Chương 3: Đệ tử thứ ba của chưởng môn

Tiêu Vũ ôm Trần Hiên Dương ngự kiếm đến dưới chân núi Tuyết Lăng Sơn, trước mặt họ là những bậc thang dẫn lên Tuyết Lăng Sơn, bậc thang có khoảng năm ngàn, người thường không thể leo lên được.

“ Theo môn quy Tuyết Lăng Sơn, người muốn thành môn sinh của Tuyết Lăng Sơn khi qua kỳ chiêu sinh thì phải từ đây leo lêи đỉиɦ”.

Nghe câu nói của Tiêu Vũ cả Trần Hiên Dương và Thiên Ngọc Chân đều ngạc nhiên, Thiên Ngọc Chân rất rõ việc này nhưng không ngờ đại sư huynh lại để một hài tử mười tuổi như Trần Hiên Dương leo năm ngàn bậc thang.

“ Đại sư huynh, việc này...” Thiên Ngọc Chân nhìn Tiêu Vũ rồi lại nhìn Trần Hiên Dương nói.

“ Không có việc gì, muội ngự kiếm lên trước, ta cùng nó sẽ theo sau.”

“ Nhưng...” Thiên Ngọc Chân lo lắng nhìn y nhưng vẫn ngự kiếm đi trước.

Tiêu Vũ rất hiểu nỗi lo của nữ chính, nhưng dù vậy trong nguyên tác nam chính sau khi được Nam Long Thiên Sở chân nhân mang về vẫn phải leo từ đây lên, y vẫn đã hoàn thành.

“ Ngươi có thể hoàn thành không?” Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương hỏi.

“ Có thể” dù gương mặt non nớt nhưng lại có vài phần kiên định khiến y cũng yên tâm phần nào.

Hai người một lớn một nhỏ bắt đầu leo lên từng bậc thang, thực chất Tiêu Vũ không cần phải đi cùng hắn, y có thể ngự kiếm quang sát nhưng chỉ là y không yên tâm hoàn toàn về nam chính.

Hai người leo đến hơn một ngàn bậc thang thì nhìn sắc mặt Trần Hiên Dương đã trắng bệt, còn Tiêu Vũ thì lại khá ngạc nhiên vì bản thân ngay cả một chút mệt cũng không cảm nhận được, y cũng nhận ra rằng linh khí trong cơ thể hoạt động rất tốt bảo hộ cho y không cảm thấy mệt chút nào.

Y nhìn về phía Trần Hiên Dương thở dài, sắc mặt trông rất mệt mỏi, chân cũng nhấc lên không nổi. Tiêu Vũ cũng thừa nhận bản thân đã hơi quá đáng vì dẫu gì nam chính lúc này chỉ mới mười tuổi, chỉ là một hài tử lại bắt hắn phải leo đến năm ngàn bậc thang thì thật sự rất quá đáng.

Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương thật sự không bước nỗi nữa liền cuối xuống ôm y lên, Trần Hiên Dương nhỏ ngươi ngồi ngay ngắn trên cánh tay y. Hắn ngạc nhiên nhìn y nhưng lại không nói lời nào, nói chính xác là mệt đến nỗi không nói nổi, chỉ vòng tay ôm cổ Tiêu Vũ ngoan ngoãn để y ôm.

Tiêu Vũ thân ảnh phiêu phiêu bước lên từng bậc thang, không nhanh cũng không chậm, nhìn rất tao nhã. Đến ba canh giờ sau thì đã đến đỉnh Tuyết Lăng Sơn, y ôm Trần Hiên Dương đi đến chỗ Thiên Ngọc Chân từ đầu đến giờ vẫn ngồi đợi.

Thiên Ngọc Chân nhìn thấy Tiêu Vũ liền chạy đến, y cũng thả tiểu hài tử xuống. Trần Hiên Dương tiếp đất liền tay mình nắm chặc tay của Tiêu Vũ, y dắt hắn đi đến gần chỗ Thiên Ngọc Chân.

“ Đại sư huynh, giờ chúng ta đi đâu” Thiên Ngọc Chân trong long lo sợ hỏi Tiêu Vũ.

