Chương 10

Chương 10

Editor: Hàn Tử Quân

"Trần Nghĩa, có nhiều không, cho em một chai, em sắp chết khát rồi." Trịnh Tiểu Hi hét lên.

Lập tức, tất cả mọi người bao gồm cả Đường Thi đều nhìn về phía Trịnh Tiểu Hi.

Dường như phát hiện được sự hiếu kì trong mắt Đường Thi nên Trịnh Tiểu Hi cười giải thích: "Đường Đường, khi còn bé tớ cũng ở đại viện, chỉ là hiện tại đã ra ngoài, nhưng mà cách cũng không xa."

Đường Thi gật đầu.

Trần Nghĩa ném chai nước đi: "Chỉ có cái này, không có cái khác."

Trịnh Tiểu Hi cũng không nói nhiều, vặn nắp bình ra uống, cuối cùng tự nhiên lau miệng: "Cám ơn."

"Đoạn Thích, Trần Nghĩa, vào thôi, chúng ta cùng nhau trở về phòng học đi." Tô Tiếu với bạn đi ra phố hàng rong, trông thấy mấy người đứng cách đó không xa, nên liền chuyển bước chân đi tới sau lưng mấy người.

"Tiểu Hi, Đường Đường, các em cũng ở đây à, sắp vào học rồi, lớp mười của các em cách nơi này hơi xa đấy." Tô Tiếu ôn nhu nhắc nhở, lơ đãng liếc mấy người Đường Thi với Đoạn Thích, vô thức siết chặt chai nước trái cây trong tay.

Tô Tiếu trùng sinh mới hơn nửa năm, cũng may là ông trời trợ giúp cô ta, để cô ta trùng sinh về trước khi cha mẹ ly hôn, cô ta quả quyết lựa chọn về với mẹ.

Thật ra khi còn bé Tô Tiếu thích cha Tô hơn, bởi vì ở trong mắt Tô Tiếu thì cha Tô yêu thương cô ta hơn, nhưng kiếp trước thật sự là cô ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội mới có thể rơi vào kết cục như vậy.

Sống lại một lần, cô ta có không gian linh tuyền, chắc chắn sẽ tốt hơn bất luận kẻ nào.

Kiếp trước cuộc sống hôn nhân bất hạnh khiến Tô Tiếu có một loại sợ hãi đối với tình yêu và hôn nhân, nhưng trong nửa năm nay, sau khi cô ta tiếp xúc với những chàng trai ưu tú mà trước kia chưa từng thấy thì tâm tư cũng thay đổi.

Sớm muộn gì cô ta cũng phải kết hôn, vì sao cô ta không thể dựa vào cố gắng của bản thân, lựa chọn tình yêu cùng hôn nhân tốt nhất, vì sao không tuyển chọn một người tốt nhất.

Nhìn tới nhìn lui, Tô Tiếu cảm thấy, Cố Lệ của Cố Gia với Đoạn Thích của Đoạn gia, không chỉ bằng tuổi với cô ta, mà lại còn là thiếu niên xuất chúng ở trong thế hệ này, mặc dù loại tâm lý này không tốt, thi thoảng Tô Tiếu cũng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng cô ta nhạy bén rất sớm đã phát hiện một chuyện mà chuyện này càng khiến cô ta kiên định với lòng tin của mình hơn.

Bởi vì hai thiếu niên này đều có thiện cảm với cô ta.

Gạt những cảm xúc sang một bên, trước khi khai giảng Tô Tiếu cũng không biết nên chọn người nào, cô ta vẫn luôn do dự, vẫn luôn quan sát Cố Lệ với Đoạn Thích xem người nào thích hợp với cô ta hơn.

Chỉ là Đường Thi xuất hiện, còn có biến hóa rất nhỏ của Đoạn Thích đều bị Tô Tiếu thấy được, có lẽ là hơi ích kỉ, tóm lại, Tô Tiếu đã chọn ra mục tiêu của mình chính là Đoạn Thích.

Tô Tiếu vừa mới nói xong thì tiếng chuông cũng vừa vặn vang lên, Trịnh Tiểu Hi lôi kéo Đường Thi, hai người chạy vội vào sân trường, ngay cả câu "Gặp lại" cũng không kịp nói.

Hai tay Trần Nghĩa vòng ra sau ôm lấy đầu, cười ha hả nói: "Anh Đoạn, tan học chúng ta cùng chờ Đường Đường với Tiểu Hi đi."

Đoạn Thích không nói chuyện, mắt nhìn hai thân ảnh đang chạy thật nhanh, quay người trở về phòng học.

"Anh Đoạn, chờ em một chút." Trần Nghĩa đang muốn chạy theo thì khóe mắt nhìn thấy Tô Tiếu liền cười hắc hắc: "Tô Tiếu, cùng nhau về lớp thôi, anh Đoạn, anh ấy cứ như vậy."

