Chương 97

Hàn Thâm yên lặng nhìn Lâm Tử Nhiên, thanh niên trước mặt mang vẻ mặt phẫn nộ, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, thoạt nhìn vẻ mặt của cậu giống như có thâm cừu đại hận gì với mình lắm.

Bởi vì quá bất ngờ, cho nên phản ứng đầu tiên của hắn không phải tức giận, mà là nghi hoặc nhíu mày.

Bản thân mình có làm chuyện gì sao?

Hàn Thâm cẩn thận nhớ kỹ lại, sau đó mở miệng nói với Lâm Tử Nhiên: “Có phải cậu tìm nhầm người rồi không?”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Lời thoại này có chút không đúng, không phải Hàn Thâm nên hỏi ‘cậu là ai’ hay sao?

Lâm Tử Nhiên lập tức tùy cơ ứng biến, phẫn nộ nói: “Người tôi tìm chính là anh!”

Giữa mày Hàn Thâm nhíu thành hình chữ xuyên 川, hắn chậm rãi mở miệng, thấp giọng nói: “Hửm? Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Tử Nhiên dồn khí vào đan điền, cả giận nói: “Tại sao anh lại nhắm vào Thư Gia Ngôn?”

Thư Gia Ngôn?

Hàn Thâm càng thêm khó hiểu, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn nói: “Thư Gia Ngôn là ai?"

Lâm Tử Nhiên: “……”

Lâm Tử Nhiên mê mang: “Hệ thống, như vầy là sao? Tại sao hắn không nói theo lời thoại! Đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn, vấn đề này tuyệt đối không phải do tôi!”

Hệ thống: “...Vấn đề này, tôi xin đệ trình lên cấp trên.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Hàn Thâm chăm chú nhìn người thanh niên trước mắt, cậu ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, đôi mắt đen láy tròn xoe, không hiểu tại sao lại hướng mình giương nanh múa vuốt như tiểu sư tử xù lông, vì người bản thân không quen biết mà đến chỉ trích chính mình... Quá mức buồn cười dẫn đến phẫn nộ.

Tên gia hỏa này sợ là đầu óc không bình thường lắm?

Hàn Thâm nhẹ giọng mở miệng: “Tránh ra.”

Tuy rằng người này đúng là có một chút buồn cười, nhưng hắn không có hứng thú lãng phí thời gian.

Không được!

Nhìn thấy Hàn Thâm phải đi, Lâm Tử Nhiên càng thêm nóng nảy, nếu anh không nói lời thoại, vậy để tôi nói cho anh nghỉ khỏe!

Nghĩ như vậy là lừa dối cho qua hả, mơ đi!

Lâm Tử Nhiên chặn cửa xe không cho Hàn Thâm đi, ngẩng đầu hai mắt đỏ hồng phẫn nộ nói: “Anh không quen biết Thư Gia Ngôn? Đừng nói giỡn! Nếu không phải tại anh, sao hắn có thể lần nữa bị thất nghiệp! Hắn bất quá chỉ là không cẩn thận làm đổ ly nước lên người anh mà thôi, việc nhỏ nhặt như vậy, hắn từ chức chẳng lẽ còn không đủ sao? Vì cái gì anh không chịu buông tha hắn! Thật quá đáng, đừng tưởng rằng anh có tiền là có thể ỷ thế hϊếp người!”

Cậu trừng mắt nhìn Hàn Thâm, tôi nói đã đủ rõ ràng chưa? Anh nghe rõ chưa? Lúc này xem anh giảo biện như thế nào!

Thư Gia Ngôn thất nghiệp tận ba lần đấy! Anh dám nói không phải anh làm không?

Dám làm không dám nhận còn gì là đàn ông!

Hàn Thâm im lặng, mấy giây sau mới nhớ ra Thư Gia Ngôn là ai, vẻ mặt lạnh xuống, liếc Lâm Tử Nhiên một cái, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu là ai?”

Oh yeah, cuối cùng hắn cũng hỏi cậu là ai!

Lời thoại vòng ngược trở lại!

Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Tôi là bạn trai của hắn!”

Hàn Thâm hiểu được, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong hài hước, ngữ điệu tăng cao: “Cho nên, cậu tới đây ra mặt thay hắn.”

