Tư Đồ Thuần đứng trước căn phòng so với nhà dưới quê cô còn rộng hơn mà ngẩn người.
Tân Tử cho người dọn dẹp lại phòng này cho Tư Đồ Thuần, giường, sô pha đều là đồ mới, đồ trong tủ cũng là đồ mới, lúc lấy số đo để chọn váy cưới Tân Tử có xem qua liền ghi nhớ mà đặt thiết kế riêng đồ riêng cho cô, dù Tư Đồ Thuần không nguyện ý gả sang, Tân Tử cũng không nguyện ý lấy một người xa lạ về làm vợ, nhưng dù sao bọn họ chuyện không muốn làm cũng đã làm, hai người cũng chỉ vừa điểm chỉ vân tay vào giấy kết hôn, dù Tân Tử không nguyện ý nhưng hiện tại đã cùng về chung một nhà, trách nhiệm Tân Tử sao có thể không làm tròn?
Tân Tử không ở lại, vừa về đến biệt thự đã di chuyển xe lăn đến thang máy mà lên phòng.
Tư Đồ Thuần nhìn căn phòng lớn như vậy liền hít hít mũi.
Đối với cuộc sống này, Tư Đồ Thuần đã không còn luyến tiếc gì nữa rồi, có chết cũng phải chết trong sung sướиɠ như vậy, có chết cũng phải chết trong bồn tắm mát-xa.
Tư Đồ Thuần muốn cởi đồ đi tắm, điện thoại trong túi cũng vừa reo lên.
Tư Đồ Thuần nhìn số trên màn hình liền nuốt một ngụm nước bọt.
Tư Đồ Thuần vậy mà lại quên mất nguyên thân lúc đầu đồng ý vào nhà họ Tân thì chính là do Tư thị nói ra nói vào dụ dỗ mà gả sang, trước ngày cưới hai hôm người nhà họ Tân có đến tìm riêng Tư Đồ Thuần.
Mục đích đến rất đơn giản, chính là muốn nguyên thân quan sát nhất cử nhất động của Tân Tử, nguyên thân vốn dĩ là một diễn viên, diễn xuất xem như tạm ổn nhưng lại không có tài nguyên nên vẫn ở tuyến mười tám, nguyên thân với Tư Đồ Thuần vốn dĩ có vài phần giống nhau, dù sao cũng là cùng một người thiết lập nên.
Chẳng qua tính tình của hai người lại trái ngược nhau, nguyên thân vốn dĩ không yêu Tân Tử, ở bên nhau cũng chỉ như người lạ mà sống chung nhà, chưa kể nguyên thân từ lúc gả sang đã hận Tân Tử.
Nếu không phải vì hắn, nguyên thân có thể bị ép gả đi sao? Nếu không phải vì hắn, vốn dĩ nguyên thân có thể gả cho người mình yêu.
Nguyên thân lúc gả sang chỉ sợ cả đời cuộc đời đều bị chôn cùng một chỗ với Tân Tử, lại xem việc Tân Tử bù đắp cho mình lại là việc hiển nhiên.
Tân Tử lúc đầu không nói, nguyên thân càng lúc càng quá đáng.
Nguyên thân lúc đầu không đồng ý với người nhà họ Tân kia, nhưng suy đi nghĩ lại liền gật đầu đồng ý.
Chỉ cần Tân gia đưa ra tài nguyên để nguyên thân vẫn tiếp tục bước theo con đường giải trí, giải cúp vàng diễn viên phụ cũng muốn Tân gia bỏ tiền ra mua cho mình.
Người bên kia nghĩ cũng không nghĩ mà đồng ý, chuyện bọn họ dùng tiền làm được bọn họ sẽ không phí thời gian bỏ tình nghĩa vào.
Gia tộc Tư gia nếu so với Tân gia thì chính là không cùng đứng chung một chỗ, Tư gia chẳng khác nào một con ếch vừa nhảy lên khỏi giếng còn Tư gia đã hoá thành phượng hoàng mà bay trên trời, nếu không phải Tân gia muốn tìm một người nhu nhược lại nghe lời, nằm trong sự kiểm soát của bọn họ, thì Tân gia sẽ đồng ý mối hôn sự này sao?