“ Đến chỗ sư tôn”.

Y nói xong liền dẫn Trần Hiên Dương đi về phía trước, Thiên Ngọc Chân trong lòng trào ra nước mắt, khóc cũng không nỗi.

Ba người đi đến Thiên Hành Các, trong lúc đi tay Tiêu Vũ vẫn luôn nắm tay của Trần Hiên Dương khiến cho nhiều người chú ý, lý do là Tiêu Tĩnh Thanh trong nguyên tác ít khi chạm vào người khác với lại y phục trên người Trần Hiên Dương bây giờ rất tàn tạ.

Bước vào bên trong Thiên Hành Các liền thấy Khải Phong chân nhân ngồi đọc sách, Tiêu Vũ dẫn Trần Hiền Dương cùng Thiên Ngọc Chân đang ở sau lưng đến trước Khải Phong chân nhân.

“ Sư tôn, đệ tử đã mang Ngọc Chân sư muội về” Tiêu Vũ cung kính thi lễ người trước mặt.

“ Đã làm phiền ngươi” Khải Phong chân nhân hạ sách xuống nhìn y nói.

“ Đồ nhi không phiền”.

“ Ngươi cũng biết theo đại sư huynh ngươi trở về?” Khải Phong chân nhân tức giận nhìn Thiên Ngọc Chân hỏi.

“ Cha, người đừng như vậy mà, ta chỉ đi mới nửa ngày thôi mà, người đừng tức giận ta” Thiên Ngọc Chân làm nũng chạy lại trước mặt Khải Phong chân nhân nói.

“ Ngươi không biết ngươi đã phiền đại sư huynh của ngươi lần nào cũng xuống núi tìm ngươi, ngươi đến Tĩnh Viễn Phong học hai năm cho ta”.

“ Cha...!”.

" Không nói nhiều".

Vừa nói xong với Thiên Ngọc Chân liền nhìn tiểu hài tử đang nắm tay Tiêu Vũ từ đầu đến cuối không hề buông ra.

" Tĩnh Thanh, hài tử này ngươi vừa thu về sao?".

“ Sư tôn, hài tử này căn cơ rất tốt, muốn đưa nó là tân môn sinh”.

Thiên Khải phong chân nhân nhìn một lượt Trần Hiên Dương đánh giá hài tử này tư chất và căn cốt đúng là rất tốt, rất phù hợp tu tiên.

“ Đúng là căn cơ không tồi, nhưng chiêu sinh đã sớm kết thúc ngay cả đại điển nhận đệ tử cũng đã qua”.

“ Sư tôn, người có thể nhận nó làm đệ tử”.

“ Ta có thể từ chối không?”

“ Không thể”.

Thiên Khải Phong chân nhân nhìn y vẻ mặt như nói đây thật là đệ tử của hắn sao còn Thiên Ngọc Chân thì lại trong giống như đã quen nhưng trong là vẫn nghĩ ‘ hai người ai mới là sư tôn, ai là đệ tử không biết’.

Chuyện này cũng không lạ gì vì cha của Tiêu Tĩnh Thanh là tiểu sư thúc nhỏ tuổi nhất của chưởng môn đời thứ 53 cũng là sư tôn của sư tổ nên đáng lẽ y phải ngang hàng với vị sư tôn trước mặt nhưng Thiên Khải Phong chân nhân lại thu y làm đệ tử. Dù đã thu Tiêu Vũ làm đệ tử nhưng lại yêu thương lẫn tôn trọng y nên có phần nuông chiều quá mức.

“ Được, theo ý ngươi, muốn sắp xếp chỗ cho nó ở đâu cũng tùy người”.

“ Tạ sư tôn”.

“ Nó tên gì?”.

“ Trần Hiên Dương”.

“ Được, Trần Hiên Dương, từ này người sẽ là đệ tử thứ ba của ta”.

“ Vâng sư tôn” Trần Hiên Dương ngơ ngác lẫn ngạc nhiên không biết như thế nào mình lại được chưởng môn Tuyết Lăng Sơn thu làm đệ tử liền nhìn Tiêu Vũ, thấy y gật đầu liền nói.