“Không sai!” Lâm Tử Nhiên hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Những sự tình anh làm tôi đều đã biết! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám can đảm khi dễ hắn, tôi sẽ —— ”

Hàn Thâm rũ mắt liếc cậu một cái, cậu còn chưa kịp nói xong thì hắn đã lạnh lùng mở miệng: “Cậu sẽ như thế nào?”

Lâm Tử Nhiên nghèn nghẹn nói: “Tôi sẽ không buông tha cho anh!”

Hàn Thâm nhếch khóe miệng cười mỉa mai, một Thư Gia Ngôn lỗ mãng đã đủ khiến lòng người phiền chán, giờ còn nhảy ra một vị bạn trai không tự mình hiểu lấy, nhiều lần lặp đi lặp lại khıêυ khí©h chính mình..

Chẳng lẽ, muốn kết phường ăn vạ?

Trêu chọc đến trên người hắn, không phải thật sự cho rằng hắn là người có tính tình tốt chứ?

Hàn Thâm mím môi mỏng, giọng điệu trầm thấp: “Hắn ta nói với cậu, là tôi khi dễ hắn khiến hắn bị mất việc, là vậy đúng không?”

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, phẫn nộ nhìn hắn.

Hàn Thâm đột nhiên bật cười, trong ánh mắt lãnh đạm lóe qua tia khinh thường, hắn bước tới một bước, nhìn chăm chú vào mắt Lâm Tử Nhiên rồi chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh băng: “Xem ra là tôi giáo huấn hắn còn chưa đủ, nếu cậu càng không chịu buông tha cho tôi, vậy tôi làm sao có thể buông tha cho hắn được?”

Lâm Tử Nhiên rơi vào đôi mắt đen nhánh u lãnh của Hàn Thâm, trong lòng bỗng dưng rùng mình.

Lâm Tử Nhiên: “Mặc dù thế giới này là đô thị, nhưng sao hắn có năng lực…”

Lâm Tử Nhiên: “Người có tiền muốn làm gì thì làm! Thật hâm mộ.”

Hệ thống: “……”

Lời nói bá đạo của Hàn Thâm làm Lâm Tử Nhiên chấn động, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, xem ra Hàn Thâm quả nhiên coi trọng Thư Gia Ngôn, nhìn xem, giáp mặt nói không chịu buông tha cho y luôn rồi kìa! Chính mình thân là đàn ông đồng thời còn là bạn trai của Thư Gia Ngôn, đối mặt với lời khinh miệt nhục nhã và uy hϊếp như vầy, làm sao có thể thờ ơ.

Câu nói của Hàn Thâm thật đúng là khinh người quá đáng!

Lâm Tử Nhiên tức sùi bọt mép, một tay nắm lấy cổ áo Hàn Thâm: “Anh!”

Hàn Thâm rũ mắt nhìn xuống tay Lâm Tử Nhiên, đôi môi mỏng mím chặt dường như đang cố sức khắc chế cảm xúc, nói từng chữ một: “Cậu trở về nói cho hắn ta biết, tốt nhất hắn nên chú ý một chút, một vừa hai phải, sự kiên nhẫn của tôi có hạn…”

Wow, quá ngầu!

Cái thái độ ‘ta chính là ỷ thế hϊếp người đấy, ngươi có thể làm gì được ta’ thật là quá ngầu!

Là một người đàn ông, tuyệt đối không thể chịu đựng được điều này!

Lâm Tử Nhiên tung một quyền đấm thẳng vào mặt Hàn Thâm, giận không thể át nói: “Hỗn đản, tôi thấy anh mới là người phải chú ý hơn đấy!”

Hàn Thâm đột nhiên không kịp đề phòng bị đánh một quyền, trong lòng không khỏi nao nao.

Bởi vì duyên cớ Lâm Tử Nhiên động thủ, bảo an bốn phía lập tức xúm lại, hai ba người liền chế trụ Lâm Tử Nhiên, kéo hai tay cậu ngoặt ra đằng sau!

Đội trưởng đội bảo an vô cùng căng thẳng, đều do mình vừa rồi sơ ý, thế mà để ông chủ bị đánh ngay trước cửa công ty! Đây là hắn làm việc thất trách! Hắn cười nịnh nọt: “Hàn tổng, ngài xem nên xử lý người này thế nào...”

Hàn Thâm khẽ liếʍ mùi máu tươi trong khoang miệng, vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt rốt cuộc hiện lên một tia lệ khí. Bây giờ loại người nào cũng dám đến trước mặt mình giương oai, quả thực không thể nói lý.

