Chương 2

Trở lại căn hộ nhỏ nơi cô ở một mình, Vân Kiều xách hộp thuốc gia đình từ dưới bàn trà lên, sau đó lấy dung dịch khử trùng i-ốt và tăm bông để xử lý vết thương ở lòng bàn tay.

Vết trầy xước cũng không nghiêm trọng, nhưng khi đυ.ng phải vẫn cảm thấy hơi đau đớn, cô gái cau mày, vô thức nghiến răng, không rên đau một tiếng.

Cô dọn ra ở riêng từ năm 18 tuổi, đã quen với cuộc sống tự lập nhiều năm như vậy.

Cô liên tục kiểm tra điện thoại, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của Văn Cảnh Tu, nhớ tới cảnh tượng người đàn ông che chở cho một người phụ nữ khác rời đi lúc đấy, cô cảm thấy cổ họng đau nhói.

Cô không biết nên lớn tiếng chất vấn hay vẫn là chờ lời giải thích, lựa chọn tin tưởng như trước đây.

Vốn dĩ cô không để ý nhiều đến tin đồn về người nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng ngón tay lại không thể khống chế mở thanh tìm kiếm nhập tên "Lương Cảnh Ngọc".

Lương Cảnh Ngọc, là một trong những idol nữ nổi tiếng, hành trình trở thành thần tượng của cô ấy rất suôn sẻ, bởi vì gia thế của bản thân không tầm thường, có người vì cô ấy mà hỗ trợ. Xuất thân từ gia đình giàu có, vừa xinh đẹp vừa tài năng, người phụ nữ như vậy chắc chắn rất xuất sắc, có thể khiến vô số đàn ông cúi đầu trước mình.

Hình ảnh và nội dung gần đây nhất là khi tham dự một sự kiện, Lương Cảnh Ngọc xuất hiện ở Paris trong một bộ váy đỏ, trưởng thành và tri thức, phong thái giơ tay nhấc chân khác biệt một trời một vực so với cô gái vừa mới ra trường.

Cho đến khi Văn Cảnh Tu gọi điện tới.

Nhạc chuông đặc biệt vang lên, Vân Kiều hưng phấn nhắc máy, nóng lòng nhận cuộc gọi, "Anh Cảnh Tu."

"Anh về rồi."

Giọng nói quen thuộc truyền đến tai, Vân Kiều cắn răng.

Đã hơn một tiếng kể từ khi xuống máy bay, anh mới nhớ đến việc gọi cho cô? Hay là ở bên Lương Cảnh Ngọc nên đã hoàn toàn quên mất cô?

Suy nghĩ xoay chuyển ngàn lần, lại vòng vo, "Anh Cảnh Tu, chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi."

Giọng nói của cô gái nghe như đang làm nũng, lại mang theo ủy khuất rõ ràng, Văn Cảnh Tu vô thức thả chậm giọng điệu của mình, "Công ty còn có một số việc chưa xử lý xong, phải tăng ca."

Vân Kiều siết chặt điện thoại, ngập ngừng hỏi: "Vậy em có thể đến văn phòng tìm anh không?"

Bên kia im lặng một lúc, dường như bất lực thở dài, rất nhẹ, "Em muốn đến thì đến."

Thời gian còn sớm nên Vân Kiều đặc biệt ở nhà làm một hộp cơm tình yêu.

Quen biết nhiều năm như vậy, Vân Kiều đã sớm quen thuộc địa chỉ của tập đoàn Văn thị, mỗi lần bảo vệ cổng nhìn thấy cô thì đều cho vào mà không hỏi một lời nào.

Vân Kiều đi thang máy chuyên dụng đến văn phòng của Văn Cảnh Tu. Khi thư ký nhìn thấy cô thì trực tiếp mời vào văn phòng.

Người đàn ông nghiêm túc là có sức hấp dẫn nhất, Vân Kiều đứng đó cũng không nỡ làm phiền. Văn Cảnh Tu dường như nhận ra điều gì đó, ngừng động tác gõ bàn phím lại, vô tình ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên người cô, "Kiều Kiều." Vân Kiều mỉm cười, chậm rãi đi về phía bàn làm việc.

"Anh Cảnh Tu, mới đi công tác trở về lại còn phải tăng ca, có phải rất mệt hay không?" Cô đặt hộp cơm trưa cạnh bàn, còn chưa mở ra, Văn Cảnh Tu đã biết ý đồ cô đến đây.

"Trước đừng mở, anh sắp đi họp rồi." Văn Cảnh Tu giơ tay ngăn cản động tác của cô.