Tô Tiếu mỉm cười: "Ừm, tớ biết."

Chỉ là lúc nhìn về bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Đoạn Thích phía trước, ý cười trong mắt hơi ngưng trệ cùng không cam lòng.

Tiết cuối cùng là Anh ngữ, bởi vì là tiết của giáo viên chủ nhiệm, nên mặc dù đầu óc mọi người đều khó mà tập trung, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn bảng đen.

Vưu Lỵ cũng không nói gì, chỉ là nên giảng bài thì giảng bài, nên đặt câu hỏi thì đặt câu hỏi, cũng không bởi vì học sinh vừa học tiết thể dục mà buông lỏng, cuối cùng tiết cuối cũng xong, tất cả mọi người thoải mái hơn không ít.

"Tiểu Hi, cậu có biết trường học có chỗ nào có thể gửi thư không, tốt nhất là còn có thể có tem nữa." Đường Thi giơ phong thư trong tay lên.

Trịnh Tiểu Hi cười xấu xa một tiếng: "Nói đi có phải cậu trốn tớ viết thư tình hay không?"

Đường Thi dở khóc dở cười, hào phóng đưa phong thư cho Trịnh Tiểu Hi: "Không phải, gửi đến quê của tớ."

Đôi mắt sắc của Trịnh Tiểu Hi nhìn đến "bà Phương" thì thất vọng "A" một tiếng, nói: "Ở cửa trường học có, tớ dẫn cậu đi."

"Cảm ơn, đợi lát nữa mời cậu ăn kem."

Trịnh Tiểu Hi ôm lấy Đường Thi: "Vậy tớ muốn vị sữa bò."

"Đi thôi."

Hai người cùng đi ra phòng học, ở cổng trường đυ.ng phải mấy người Đoạn Thích, còn có Cố Lệ mà Đường Thi đã thấy vài lần từ phía xa, hai người đang mặt đối mặt đứng đấy, Tô Tiếu ở một bên đang khuyên cái gì, bầu không khí có chút khẩn trương, học sinh đi ngang qua đều lặng lẽ nhìn về phía bên đó rồi bàn luận xôn xao nhưng cũng không dám tới gần.

Đường Thi còn chú ý tới, rất nhiều nữ sinh đều nhìn Tô Tiếu với ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, chỉ nhìn vào giá trị nhan sắc, mấy người kia vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, nam anh tuấn nữ xinh đẹp nhìn tựa như một bức tranh.

Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Thi cảm giác mình nghe Trịnh Tiểu Hi bên người nhẹ nhàng "Xùy" một tiếng, cúi đầu xem thì thấy Trịnh Tiểu Hi vẫn là Trịnh Tiểu Hi kia, dường như cái âm thanh xùy khẽ kia từ chỗ khác truyền tới.

"Đường Đường, bọn mình trực tiếp đến cửa hàng kia ở cổng trường đi, tình huống bọn họ như vậy cũng không phải lần một lần hai, nói không chừng lát nữa bọn họ còn muốn đánh nhau, để tránh cho bị thương thì chúng ta cứ tự đi đi, dù sao bọn Đoạn Thích với Trần Nghĩa sẽ không chịu thiệt đâu." Trịnh Tiểu Hi thờ ơ nói.

Có đạo lý Đường Thi gật đầu: "Được, vậy đi thôi, tớ vẫn nhớ rõ đường về nhà."

Một tay nâng kính lên, Trịnh Tiểu Hi cùng Đường Thi đi ra từ một bên khác của cổng trường, hai người vừa mới bước ra khỏi cổng trường, thì đột nhiên nghe được Trần Nghĩa lớn tiếng hô: "Anh Đoạn, Đường Đường ra cổng trường rồi, chúng ta còn muốn đánh không?"

Một đám người xung quang đột nhiên nhìn về phía Trần Nghĩa, ánh mắt như nhìn đồ đần, đương nhiên là phải đánh cho xong rồi, một nữ sinh ra khỏi cổng trường thì liên quan gì.

Bước chân Đường Thi dừng lại, vô thức nhìn về phía Trần Nghĩa, khi đối diện với đôi mắt đào hoa lãnh đạm của Đoạn Thích thì ngẩn người, gật gật đầu với Đoạn Thích rồi quay đầu đi với Trịnh Tiểu Hi.

Đoạn Thích nhìn Đường Thi xoay người không lưu tình chút nào, bực bội thiếu chút chửi tục, ba chữ nghẹn ở cổ họng nhưng cũng không nói ra miệng.

"Đoạn Thích, Cố Lệ, hai cậu đừng đánh nhau, sẽ bị xử lý đấy." Tô Tiếu vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt nhìn Trần Nghĩa, sau khi thấy Đường Thi không tới thì chẳng biết sao âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Cố Lệ gật đầu: "Đoạn Thích, chó ngoan không cản đường, cậu canh cổng trường, tôi ra cổng trường, ai cũng không ảnh hưởng đến ai."

