Chương 7

Ông lão cơ hồ đã không nhận ra người đến rốt cuộc là ai, ông không nhớ rõ tên, dường như đã quên mất sự vong ân bội nghĩa của nhà họ Văn.

Nghe cháu gái nói đây là người sẽ chăm sóc và bảo vệ cô sau này thì ông dùng hết sức nắm lấy tay Thẩm Trạm, miệng thốt ra những lời mơ hồ không rõ ràng, "Phải, cẩn thận, chiếu cố Kiều Kiều."

Thẩm Trạm theo bản năng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt cầu xin của cô gái, sau đó chậm rãi quay lại nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của ông lão.

"Con sẽ làm vậy, ông nội." Lời hứa nghiêm túc và trịnh trọng, từng từ nói ra tuy nặng nề nhưng lại rất rõ ràng.

Ông lão nhận được chút an ủi, nhưng vẫn có tiếc nuối, "Ông nội chờ không được ngày con mặc váy cưới kết hôn rồi."

"Sẽ không, sẽ không ông nội." Tận mắt nhìn sinh mệnh của người thân mình trôi qua, cô bất lực, không muốn thừa nhận cũng không muốn tiếp nhận, tựa trán vào lòng bàn tay của ông nội, cánh môi run rẩy, "Ông có thể đợi được, nhất định có thể đợi được."

Cô biết ông nội có một nỗi chấp niệm đặc biệt đối với vấn đề này.

Ban đầu, cuộc hôn nhân của cha mẹ cô bị cản trở, cho đến khi cha cô qua đời thì ông nội vô cùng hối hận, luôn cảm thấy mình nợ cô một gia đình hoàn hảo.

Đều là lỗi của cô, không giấu kỹ nên bị ông nội phát hiện ra những chuyện không hay đó, nhìn ông nội lại lần nữa rơi vào giấc ngủ trên giường bệnh, trong đầu Vân Kiều nảy ra một ý tưởng điên rồ và táo bạo.

Mười ngón tay siết chặt sau đó lại buông ra, Vân Kiều đột nhiên đứng dậy tóm lấy Thẩm Trạm: "Đi theo em."

-

Một chiếc taxi đi ngang qua cổng bệnh viện bị chặn lại, sau khi hành khách lên xe và báo địa điểm, tài xế mới phát hiện mình đã đón hai hành khách lạ lùng.

Cô gái hình như đang khóc, người đàn ông bên cạnh thì có chút vụng về khi dỗ dành cô gái, mà nơi họ muốn đến lại là một trong những tiệm váy cưới gần đây nhất.

"Vân Tiểu Kiều, em đừng khóc, bộ dạng này làm sao mà đi chụp ảnh?"

"Tôi không khóc."

Thẩm Trạm liên tục đưa khăn giấy, Vân Kiều mỗi lần nhận lấy khăn giấy đều dùng để lau nước mũi, rõ ràng khóc, nhưng lại không rơi nước mắt.

Cho đến khi tờ khăn giấy cuối cùng được đưa ra, Thẩm Trạm bày ra hai tay trống rỗng, "Hết rồi."

Vân Kiều theo bản năng giơ tay lên lấy đồ, chóp mũi đỏ ửng hít một hơi, lặng lẽ rút tay lại đặt lên đầu gối, nặng nề cúi đầu xuống.

Không gian nhỏ hẹp trong xe tràn ngập tiếng hít thở không đều đặn mà cô gái đang nỗ lực kiềm chế cũng không thể bình tĩnh nổi, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng nức nở.

Tiệm váy cưới mà Vân Kiều chọn rất gần, chỉ đi vài phút đã đến nơi. Cô không thể chờ đợi được nữa mà mở cửa xe, Thẩm Trạm ở lại chịu trách nhiệm quét mã thanh toán.

Thẩm Trạm bước ra khỏi xe, thấy Vân Kiều đang quay đầu lại nhìn sang bên này, dường như nhớ đến cục diện rối rắm mà mình đã bất cẩn để lại.

"Cảm ơn, tôi sẽ trả lại cho anh." Nói xong, cô lập tức xoay người vội vàng bước vào tiệm studio chụp ảnh cưới.

Đột nhiên thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp khóc lóc tiến vào thử váy cưới, đội ngũ nhân viên rất bối rối, thậm chí còn chưa kịp giới thiệu, vị khách đã trực tiếp yêu cầu, "Tôi muốn chiếc váy cưới đẹp nhất của cửa hàng."