"À, vậy được rồi." Vân Kiều lập tức thu dọn đồ đạc của mình rồi đặt sang một bên.

Còn chưa kịp nói chuyện, thư ký đã ôm tài liệu tiến vào. Văn Cảnh Tu đứng dậy chuẩn bị rời đi, quay đầu lại nhìn Vân Kiều, nói: "Cuộc họp sẽ diễn ra khoảng nửa tiếng, em có thể ở đây chơi một lúc."

Toàn bộ nghi vấn trong lòng nghẹn về, Vân Kiều im lặng siết chặt ngón tay, ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, anh đi làm việc trước đi."

Cửa văn phòng khép lại, hai bóng người trong tầm mắt đồng thời biến mất, Vân Kiều ngồi trên sô pha nhìn xung quanh, vẫn là khung cảnh quen thuộc trong trí nhớ nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác.

Cô còn nhớ lúc Văn Cảnh Tu vừa tiếp quản công ty, ở bên ngoài thì nghiêm khắc, tinh thần căng thẳng. Nhưng khi ở bên cô thì vẫn là cậu thiếu niên trước kia, hay phàn nàn với cô rằng công việc quá bận rộn nên không thời gian ăn cơm.

Cô đau lòng không thôi nên tự nguyện chuẩn bị bữa cơm tình yêu cho anh, sau đó đưa đến văn phòng. Khi đó Văn Cảnh Tu chắc chắn sẽ buông đồ vật trong tay xuống trước, sau đó sẽ mở hộp cơm cô mang đến.

Việc học hành ở trung học rất nặng, thời gian có thể đến công ty cũng không nhiều, mỗi lần đến thăm Văn Cảnh Tu đều sẽ đặc biệt chuẩn bị đồ ăn, điều này gần như đã trở thành ăn ý giữa hai người.

Cho nên hôm nay cô cũng mang theo hộp cơm đến đây.

Cuộc họp nửa tiếng đã hứa kéo dài vô hạn, Vân Kiều ngồi trên sô pha chờ đến mức buồn ngủ, thật sự không thể chống lại được tiếng gọi của Chu Công, bất tri bất giác nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, bên tai mơ hồ có động tĩnh, Vân Kiều xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, chậm rãi mở ra.

Mặt trời đã lặn trên sườn núi, trong văn phòng chỉ còn lại thư ký chờ đợi: "Cô Vân, tổng giám đốc Văn đã ra ngoài gặp mặt đối tác, ngài ấy bảo tôi đừng quấy rầy cô, chờ cô tỉnh lại thì gọi tài xế đưa cô về."

"Anh ấy đi rồi?" Vừa mới tỉnh ngủ đầu óc có chút mơ hồ, thanh âm Vân Kiều đột nhiên khuếch đại, ở văn phòng yên tĩnh thì có vẻ đặc biệt vang dội.

Thư ký lại giải thích: "Vâng, sau khi cuộc họp kết thúc thì tổng giám đốc Văn đã rời đi, thấy cô ngủ say nên không đánh thức."

"Cô Vân, bây giờ cô có muốn sắp xếp xe không?" Thư ký chuyên nghiệp thấy vẻ mặt thản nhiên của Vân Kiều, cũng không đoán được đối phương đang nghĩ gì, chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của ông chủ.

"Không cần, tôi sẽ tự về."

Vân Kiều đứng dậy, ánh mắt lướt qua bàn làm việc, tầm mắt dừng trên hộp cơm trưa đặt bên cạnh, bên tai vang lên lời khen mà người nào đó đã từng nói: "Cơm Kiều Kiều nấu là thứ ngon nhất mà anh đã từng ăn, không ai có thể so sánh được."

Nhưng bây giờ, thức ăn đã nguội, anh cũng không nhớ đến việc ăn nó.

Vân Kiều cầm lấy hộp cơm, lúc đi ngang qua thùng rác thì thuận tay ném vào.

Mọi phản ứng của cô đều được thư ký âm thầm quan sát ghi nhớ để kịp thời truyền đạt cho Văn Cảnh Tu.

Tám giờ tối, xe của Văn Cảnh Tu chạy trên đường, quả thực anh đang ở bên ngoài, nhưng cũng không phải đi gặp mặt đối tác.

Cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ, Văn Cảnh Tu vẫn còn nhớ những lời cha vừa cảnh cáo anh ở thư phòng.

"Bản chất của một doanh nhân là phải tìm kiếm lợi nhuận, nhà họ Vân bây giờ khác biệt một trời một vực so với chúng ta, cái gọi là hôn ước vốn chỉ là lời nói đùa bằng miệng của người lớn, không thể coi là thật."