Kỳ thực sau khi đấm một quyền xong Lâm Tử Nhiên cũng rất căng thẳng. Dựa theo tính cách dễ xúc động của Lăng Nam, đối mặt với thái độ khinh miệt của Hàn Thâm như vậy, cuối cùng dẫn tới việc động tay động chân là chuyện thực bình thường. Chính mình đi theo cốt truyện, đương nhiên Hàn Thâm sẽ rất tức giận, đường đường là bá tổng sao có thể tùy tiện bị đánh? Huống chi người nhiều thế đông, theo cốt truyện, hắn sẽ gọi bảo an tới đánh chính mình một trận, sau đó bảo chính mình lăn.

Bất quá vì cốt truyện, cậu liều mạng!

Còn không phải chỉ bị đánh một trận thôi sao!

Mặc dù Lâm Tử Nhiên đã kiềm chế, nhưng vẫn khó chịu nhìn Hàn Thâm nói: “Anh cho rằng có tiền là ghê gớm lắm sao!”

Hàn Thâm giận quá hóa cười, thanh âm của hắn có chút lương bạc nói: “Có tiền không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng cậu biết bản thân mình đang làm cái gì không?”

Lâm Tử Nhiên cười lạnh: “Tôi đương nhiên biết!”

Trong lòng Hàn Thâm tràn đầy buồn bực, ánh mắt lạnh lẽo, không hiểu tại sao bị dây dưa không nói, còn bị đánh ở trước cửa công ty nhà mình, nếu hôm nay cứ như vậy mà bỏ qua thì mới thật sự là một hồi chê cười!

Hắn giơ tay kéo kéo cà vạt, nghiêng mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, môi mỏng hơi mấp máy, thong thả nói một cách rõ ràng: “Tôi nghĩ cậu vẫn đừng nên xen vào, thay vì lo lắng cho người khác thì nên lo cho bản thân mình trước thì hơn, chỉ bằng việc vừa rồi cậu làm, tôi có thể kiện cậu tội gây hấn.”

Lâm Tử Nhiên:???

Cậu nhìn vào đôi mắt không có một tia ấm áp của Hàn Thâm, tức khắc lạnh từ đầu đến chân, giật mình mộng bức.

Anh còn muốn kiện tôi nữa hả?

Mồ hôi lạnh trên trán Lâm Tử Nhiên tức khắc tuôn rơi như mưa. Đại ca, anh đừng manh động, chỉ là kịch bản cẩu huyết thôi mà, anh đánh tôi một trận tôi thả rắm anh một cái, sau đó anh tiếp tục theo đuổi vai chính thụ là tốt rồi, cùng lắm tôi cho anh đánh thêm vài cái..

Đội trưởng đội bảo an giỏi nhìn mặt đoán ý, không đợi Hàn Thâm nói nhiều, lập tức lục soát giấy tờ trên người Lâm Tử Nhiên, răng rắc răng rắc chụp ảnh lưu giữ, sau đó uy hϊếp nói: “Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, dám chạy tới đây gây sự!”

Lâm Tử Nhiên hoảng hốt: “…..”

Lâm Tử Nhiên: “Không đúng, đây rõ ràng là một màn cẩu huyết tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, làm thế nào mà tôi lại có cảm giác chơi ra tòa vầy nè... Rõ ràng là tôi nói lời thoại dựa theo kịch bản mà!”

Hệ thống: “Bình tĩnh bình tĩnh, tùy cơ ứng biến.”

Lâm Tử Nhiên: ……

Douma, éo mà bình tĩnh được! Nhớ tới trải nghiệm bi thảm trong đồn cảnh sát ở thế giới nào đó, trong lòng Lâm Tử Nhiên vẫn còn sợ hãi. Hơn nữa lần này chính mình không quyền không thế, ngay cả cái đùi để ôm cũng không có; với thực lực và thủ đoạn của Hàn Thâm, tuyệt đối khiến cậu ăn không hết gói mang đi, lúc này không phải bị giáo huấn một hồi là xong việc, sợ là phải thật sự rơi nước mắt sau song sắt, còn không bằng hiện tại giả ngu.

Thế giới này sụp đổ oan cho cậu quá, thật bất công!

Nhất định là BUG của trò chơi!