Đây chỉ là một studio nhỏ nên trong tiệm cũng không có nhiều mẫu váy cưới. Những mẫu váy đều treo ở hai bên tường, chỉ cần liếc qua là nhìn thấy hết.

Thời gian gấp gáp, Vân Kiều ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên mà ngẫu nhiên chọn một chiếc váy. Sau khi nhân viên cửa hàng lấy chiếc váy xuống, Vân Kiều lập tức đi vào phòng thay đồ. Lúc mặc thử, cô mới phát hiện kiểu dáng phía sau hơi phức tạp, Vân Kiều không có thời gian nghiên cứu nên đã trực tiếp nhờ nhân viên giúp đỡ.

Thẩm Trạm đến sau được nhân viên coi là người đến cùng bạn gái mới vào thử váy cưới. Họ nhiệt tình mời anh ngồi xuống, bưng trà nóng, giới thiệu các mặt hàng trong tiệm cho khách hàng.

Thẩm Trạm không hào hứng lắm, đối với mọi chuyện đều không có hứng thú.

Trà nóng còn chưa kịp nguội thì Vân Kiều đã thay xong váy cưới, bước ra khỏi phòng thử đồ. Chiếc váy cưới trắng tinh mang phong cách lãng mạn là mơ ước của hầu hết mọi cô gái, đây lần đầu tiên cô mặc nó trong đời, nhưng trong lòng lại không hề vui chút nào.

Dấu vết khóc quá rõ ràng, Vân Kiều muốn chụp ảnh nên đã năn nỉ chuyên gia trang điểm dùng kem che khuyết điểm và phấn nền để trang điểm lại cho mình. Đối phương hỏi yêu cầu của cô, nhưng Vân Kiều nói chỉ cần làm đơn giản, tranh thủ thời gian.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô gái không cần cố ý trang điểm. Sau khi trang điểm vài bước cơ bản thì chỉ dùng chì kẻ mày và son môi. Từ khi thay váy cưới đến khi hoàn thành việc trang điểm, cô chỉ mất không đến mười phút. Vân Kiều thậm chí còn không chải tóc, trực tiếp lấy khăn voan rồi cố định nó bằng kẹp tóc.

Không có tâm trạng để ngắm nhìn mình trong gương, cô chỉ hỏi nhϊếp ảnh gia: "Bây giờ có thể đi chụp ảnh không?"

Cô gái thay váy cưới dường như đã thay đổi bộ dáng, được trang điểm thành một bức tranh tinh xảo, ngay cả nhϊếp ảnh gia cũng phải sững sỡ trong vài giây.

"Bạn gái của anh sắp ra rồi." Nhân viên không hiểu chuyện còn cố ý tiết lộ trước cho Thẩm Trạm khiến anh phải ngẩng đầu lên.

Khi cửa phòng thay đồ mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc váy cưới trắng tinh khôi chậm rãi bước ra, ánh mắt Thẩm Trạm chấn động.

Rất ngạc nhiên, còn có kinh ngạc.

Tuy nhiên, Vân Kiều không phát hiện ra, chuyên tâm đi theo nhϊếp ảnh gia để chụp ảnh, ánh mắt không dừng lại chút nào.

Bởi vì câu nói của ông nội, Vân Kiều muốn mặc váy cưới để chụp ảnh, chỉ vì để cho ông nội rời đi mà không tiếc nuối.

Anh từ lâu đã biết tính cách của Vân Kiều không hề mềm yếu như vẻ bề ngoài. Có lẽ dưới tình huống như vậy, hầu hết mọi người sẽ không rời nửa bước, chọn ở bên cạnh người thân của mình, nhưng cô lại có một ý tưởng táo bạo như vậy, hơn nữa còn đánh đổi một cách thực tế.

Bất ngờ, nhưng cũng nằm trong suy luận của anh.

Ông nội là người thân duy nhất mà cô thật lòng đối xử trong nhiều năm qua, cô sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì ông.

Khuôn mặt và dáng người của Vân Kiều đều không chê vào đâu được, 360 độ không góc chết, dù chụp thế nào thì trông vẫn đẹp.

Nhưng mục đích của cô cũng không phải vì chụp ảnh đẹp, nên chỉ cần chụp hai ba tấm đã cảm thấy hài lòng. Nhϊếp ảnh gia chưa bao giờ thấy vị khách nào sốt ruột như cô gái này, nghe cô nói không cần chụp nữa, nhϊếp ảnh gia ngập ngừng hỏi: "Cái kia, cô chụp ảnh cưới mà không chụp cùng bạn trai sao?"

