Chương 5

"Buông em ra!" Hơi thở quen thuộc quanh quẩn khắp cơ thể cô, Vân Kiều chống cự, giãy dụa cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

"Kiều Kiều, anh biết hiện tại em nhất định rất buồn và tức giận, nhưng sự thật không phải như em nghĩ đâu." Vân Kiều vùng vẫy, đấm vào ngực anh nên Văn Cảnh Tu đành phải buông tay, sau đó siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, làn da trắng nõn bị nắm chuyển sang màu đỏ.

Cảm nhận được Vân Kiều phản kháng mãnh liệt, anh càng không dám buông tay, sợ nếu mình vừa buông ra thì người trước mắt sẽ biến mất không thấy đâu.

"Kiều Kiều, em có thể không hiểu rõ tình hình hiện tại. Có một số chuyện vốn không nên nói cho em biết, nhưng nhà họ Văn hiện tại không chỉ có một người thừa kế là anh nên đôi khi anh phải làm ra một số việc trái ý muốn." Cảnh tượng trong đình nghỉ mát bị cô bắt gặp là điều mà Văn Cảnh Tu không ngờ tới, anh không có cách nào phủ nhận được, nhưng cũng không thể để Vân Kiều hiểu lầm ý định của mình, "Nhưng em phải tin tưởng, người anh thích chỉ có em."

Vân Kiều theo bản năng quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt tha thiết kia, "Anh và Lương Cảnh Ngọc ở cùng nhau từ khi nào?"

"Anh và cô ấy chưa bao giờ ở bên nhau." Văn Cảnh Tu vội vàng phủ nhận.

"Nhưng chúng ta vẫn chưa chia tay, phải không?" Lời giải thích thiếu kiên nhẫn vang lên bên tai, Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Anh cảm thấy làm điều đó với người phụ nữ khác khi đã có vị hôn thê và bạn gái là điều bình thường sao?"

"Nếu đã muốn làm thì cứ thành thật mà nói, cần gì phải gạt em để tiến hành những điều đó?"

Nếu sớm nói cho cô biết, cô cũng sẽ không mặt dày yêu cầu anh ở lại, cần gì phải mang danh nghĩa người yêu rồi làm xấu mặt cô trước mặt mọi người.

"Kiều Kiều, em tin anh, tất cả chỉ là tạm thời thôi." Cổ họng Văn Cảnh Tu nghẹn lại, giọng nói trầm thấp.

"Vậy anh muốn em phải làm gì? Hợp tác với anh? Nhìn anh và những người phụ nữ khác ở bên nhau, phải không?" Mấy năm nay cô đã học được tính kiên nhẫn, nhưng Văn Cảnh Tu hy vọng cô có thể thông cảm những chuyện kia, cô làm không được.

Câu hỏi thẳng thắn khiến Văn Cảnh Tu cứng người.

Vân Kiều nhếch khóe miệng, mỉm cười buồn bã, "Anh Cảnh Tu, anh cũng quá tàn nhẫn rồi."

Thời gian và thân phận sẽ kéo ra một khoảng cách xa, khi cô dùng tâm lý trẻ con ước mơ về tương lai tươi đẹp thì sớm đã bị Văn Cảnh Tu loại trừ. Rõ ràng là một người bạn gái danh chính ngôn thuận, nhưng cô lại là người cuối cùng biết mình bị vứt bỏ.

"Kiều Kiều, cho anh chút thời gian." Văn Cảnh Tu dùng bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái, lời nói có chút gay gắt, "Mấy năm nay anh đối với em như thế nào, em là người rõ ràng nhất, tình cảm giữa chúng ta tuyệt đối không thể chỉ qua dăm ba câu là có thể phủ nhận được."

Vân Kiều bị động tác lắc lư của anh đánh thức tinh thần, những ký ức vụn vỡ lấn át tâm trí, quá khứ tốt đẹp so sánh với hiện tại, càng giống như một thanh kiếm tẩm độc cắm thẳng vào ngực, đau đến mức cô không nói nên lời.

Đôi mắt rõ ràng rất đau nhưng cô khóc không nổi, hét lớn trút giận thì cô không thể làm được, nghiêm khắc tra hỏi cũng không cần thiết.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, cho dù có nhiều lý do hơn nữa thì cô vẫn hiểu được một sự thật, "một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng*".

* Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng (一个巴掌拍不响) có nghĩa là một bên có thể gây rắc rối, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì cả hai bên đều có lỗi.

"Em không phủ nhận, vậy anh định làm gì?"

"......" Văn Cảnh Tu im lặng một lúc, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt cô, "Anh hứa sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy nữa, nhưng đôi khi anh cần phải diễn kịch trước mặt người ngoài. Kiều Kiều, em biết hai năm nay anh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì tương lai của chúng ta."

Văn Cảnh Tu vẫn nắm lấy tay cô không buông, cố gắng giải thích để cô chấp nhận lý do đó...

Tránh không thoát, đi cũng không được, Vân Kiều mệt mỏi nhắm mắt lại, "Hôm nay em rất mệt, ngày mai chúng ta lại nói chuyện này có được không?"

Sau một ngày bận rộn tràn đầy chờ mong, lại không kịp đề phòng bắt gặp cảnh bạn trai mình và người phụ nữ khác mập mờ, không hề hay biết gì mà bị hủy bỏ hôn ước, lại bị hoảng sợ trước cuộc gọi khẩn cấp của bệnh viện.

Cô thực sự rất mệt mỏi.

Cả về thể xác lẫn tinh thần.

Văn Cảnh Tu cũng biết cô khó có thể tiếp nhận nhiều thông tin như vậy nên chậm rãi buông tay, nhìn Vân Kiều đi vào phòng, một cánh cửa ngăn cách một đôi tình nhân.

Vân Kiều nhẹ nhàng ấn lên đôi mắt chua xót, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, thật muốn ngã người xuống giường, vứt bỏ hết tất cả phiền muộn.

Tuy nhiên, sự thật là cô có rất nhiều thứ để suy nghĩ, trằn trọc nằm trên giường, cả đêm không ngủ.

-

Sáng hôm sau Khương Tư Nguyên tới nhà gõ cửa, Vân Kiều mời cô ấy vào phòng với hai quầng thâm dưới mắt.

Tinh thần của Vân Kiều đã kiệt sức nên cô đi đến Lavabo để rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng đánh thức bản thân một chút.

"Kiều Kiều, cậu không sao chứ?" Thấy tinh thần của cô không tốt, Khương Tư Nguyên, người hiểu rõ nguyên nhân sự việc lại mắng mỏ tên cặn bã kia một lần nữa trong lòng.

"Không sao." Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy trong một đêm, cô không khóc cũng không gây ầm ĩ, cũng không thể diễn tả được cảm xúc của mình.

"Vậy bây giờ cậu và Văn Cảnh Tu đã chia tay rồi sao?"

Những người khác đều cho rằng hai người là bởi vì hôn ước từ nhỏ nên bị ràng buộc với nhau, nhưng Khương Tư Nguyên biết rằng hai người bọn họ bí mật làm người yêu của nhau một cách nghiêm túc. Tối qua tuyên bố giải trừ hôn ước, cô không biết có phải đã mặc định chia tay rồi hay không.

"Hẳn là coi như chia tay rồi đi, không phải đã phủ nhận mối quan hệ trước mặt mọi người rồi sao." Khóe miệng Vân Kiều khẽ cong, nụ cười trên mặt cứng ngắc.

Trên mạng lại lan truyền một bộ ảnh mới, Lương Cảnh Ngọc tham gia một sự kiện quay phim nào đó, Văn Cảnh Tu đến thăm trường quay.

Chuyện của người nổi tiếng có chút không tốt thì cái gì xảy ra xung quanh cũng sẽ bị lan truyền, những người không biết sự thật thì sẽ vui vẻ ăn dưa CP, đôi mắt Vân Kiều đỏ hoe như thể sẽ khóc bất cứ lúc nào.

Khương Tư Tranh vội vàng tắt điện thoại của cô, "Kiều Kiều, cậu đừng khóc, vì một kẻ cặn bã mà rơi nước mắt, không đáng."