Anh thân là tổng tài kịch bản cẩu huyết, anh không theo đuổi chân ái của anh, lại đi so đo với một pháo hôi như tôi làm gì! Hơn nữa rõ ràng anh là người không đúng trước, anh ỷ thế hϊếp người không biết xấu hổ! Anh cường đoạt lão bà của tôi, tôi đánh anh một cái thì có làm sao!

Lâm Tử Nhiên tức giận nhân đôi, hai mắt đỏ hoe, lần này thật sự muốn khóc.

Đội trưởng đội bảo an e sợ Lâm Tử Nhiên lại va chạm Hàn Thâm cho nên vội vàng bảo cấp dưới mang người này đi, mắt thấy Lâm Tử Nhiên sắp bị bảo vệ đuổi đi…

Hàn Thâm chợt lạnh lùng mở miệng: “Chờ đã.”

Lâm Tử Nhiên vội vàng ngẩng đầu, hoảng loạn nhìn hắn, cắn môi không nói, tuy rằng trong lòng buồn bực nhưng lần này không dám hỏi nhiều.

Hàn Thâm rũ mắt nhìn người thanh niên trước mặt. Bởi vì vừa rồi giãy giụa nên sợi tóc trên trán cậu có chút rối tung, sắc mặt hơi tái nhợt, trong đôi mắt đen láy dâng lên một tầng hơi nước, dáng vẻ phảng phất như muốn khóc nhưng vẫn cắn chặt miệng không chịu nhận sai.

Rõ ràng là cậu vô cớ đến gây rối trước, nhưng giống như chính hắn làm quá mọi chuyện lên, có vẻ thật ủy khuất.

Thân là người trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình.

Hàn Thâm không có hứng thú lãng phí thời gian ở đây, đối với loại chuyện này, gặp phải thì nên dạy cho đối phương một bài học, biết đau, nếu không dạng người lung tung rối loạn nào cũng dám đến dây dưa với mình.

Hắn chưa bao giờ là người mềm lòng, nhưng không hiểu vì sao, giờ khắc nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tử Nhiên... Trong lòng bỗng nhiên có chút không xuống tay được.

Hắn có thể hủy hoại cậu chỉ bằng một câu nói.

Nhưng hắn lại không muốn làm như vậy.

Chuyện này không lớn không nhỏ, tùy thuộc vào quyết định của hắn.

Hàn Thâm bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, bộ dáng thanh niên giận mà không dám nói, vẻ mặt quật cường, cảm giác vừa thật tình vừa lỗ mãng vừa xúc động… Ngược lại không giống như có mưu đồ.

Hắn nhướn mày, khóe môi tràn ra một nụ cười nhẹ: “A ~ ”

Vừa rồi không sợ, hiện tại rốt cuộc biết sợ rồi?

Lâm Tử Nhiên nghe được một tiếng ‘a’ của Hàn Thâm, sắc mặt lập tức đỏ lên, giọng điệu trào phúng kia quanh quẩn khiến cậu hận muốn chui đầu xuống đất.

Cậu cũng cảm thấy chính mình có chút túng quẫn, nhưng thật sự là không có biện pháp!

Cho dù cậu không muốn vào tù thế nào đi nữa, nhưng ở đây có nhiều bảo an như vậy, cậu cũng không đánh đến Hàn Thâm được.

Vừa rồi chỉ là xuất kỳ bất ý* mà thôi.

*Xuất kỳ bất ý: ra tay bất ngờ.

Hàn Thâm ánh mắt u ám, nhàn nhạt mở miệng: “Xem ra cậu đã bình tĩnh lại.”

Lâm Tử Nhiên: …..

Kỳ thực tôi vẫn luôn bình tĩnh..

Lúc này sư tử nhỏ không xù lông, liền biến thành mèo con nhỏ ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt, tuy rằng vẫn không phục, chẳng qua biết kẻ địch trước mặt không phải là thứ mà cậu có thể cân nhắc, cho nên tạm thời chịu thua.

Baba ủy khuất thật đáng thương.

Đáy mắt Hàn Thâm thoáng hiện lên tia tiếu ý, cười nhẹ một tiếng: “Như vậy bây giờ hẳn là cậu nên ngẫm lại làm sao khiến tôi thông cảm, để tôi không truy cứu hành động của cậu nữa.”

Hai mắt Lâm Tử Nhiên sáng ngời, cái gì, anh không phải thật sự muốn đuổi cùng gϊếŧ tuyệt sao?!

