Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Tử Nhiên vô cùng rõ ràng, trên thực tế sẽ không có bá tổng nào như vậy, bên cạnh những kẻ có tiền thường nhiều ong bướm vây quanh, họ muốn dạng người nào mà không có? Lý do cơ bản nhất chính là những người có tiền không thể nào đẹp trai như vậy! Cho nên căn bản không có cái gọi là thực tế đẹp.
Mơ mộng gặp một bá đạo tổng tài ở hiện thực, còn lâu mới bằng xác suất cao gặp phải nhân tra đáng khinh và trung niên biếи ŧɦái.
Trò chơi chính là trò chơi.
Vẫn là người trong sách tương đối hơn.
Lâm Tử Nhiên ngoài ý muốn thưởng thức soái ca, tâm tình sung sướиɠ đứng ở nơi đó tiếp tục chờ người.
Lúc này đã qua thời gian ước định, cũng không biết Thư Gia Ngôn có việc bị trì hoãn hay không, thời điểm đang nghĩ ngợi liền thấy một thanh niên trẻ tuổi lao ra khỏi tòa nhà, bộ dáng mi thanh mục tú, vội vội vàng vàng cúi đầu đi đường, vô tình đầu đυ.ng phải Hàn Thâm!
Lâm Tử Nhiên:!!!
Nam thanh niên liên tục nói xin lỗi: “Dạ, thực sự xin lỗi..”
Y vừa ngẩng đầu liền đối diện với vẻ mặt không vui của Hàn Thâm, khuôn mặt sửng sốt trong nháy mắt, lắp bắp nói: “Hàn, Hàn tổng...”
Tầm mắt Hàn Thâm dừng trên người y, khóe môi vì không vui mà mím thành một vòng cung lạnh lùng, hai giây sau nghiêng người trực tiếp lướt qua y.
Người thanh niên thở phào một hơi, quay đầu đi về phía Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên: “… Đừng nói y là Thư Gia Ngôn nha?”
Hệ thống: “Không sai.”
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, hay cho tình huống như phim thần tượng, hay cho tiểu bạch hoa vai chính thụ!
Chỉ là thời gian Hàn Thâm dừng lại vừa rồi quá ngắn, hoàn toàn là bộ dáng không chút nào quan tâm, cũng không biết có sinh ra hứng thú với Thư Gia Ngôn hay không...
Lâm Tử Nhiên định thần lại, nở một nụ cười rạng rỡ chào đón, vẫy vẫy tay cười nói với Thư Gia Ngôn: “Bên này bên này.”
Thư Gia Ngôn lập tức chạy chậm lại, dáng vẻ của y cũng không cỡ nào kinh diễm, nhưng làn da trắng nõn thanh tú khả nhân, tiêu chuẩn của tiểu bạch hoa vai chính thụ, đôi mắt đen nhánh thoạt nhìn rất dịu dàng, ngượng ngùng cười với Lâm Tử Nhiên: “Vừa rồi có chút việc, cho nên ra có chút trễ.”
Hai người quen biết từ khi mặc quần cộc, vừa là người yêu vừa là anh em, khi ở cùng nhau càng nhẹ nhàng tùy ý, tự nhiên sẽ không vì chút việc nhỏ mà khách khí. Lâm Tử Nhiên cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm lạc.”
Bọn họ đã nửa tháng chưa ra ngoài ăn cơm, cho nên hôm nay mới hẹn ra ngoài ăn một bữa no nê.
Bọn họ bước vào nhà hàng lẩu nổi tiếng sớm muốn đi từ lâu, Lâm Tử Nhiên vừa gọi món vừa xem thiết lập nhân vật, e sợ xảy ra sai lầm. Dù sao Lăng Nam và Thư Gia Ngôn đã quá quen thuộc nhau, nếu chính mình không chú ý rất dễ bị lộ tẩy.
Nghĩ như vậy, trò chơi này thực sự rất khó.