"Khóc..." Vân Kiều nhịn không được giơ tay chạm vào khóe mắt, nơi đó không hề có dấu vết ẩm ướt nào, cô buông tay xuống, cụp mắt, "Tớ sẽ không khóc."

Hồi nhỏ cô đã khóc rất nhiều, không biết từ khi nào thì cô đã không thể khóc được nữa.

Cho dù hốc mắt ẩm ướt, quanh mắt đỏ bừng thì nước mắt vẫn không rơi.

"Thật sự tức chết tớ mà, thật không ngờ có vài người nhìn cũng ra gì, nhưng không ngờ lại như vậy, làm ra những việc mà con người không nên làm." Trong lòng Khương Tư Tranh tràn đầy phẫn nộ, nhớ lại sáng nay lúc cô mở điện thoại thì trên mạng đã xuất hiện rất nhiều tin đồn về Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc.

Lương Cảnh Ngọc có rất nhiều mối quan hệ và nguồn lực nên cũng không cố ý thiết lập hình tượng độc thân trước mặt người hâm mộ, từ một định nghĩa nào đó mà nói, cô ấy có thể tùy hứng công bố mối quan hệ của mình.

Khương Tư Nguyên tức giận phàn nàn, "Cho dù hai người bí mật chia tay thì trên mạng đang xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy công khai trắng trợn như vậy, sẽ không sợ người khác chỉ trích sau lưng hay nói rằng cô ấy đang thèm muốn vị hôn phu của người khác hay sao?"

Văn Cảnh Tu giấu kín mối quan hệ trước đây của mình với công chúng, lại còn có sự việc hai nhà ở trước mặt mọi người tuyên bố hôn ước chỉ là lời nói đùa khi uống rượu nên không thể coi là thật. Chỉ cần có người cố tình dẫn dắt, hướng đi trên mạng rất dễ thay đổi.

Nếu Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc ở bên nhau thì trong mắt người khác bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.

Điều quan trọng nhất là gia thế của bọn họ giống nhau, có thể cùng nhau kề vai sát cánh.

"Tớ muốn cậu xé nát bộ mặt giả tạo của tên cặn bã kia, hung hăng vả mặt bọn họ!"

"Gây náo loạn đối với tớ cũng chẳng có lợi ích gì." Ý tưởng này nghe có vẻ rất vui sướиɠ, nhưng không thể nào thực hiện được. Vân Kiều vẫn có lý trí, biết rằng nhà họ Vân sẽ không bảo vệ cho cô, nói không chừng Vân Nghiệp Thành vì lợi ích mà còn có thể phối hợp với nhà họ Văn để làm bẻ mặt cô.

Có lẽ những người ngoài cuộc trên bề mặt sẽ tỏ ra thương sót cho cô, nhưng thực ra điều này sẽ biến mình trở thành một trò đùa của bọn họ.

Nghĩ đến đây, Vân Kiều nặng nề cúi đầu, "Hơn nữa tớ tạm thời không có sức lực để xử lý những chuyện đó, tớ chỉ hy vọng có thể giấu được ông nội."

Gần đây tình trạng của ông nội càng ngày càng tệ, tần suất gọi bác sĩ cấp cứu ngày càng tăng, những phút giây còn lại dường như đang đếm ngược.

Bác sĩ nói rằng ông nội nên duy trì tâm trạng vui vẻ trong môi trường thoải mái, không được chịu kích động, cô nhớ kỹ điều này, cho nên dù bên ngoài có náo loạn nghiêm trọng đến đâu thì cũng không thể truyền đến tai ông nội.

Vân Kiều kéo thân thể mệt mỏi của mình đi nấu món cháo dinh dưỡng yêu thích của ông nội rồi đi đến bệnh viện, ngoài ý muốn phát hiện người bác Vân Nghiệp Thành đang canh giữ bên giường ông.

Cô còn chưa đến gần thì đột nhiên nghe thấy giọng nói già nua của ông nội gọi ra một cái tên quen thuộc mà xa lạ, "Thiên Thành..."

Vân Thiên Thành là tên của người cha quá cố của cô.

Ông nội trước mặt bác gọi tên ba cô, miệng nói một số chuyện cô không quen, nhưng cô chắc chắn một điều, ông nội coi bác là ba cô.