Cho nên vừa rồi chỉ là uy hϊếp, cũng không phải thật sự muốn làm như vậy, mục đích là muốn bắt nạt chính mình thôi sao!

Cậu hiểu rồi.

Nói cho cùng vẫn là vì Thư Gia Ngôn!

Cốt truyện chưa sụp aaa!

Mà khoan đã, nếu Hàn Thâm uy hϊếp chính mình rời khỏi Thư Gia Ngôn, thì chính mình nên làm sao đây! Đáp ứng thì sụp thiết lập nhân vật, không thể đi tiếp phần sau cốt truyện, còn nếu không đáp ứng, bây giờ chính mình có thể vào tù ngồi chơi luôn, cốt truyện sau đó vẫn là không đi được..

Ố đù... Người này còn tàn nhẫn hơn cả trong kịch bản viết!

Trong lòng Lâm Tử Nhiên cảm giác thập phần không ổn.

Cậu thật cẩn thận nhìn Hàn Thâm, cắn răng nói: “Anh, anh muốn thế nào?”

Thế nào?

Ánh mắt Hàn Thâm u ám không rõ.

Thật ra hắn cũng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào cho tốt. Cứ tống tên tiểu tử này vào tù, không cần phải vậy, có điều hắn cũng không thật sự có sở thích ỷ thế hϊếp người, nhưng cứ như vậy mà buông tha cho cậu... Tuyệt đối không có khả năng, hắn không phải loại người tùy ý để người khác leo lên đầu mình giương oai.

Giáo huấn tên tiểu tử này thế nào, thực sự là một vấn đề.

Tầm mắt Hàn Thâm rơi vào trên mặt Lâm Tử Nhiên, khuôn mặt của thanh niên còn vương nét ngây thơ, rạng rỡ như ánh mặt trời, hai mắt tràn ngập tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn hẳn là tốt nghiệp chưa lâu. Loại người này vào đời chưa nhiều và tràn đầy nhiệt huyết, mới có thể nhất thời xúc động gây ra chuyện này, ngây thơ cho rằng như vậy là có thể ra mặt thay người yêu.

Xem ra còn chưa trải qua va chạm xã hội.

Hàn Thâm khẽ nhếch khóe môi lạnh lùng, nói: “Người cầu xin tha thứ chính là cậu, vấn đề này chẳng lẽ không phải tự cậu nên suy nghĩ sao?”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Cầu xin tha thứ, chẳng lẽ muốn nói ‘thực xin lỗi, mong ngài đại nhân đại lượng đừng so đo’... Ấy khoan đã, tại sao chính mình phải nói xin lỗi hắn chứ, rõ ràng là hắn không đúng trước, kết quả ngược lại cuối cùng mình thành người nhận sai?!

Hơn nữa, làm vậy thiết lập nhân vật sụp là cái chắc.

Lâm Tử Nhiên quật cường nhìn hắn, vừa rối rắm vừa bực mình, hai má phồng lên nhẫn thật vất vả.

Hàn Thâm liếc mắt một cái liền hiểu cậu đang nghĩ gì; tên tiểu tử này tuy rằng sợ hãi nhưng trong lòng nhận định chính mình nhằm vào Thư Gia Ngôn, cho nên không chịu nhận sai không chịu cầu xin tha thứ, thật ra còn có chút cốt khí.

Bất quá dáng vẻ này rõ ràng là không muốn nhìn thấy hắn, rồi lại không thể không chịu đựng, ngoài ý muốn trông có chút thú vị đáng yêu.

Hàn Thâm trầm thấp cười nói với Lâm Tử Nhiên: “Nếu cậu không nghĩ ra được, vậy cứ để tôi quyết định.”

Lâm Tử Nhiên khẩn trương, đề tài xoay vòng trở lại, rốt cuộc Hàn Thâm muốn đưa ra yêu cầu gì?

Hàn Thâm nói: “Cậu đưa số điện thoại đây, chờ khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Có bản lĩnh thì anh nói rõ ràng tại đây, trực tiếp đâm một dao cho thống khoái!

Hàn Thâm không tính toán ở lâu, kéo cửa xe rời đi, hiển nhiên hôm nay lãng phí không ít thời gian của hắn.

Chính chủ đi rồi.

Lâm Tử Nhiên và đội trưởng đội bảo an hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để lại số điện thoại.

