Tư Đồ Thuần đổi ba mươi cái chân gà với Hoa Thần.
Hoa Thần leo lên ghế lái thấy Tư Đồ Thuần vẫn đứng đực tại chỗ không có ý định lên xe, mắt nhìn theo một chiếc xe đối diện.
Hoa Thần khom người qua bên cửa bên cạnh mà kéo cửa kính của ghế lái phụ xuống.
Xe của Hoa Thần đã có tuổi rồi, có thể tự động kéo cửa đã là may, bình thường Hoa Thần đều phải tự thân vận động nó mới kéo xuống đó.
Hôm nào cửa kính kéo xuống được thì chính là may mắn cả ngày, xe của Hoa Thần là xe cổ nên tuỳ vào tâm trạng nó mà sử dụng, có hôm xe của Hoa Thần muốn khởi động lên cũng không khởi động được, Hoa Thần chỉ còn cách ngồi thương lượng gần nửa tiếng với nó.
Cuối cùng thì thế nào?.
TruyenHDCòn thế nào được nữa chứ, vẫn phải kêu người tới tận nơi để sửa, chẳng qua bọn họ có nói xe Hoa Thần có chút cũ muốn sửa phải đem đến gara để bảo trì, nhưng hi vọng bảo trì như mới thì có chút khó.
Hoa Thần cảm thấy đám người này chính là gạt người, xe của y có cũ sao?
Không cũ mà là đã quá cũ rồi.
Xe này Hoa Thần mua lại ở bãi phế liệu bảy năm trước, lúc đó Hoa Thần cảm thấy xe này còn rất mới, trừ kính xe bị hư, ghế lái hư lò xo, cửa sổ xe không bật lên được thì vẫn còn sài rất tốt, bề ngoài tuy màu có chút cũ, lại còn hơi bong tróc nhưng chất lượng vẫn là ưu tiên.
Bề ngoài đẹp thì thế nào? Quan trọng chính là chất lượng.
Xe này của Hoa Thần hiện tại tuy chất lượng có chút giảm nhưng vẫn có cái lợi của nó, lúc kéo cửa kính đa số đều sẽ vận động kéo lên xuống, như vậy chẳng phải đang tập thể dục à?
Cái này rất có lợi nha.
Bình thường Hoa Thần rất lười tập thể dục, nhưng mỗi lúc lên xe muốn kéo cửa kính xuống nó đều bắt cô phải vận động.
Cái này chính là thứ Hoa Thần muốn.
Tư Đồ Thuần nhìn Tân Tử đưa mắt nhìn về phía này liền nuốt một ngụm nước bọt.
Tư Đồ Thuần quay ngoắc lại nhìn Hoa Thần với vẻ mặt áy náy:" Chị không cần đưa em về, có người đến đón em rồi, chị ở lại chơi cùng với mọi người đi."
Hoa Thần ló đầu ra khỏi cửa nhìn theo hướng lúc nãy Tư Đồ Thuần nhìn liền hiểu.
Xe đó chẳng phải của Tân Tổng à? Cho dù Tân Tổng có bị phế thì gia thế phía sau không nhỏ, trong tay nắm gần 70% cổ phần, nếu Hoa Thần còn trẻ cũng sẽ nhất định tìm cách tiếp cận, chưa kể Tư Đồ Thuần đã có chồng nhưng người trong kia vừa lấy về đã có bệnh, cho dù không có bệnh cũng không thể so sánh với Tân Tổng.
Hoa Thần nhìn Tư Đồ Thuần mà làm tư thế cố lên, nói:" Được, em cứ đi đi, chị sẽ ở đây âm thầm cầu nguyện cho em, gần khu chị có một cái miếu rất linh ngày mai chị sẽ đi cầu phúc cho em."
Tư Đồ Thuần cái hiểu cái không mà vẩy tay chạy đi mất.
Chỉ về nhà thôi cũng cần cầu phúc?
Tư Đồ Thuần chạy tới bên cạnh Tân Tử nhìn xung quanh không có ai liền chen vào ghế phía sau ngồi trước, còn rút sâu vào trong mà nhìn Tân Tử vẫn còn ở phía dưới.