Đoạn Thích ngẩng đầu lên: "Tôi cũng không ngăn cản đường của cậu, cổng trường lớn như thế, bên kia cậu không đi, hết lần này tới lần khác lại đi bên này."

"Đoạn Thích, cậu còn cố tình gây sự." Sắc mặt Cố Lệ lạnh hơn.

"A" Đoạn Thích thật sự đến đứng ở cổng trường, lười nhác nhìn Cố Lệ.

Hành động ngây thơ như vậy làm cho tất cả mọi người đều trực tiếp ngây ngẩn cả người, Cố Lệ nhìn Đoạn Thích, cuối cùng trong mắt cũng sinh ra tia phẫn nộ, nhưng gia giáo Cố Gia nghiêm ngặt, Cố Lệ không hành động ngây thơ như Đoạn Thích được, chỉ có thể tức giận đi sang một bên khác.

Tô Tiếu sững sờ nhìn bóng lưng Cố Lệ, không rõ vì sao trước khi đi Cố lại hoàn toàn quên cô ta, rõ ràng, trước đó đều là Cố Lệ nhìn cô ta, làm sao lại..

Chờ Tô Tiếu lấy lại tinh thần đã đối diện với cặp mắt đào hoa không có chút tinh thần nào của Đoạn Thích, trong lòng sinh ra chút hoảng sợ, nghĩ lại Đoạn Thích chỉ là một nam sinh mười sáu tuổi, không có gì phải sợ thì mới bình tĩnh lại.

"Đoạn Thích, sao cậu nhìn tớ như vậy trên mặt tớ có vết bẩn sao?" Tô Tiếu sờ sờ mặt.

Lại liếc Tô Tiếu mấy cái, Đoạn Thích lắc đầu, dời ánh mắt, chân dài vô thức bước về hướng mà Đường Thi vừa đi, đang ảo não muốn quay người, Trần Nghĩa lại thình lình xuất hiện: "Anh Đoạn, chúng ta đi tìm Đường Đường đi, em còn nhớ rõ Đường Đường với Tiểu Hi đi về hướng này."

Đoạn Thích có thể thế nào chỉ có thể tiếp tục đi.

Trần Nghĩa sải bước đuổi theo Đoạn Thích, còn nhớ ngoắc Tô Tiếu: "Tô Tiếu, cậu muốn trở về trước thì đi trước đi, tớ với anh Đoạn đi tìm Đường Đường, Đường Đường còn chưa quen thuộc với nơi này."

Tô Tiếu muốn đuổi theo lập tức ngừng lại, khoát tay với Trần Nghĩa, vẫn là vẻ mặt ôn nhu, người bên cạnh đi qua đi lại chỉ trỏ, Tô Tiếu đứng một lát, cuối cùng vẫn đi về nhà.

"Anh Đoạn, chẳng lẽ anh lại không nhìn ra Tô Tiếu có thiện cảm với anh sao, sao còn không bắt lấy cơ hội này nếu như bị Cố Lệ nhanh chân đến trước, đến lúc đó anh cũng đừng đánh em đấy." Trần Nghĩa cười hì hì nói.

Lúc trước Tô Tiếu còn do dự giữa hai người Đoạn Thích và Cố Lệ, kiểu quan hệ vi diệu như thế này, đương nhiên Trần Nghĩa đã nhìn ra, chỉ là anh Đoạn của cậu ta thích vậy thì không có biện pháp rồi.

Đoạn Thích lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Nghĩa, thành công khiến Trần Nghĩa chủ động khóa miệng lại, Trần Nghĩa cắm đầu buồn bực đi trước, trông thấy Đường Thi với Trịnh Tiểu Hi đang đứng một trước cửa tiệm mua đồ thì vui sướиɠ nhảy nhót.

"Đường Đường, Tiểu Hi, hóa ra các em đến đây gửi thư."

Trịnh Tiểu Hi thấy hai người sau lưng, không thấy người đáng ghét thì tâm trạng rất tốt trả lời: "Là Đường Đường đến gửi thư, em đi theo cô ấy tới đây."

Trần Nghĩa bỗng nhiên tỉnh ngộ, liếc mắt nhìn tem trên tay Đường Thi hỏi: "Đường Đường, không phải em đang gửi thư cho bạn trai đấy chứ?"

Đường Thi không nói nhìn về phía Trịnh Tiểu Hi, mạch não hai người này thật sự là nhất trí một cách thần kì.

Ba người không chú ý tới, Đoạn Thích đang lơ đãng đi ở phía sau sau khi nghe được câu này thì lưng thẳng lên trong nháy mắt, một đôi cặp mắt đào hoa xinh đẹp sáng rực nhìn Đường Thi với bức thư trong tay cô.