………………

Lâm Tử Nhiên ủ rũ cụp đuôi đi tàu điện ngầm về nhà, cậu tìm kiếm tội gây hấn một chút, sau đó mấy dòng chữ cứ lởn vởn trong đầu cậu, dưới 5 năm tù có thời hạn, dưới 5 năm tù có thời hạn… Cả người đều hoang mang hốt hoảng.

Gây hấn gây chuyện là một cái sọt, cái gì cũng có thể đổ vào.

Nghiêm trọng còn hơn cả cậu tưởng tượng, không phải cậu chỉ đánh Hàn Thâm một cái thôi sao!

Nhưng thật lòng mà nói, với tài lực quyền thế và địa vị của Hàn Thâm, khẳng định có một đoàn luật sư vô địch, hơn nữa có mối quan hệ đằng sau, thật nhẹ nhàng nhẹ nhàng là có thể tống chính mình vào tù. Lăng Nam là một sinh viên mới tốt nghiệp, gia cảnh bình thường, căn bản không có khả năng tranh kiện với Hàn Thâm tới cùng, vứt bỏ công việc ngồi tù mấy năm, trên cơ bản cả đời đều bị hủy.

Cậu hít một hơi thật sâu, làʍ t̠ìиɦ địch với bá tổng quả thật nguy hiểm!

Thế giới trước không cẩn thận một cái liền bị ban chết, thế giới này nếu lại không cẩn thận liền phải vào tù ngồi.

Hơn nữa, thủ đoạn của Hàn Thâm còn tàn nhẫn hơn trong kịch bản.

Lâm Tử Nhiên thực sự tức giận: “Hệ thống, rốt cuộc tại sao cốt truyện lại bị sụp đổ vậy hả! Vấn đề lần này chắc chắn không phải do tôi!”

Hệ thống: “Ừm, có thể là do thời điểm quang não tạo ra số liệu thế giới, để hành vi của nhân vật càng bình thường và phù hợp logic hơn, cho nên mới tiến hành điều chỉnh.”

Lâm Tử Nhiên không phục: “Phi, cậu nhìn những thế giới trước đó xem, cuối cùng toàn là sụp đổ đến lung tung rối loạn, còn không biết xấu hổ nói logic với tôi.”

Hệ thống: “……”

Tuy rằng Lâm Tử Nhiên không hài lòng với hệ thống, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng sốt ruột, sự thay đổi của Hàn Thâm khiến cậu cảm thấy thực không ổn.

Điều duy nhất khiến cậu vui chính là, Hàn Thâm thực sự không làm tới, mục đích của hắn hẳn là nắm lấy nhược điểm của cậu, uy hϊếp cậu rời khỏi Thư Gia Ngôn.

Chứng tỏ ít nhất hắn cảm thấy hứng thú với Thư Gia Ngôn.

Mặc dù thay đổi phương thức, nhưng kết quả vẫn là trăm sông đổ về một biển.

Cầu xin anh nhanh chóng đi theo kịch bản cưỡng chế yêu đi, đi mà tìm vai chính thụ của anh, buông tha tên pháo hôi là tôi, huhuhu!

Tâm tình Lâm Tử Nhiên xuống thấp, đi đến trước cửa nhà, cậu vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt. Trong nguyên cốt truyện Lăng Nam lén Thư Gia Ngôn đi tìm Hàn Thâm, bị đánh cũng quật cường không để Thư Gia Ngôn biết, ngược lại vì không thể bảo vệ người mình yêu mà cảm thấy thống khổ.

Lâm Tử Nhiên đẩy cửa đi vào, ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp truyền ra, bụng lập tức kêu vang.

Thư Gia Ngôn ló đầu ra từ phòng bếp, cười nói: “Anh đã về, hôm nay em nấu một nồi canh gà, học cách làm trên mạng, anh mau tới xem thử.”

Vì thất nghiệp liên tục nên Thư Gia Ngôn cảm thấy hơi tủi thân, cho nên dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi, y tìm việc làm thêm trên mạng, thời gian rảnh rỗi thì nghiên cứu cách thức nấu ăn mới.

Hôm nay Lâm Tử Nhiên vội vàng ngồi canh Hàn Thâm cho nên cơm tối còn chưa ăn, dự định về nhà gọi cơm hộp, ai biết Thư Gia Ngôn đã nấu sẵn canh gà chờ cậu; tức khắc cảm động hốc mắt chua xót, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, lão bà hiền huệ như vầy ai mà không yêu chứ!