"Cảnh Tu, con là một đứa trẻ thông minh, hẳn nên biết lựa chọn nào mới là đúng đắn."

Năm đó, hai vị trưởng lão nhà họ Vân và nhà họ Văn có mối quan hệ tốt đẹp, định ra hôn ước bằng miệng cho con cháu, mục đích ban đầu là để hai nhà cùng nhau phát triển. Từ khi ông nội Vân đột quỵ nằm viện, quyền quản lý của nhà họ Vân rơi vào tay người con trai lớn, nhưng người nọ không giỏi kinh doanh, nhà họ Vân cũng dần suy tàn.

Ý tứ của cha anh rất rõ ràng, hôn ước bằng miệng không thể tính, muốn anh cắt đứt quan hệ nam nữ với Vân Kiều.

Không phải là lời khuyên, mà là một lời cảnh báo.

Văn Cảnh Tu nghịch nghịch điện thoại, nhớ tới tin tức truyền đạt của thư ký, đột nhiên nói: "Quay đầu, đến căn hộ Tinh Thần."

Căn hộ Tinh Thần.

Vân Kiều tháo găng tay đấm bốc xuống, mang theo mồ hôi đầm đìa bước vào phòng tắm.

Từ sân bay đến công ty, tâm trạng của cô vẫn luôn khó chịu, nhưng lại quen với việc ngụy trang vẻ mặt để người khác không nhìn ra. Cô cần trút giận nên đấm bao cát trong phòng tập nửa giờ.

Nước ấm chảy từ đầu đến cuối chân, dần dần làm dịu thần kinh căng thẳng của cô, nếu như không phải Văn Cảnh Tu gọi điện đến, cô còn muốn nằm trong bồn tắm.

"Anh Cảnh Tu?"

Nhận được cuộc gọi của Văn Cảnh Tu, Vân Kiều lộ vẻ ngạc nhiên, không nghĩ anh sẽ đến đây vào lúc này.

Cửa mở ra, một cái ôm nóng bỏng bất ngờ bao cô lại, Văn Cảnh Tu đột nhiên dùng sức, Vân Kiều bị nghẹn đến mức có chút không thở nổi, đưa tay đẩy ra, "Anh Cảnh Tu, anh làm sao vậy?"

"Đã lâu không gặp, để anh ôm em nhé." Văn Cảnh Tu phản ứng lại, thả lỏng phạm vi giam cầm, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm không định buông tay.

Vân Kiều không thể phản kháng, chỉ có thể thuận theo dựa vào ngực anh.

Nếu trước kia xảy ra chuyện này, cô chắc chắn sẽ rất vui vẻ, ngọt ngào, tim đập thình thịch, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng đó.

Cuối cùng cô nhịn không được, thốt ra câu hỏi trong lòng: "Anh Cảnh Tu, anh có quen nữ minh tinh tên Lương Cảnh Ngọc đó không?"

Bầu không khí yên tĩnh, một lát sau, trên đỉnh đầu mới truyền đến giọng nói của Văn Cảnh Tu: "Có chút quen biết."

"Trên mạng đều nói hai người bọn anh là trai tài gái sắc đấy."

"Nói bậy cái gì thế, không phải đã nói cho em biết rồi sao, những thứ đó đều là do phóng viên bịa đặt tin đồn bừa bãi mà thôi."

Bịa đặt bừa bãi...

Trong lòng Vân Kiều nói rằng hôm nay em tận mắt nhìn thấy anh ở sân bay che chở cho Lương Cảnh Ngọc rời đi.

Nhưng cô nhớ trước kia lúc mới ở bên nhau, cô sẽ ghen tị vì một số chuyện nhỏ, Văn Cảnh Tu lần nào cũng có bằng chứng giải thích rõ ràng, ngược lại thành ra là do cô lúc đó đa nghi không tin tưởng. Vì thế cô đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống.

Một bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa tóc cô như dỗ dành một đứa nhỏ: "Bên ngoài nhìn thấy gì, nghe thấy gì cũng không sao, chỉ cần tin tưởng anh."

Mỗi lần Văn Cảnh Tu giải thích cô đều sẽ nghe theo, lần này cũng vậy, chẳng qua trong lòng cô vẫn khó chịu.

Cô lui ra khỏi vòng tay của Văn Cảnh Tu, đột nhiên bị Văn Cảnh Tu nắm lấy cổ tay, "Tay của em bị sao vậy?"