Vân Kiều giơ tay, vỗ nhẹ lên trán mình.

Thật sự quá rối loạn rồi, ngay cả mục đích kéo Thẩm Trạm tới cũng thiếu chút nữa quên mất.

Vì vậy, cô xách làn váy bồng bềnh đi tới trước mặt Thẩm Trạm, nhẹ giọng gọi: "Thẩm Trạm."

Nghe thấy Vân Kiều muốn kéo anh cùng chụp ảnh cưới, mí mắt Thẩm Trạm giật giật, "Đây là chuyện tôi nên làm?"

"Anh dẫn tôi đến đây, lại nuốt lời sao?"

"Tôi sợ tinh thần em không tốt, tinh thần hỗn loạn ở bên ngoài xảy ra chuyện."

"Thẩm Trạm, anh còn nhớ mấy năm trước đã nói anh nợ tôi một ân tình không? Tôi có thể đưa ra một yêu cầu hợp pháp với anh." Vân Kiều bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn thuyết phục.

"Được!" Thẩm Trạm khẽ quay đầu, tránh đi ánh mắt mãnh liệt kia, cam chịu ra hiệu cho nhϊếp ảnh gia, "Chụp đi."

Tình cờ hôm nay anh cũng mặc áo sơ mi trắng, ngay cả quần áo cũng không cần thay, cổ áo vốn mở rộng mơ hồ lộ ra một sợi dây màu đỏ, Vân Kiều nhìn chằm chằm, nhưng Thẩm Trạm lập tức kéo cổ áo lên, cài cúc đến đỉnh cổ áo, hình tượng bỗng chốc trở nên đoan chính.

Vẻ mặt của hai người đều rất kỳ quái, rõ ràng là đang cười, nhưng lại không có cảm giác thân mật nào.

Vân Kiều chỉ xem qua một hai tấm rồi nói ổn rồi, không cần chụp thêm nữa. Nhϊếp ảnh gia vừa không nỡ vừa tiếc nuối, studio nhỏ nên hiếm khi gặp được hai vị khách có nhan sắc thần tiên như vậy, nhưng họ lại không chịu hợp tác chụp ảnh.

"Hai vị muốn chụp thêm vài tấm nữa không? Biểu cảm và động tác của hai người có thể thay đổi một chút."

"Không cần, chỉ cần như vậy thôi." Rời khỏi ống kính, nụ cười trên mặt Vân Kiều biến mất, cô xách làn váy cất bước——

Làn váy quá rộng, cô không cẩn thận giẫm phải, bất ngờ rơi vào vòng tay của Thẩm Trạm, nhϊếp ảnh gia vội vàng giơ máy ảnh lên chụp "rắc rắc".

Hai nhân vật chính nghe thấy âm thanh máy ảnh liên tục, đồng thời cùng nhìn về phía nhϊếp ảnh gia, nhϊếp ảnh gia không run tay mà tiếp tục chụp thêm mấy tấm. Mặc dù hình ảnh không đủ đẹp và lãng mạn, nhưng so với hai bức ảnh chụp chung như "bị ép kiểu kinh doanh" vừa rồi thì thú vị hơn nhiều.

Không đợi ảnh chụp rửa xong, Vân Kiều trực tiếp yêu cầu nhϊếp ảnh gửi vào điện thoại cho mình, không muốn lãng phí giây phút nào, tranh thủ lúc này trực tiếp vào phòng thay đồ để thay lại quần áo ban đầu.

Thẩm Trạm đứng cạnh máy tính, từng tấm ảnh cưới hiện lên trước mắt, bức ảnh cô vô tình rơi vào vòng tay anh được nhϊếp ảnh gia chụp lại ở một góc độ cực kỳ đẹp, thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân thân mật đang tán tỉnh nhau.

Một lúc sau, Thẩm Trạm đi tới quầy lễ tân, đưa ra một tấm thiệp, "Tôi muốn chiếc váy cưới đó."

-

Trên đường trở về, Vân Kiều vẫn cứ nắm chặt điện thoại, tinh thần căng thẳng.

Nhìn cô gái ra vẻ mạnh mẽ, Thẩm Trạm cuối cùng nhịn không được mà mở miệng: "Đừng ép mình quá."

Vân Kiều cúi đầu.

Một lúc sau, một giọng nói nho nhỏ vang lên bên tai Thẩm Trạm: "Thật ra tôi không phải là tiếc nuối của ông nội, mà là ba của tôi."