Ô ô ô, tất cả là do tôi vô dụng không bảo vệ được anh.

Bây giờ trong lòng anh nhất định cũng rất khổ sở, nhưng lại ngại ngùng không dám nói với tôi.

Thật là vợ chồng son tạo nghiệt mà.

Lâm Tử Nhiên nâng chén, chén canh gà này tràn đầy hương vị tình yêu, cậu nắm chặt tay Thư Gia Ngôn nói: “Em cứ yên tâm ở nhà, anh sẽ kiếm tiền thật tốt để nuôi gia đình!”

Thư Gia Ngôn cười nói: “Đừng quá vất vả, hơn nữa em chỉ tạm thời nghỉ ngơi thôi, chứ không ở nhà mãi.”

Tất nhiên anh sẽ không ở nhà mãi, bởi vì bá tổng nhà anh thực nhanh sẽ đến tìm anh sớm thôi.

Trong nguyên cốt truyện Hàn Thâm tìm người đánh Lăng Nam, mắt thấy Lăng Nam bị thương Thư Gia Ngôn không thể không khuất phục; lần này Hàn Thâm lấy chiêu thức ác hơn độc hơn, hoàn toàn không đánh mà thắng diệt trừ đối thủ, sau đó thành công ôm mỹ nhân về!

Aiz, bây giờ thủ đoạn uy hϊếp người của bá tổng trong văn cẩu huyết bắt đầu theo kịp thời đại rồi.

………………

Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên sáng sớm rời giường bắt tàu điện ngầm đi làm.

Công ty gần đây nhiều việc, mọi người đều bận túi bụi, hơn nữa một đống người ở văn phòng, không tiện chơi game.

Lâm Tử Nhiên đành phải khổ cực làm việc, cũng may có hệ thống một bên hỗ trợ mới miễn cưỡng lừa dối cho qua.

Chỉ là cả ngày có chút thất thần.

Không biết rốt cuộc Hàn Thâm có liên lạc với Thư Gia Ngôn hay chưa, ngày hôm qua nháo một trận như vậy, hắn mà biết Thư Gia Ngôn có bạn trai rồi hẳn là sẽ ghen đi?

Bận rộn đến nỗi thời gian trôi nhanh.

Vài ngày trôi qua trong nháy mắt, nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Chỗ Thư Gia Ngôn thập phần bình thường, Hàn Thâm cũng không đi tìm cậu, chẳng lẽ hắn cứ tính như vậy?

Lâm Tử Nhiên cảm thấy không đơn giản như vậy.

Hơn nữa…

Cầu xin anh nhanh đi theo tuyến cốt truyện giùm đi, tôi thực sự không muốn nghĩ quá nhiều về cuộc sống xã hội.

Rõ ràng vẫn là sinh viên, lại bị bắt buộc phải ra xã hội sớm.

Khó cho cậu quá mà.

Bởi vì gần đây thực sự bận rộn, Lâm Tử Nhiên không thể không tăng ca ở công ty, buổi tối mua một phần cơm hộp với giá 20 nguyên, 20 nguyên lận đó! 20 nguyên mà còn khó ăn như vậy, thật quá đáng!

Đâu đâu cũng là gian thương vô lương!

Miệng Lâm Tử Nhiên nhai hạt cơm khô cằn, chọc chọc miếng trứng chiên cứng ngắc trong hộp cơm, hai mắt vô thần...

Cậu có thể chịu đựng Hàn Thâm uy hϊếp!

Nhưng không thể chịu đựng nổi những ngày tháng như vầy!

Đối với cậu cuộc sống như vậy quả thực chẳng khác nào lăng trì xử tử!

Lâm Tử Nhiên không nhịn được phun tào hệ thống: “Cuộc sống của người trưởng thành là như vậy sao?”

Hệ thống: “Chứ không cậu nghĩ thế nào?”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi không muốn tốt nghiệp nữa..”. TruyenHD

Hệ thống: “... Cũng không phải tất cả đều là dạng này.”

Bữa cơm này thực sự rất khó nuốt, Lâm Tử Nhiên ăn một chút liền không ăn nữa, lúc này di động bỗng nhiên vang lên, vốn tưởng rằng ông chủ thúc giục cậu làm việc, ai biết Hàn Thâm thế mà gọi tới!