Nói cho cùng, đóng phim trong hiện thực mọi người đều biết là giả, căn bản không cần có quá nhiều cố kỵ, cốt truyện không có người vận hành vẫn sẽ đi theo quỹ đạo, chỉ là đắp một đoạn ngắn lên thôi. Nhưng trong trò chơi thì khác, nơi này chỉ có một mình cậu là diễn viên, các NPC khác sẽ không phối hợp với cậu, cậu không chỉ phải biểu diễn mà còn phải nghiên cứu cốt truyện.
Khó trách trò chơi này có thể đổi học phần, là vì nó thực sự quá khó!
Quả nhiên trên trời không tự nhiên rớt xuống bánh có nhân.
Hai người chọn món sau một lúc lâu, vừa gọi đồ ăn vừa tính nhẩm, tổng cộng chỉ có 180 nguyên. Lâm Tử Nhiên nói: “Cửa hàng này có phiếu giảm giá, giảm giá 200, 20%, chúng ta chọn thêm một món tương đối có lời.”
Thư Gia Ngôn tán đồng, nhìn nhìn nói: “Vậy thêm một phần ăn cho chắc bụng...”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, cậu xem số tiền cộng lại trên thực đơn, sau khi xác nhận không có vấn đề, trực tiếp hạ đơn trên WeChat.
Cả hai bắt đầu đợi đồ ăn được dọn lên.
Đừng nhìn mặt ngoài Lâm Tử Nhiên vân đạm phong khinh, một bộ tập mãi thành quen...
Giọng nói Lâm Tử Nhiên nghẹn ngào: “Nói thật, tôi chơi mấy cái thế giới rồi, nhưng chưa bao giờ nghẹn khuất như thế này! Cho dù ở thế giới kia của Lê Diệp cũng có một khu vườn trái cây cho riêng mình, tùy tiện ăn uống còn có thể tự mình nướng gà; nơi nào phải tính toán tỉ mỉ như vậy..”
Hệ thống: “Cậu cũng có thể tiêu xài.”
Lâm Tử Nhiên:???
Hệ thống: “Mở nhiều thẻ tín dụng, hoặc tiến hành võng thái, dùng xong thì vứt, ai có thể làm gì cậu?”
Lâm Tử Nhiên trầm mặc: “Hệ thống, mi thay đổi rồi, trước đây mi không phải như thế, thế nhưng sẽ nói ra những lời vô trách nhiệm như này...”
Cậu hoài nghi hệ thống đang nói mát trêu chọc mình.
Hệ thống: “Tôi chỉ gợi ý một số kiến nghị khả thi dựa trên sự bất bình của cậu, nếu cậu cảm thấy như vậy là thiếu trách nhiệm, vậy thì hãy vứt bỏ những ý tưởng không thực tế, nghiên cứu sắm vai nhân vật của mình cho thật tốt.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Lâm Tử Nhiên không muốn nói chuyện với hệ thống, lặng lẽ liếc nhìn Thư Gia Ngôn một cái.
Đây là con trai của thế giới này!
Thực xin lỗi phải ủy khuất anh và tôi cùng trải qua đoạn ngày tháng gian khổ này, huhuhu đều do tôi không thể cho anh cuộc sống giàu sang, chờ đến khi anh thu hút được sự chú ý của Hàn Thâm, sẽ có bá tổng đến rắc tiền cho anh, ý đồ dùng tiền tài mua sự bất khuất của anh!
Đến lúc đó tiền bạc gì đó hoàn toàn không là vấn đề, anh chỉ cần đắm chìm trong tình yêu ngược luyến với soái ca là được rồi!
Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây, trong lòng hoàn toàn giảm bớt gánh nặng, cậu không phải bán đứng bạn trai của chính mình, cậu đây là vì để bạn trai sớm ngày thoát ly khổ ải.
Tôi không thể để anh và tôi cùng nhau chịu khổ được!
Hơn nữa như vậy chính mình cũng có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi, đẹp cả đôi đàng.