Cô gái cụp mắt, tự mình nói: "Ba và mẹ tôi quen nhau ở trường học, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình của mẹ tôi không được tốt nên luôn bị ông nội phản đối."

Khi đó trong lòng ba mẹ đều có tình yêu nên nhất định phải ở bên nhau, ba đã cưới mẹ cô ngay khi vừa tốt nghiệp. Hai cha con đã cãi nhau một trận, nhưng ba cô vẫn liều lĩnh mang mẹ rời đi. Tính cách của hai người đều bướng bỉnh như nhau, không ai chịu hạ mình, đều chờ đối phương cúi đầu trước.

"Ba muốn cho ông nội thấy những gì ông có thể làm được bằng chính nỗ lực của mình, nhưng đáng tiếc không đợi được đến ngày đó thì đã qua đời."

"Sau đó, mẹ gửi tôi về cho ông nội. Những năm qua, ông nội luôn cảm thấy áy náy đối với cả tôi lẫn ba của tôi."

Sau khi nằm viện, ông nội dường như biến thành một ông lão bình thường. Ông liên tục hối hận, cảm thấy nếu như không phải lúc trước mình cố chấp giữ thể diện thì ba cô đã không bỏ nhà đi và mất sớm.

Bởi vì ba cô nên đây cũng đã trở thành khúc mắt của ông nội.

Có người nói xấu sau lưng cô là đứa trẻ mồ côi không có người chăm sóc, ông nội sẽ tự mình ra mặt giải quyết cho cô. Khi đó ông lão Văn vẫn còn sống, đã đề cập tới hôn ước, điều này tương đương với việc tăng thêm sự an toàn cho cô.

Lo sợ cô sẽ bị bắt nạt vì tính cách hiền lành của mình, ông nội đã gửi cô đi học Taekwondo. Cho đến bây giờ, ông nội vẫn còn lo lắng sau khi ông rời đi thì sẽ bỏ cô ở lại sống cô đơn một mình.

Điều ông nội tiếc nuối nhất chính là không thể nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của ba cô, cuối cùng cũng không thể đợi được một kết quả viên mãn từ cô.

Kỷ niệm dài, dài đến nỗi trở thành những tiếc nuối hàng chục năm.

Kỷ niệm cũng rất ngắn, ngắn đến mức chỉ vài câu thôi cũng có thể tóm gọn lại mọi chuyện.

Khi xe dừng lại, Vân Kiều lập tức mở cửa rồi vội vàng chạy vào bệnh viện.

Người bác Vân Nghiệp Thành đứng trong phòng bệnh, ăn năn về hành vi trước đó của mình, nhìn thấy cháu gái trở về thì Vân Nghiệp Thành khàn giọng hô to: "Kiều Kiều."

Vân Kiều nhàn nhạt liếc ông một cái, im lặng quay người đi, nửa bước không rời mà canh giữ trước giường bệnh. Đợi đến khi ông nội mở mắt lần nữa, Vân Kiều cười tươi đưa ảnh cho ông xem, "Ông nội, ông có muốn xem dáng vẻ Kiều Kiều mặc váy cưới không? Ảnh chụp không đủ rõ ràng, chờ sức khỏe của ông bình phục thì cháu sẽ đóng thành một khung ảnh cho ông."

Thật ra, ông lão đã không còn nhìn rõ nữa, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người trên màn hình, khuôn mặt đầy nếp nhăn liền hiện lên một nụ cười mãn nguyện, "Tốt, tốt, tốt..."

Ông đích thân phá hủy hạnh phúc của con trai mình, cuối cùng cũng nhìn thấy một kết quả "viên mãn" từ cháu gái mình.

Giọng nói già nua liên tục thốt ra ba từ "tốt", tâm nguyện lớn nhất của ông đã được thực hiện, ánh mắt cuối cùng của ông rơi vào Vân Nghiệp Thành.

"Ba." Vân Nghiệp Thành tuy là một kẻ khốn nạn nhưng khi nhìn thấy ba mình nằm trên giường bệnh hấp hối thì ông vẫn vô cùng xúc động, cảm giác áy náy cùng hối hận giày vò ông, "Ba, con sai rồi, con biết sai rồi."

Ông lão hiển nhiên đã không còn nghe được giọng nói của ông ấy nữa, chỉ chậm rãi vươn tay về phía bóng dáng mơ hồ đó, "Thiên Thành, ba có lỗi với con..."