Lâm Tử Nhiên lập tức khẩn trương ngồi thẳng người dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”

Hàn Thâm khẽ cười một tiếng: “Đây là thái độ cậu muốn hòa giải sao?”

Lâm Tử Nhiên túng quẫn trong giây lát, giọng điệu dịu xuống, nói một cách cứng ngắc: “Xin hỏi ngài có chuyện gì?”

Hàn Thâm nhẹ giọng nói: “Tới khách sạn Giai Ngọc ngay bây giờ.”

Cái gì, tại sao lại kêu tôi tới khách sạn! Lâm Tử Nhiên tức khắc suy nghĩ nhiều, thập phần cảnh giác nói lời cự tuyệt: “Tôi còn việc phải tăng ca..”

Hàn Thâm: “Xem ra cậu không có thành ý hòa giải, vậy cứ chờ lệnh triệu tập của tòa án đi.”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi tới liền!”

Cậu tức giận đùng đùng đứng dậy đi ra khỏi cửa, lấy bản đồ tìm tòi mới phát hiện khách sạn này cách đây rất gần, vội vàng chạy tới vừa thấy, thầm nghĩ xem ra chính mình suy nghĩ nhiều, nơi này thuần túy là khách sạn ăn cơm!

Hơn nữa bên ngoài người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nhìn thế nào cũng không giống địa phương làm chuyện xấu.

Tất cả đều do mấy thế giới trước khiến chính mình biến thành chim sợ cành cong, làm mình nghĩ nhiều. Cậu mới gặp Hàn Thâm có một lần, còn đánh hắn nữa, nhìn sao đi nữa Hàn Thâm cũng không có ý tứ với cậu.

Lâm Tử Nhiên an tâm, hỏi thăm một chút rồi đi vào phòng của Hàn Thâm.

Hôm nay Hàn Thâm mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, treo hờ áo khoác trên ghế, hắn ngồi vị trí bên cạnh cửa sổ, đường nét sườn mặt rõ ràng, sống mũi cao thẳng tắp; khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, môi mỏng khẽ giương lên, gật đầu nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”

Tầm mắt Lâm Tử Nhiên đảo qua một bàn đồ ăn ngon, đã thật lâu cậu không thấy một bữa ăn thịnh soạn như vậy, thèm ăn như mèo cào trong bụng, nhưng suy xét đến thiết lập của chính mình cậu đành nuốt nuốt nước bọt, xụ mặt nói với Hàn Thâm: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Hàn Thâm rũ mắt, cầm đũa lên: “Tôi không thích nói chuyện khi đói.”

Mắt thấy Hàn Thâm dùng bữa, Lâm Tử Nhiên lâm vào thế khó xử, cậu ở đây nhìn Hàn Thâm ăn, hay là dứt khoát cùng nhau ăn? Nhìn hắn ăn thật sự không thể ủy khuất chính mình, nhưng nếu nói cùng nhau ăn, thì Hàn Thâm cũng chưa nói cậu có thể ăn..

Thời điểm ăn cơm mà gọi người tới, thì chính là ý tứ muốn cùng nhau ăn cơm đúng không? Nhưng Hàn Thâm và cậu đang trong mối quan hệ tình địch, bây giờ cậu bị hắn nắm lấy nhược điểm, chắc chắn hắn muốn gây khó dễ cho mình, nói không chừng chính là cố ý khiến mình thèm khát.

Haha, tưởng bở!

Anh là ai chứ? Anh cũng không phải Hoàng đế, dựa vào cái gì mà tôi phải nhìn anh ăn!

Lâm Tử Nhiên hừ hừ một tiếng, cầm đũa lên ăn một cách thỏa thích! Ôi, lâu rồi không được ăn nhiều món ngon như vậy, người có tiền chính là tốt, thực biết cách hưởng thụ!

Đặc biệt là dưới sự phụ trợ của hộp cơm 20 nguyên, bữa cơm này càng có vẻ mỹ vị khó có!

Một bàn món ăn này sợ là không dưới mấy ngàn đi?

Lâm Tử Nhiên ăn uống no nê, sờ sờ bụng, cảm thấy viên mãn, nếu ngày nào cũng có thể ăn như vậy thì tốt rồi... Nhưng cậu vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, sau khi ăn xong buông đũa xuống, mở to mắt hung tợn trừng Hàn Thâm: “Rốt cuộc anh muốn thế nào! Hiện tại có thể nói rồi đi!”

****