Tuy rằng khó dằn lòng nổi, nóng lòng muốn vai chính công thụ lập tức làm tới, nhưng hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi...
Lâm Tử Nhiên và Thư Gia Ngôn cùng nhau ăn lẩu, cả hai vừa ăn cay vừa hút khí, đơn giản nhưng rất vui. Lâm Tử Nhiên nhìn Thư Gia Ngôn, trên làn da trắng nõn của y thấm một tầng mồ hôi mỏng, sắc môi đỏ thắm, đôi mắt đen láy sáng trong, mạc danh có chút khả nhân.
Cũng đúng.
Nếu thật sự khuôn mặt đẹp cũng không có, còn dựa vào cái gì khiến bá tổng chú ý?
Suy nghĩ Lâm Tử Nhiên bay xa.
Hai người ăn tối xong rồi cùng nhau đi tàu điện ngầm về nhà. Về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, Lâm Tử Nhiên ngáp một cái, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi nói: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Chỉ có một toilet, tất nhiên chỉ có thể dùng luân phiên.
Thư Gia Ngôn cong mắt cười, giọng nói dịu dàng: “Anh tắm trước đi.”
Lâm Tử Nhiên cũng không khách khí, cậu dọn dẹp toilet trước, sau đó thay đồ ngủ quăng người xuống giường, ngủ!
Mệt mỏi là giả, nhưng không muốn ‘làm việc’ là thật, chờ Thư Gia Ngôn đến giường thì chính mình đã “mệt” ngủ thϊếp đi rồi, tự nhiên không cần làm sự tình xấu hổ xấu hổ!
Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình thật thông minh, trong lòng thầm nghĩ, Hàn tổng anh xem, tuy tôi và lão bà của anh chung chăn gối nhưng anh yên tâm, tôi nhất định không vượt Lôi Trì một bước! Anh nhất định phải sớm ngày đưa y đi đó nha!
Với hy vọng về một tương lai tươi sáng, Lâm Tử Nhiên bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
Trong mộng Thư Gia Ngôn và Hàn Thâm rất ngọt ngào, yêu đương mặn nồng, mà chính mình thì lặng lẽ đứng nhìn bọn họ từ đằng xa bước vào cung điện hôn nhân…
Lâm Tử Nhiên mở to mắt, bên môi còn nở nụ cười ngây ngô.
Vừa quay đầu liền đối diện với hai mắt Thư Gia Ngôn.
Thư Gia Ngôn chớp chớp mắt, lông mi của y rất dài, trong đôi mắt đen láy tựa hồ có tia sương mù mờ mịt, y mỉm cười nói: “Mơ thấy cái gì, thoạt nhìn bộ dáng rất vui vẻ.”
Người anh em, anh dọa đến tôi!
Biểu tình Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa sụp đổ, cũng may ổn định lại rất nhanh, cười nói: “Không có gì, đúng rồi, cuối tuần này anh phải tăng ca, trưa hôm nay không cần chờ anh về ăn cơm.”
Thư Gia Ngôn ngoài ý muốn nói: “Lại tăng ca à?”
Lâm Tử Nhiên thở ngắn than dài: “Không có biện pháp, bên kia thúc giục gấp, cuối tuần đành phải đẩy nhanh tốc độ.”
Lăng Nam làm việc ở một công ty quảng cáo.
Thư Gia Ngôn gật gật đầu, thiện giải nhân ý nói: “Vậy anh đi đi, nếu buổi tối trở về ăn cơm thì nói một tiếng, em nấu cơm chờ anh.”
Lâm Tử Nhiên cười nói: “Được.”
Nói xong liền xuống giường rửa mặt sạch sẽ, bước ra cửa!
Cậu bước ra ngoài thì dừng lại, khẽ thở dài một hơi thật sâu, tăng ca gì đó chẳng qua là cái cớ, cậu chỉ không muốn hai ngày cuối tuần đều ở bên Thư Gia Ngôn, thời gian bên nhau càng lâu càng dễ bị lòi.
