết, Đường Thi không phúc hậu cười.

Trịnh Tiểu Hi tựa đầu trên bờ vai Đường Thi, bả vai không ngừng run run, rất rõ ràng, đang nín cười.

"Đường Đường, cậu thật lợi hại, Tô Tiếu bị cậu nói thiếu chút không xuống đài được, cô ta thật sự là quá thích nói đạo lý, đợi có cơ hội thì phải nói một lần."

Đường Thi: "Đừng cười quá sức, cẩn thận nghẹn chính mình."

Trịnh Tiểu Hi vỗ vỗ túi sách Đường Thi, càng cười dữ hơn.

Điều kiện để học sinh cao trung Thanh Dương nhảy lớp rất nghiêm ngặt, trước kia không phải là không có học sinh nhảy lớp, giống như lớp mười nhảy đến lớp mười một thì thành tích học sinh lớp mười này nhất định phải rất tốt, thứ hai, kiến thức lớp mười một cũng không phải dễ nắm chắc như vậy, mà vượt cấp nhảy lớp lại càng nghiêm ngặt, đầu tiên là giáo viên kết luận học sinh có năng lực tham gia thi đại học hay không, thành tích của học sinh có ưu tú bằng phần lớn học sinh lớp mười hai không, nếu không thì không cần bàn nữa.

Một khi giáo viên đã gật đầu thì trên cơ bản đã có thể chắc chắn, bởi vì giáo viên cao trung Thanh Dương có yêu cầu rất cao trong phương diện này, lại thêm hiệu trưởng quyết định, thì chuyện này cũng chỉ đơn giản như đi ngang qua sân khấu thôi.

Mà Vưu Lỵ ở cao trung Thanh Dương lại là giáo viên gương mẫu, Vưu Lỵ đồng ý, thì Đường Thi cách lớp mười hai còn xa sao?

"Ha ha ha, tớ thật sự không biết, làm sao Tô Tiếu còn rảnh rỗi như vậy, gần đây không phải cô ta đang chống lại Văn gia vì muốn đi đóng phim sao, vì chuyện này mà gần như phương pháp gì cô ta cũng dùng rồi, chẳng qua cũng chỉ bởi vì chuyện phiền phức của cô ta nên người kia cũng không có thời gian để ý tới tớ, thật tốt."

Trịnh Tiểu Hi rất hài lòng sinh hoạt gần đây, nếu vẫn luôn như thế thì thật tốt.

"Cô thật sự chắc chắn muốn nhảy đến lớp mười hai, mà không phải lớp mười một chứ?" Đột nhiên Đoạn Thích mở miệng hỏi.

Đường Thi không hiểu sao, nhưng vẫn nói: "Đúng, lớp mười hai."

"Cô muốn sang năm tham gia thi đại học?" Đoạn Thích lại hỏi.

"Lần này nhảy đến lớp mười hai, sang năm không tham gia thi đại học thì lúc nào thi đại học?" Đường Thi ngẩn người nhìn Đoạn Thích, thực sự không rõ, cái này có cái gì hay mà phải lặp đi lặp lại xác nhận nhiều lần như vậy.

Vẻ mặt như nhìn đồ đần kia, làm Đoạn Thích thấy thiếu chút dậm chân giận dữ.