Sau khi nghe Tiêu Vũ đột phá một cách bất ngờ có chút đáng ngờ này thì Thu Mộc Thành và Trần Hiền Dương ngạc nhiên xong đến vui mừng mà quên mất việc mình đang dùng bữa khiến Tiêu Vũ có chút tức giận.
“ Đại sư huynh, huynh đã cho sư tôn biết chưa?” Thu Mộc Thành hớn hở nói.
“ Chưa, ta còn muốn yên ổn một thời gian” Tiêu Vũ nhã nhặn múc một chén canh đưa cho Trần Hiên Dương nói.
“ Sao lại chưa? Để đệ đi nói cho” nói rồi định ngồi dậy bỏ đi.
“ Chuyện này để sau đi, đệ quên chúng ta đang dùng bữa sao?”.
Thu Mộc Thành nghe Tiêu Vũ nói vậy liền nhận ra, Trần Hiên Dương lúc nãy cũng vui mừng không kém nhưng vừa rồi y đưa chén canh qua sẵn tiện đưa luôn một ánh mắt cảnh cáo nên đã ngồi im mà ăn. Thu Mộc Thành nhận biết được sự việc nên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn tiếp, lúc này Tiêu Vũ mới cảm thấy hài lòng và tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, Tiêu Vũ dọn dẹp xong xui thì đi ra đã không thấy Thu Mộc Thành ở đâu, y không nghĩ cũng biết được là hắn đã đến chỗ Khải Phong chân nhân nói chuyện y đột phá rồi.
“ A Dương, đệ chút nữa có thấy ai đến tìm ta thì nói ta đã xuống núi mua ít đồ” Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương đang chuẩn bị luyện cầm nói.
“ Được, đại sư huynh” Trần Hiên Dương gật đầu có vẻ ngoan ngoãn nói.
Thực ra y chẳng muốn mua gì cả, chỉ muốn trốn một chút. Mỗi lần y đột phá thì Khải Phong chân nhân như là sắp có chuyện gì đó ghê gớm lắm. Người sẽ mở tiệt một ngày rồi còn thông báo vời tất cả môn phái khác chuyện Tiêu Vũ đột phá khiến y vô cùng áp lực. Nhiều lần như vậy, y đã cảm thấy chán nản thay vì xem là thường như lúc trước.
Tiêu Vũ ngự kiếm xuống núi, đến thành Hiên Viên, tiếp theo là đi tìm một tửu lầu. Lúc trước y không biết nguyên chủ có tửu lượng bất bại, chỉ một lần Bạch Nguyệt Vân muốn cùng y uống một chút nên uống thử, vậy mà uống cả hơn hai mươi vò rượu mà không có chút mà là chóng mặt hay bất cứ gì cả nên mới biết.
Tiêu Vũ đến tửu lầu Minh Nguyệt, nó có tên là Minh Nguyệt vì khi lên phía trên tửu lầu đến tối sẽ nhìn thấy rất rõ ánh trăng.
“ Tiêu công tử, ngài đến rồi” Chưởng quầy nhìn thấy Tiêu Vũ liền bước ra nghênh đón.
“ Như cũ” y nói xong liền đưa cho chưởng quầy một nén vàng.
“ Được, được”.
Tiêu Vũ nhìn chưởng quầy nhìn nén vàng cười cười rồi tiếp tục bước lên lầu, tửu lầu hôm nay khá vắng, y ngồi xuống, chỗ của y là chỗ tối nhìn thấy trăng đẹp nhất. Một lúc sau tiểu nhị mang rượu đến, người trong tửu lầu đều biết mỗi lần y đến đều sẽ ngồi uống rượu cho đến tối nên đã dành cho y một chỗ riêng rất yên tĩnh.
Lần đầu tiên Tiêu Vũ đến đây cũng chính là lần đầu y phạt Trần Hiên Dương, lúc đó hắn không nghe lời y đến phía sau núi, nơi rất nhiều linh thú chưa thuần để tìm một linh thú mạnh, kết quả thương tích đầy mình, lúc đó y đã không nói chuyện hay gặp mặt hắn một khoản thời gian dài cho đến khi y tạ lỗi.
Lần thứ hai là lúc Tiêu Vũ cãi nhau với Bạch Nguyệt Vân, chuyện cãi nhau cũng không đơn giản, y muốn Bạch Nguyệt Vân đừng tự ý xuống núi gây sự, tính tình của nàng ta hoàn toàn khác xa trong nguyên tác khiến cho nhiều người cảm thấy đau đầu.
Lần thứ ba cũng chính là lần y cảm thấy khó chịu vì phản ứng của Khải Phong chân nhân khi y đột phá rồi sau này mỗi lần như vậy sẽ đến đây để trốn đến tối sẽ về.
Tiêu Vũ như vậy mà uống rượu đến tối, có lẽ có hay không rượu hôm nay mạnh mà y cảm thấy có chút chóng mặt. Y rời tửu lầu ngự kiếm trở về sư môn, lúc Tiêu Vũ đến Tố Vân Uyển thì nhận ra Trần Hiên Dương đang ngồi đợi y.
“ Sao vẫn chưa nghỉ ngơi?” Tiêu Vũ nhìn Trần Hiên Dương đang ngồi đợi hỏi.
“ Đại sư huynh uống rượu sao?” Trần Hiên Dương nhìn mặt Tiêu Vũ có chút đỏ hỏi.
“ Một chút, ta muốn nghỉ ngơi, người về trước đi”.
“ Được, sư huynh nghỉ ngơi hảo”.
“ Ừm”.
Trần Hiên Dương đứng dậy, rời khỏi phòng y, cảm thấy hắn đi khỏi y mới đóng cửa, cởi ngoại bào mà lên giường ngủ. Hơi thở y đều đều dần, lúc này bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng, tiến lại gần chỗ y. Trần Hiên Dương ngồi xuống giường, đưa tay chạm vào má Tiêu Vũ, tiếp theo là sờ lên cánh môi y.
“ Tiêu Tĩnh Thanh, ngươi thật là, mỗi lần uống rượu khi ngủ ta làm chuyện gì cũng không biết”.
Nói rồi cuối xuống hôn môi y, hôn càng lúc càng sâu, dùng lưỡi tách môi y ra, luồn lưỡi vào trong. Hắn dùng lưỡi mình đảo một vòng bên trong miệng Tiêu Vũ, đảo qua mọi ngóc ngách bên trong, hôn đến y không còn khí mà kêu lên một tiếng mới ngừng.
Trần Hiên Dương nhìn mặt đo đỏ của Tiêu Vũ, liếʍ quanh môi mình rồi nở nụ cười. Tiếp theo hắn cởi đai lưng của y khiến trung y nới lỏng lộ vai gầy trắng, hắn cuối xuống hôn lên cổ từ từ xuống đến vai khiến cho nơi mà môi hắn chạm vào đều có vết đỏ, tiếp theo hắn cắn một cái vào sau gáy y khiến y kêu một tiếng rồi ngừng lại.
“ Tạm ngừng vậy, ta muốn làm chuyện này khi huynh tỉnh táo hơn, Tiêu Tĩnh Thanh, huynh là người đầu tiên khiến ta nhẫn nại lâu đến vậy”.
Xong liền chỉnh lại y phục cho Tiêu Vũ, hôn lên tay y rồi leo qua cửa sổ ra ngoài.