Cho nên vẫn là lấy cớ tránh đi.
Bất quá Thư Gia Ngôn thực sự là loại hình nhân thê dịu dàng, còn là nhân thê trung trinh và chung tình. Hóa ra Hàn Thâm thích dạng người kiểu này!
Đúng là có chút thú vị...
Nhưng không thể không nói, kỳ thực nhân thê như này cũng không tệ, nếu không phải cậu và Thư Gia Ngôn đều là ‘thụ’, tìm người như Thư Gia Ngôn cũng khá tốt, dù sao ở chung rất thoải mái và ấm áp, dễ dàng khiến người ta có cảm giác của một gia đình.
Lâm Tử Nhiên đi vào công ty.
Người tăng ca ở công ty vào cuối tuần không ít, nhưng Lâm Tử Nhiên lại không mấy hứng thú với công việc, cậu bật máy tính chơi game, coi như cuối tuần lên mạng.
Đang chơi game thì đột nhiên thấy ông chủ đi tới, Lâm Tử Nhiên nhanh chóng thoát giao diện!
Ông chủ vừa đi tới thấy Lâm Tử Nhiên đang làm việc, lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Tiểu Lăng a, không tồi không tồi, nhân viên trong công ty nên có tinh thần trách nhiệm như cậu mới có thể khiến công ty của chúng ta phát triển!”
Lâm Tử Nhiên nghiêm mặt nói: “Đây là việc tôi nên làm, ông chủ quá khen, công ty tốt thì chúng ta mới có thể tốt.”
Câu vỗ mông ngựa này khiến ông chủ rất thoải mái, ông ta vui mừng vỗ vỗ bả vai Lâm Tử Nhiên, nói vài câu ‘cố gắng lên’ rồi rời đi.
Lâm Tử Nhiên mở lại giao diện, khinh thường ‘hừ’ một tiếng, tăng ca cả ngày cũng không có phí tăng ca, ông chủ vô lương sớm ngày bị cẩu tha.
Lâm Tử Nhiên kéo dài đến buổi tối mới trở về, Thư Gia Ngôn quả thực làm bữa tối chờ cậu, tay nghề của y không tồi, Lâm Tử Nhiên chủ động rửa chén sau khi ăn xong, hai người trải qua ngày tháng thật sự đơn giản và nhẹ nhàng.
Hai ngày cuối tuần thực nhanh trôi qua.
Lâm Tử Nhiên và Thư Gia Ngôn đều vội vàng.
………………
Lâm Tử Nhiên bẻ đầu ngón tay ở công ty tính ngày, lúc này Thư Gia Ngôn hẳn là đã khiến cho Hàn Thâm chú ý...
Thứ Tư.
Thư Gia Ngôn vừa mới bước chân vào công ty, cấp trên Vương Trấn đã gọi y lại và nói: “Lấy bản kế hoạch vật tư mua sắm tháng này đi theo tôi.”
Thư Gia Ngôn vội vàng lấy tài liệu rồi đi theo.
Vương Trấn là trưởng phòng bộ phận hậu cần, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, Thư Gia Ngôn đi theo sau anh ta vào văn phòng tổng tài, tâm tình thập phần căng thẳng!
Thời gian Thư Gia Ngôn tiến vào công ty tập đoàn Hàn thị chưa lâu, xem như là người mới, tuy rằng ngẫu nhiên có gặp qua Hàn Thâm, nhưng khoảng cách giữa Hàn Thâm và nhân viên mới như y quá mức xa xôi.
Ngoại trừ lần trước vô tình đυ.ng phải, đây là lần y cách Hàn Thâm gần nhất.
Thư Gia Ngôn không xen vào, đứng sang một bên nhìn Vương Trấn báo cáo công việc.
Mười lăm phút sau, Thư Gia Ngôn phát hiện bọn họ không có nước, vì thế vội vàng lần nữa đi rót nước, loại thời điểm này chính mình chỉ có thể bưng trà đổ nước.