Bàn tay già nua đột ngột buông xuống, điện tâm đồ của bệnh nhân sau khi nhấp nhô kịch liệt thì hoàn toàn bị kéo thành một đường thẳng không có sự sống.

*

Mây đen dày đặc che phủ bầu trời, mưa lớn bao phủ toàn bộ nghĩa trang, xung quanh là những chiếc ô đen.

Trước tấm bia trang trọng, luật sư tuyên bố về việc phân chia tài sản do ông Vân đưa ra theo lời dặn của bác sĩ. Tài sản để lại cho Vân Nghiệp Thành và Vân Kiều gần như bằng nhau.

Vân Nghiệp Thành vốn muốn đào ra tài sản của ông lão, nhưng bây giờ ông không biết bày tỏ cảm xúc trong lòng của mình như thế nào. Ông nghĩ đến cái tên ba gọi mình trước khi mất, đó là người con trai thứ hai đã qua đời nhiều năm trước, ba của Vân Kiều.

Nhưng hóa ra cho dù ông có làm ra điều gì ngu ngốc thì ba ông cũng không quên để lại phần cho mình.

Luật sư cho biết, trước bia mộ tuyên bố theo lời dặn của bác sĩ cũng là sự sắp xếp của ông lão từ khi còn sống, mục đích không cần nói cũng biết, chuyện xảy ra trong tình huống như này thì sẽ không có ai gây chuyện.

Vương Mạn Chi kêu khóc om sòm, rất "hiếu thảo" với thân phận con dâu, ngược lại Vân Kiều, đứa cháu gái mà ngày thường ông lão yêu thương nhất lại rất im lặng.

Vân Kiều đứng trước bia mộ không nói một lời, chiếc ô màu đen gần như hòa vào bộ quần áo màu đen của cô, thân hình yếu ớt hứng lấy những giọt mưa rơi lệch góc, bông hoa trắng trên tóc lặng lẽ nở rộ bi thương.

Nhưng thân thể yếu ớt như vậy vẫn canh giữ cho đến khi mọi người rời đi hết. Trước khi đi cô đặt ô xuống, quỳ gối trên mặt đất ướt đẫm rồi lạy ba lần, khóe mắt có một giọt nước mắt.

"Ông nội."

"Kiều Kiều phải đi rồi."

Vào ngày thứ hai sau khi ông nội qua đời, Khương Tư Tranh chịu áp lực tâm lý nhắc nhở cô, "Kiều Kiều, tớ biết hiện tại cậu không có tâm trạng, nhưng tớ vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút, hôm nay là ngày cuối cùng để điền nguyện vọng rồi."

Những chuyện xảy ra gần đây nối tiếp nhau khiến cô không thể thở nổi, thật sự không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện đó, nhưng cô biết tâm nguyện của ông nội, nên không muốn để cho ông nội thất vọng.

Cái chết của ông nội đã giáng một đòn mạnh vào tinh thần của cô, cô không còn người thân nào để có thể tin tưởng và nương tựa nữa, trái tim dường như sụp đổ một góc, trống rỗng, một chút cảm giác an toàn cũng không có.

Cô không thể để bản thân đắm chìm trong nỗi buồn, vì vậy trước thời hạn điền đơn, cô đã đăng nhập vào trang web để viết lại nguyện vọng trường học ban đầu mà cô định điền vào.

Giơ tay lau sạch nước bùn trước trán, Vân Kiều lại cầm ô lên, bóng dáng tối tăm hòa vào màn mưa.

Nhưng đi chưa được mấy bước thì một bóng người cao lớn xuất hiện ngăn chặn đường đi về phía trước.

"Kiều Kiều." Giọng người đàn ông khàn khàn và nặng nề.

"Anh đi đi, ông nội không muốn nhìn thấy anh." Vân Kiều đi đường vòng, lạnh nhạt tránh xa hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm để lại.

Văn Cảnh Tu đứng tại chỗ, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.

Hắn đã biết nguyên nhân khiến tình trạng của ông nội Vân đột nhiên trở nên tồi tệ, trong lòng tràn đầy áy náy, muốn đến gần nhưng lại không dám. Hắn hoàn toàn trở thành kẻ hèn nhát trước mặt Vân Kiều.

Vân Kiều che ô đi ra khỏi nghĩa trang, đợi được một lúc thì một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh cô rồi bấm còi.

Vân Kiều theo bản năng quay đầu lại, cửa sổ xe màu đen hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc của Thẩm Trạm, "Vân Tiểu Kiều, lên xe."