Bác sĩ nói rằng ý thức của ông nội đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, không thể nhận ra mọi người được nữa.

Cô bưng chén cháo có thể đã bị lãng quên, chuẩn bị đưa đến trước mặt ông. Nhưng ông nội lại cười với cô, không chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra cô mà còn nhớ rõ từng chuyện về cô.

"Kiều Kiều..."

"Cháu ở đây, ông nội."

"Vị hôn phu của cháu, vị hôn phu của cháu tên là gì?" Trên mặt ông nội là những nếp nhăn ngang dọc đan xen, cố gắng nhớ lại, hết lần này tới lần khác, nhưng không thể nhớ ra được. Ông chỉ nhớ cháu gái có một vị hôn phu, đó là chốn trở về sau này của cháu gái.

Nghe ông nội nhắc tới vị hôn phu, trong lòng Vân Kiều trống rỗng.

Ông nội cuối cùng vẫn không nhớ ra tên, nhưng cố chấp nói: "Cháu gọi nó đến đây, ông muốn nói với nó một số chuyện."

"Ông nội, anh ấy bận việc..."

"Công việc có bận rộn đến đâu thì cũng không đến mức không có thời gian nói vài câu với ông già như tôi chứ?"

"Khụ khụ." Ông lão ôm ngực ho khan, "Thừa dịp ông hiện tại còn có thể nói chuyện, kêu nó đến gặp ông."

"Ông nội, ông đừng nóng vội." Nghe thấy tiếng ho khan của ông nội, Vân Kiều vô cùng sợ hãi, vội vàng đáp, "Cháu sẽ liên lạc với anh ấy ngay, kêu anh ấy tới đây."

Văn Cảnh Tu bây giờ cảm thấy có lỗi với cô, cho nên mời hắn đến diễn một vở kịch trước mặt ông nội chắc là không thành vấn đề.

Nhưng khi cô gọi tới, chỉ có âm thanh của bộ phận chăm sóc khách hàng lạnh lẽo không ngừng lặp đi lặp lại, không có ai nghe máy.

Vân Kiều cắn môi đến mức môi tái nhợt, nhưng cô không dám để ông nội biết sự thật.

Cô sẽ tự mình đến đó một chuyến.

Lần thứ hai đến tập đoàn Văn thị, tâm trạng lúc này đã hoàn toàn khác với đoạn thời gian trước. Vân Kiều vẫn thông suốt tiến vào mà không bị cản trở, nhưng những nhân viên quen biết khi gặp cô trên đường, dường như đều liếc nhìn cô rồi thở dài.

Việc thiện không vượt khỏi cửa, việc ác lan tràn ngàn dặm*, cũng may trợ lý thư ký của Văn Cảnh Tu đối xử với cô vẫn như thường lệ, "Cô Vân, tổng giám đốc Văn đang họp, nhưng cuộc họp cũng sắp kết thúc rồi, xin vui lòng chờ một chút."

* Việc thiện không vượt khỏi cửa, việc ác lan tràn ngàn dặm (好事不出门恶事行千里) có nghĩa là một hành động tốt thì không được chú ý, nhưng tai tiếng thì lại lan rất nhanh

Ước chừng mười phút sau, Văn Cảnh Tu kết thúc cuộc họp, sóng vai cùng Văn Ngạn Trạch đi ra khỏi phòng họp, anh cũng rất kinh ngạc khi thấy người tới.

"Anh Cảnh Tu, em có việc muốn tìm anh." Đối diện với tầm mắt của Văn Cảnh Tu, Vân Kiều có chút sốt ruột, không còn kiên nhẫn như trước kia.

Văn Cảnh Tu còn chưa kịp phản ứng thì Văn Ngạn Trạch đã nở một nụ cười đầy thâm ý, "Cô Vân thực sự có tình cảm sâu sắc đối với Cảnh Tu, còn đuổi theo đến công ty."

Văn Ngạn Trạch nhìn Vân Kiều rồi lại nhìn Văn Cảnh Tu bên cạnh, khẽ hếch cằm lên, như đang xem một vở kịch, "Không phải là tình yêu không được đáp lại chứ?"