Kết quả vừa mới đi tới trước mặt Hàn Thâm, liền thấy Hàn Thâm ném tài liệu lên bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nói với Vương Trấn: “Sai lầm rõ ràng như vậy, các anh không phát hiện hay sao!”
Thư Gia Ngôn vốn dĩ đã căng thẳng, đột nhiên nghe thấy câu nói như thế liền bị dọa giật mình, lập tức tay không cầm chắc, ly nước đổ trực tiếp vào trên quần Hàn Thâm!
Hàn Thâm sắc mặt xanh mét.
Vương Trấn giơ tay lau mồ hôi: “….”
Hắn, hắn thật sự không nghĩ tới tiểu tử này lại động tay động chân như vậy, hầy, may mắn là nước ấm..
Thư Gia Ngôn tức khắc bị dọa phát khóc, văn kiện này do y chuẩn bị, cho nên mới bị giật mình, xảy ra sai lầm không nói còn hắt cho Hàn Thâm một thân đầy nước, hai mắt tức khắc đỏ lên, trong hai tròng mắt dâng lên một tầng sương mù: “Xin, xin lỗi, tôi..”
Hàn Thâm gắt gao banh mặt, đáy mắt một mảnh âm u, tựa hồ đang hết sức kiềm chế, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Cút ra ngoài.”
Thư Gia Ngôn căn bản không dám nói gì thêm, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Vương Trấn nhìn qua có chút xấu hổ, vô cùng hối hận vì đã mang Thư Gia Ngôn đến đây; trước đó tiểu tử này trông rất có năng lực, cho nên chính mình mới coi trọng y như vậy, làm sao lần này vừa vặn mới gặp đã phạm sai lầm? Hơn nữa còn hấp tấp lỗ mãng làm đổ ly nước, xem ra chính mình đã nhìn lầm!
Trong lòng hắn hối hận không thôi, e sợ Hàn Thâm không cao hứng, cẩn thận nói: “Tiểu Thư mới tới, làm việc có chút sơ ý, tôi trở về sẽ kiểm tra thật kỹ..”
Hàn Thâm mím chặt môi mỏng, gõ gõ ngón tay vào tập tài liệu trên bàn, ánh mắt sắc lạnh: “Tài liệu này là cậu ta chuẩn bị?”
Vương Trấn nói: “Đúng...”
Trong mắt Hàn Thâm không có một tia ấm áp, khóe môi hạ xuống, phát ra giọng nói lãnh đạm ẩn chứa hàm ý cảnh cáo: “Ngay cả loại sai lầm này mà cũng phạm phải, tôi không cho rằng cậu ta có thể đảm nhận được công việc này. Giám đốc Vương, anh thân là người phụ trách bộ phận hậu cần, nên dùng người biết có trách nhiệm, nếu về sau còn đưa văn kiện như thế này cho tôi, thì tôi hy vọng có thể qua được cửa ải của anh trước! Mà không phải bất cứ chuyện gì cũng phải do tôi quyết định.”
Sắc mặt Vương Trấn cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy xuống ướt trán, nói: “Hàn tổng nói đúng, lần này là do tôi sơ ý, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Hàn Thâm nói: “Anh ra ngoài đi.”
Vương Trấn cầm tập tài liệu bước ra cửa, đối diện với khuôn mặt thấp thỏm bất an của Thư Gia Ngôn, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ lửa giận. Tiểu tử này thật sự không đáng tin cậy, chưa nói tới việc không làm tốt chuyện mà hắn giao, ngược lại còn liên lụy khiến hắn bị Hàn Thâm răn dạy.
Vương Trấn ném tập tài liệu vào lòng ngực Thư Gia Ngôn, hất cằm lên lạnh lùng nói: “Nếu điểm này mà cũng không làm được, thì tôi cho rằng cậu không thích hợp ở chỗ này.”
Sắc mặt Thư Gia Ngôn trắng bạch.