Tân Tử dù sao cũng là một đại thiếu gia, lúc trước chính là chủ tịch của Tân thị, cũng là người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất, cho dù bị phế, phải ngồi xe lăn cả đời cũng sẽ có người nguyện ý đến bên cạnh mà chăm sóc hắn, bọn họ không ít lần đẩy nữ nhân tới bên cạnh Tân Tử, đều bị hắn từ chối.
Hai nữ nhân lúc trước một người là bị Tân Tử nhốt ở bên ngoài sân từ trưa đến chiều, nữ nhân này vốn dĩ không ngại mất mặt còn đập cửa đòi vào nhà, còn nói bản thân sau này chính là vợ của Tân Tử, hắn sao có thể đối xử với vợ mình như vậy?
Tân Tử tất nhiên không quan tâm, chỉ xem như chó sủa ồn ào, mà di chuyển xe lăn lên phòng.
Người thứ hai vốn dĩ không mặt dày bằng người trước, chẳng qua người này mỗi ngày đều chạy đến làm thức ăn cho Tân Tử, Tân Tử tất nhiên không ăn.
Thức ăn của hắn mỗi ngày đều được đầu bếp ở nhà chính đưa tới, đều là người có tay nghề nấu, hắn mới không ăn những thứ không rõ nguồn gốc, nhất là thức ăn của nữ nhân nấu.
Tân Tử bị làm phiền đến phiền, cuối cùng vẫn thẳng tay đuổi người.
Tân Tử vốn là người hiểu rõ hơn ai hết, người muốn gả cho hắn có không ít còn là nguyện ý, nhưng mục đích chính chính là đợi lúc Tân Tử chết, tài sản này chắc phải thuộc về vợ hắn sao? Chưa kể những người này là người được người họ Tân đẩy đến, nào có việc muốn tốt cho hắn mà đẩy người đến chăm sóc.
Tân Tử vốn dĩ không hoà thuận cùng gia tộc, nói trắng ra chính là Tân Tử một mình đi một con đường riêng, nên càng về sau Tân gia càng không nhìn Tân Tử vừa mắt.
Chẳng qua Tân lão gia rất hài lòng với đứa cháu trai này, còn đặt biệt yêu thích nên những người khác cho dù không thích Tân Tử cũng không dám làm bậy. Bạn đang đọc tr𝗎yện tại == t r ù m t r 𝗎 y ệ n.𝘝n ==
Nhưng đây chính là ông trời giúp bọn họ, Tân Tử một năm trước bị tai nạn, hai chân liền bị phế, sau này cơ hội đứng lên cũng không có.
Cho dù Tân lão gia yêu thích đứa cháu này tới đâu đi nữa thì Tân thị cũng không thể để một người không đứng lên được ngồi trên ghế chủ tịch, nhưng ông lại không quyết định vội chiếc ghế chủ tịch này sẽ trao cho ai.
Tân Tử là con trai của vợ trước của Tân Hùng, là cùng cha khác mẹ với nam chính, người hiện tại được gọi hai tiếng lão phu nhân chính là người vợ sau này cũng chính là mẹ ruột của nam chính, người này là họ Tô người khác gọi là Tô thị, bà vốn dĩ chán ghét Tân Tử, nhìn thấy hắn được Tân lão gia yêu thích xem là đứa cháu trai bảo bối mà đặt trong lòng bàn tay, bà càng căm hận.
Tân Hưu có chỗ nào thua Tân Tử sao? Vốn dĩ là không thua kém nhưng Tân lão gia không thèm nhìn ngó đến Tân Hưu, chiếc ghế chủ tịch này còn cần phải suy nghĩ đưa ai lên sao? Tân Hưu là người sau này thừa kế Tân thị chẳng phải quá tỏ như trăng?
Dù sao Tân Hưu cũng là nam chính, trong nguyên tác Tân Hưu chính là người thừa kế, còn sáng lập hai công ty riêng, chính là một nam doanh nhân trẻ, lúc sáng lập ra hai công ty riêng này phân nửa mạch kinh tế ở Giang Tô đều do Tân Hưu nắm giữ phân nữa.