"Nói đùa gì vậy." Văn Cảnh Tu thu hồi tầm mắt từ người bên cạnh, lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt xa cách không có chút tình yêu nào.

"Tôi không thích một cô gái nhạt nhẽo, nhàm chán." Anh nói.

Thanh âm lạnh lẽo giống như nước từ hồ đóng băng hắt lên người cô, dập tắt mọi hy vọng trong lòng Vân Kiều.

Nếu đây gọi là cái diễn xuất giả mạo mà Văn Cảnh Tu nói, vậy thật sự rất lợi hại, thật sự ngay cả cô cũng không thể biết được trong đó còn đọng lại bao nhiêu tình cảm.

Đôi tay buông thõng hai bên hông lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm, Vân Kiều hít sâu một hơi, "Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Vì ông nội, cô có thể nhẫn nại.

"Vân Kiều, chúng ta đã giải trừ hôn ước, những điều cần nói thì tôi đã nói rất rõ ràng rồi." Văn Cảnh Tu nhíu mày, hy vọng cô có thể hiểu được ý tứ ngầm của anh như trước đây.

Văn Ngạn Trạch ở bên cạnh căn bản không có ý định rời đi, rõ ràng muốn xem thái độ của hắn đối với Vân Kiều như thế nào, vào thời điểm mấu chốt này, hắn không thể tỏ ra quan tâm quá nhiều đến Vân Kiều.

Vân Kiều dường như thực sự hiểu ý hắn, cúi đầu nói một chữ "Được", sau đó xoay người rời đi.

Văn Cảnh Tu có chút thấp thỏm, nhưng biết hiện tại không phải lúc thích hợp để giải thích.

-

Chạy nhanh ra khỏi thang máy, cảm giác bị sỉ nhục trong lòng cơ hồ bao phủ Vân Kiều.

Cô đã tự tin đến mức chắc chắn Văn Cảnh Tu sẽ giúp mình.

Thế nhưng trước mặt lợi ích, người thua cuộc mãi mãi vẫn là cô.

Ông nội trong bệnh viện còn muốn gặp "vị hôn phu", cái gọi là dặn dò chắc hẳn là hy vọng người nọ sẽ chăm sóc tốt cho mình, nhưng cô không thể mang ai về cùng mình.

Vân Kiều thất thần trở lại bệnh viện, trong đầu đầy suy nghĩ nên tìm lý do gì để trấn an ông nội, thậm chí còn hy vọng ông nội sẽ quên chuyện này đi.

Tuy nhiên, sự thật đã không diễn ra như cô mong muốn, trong lòng ông nội vẫn quan tâm đến cô nhất, "Sao cháu lại trở về một mình?"

"Anh ấy rất bận..." Nói đi nói lại đều vẫn là lý do giống nhau, dưới ánh mắt chăm chú của ông nội, Vân Kiều cúi đầu nói dối, "Nói sẽ đến muộn."

"Vậy thì tốt, ông nhất định chờ nó đến."

"..." Trễ một chút cũng không đợi được.

Vân Kiều không hề biết ông nội sau khi bị bệnh vẫn còn có một mặt cố chấp như vậy, nói muốn chờ nên chỉ ngồi đó chờ không chịu nghỉ ngơi, thỉnh thoảng hỏi: "Nó vẫn chưa đến sao?"

Ông lão dường như biết mình không còn nhiều thời gian nên nhất quyết phải thừa dịp "tỉnh táo" dặn dò một phen.

Vân Kiều bị tra hỏi liên lục, lấy điện thoại ra, cố ý nói: "Cháu gọi điện hỏi xem."

Vân Kiều trốn ra ngoài phòng bệnh, chậm chạp không gọi được cuộc điện thoại kia.

Ngay khi cô gần như bỏ cuộc thì trước mắt xuất hiện một bóng người, đột nhiên che khuất ánh sáng trước mắt cô, Vân Kiều vội vàng ngước mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe lên, "Thẩm Trạm?"

Người đàn ông rất cao, bất ngờ tiến tới, gần như chắn mất tầm nhìn của cô.

"Đã lâu không gặp." Thẩm Trạm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lướt qua đường nét quen thuộc, khóe miệng nhếch lên nụ cười, "Vân, Tiểu, Kiều."