"Không cẩn thận té ngã." Làn da cô gái trắng nõn mềm mại, có đôi khi không cẩn thận đυ.ng trúng trang sách cũng sẽ gây ra dấu vết, cô rút tay về, "Đã xử lý qua, không sao đâu."

"Xin lỗi, mấy ngày nay anh bận quá nên không thể chăm sóc cho em được." Văn Cảnh Tu nhíu mày thật chặt, nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay của cô, không nghiêm trọng nhưng so với làn da không tì vết thì rất rõ ràng.

"Anh Cảnh Tu, khi nào anh rảnh có thể cùng em đến bệnh viện thăm ông nội không?"

Trong lòng ông nội, vị hôn phu từ nhỏ này sẽ là người bảo vệ cho cô trong tương lai, cho nên đối với Văn Cảnh Tu đặt kỳ vọng rất lớn, cô hy vọng ông nội có thể an tâm một chút.

Văn Cảnh Tu nắm tay cô, bàn tay cô gái mảnh khảnh gầy gò, giống như nắm lấy xương cốt.

Trong nháy mắt, anh rũ lông mày xuống rồi trả lời: "Ngày mai đi."

Nhận được lời hứa nên Vân Kiều ngủ ngon cả đêm.

Ngày hôm sau, vẻ ảm đạm giữa hai hàng lông mày đã tan đi, Vân Kiều chuẩn bị tâm tình tốt, ngồi ở nhà chờ Văn Cảnh Tu lái xe đến đón. Nhưng sau khi lên xe chỉ nhìn thấy tài xế, còn Văn Cảnh Tu thì không thấy đâu.

"Anh ấy thì sao?"

"Cô Vân, ngài Văn có việc bận nên không thể đến, bảo tôi đưa cô đến bệnh viện, chờ ngài ấy xử lý xong công việc sẽ đến tìm cô."

Vân Kiều ngồi trong xe, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Lại thất hứa.

Cô ghét những người không giữ chữ tín.

Nhưng người nọ là Văn Cảnh Tu, mấy năm nay ngoại trừ ông nội thì anh là người đối với cô tốt nhất.

-

Sáng hôm nay, Văn Cảnh Tu nhận được tin anh trai của anh, Văn Ngạn Trạch đã đến trụ sở của tập đoàn Văn thị, tổ chức cuộc họp cao tầng.

Lúc gặp mặt, Văn Ngạn Trạch cười vỗ vỗ bả vai anh: "Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Hai anh em bề mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong đã sớm giương cung bạt kiếm.

Chỉ có rất ít người biết Văn Cảnh Tu không phải là người mang dòng máu của nhà họ Văn.

Năm đó, đứa con duy nhất của nhà họ Văn đi lạc nhưng họ lại cố ý giấu diếm tin tức. Sau đó nhận nuôi một cậu bé cùng tuổi có ngoại hình tương tự ở nước ngoài, mượn danh nghĩa học tập ở nước ngoài mà nuôi nấng vài năm, sau đó mang về nhà họ Văn, không ai phát hiện ra cậu bé kia đã không còn là Văn Cảnh Tu chân chính.

Cha Văn không thể sinh thêm con nữa nên đặt rất nhiều hy vọng đối với Văn Cảnh Tu, ai ngờ nhiều năm sau, đột nhiên tìm lại được đứa con đã mất tích năm đó, cũng chính là Văn Ngạn Trạch hiện tại.

Vụ bê bối năm đó không thể nào công khai trước công chúng nên cha Văn sẽ không chủ động vạch trần thân phận của Văn Cảnh Tu, nhưng một năm qua vẫn luôn nâng đỡ con trai ruột của mình.

Điều khiến Văn Cảnh Tu khó chịu không phải là công ty, mà là Văn Ngạn Trạch, người muốn tranh đoạt vị trí này với anh!

Anh không thể thua Văn Ngạn Trạch, càng không muốn trở lại thân phận ban đầu, cho nên chỉ có thể dốc hết toàn lực tranh đấu.

Nhân viên trong công ty cả ngày đều lén lút thảo luận chuyện này, lời đồn nhảm truyền vào văn phòng, sắc mặt Văn Cảnh Tu trở nên xanh mét.

Trợ lý âm thầm quan sát, mắt thấy thời gian trôi qua, đành phải cắn răng tiến lên báo cáo hành trình, "Tổng giám đốc Văn, cô Lương tối nay muốn mời ngài cùng nhau ăn tối, cô Vân vẫn còn ở bệnh viện..."

Nói đến đây, ngay cả trợ lý cũng do dự: "Ngài xem việc này nên trả lời như thế nào đây?"