Chương 11: Nhận thêm việc

Bởi vì Trần Bạch chọn đúng thời điểm, nên cậu đã thành công được thử việc.

Cậu cởϊ áσ len ra, đeo cà vạt mà quản lý đã nhiệt tình cho mượn, rồi ngồi trên ghế đàn piano, trông khá chuyên nghiệp.

Không chỉ trông có vẻ chuyên nghiệp, mà kỹ năng chuyên môn của cậu cũng xuất sắc vượt ngoài mong đợi, kho nhạc có thể nói là rất đa dạng, từ những bản nhạc khó đánh đến những ca khúc thịnh hành được khách hàng yêu thích, cậu đều chơi được tất.

Kỹ năng chơi nhạc của cậu tốt là đương nhiên.

Trước khi đến thế giới này, Trần Bạch đã làm nhiều công việc tương tự, cho nên rất thành thạo.

Có một đôi tình nhân vào chỗ ngồi, khi nhà trai tặng một bó hoa hướng dương, cậu đã lập tức chuyển sang chơi bản nhạc《Sunflower》một cách trôi chảy và tự nhiên.

Người nhận hoa nghe ra bản nhạc này, nụ cười trên mặt càng trở nên vui mừng hơn, ôm hoa nhìn sang.

Trần Bạch đón ánh mắt ấy, lễ phép mỉm cười.

Nụ cười lịch sự và dịu dàng, khác hoàn toàn với vẻ ngoài ít nói, yên lặng trước đây.

Không chỉ có kỹ năng, kho nhạc phong phú và khả năng ứng biến tốt, mà kỹ năng giao tiếp cũng được thắp sáng lên, để mang đến cho khách hàng những bất ngờ thú vị. Người quản lý đứng gần đó cũng không ngờ rằng, người được chọn tạm thời lại có năng lực mạnh như vậy.

Ban đầu, ông ta thật ra không đặt nhiều hy vọng vào đối phương. Những người có mối quan hệ ngang nhau thường có cùng tầng lớp xã hội, người này quen biết Hoắc Xuyên, chắc chắn cũng không thiếu tiền, vì nhiều lý do khác nhau nên ông ta đã đồng ý để cậu ta thử việc, nhưng thực tế đã chuẩn bị tâm lý coi việc này là trải nghiệm chơi piano của khách hàng, song bây giờ thì thật sự là một niềm vui bất ngờ.

Thời gian làm việc bình thường của nghệ sĩ piano là hai tiếng, hôm nay bắt đầu hơi muộn so với bình thường, nhưng cũng được một tiếng rưỡi, người chơi piano còn thật sự ngồi trên ghế suốt mà không rời đi.

Rất tận tâm với công việc.

Kết thúc buổi thử việc, Trần Bạch đã thành công nhận được công việc với mức lương theo giờ bốn con số. Người quản lý nhanh chóng tuyển được nghệ sĩ nên vui mừng, cậu cũng vui mừng.

Nhà hàng không phải ngày nào cũng cần người chơi piano, chỉ cần vào cuối tuần, thời gian là vào buổi trưa hoặc buổi tối, sẽ được thông báo trước, tiền lương sẽ thanh toán theo tháng.

Ăn một bữa cơm còn tặng kèm một công việc, Trần Bạch từ tận đáy lòng cảm ơn vị Tổng giám đốc họ Hoắc đã tạo cơ hội cho cậu khi bỏ về giữa bữa ăn.

Tuy cảm ơn, nhưng cậu bắt đầu có ý định kết thúc công việc thế thân với vị khách vừa tạo cơ hội cho mình.

Sau bữa ăn này, xét về mọi phương diện cậu cuối cùng cũng nhận ra mình không hợp với công việc này một tý nào.

Kết thúc giờ làm, cậu mặc lại chiếc áo len hở cổ màu xám của mình, chào hỏi mọi người rồi rời khỏi nhà hàng đi vào thang máy. Khi thang máy đi xuống, cậu tìm kiếm số điện thoại của vị Tổng giám đốc nọ trong danh bạ.

Trước khi rời đi Hoắc Xuyên nói rằng, nếu có chuyện gì có thể gọi trực tiếp vào số máy này.

Câu nói đó mới được nói vào buổi trưa, bây giờ đã được áp dụng. Trần Bạch chỉ suy nghĩ đôi chút trong hai giây, đã lập tức bấm số gọi.

“Tút—tút—”

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh phát ra từ điện thoại di động. Khi thang máy đi xuống được một nửa, cậu chuẩn bị cúp máy, người bên kia đầu dây đã bắt máy.

Giọng nói cất lên không phải giọng mà cậu vừa nghe lúc trưa hôm nay.

Người ở đầu dây bên kia là trợ lý riêng của Hoắc Xuyên, anh ta lịch sự hỏi, “Xin hỏi ngài là?”

Trần Bạch báo tên.

“Thì ra là anh Trần.”

Trợ lý đầu dây bên kia biết cậu, nghe thấy tên liền phản ứng ngay, chào hỏi trước rồi nói, “Tổng giám đốc Hoắc hiện đang bận, nếu ngài có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời đầy đủ và chính xác.”

Trần Bạch nghĩ cũng được. Chuyện hủy hợp đồng nói với ai cũng không quan trọng, trước hết cứ thăm dò thử xem.

“Tôi...”

Một chữ "tôi" còn chưa kịp thốt ra, người ở đầu dây bên kia dường như nhớ ra điều gì, nói, “Tiền lương hôm nay của ngài tổng cộng mười hai vạn tệ, trong vòng hai ngày tới sẽ được chuyển vào tài khoản, xin vui lòng kiểm tra và nhận.”

Một bữa cơm mười hai vạn tệ.

“...”

Trần Bạch rất là nể phục, ngay cả phần lưng dựa vào thang máy cũng đứng thẳng lên rất nhiều.

Sau đó trợ lý hỏi lại lần nữa, “Ngài gọi điện thoại tới có chuyện gì không?”

“Là thế này.”

Trần Bạch nói, “Tôi muốn biết nhiều thông tin của Tổng giám đốc Hoắc, ví dụ như thói quen, sở thích hoặc những điều hứng thú, càng cụ thể càng tốt.”

Càng nói về sau thì lưng của cậu càng thẳng tắp, thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Cậu trịnh trọng rút lại lời trước đó. Dù không quen lắm với công việc này, nhưng cũng không phải là không thể thích nghi.

Thật sự không phải vì mười hai vạn tệ, cậu chủ yếu là muốn cho vị Tổng giám đốc kia một tý an ủi nhỏ.

Người trợ lý bên kia có lẽ không ngờ rằng cậu lại chuyên nghiệp như vậy, có hơi bất ngờ, lúc sau mới hoàn hồn và nói được.

Sau khi anh ta nói được, thiếu niên lại nói còn một việc cuối cùng muốn hỏi, nghe giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn trước nhiều.

Anh ta cẩn thận lắng nghe, sau đó nghe thấy có một giọng nói vừa táo bạo vừa thận trọng phát ra từ trong điện thoại.

“Xin hỏi mười hai vạn tệ là trước thuế hay sau thuế vậy?”

Trợ lý, “...”

Trợ lý câm nín trong chốc lát, rồi nói, “Sau thuế.”

Cuộc điện thoại đến đây là kết thúc.