Vân Kiều phớt lờ, tiếp tục đi bộ.

"Mưa lớn như vậy mà em muốn đi bộ về nhà sao? Bên ngoài nghĩa trang này, không biết ông nội Vân có nhìn thấy cháu gái đang giày vò chính mình hay không?" Thẩm Trạm đặt một tay lên cửa sổ, mặc cho mưa phùn rơi xuống.

Vân Kiều dừng bước, mím môi, cất ô rồi cúi người lên xe.

Vân Kiều lên xe không nói một lời, Thẩm Trạm cũng không nói thêm lời nào nữa, cho đến khi Vân Kiều ở trên xe nhận được một cuộc điện thoại, anh nghe được vài từ mấu chốt, "Em muốn đi Cảnh Thành?"

"Đúng." Cô điền nguyện vọng vào trường đại học bên kia, chờ khi có thư thông báo thì cô sẽ trực tiếp đến đó, không cần đợi đến khai giảng.

Trước khi rời đi, Vân Kiều trở về nhà họ Vân, nơi đó mang theo rất nhiều kỷ niệm khó quên, tiếng cười và nước mắt, niềm vui và nỗi buồn.

Cô niêm phong tất cả những đồ đạc có liên quan đến ông nội, còn những thứ có liên quan đến Văn Cảnh Tu thì đóng gói lại.

Đến tối, Vân Kiều gọi một chiếc xe tới, sau đó mang toàn bộ quà tặng Văn Cảnh Tu đưa lên xe, trả tiền cho tài xế, "Làm phiền giúp tôi trực tiếp đưa đến bãi rác."

Sau khi xử lý xong đống rác thải, cô gửi một số tư liệu ghi chép quan trọng và hồ sơ cố ý thu nhập được có liên quan đến Văn Cảnh Tu từ điện thoại vào USB. Sau khi ông nội rời đi, không có ai xứng đáng với sự tin tưởng hết lòng của cô nữa. Cô không thể đấu lại nhà họ Văn nên nhất định phải chừa lại cho mình một đường lui.

Ngày Vân Kiều rời đi, cô chỉ mang theo một chiếc vali nhẹ. Về tin tức rời đi, cô chỉ nói cho một mình Khương Tư Tranh. Khương Tư Tranh nhất quyết phải đưa cô ra sân bay, ngồi trong xe ôm cô khóc suốt: "Kiều Kiều, cậu qua đó cũng phải nhớ giữ liên lạc thường xuyên nhé, đừng quên tớ."

Cô khóc không phải vì Vân Kiều đi học ở thành phố khác, mà là vì cô tận mắt chứng kiến tất cả những gì Vân Kiều đã trải qua, ngay cả một người ngoài cuộc như cô cũng cảm thấy đau lòng.

Vân Kiều thật sự quá khổ, loại đau khổ này không nằm ở vật chất, cho dù có tiền thì cũng không có cách nào bù đắp được.

"Được." Vân Kiều ôm lấy cô ấy.

Trên đường đi, Vân Kiều nhìn qua cửa sổ phát hiện một chiếc thân xe quen thuộc thỉnh thoảng đi theo bọn họ. Khi nó sắp vượt lên thì lại cố tình chạy chậm lại để đi theo phía sau, cô không khỏi nhíu mày: "Đó là xe của Văn Cảnh Tu."

Khương Tư Tranh quay đầu lại nhìn: "Cậu... vẫn còn nhớ anh ta hả?"

Đột nhiên bị hỏi, Vân Kiều lặng lẽ che ngực lại, buồn bã lắc đầu.

Khương Tư Tranh dường như được khuyến khích: "Chú Triệu, phía sau có kẻ xấu theo dõi, chú lái nhanh lên một chút, nhất định phải vứt bỏ hắn!"

"Được." Chiếc xe đột nhiên tăng tốc, nhưng bất ngờ có một chiếc xe lớn không tuân thủ luật giao thông lao thẳng về phía giao lộ.

Tài xế nhanh chóng xoay vô lăng, chỉ nghe thấy tiếng va chạm mãnh liệt, tầm mắt Vân Kiều bị màn đen bao trùm, ý thức dần dần mơ hồ.

Cảnh tượng cuối cùng đọng lại trong đầu là một người ôm cô lên. Cô chỉ nhớ khi người đàn ông cúi xuống, viên ngọc Quan Âm trước người rơi xuống, sợi dây đỏ quấn quanh cổ đặc biệt chói mắt.