Sáng hôm sau lúc Tiêu Vũ tỉnh lại thì không còn cảm thấy chóng mặt, ngồi dậy chuẩn bị thay y phục. Y cởi trung y trên người, chú ý đến những đóm đỏ trên vai, lúc này y mới cảm thấy đau ở sau gáy, nhìn vào gương thấy trên cố vô số đốm đỏ, phía sau gáy còn có dấu răng rất rõ. Tiêu Vũ nhìn những dấu trên cổ mặt trở nên đỏ, trong rất khó chịu. Tiêu Vũ lấy một mảnh vải quấn quanh cổ, che đi dấu vết ái muội.
Y thay y phục xong vẫn như cũ đi luyện kiếm, nhưng vì mất tập trong nên lỡ tay chém gẫy năm sáu cây trong lâm viên. Trần Hiên Dương nghe tiếng động liền đi đến xem, nhìn thấy mặt Tiêu Vũ hiện ra sự tức giận rõ rệt.
Trần Hiên Dương cảm nhận như y đã phát hiện ra điều hắn làm, nhưng khí Tiêu Vũ quay nhìn hắn thì lại như không có gì mà chỉ kêu hắn luyện tập chăm chỉ. Tiêu Vũ cứ như vậy tỏ ra rất bình thường, trưa cùng ngồi dùng bữa cùng nhau, dù hôm nay luyện kiếm và đọc sách y có chút mất tập trung nhưng hắn lại không nghĩ y phát hiện ra điều gì, vì lần nào làm như vậy sáng hôm sau thì y sẽ như thế này.
“ Đại sư huynh, hôm qua có môn sinh đến tìm huynh, nói mời huynh đến chỗ sư tôn” Trần Hiên Dương nhìn Tiêu Vũ điền đạm ăn, nói.
“ Vậy đệ nói thế nào?” Tiêu Vũ vẫn bình tĩnh ngồi ăn.
“ Đệ như lời sư huynh dặn, nói sư huynh đã xuống núi mua ít đồ, nhưng người đó đã đứng đợi đến trời sặp tối mới về” Trần Hiên Dương cậm cụi vừa ăn vừa nói.
“ Sư tôn đúng là không có ý định buông tha, lát nữa cùng ta đến chỗ sư tôn một chút” Tiêu Vũ vừa nói, vừa lấy khăn lau miệng cho Trần Hiên Dương.
Sau khi dùng bừa, dọn dẹp xong hết thì hai người đến Thiên Hành Các, bước vào đã nhìn thấy rất đông đủ, sư tôn nghĩa là Thiên Khải Phong Chân Nhân, Thu Mộc Thành còn có Bích Liên Tiên Tử, Tích Vân Tiên Tử, Long Nam Thiên Sở Chân Nhân, Thiền Chí Chân Nhân, Phong Văn Chân Nhân, Thành Văn Chân Nhân, Mạnh Viên Tiên Tử, Hàn Vệ Tiên Tử, Bạch Quang Tiên Tử, Phong Thiên Chân Nhân, Hàn Tịch Tiên Tử, Lịch Thành Chân Nhân, Thạch Minh Chân Nhân và vài đệ tử của các phong.
“ Bái kiến sư tôn, sư thúc, cô cô” Tiêu Vũ và Trần Hiên Dương cũng nhau hành lễ.
“ Được rồi, lại đây đi” Thiên Khải Phong chân nhân gật đầu nói.
Hai người đi đến đứng cạnh chương môn, người hài lòng nhìn Tiêu Vũ, Thu Mộc Thành và Trần Hiên Dương.
“ Hôm nay ta mới được biết là cả ba đệ tử của mình đã đột phá, Thanh Hy đã đột phá Thanh Nguyên, Mộc Thành đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, Tĩnh Thanh đã đột phá đến Đại Thiên trung kỳ, còn Bạch Nguyệt Vân sư điệt của Khánh Bình Phong cũng đột phá Nguyên Anh trung kỳ, tuổi trẻ tài cao, đây là những anh tài của Tuyết Lăng Sơn chúng ta trong nghìn năm qua mới xuất hiện”.
Nghe những gì Khải Phong Chân Nhân nói Tiêu Vũ lại có chút cảm giác đau đầu, chưởng môn kích động thật sự cũng đúng vì các môn phái khác người có đệ tử đạt đến Đại Thiên quá ít, những người đạt đến trình độ đó cũng đã gần ba mươi tuổi nhưng y thì chỉ mới mười chín tuổi nói là tuổi trẻ tài cao cũng có thể cho là đúng.
Việc đó y chẳng để tâm nhưng bị rất nhiều con mắt nhìn trong khi tâm trạng không tốt là cái cảm giác khó chịu đến tột độ, nhưng với tính cách của y đương nhiên là sẽ không thể hiện ra mặt. Nhưng những điều y sắp nghe sẽ khiến y quên cả việc khó chịu của mình.
“ Ta có vài điều đã quyết định từ hôm qua, điều thứ nhất, ta và Thành Văn Chân Nhân đã quyết định nói về chuyện hôn sự của nhị đệ tử Thu Mộc Thành và Bạch sư điệt ” Khải Phong chân nhân nghiêm nghị nói.
“ Cái gì?!” Thu Mộc Thành và Bạch Nguyệt Vân đồng thanh nói.
“ Việc này ta và Thành Văn chân nhân đa bàn rất kỹ lưỡng, qua đại hội Tiên Kiếm nếu thuận lợi ta sẽ bàn về chuyện hôn sự”.
Câu nói của Thiên Khải Phong Chân Nhân khiến cho mặt của Thu Mộc Thành và Bạch Nguyệt Vân tái xanh cả lên, còn Tiêu vũ còn đang mơ hồ chuyện gì đang xảy xa, việc này không hề giống như đã nghĩ.
“ Thứ hai, Thanh Hy sẽ tham gia cuộc thi Tân Kiếm như đã định, nhưng nếu có thể đạt đến Nguyên Anh sẽ được đặc cách tham gia đại hội Tiên Kiếm”.
Lần này người được lợi lại là Trần Hiên Dương, trong nguyên tác thì hắn dù đã đạt đến Nguyên Anh nhưng lại không thể tham gia đại hội Tiên Kiếm khi cho hắn sau này trở thành ma tôn một đai hội Tiên Kiếm cũng không được tổ chức. Chuyện này đối với Trần hiên Dương hay Tiêu Vũ đều rất tốt, bớt được một điều khiến hắn hắc hóa thì đều được.
“ Điều cuối cùng là hôn sự của Tĩnh Thanh” nói xong liền nhìn qua y, Tiêu Vũ nghe liền khó chịu nhíu mày lại, thấy vậy Khải Phong Chân Nhân thở dài nói tiếp “chuyện này ta không có quyền quyết định nên tạm để qua một bên, đợi Thập Lục sư thúc trở về rồi nói tiếp”.
Nghe xong câu này thì cơ mặt của Tiêu Vũ liền giản ra, Trần Hiên Dương, Thu Mộc Thành, Bạch Nguyệt Vân cũng thả lỏng hơn, xém chút nữa là gặp rắc rối rồi.