………………
Mỗi ngày Lâm Tử Nhiên đều suy đoán cốt truyện tiến triển đến bước nào, hận không thể lắp camera vào văn phòng Hàn Thâm! Hôm nay cậu về nhà thế mà phát hiện Thư Gia Ngôn còn chưa trở về, chờ rồi chờ, mãi cho đến hơn 9 giờ tối Thư Gia Ngôn mới về đến nhà.
Trên tay y ôm một thùng giấy, bộ dáng ủ rũ cụp đuôi.
Ồ wow, vừa nhìn là biết từ chức rồi!
Tâm tình Lâm Tử Nhiên kích động, chẳng lẽ bọn họ đã tiến triển đến bước này rồi sao?
Trong cốt truyện là thế này: Thư Gia Ngôn gây ra sai lầm trong công việc, tình cờ va chạm với Hàn Thâm, làm đổ ly nước lên người Hàn Thâm, Hàn Thâm coi trọng Thư Gia Ngôn đơn thuần sạch sẽ, thủ hạ của hắn Vương Trấn gãi đúng chỗ ngứa bảo Thư Gia Ngôn tiến đến bồi rượu; đối mặt với Hàn Thâm từng bước ép sát Thư Gia Ngôn nghiêm khắc cự tuyệt, hơn nữa sau khi tát Hàn Thâm một cái, vô cùng kiên cường từ chức! Đây là lần đầu tiên Thư Gia Ngôn thất nghiệp!
Tốt tốt tốt!
Mặc dù đây là một chuyện tốt, nhưng chính mình trăm triệu lần không thể biểu hiện quá mức cao hứng ra ngoài, như vậy quá kỳ cục. Lâm Tử Nhiên vội vàng tiến lên quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Thư Gia Ngôn cười vui một cách miễn cưỡng: “Không có gì, chỉ là công việc gặp chút trục trặc..”
Nói một cách không được tự nhiên sau đó xoay chuyển tầm mắt, tựa hồ có việc khó mở miệng.
Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, chắc hẳn là anh bị bá tổng ấn vào tường cưỡng hôn, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại ngại ngùng nói cho tôi biết.
Tôi đều hiểu, không quan hệ!
Lâm Tử Nhiên tiếp nhận cái thùng trong tay Thư Gia Ngôn, an ủi nói: “Không có việc gì, tìm công việc lần nữa là được, không có gì phải sợ, còn có anh đây mà!”
Thư Gia Ngôn gật gật đầu.
………………
Mấy ngày sau, Thư Gia Ngôn tìm một công việc tạm thời khác, bởi vì đang trong thời gian thử việc ở công ty mới, cho nên mỗi ngày Thư Gia Ngôn đều phải làm rất nhiều việc, y còn phải làm chân chạy vặt cho bộ môn khác.
Buổi sáng hôm nay y đi mua cà phê, bởi vì vội vàng nên va phải một người, cà phê cũng đổ hết lên người đối phương.
Y nhìn cà phê đổ đầy đất, buồn rầu xoa xoa đầu, ngẩng đầu lên vừa thấy, sắc mặt tức khắc một mảnh trắng bệch.
Không phải đâu..
Này cũng quá xui xẻo rồi đi?!
Hàn Thâm cũng cảm thấy như vậy.
Gân xanh trên trán của hắn không nhịn được mà nhảy lên giựt giựt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bị cùng một người đυ.ng phải hai lần, thật sự là sự tình khiến người ta vô cùng không vui.
May mắn Lâm Tử Nhiên không có ở đây, chứ nếu cậu ở chỗ này, nhất định sẽ hét lên một tiếng đây là sự chỉ dẫn của vận mệnh!
Thư Gia Ngôn mờ mịt bất lực, thật rất muốn khóc: “Thực xin lỗi..”
Trùng hợp Hàn Thâm tới công ty này bàn chuyện hợp tác, lão tổng vừa mới ra nghênh đón, nhìn thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm suýt nữa ngất xỉu, nhận lỗi rồi dẫn Hàn Thâm đi vào.