- Chú ngồi ở đâu? Tôi giúp chú lên.
Tân Tử nhìn động tác này của Tư Đồ Thuần mà chau chặt mày.
Tuy chuyện bọn họ kết hôn không công khai ra bên ngoài, nhưng trong mắt người khác hai người chính là một người không vợ, một người không có chồng, chính là cả hai cùng độc thân, cho dù có bị cánh nhà báo săn được ảnh hai người ngồi cùng xe, đối với Tư Đồ Thuần chính là có lợi còn đối với Tân Tử chính là không có lợi.
Hắn không sợ vậy mà cô lại sợ?
Bị chụp ở cùng xe với hắn rất mất mặt sao?
Tâm lý người bệnh vốn dĩ nhạy cảm, tuy Tân Tử cái gì cũng không nói nhưng sắc mặt rất không tốt, Tư Đồ Thuần không giỏi đoán tâm tư người khác nhưng Tư Đồ Thuần rất nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh, Tư Đồ Thuần thấy không khí giữa hai người đột nhiên âm u liền leo xuống khỏi xe mà dìu Tân Tử lên ghế phụ.
Tư Đồ Thuần muốn cách xa hắn càng xa càng tốt, ở gần Tân Tử chắc khác nào ở gần quả bơm đang sắp phát nổ, lúc nào cũng trong trạng thái sắp nổ, chỉ cần nổ một phát, Tư Đồ Thuần chắc chắn thịt nát xương tan, đến tro cốt cũng bị thổi bay mất.
Tân Tử lên xe không nói gì, Tư Đồ Thuần ngồi ghế sau cũng không nói, đem ba mươi cái chân gà đặt một bên.
Tư Đồ Thuần ngồi gần năm phút thấy tài xế vẫn chưa đến liền khom lên phía trước.
- Tài xế của chú bị đau bụng? Sao lâu như vậy còn chưa tới lái xe?
Tân Tử:" Tôi kêu tài xế về rồi, cô lái."
Tư Đồ Thuần muốn lắc đầu cũng không lắc nổi, hiện tại nếu cô không lái thì còn ai lái?
Tân Tử lái sao? Vừa nghĩ liền biết không có khả năng.
Trừ khi có phép màu để chân Tân Tử đột nhiên lành lặn trở lại.
Nhưng điều vô lý như vậy có thể xảy ra sao?
Chính là không có.
Tư Đồ Thuần:" Tôi không có bằng lái."
Tân Tử xem như không có việc gì:" Đường này không có giao thông."
Tư Đồ Thuần bắc đắc dĩ đem ba mươi cái chân gà bên cạnh đưa cho Tân Tử:" Tôi mua cho chú, chú giữ chặt một chút, hiện tại giữ chặt, một lát phải giữ càng chặt."
Tân Tử hiện tại đã hiểu hai từ giữ chặt, không phải giữ chặt chân gà mà là giữ chặt tính mạng, nếu không phải cửa xe hắn quá chắc chắn cho dù hai người có va vào cũng không bị bung ra, chỉ sợ hiện tại cửa đã bung ra mang theo hắn bay ra bên ngoài đường cao tốc.
Tân Tử:" Giảm tốc độ, đường này không có giao thông nhưng có thần chết."
Tư Đồ Thuần loay hoay một lúc vẫn không biết chỗ giảm tốc độ liền khóc không ra nước mắt liền lên tiếng hỏi:" Giảm tốc độ ở đâu? Tôi, tôi không biết."
Tân Tử gần như hét lên, tiếng gió ù ù thổi vào như đem tiếng hét của hắn ra bên ngoài:" Chân ga, đừng đạp lên chân ga."
Tư Đồ Thuần buông chân ga, xe vẫn chạy với tốc độ như cũ mới từ từ mà chạy chậm lại, xe chạy chậm gần như sắp đỗ lại một chỗ, Tân Tử nắm chặt mấy cái chân gà trong tay mà lên tiếng.
- Cô muốn ngủ ở đây?
Tư Đồ Thuần lắc đầu nguầy nguậy:" Không muốn."
Tân Tử:" Vậy sao không đạp chân ga?"