Hàn Thâm từ đầu đến cuối không hề quay đầu liếc mắt nhìn Thư Gia Ngôn lần nào.
Ông chủ mới của Thư Gia Ngôn bắn cho y một cái nhìn không mấy thiện cảm.
Kết quả, thời gian thử việc của Thư Gia Ngôn còn chưa tới thì đã bị thất nghiệp.
Buổi tối khi Thư Gia Ngôn về đến nhà, Lâm Tử Nhiên nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Thư Gia Ngôn, thầm nghĩ, đừng nói nhanh như vậy đã tiến hành đến giai đoạn 2 rồi nha?!
Trong cốt truyện là như thế này: Thư Gia Ngôn thật sự rất nhanh lại tìm được việc làm, nhưng Hàn Thâm một hai phải có được y, vì thế đến công ty mới gặp Thư Gia Ngôn. Thư Gia Ngôn lần nữa từ chối Hàn Thâm, Hàn Thâm hơi ám chỉ với ông chủ của Thư Gia Ngôn, thế là Thư Gia Ngôn lại bị mất việc. Hắn muốn nói cho Thư Gia Ngôn biết, nếu không đi theo hắn thì hắn sẽ ép Thư Gia Ngôn lâm vào đường cùng! Đây là lần thứ hai Thư Gia Ngôn thất nghiệp!
Lâm Tử Nhiên lại lần nữa an ủi, tỏ vẻ không sao đâu, tìm lần nữa là được, nếu thật sự không tìm ra thì cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Hai người đều xuất thân từ gia đình nghèo khó, Thư Gia Ngôn làm sao lại không biết xấu hổ để một mình Lâm Tử Nhiên nuôi mình, tỏ vẻ chính mình sẽ tìm một công việc khác.
………………
Sau một vòng, Thư Gia Ngôn lần nữa tìm được công việc mới.
Vội vàng tự nhiên sẽ không tìm được công việc tốt, Thư Gia Ngôn tạm thời làm nhân viên văn thư trong một công ty nhỏ, vừa làm vừa xem sơ yếu lý lịch, nhìn coi có công việc khác thích hợp để làm hay không.
Công ty này thuê một office building, nguyên bản cách công ty Hàn Thâm rất xa, theo lý thuyết thì họ sẽ không gặp lại nhau.
An phận qua mấy ngày, sáng nay Thư Gia Ngôn đuổi tới công ty, mắt thấy thang máy sắp đi lên liền vội vàng phóng tới, kết quả vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc trong thang máy...
Thư Gia Ngôn: “..…”
Hàn Thâm đứng trong thang máy nhìn người thiếu niên đứng bên ngoài, giữa mày nhíu lại, lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là âm hồn không tan.
Thư Gia Ngôn đối diện với cặp mắt không chút độ ấm của Hàn Thâm, trơ mắt nhìn cánh cửa thang máy khép lại trước mặt..
Giống như, có dự cảm xấu.
Hàn Thâm đóng cửa thang máy, đáy mắt hiện lên tia sắc lạnh.
Hắn quay đầu nhàn nhạt nói với Vương Trấn: “Tôi không hy vọng người này tiếp tục xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Dù là vô tình, trùng hợp... hay là cố ý.
Hàn Thâm không muốn lại nhìn thấy người này.
Vương Trấn lập tức hiểu ý, việc nhỏ như này đương nhiên hắn phải giúp Hàn Thâm xử lý tốt!
Vì thế vào ban đêm Thư Gia Ngôn lại thất nghiệp.
Buổi tối Lâm Tử Nhiên đi làm về đến nhà thì thấy Thư Gia Ngôn đang thất thần ngồi trong phòng, đôi mắt đỏ hoe tựa như vừa khóc, cậu thầm nghĩ không phải chứ, cốt truyện tiến triển nhanh đến vậy sao?
Trong cốt truyện là Thư Gia Ngôn lại đi tìm việc, nhưng Hàn Thâm âm hồn không tan lần nữa bức bách, người này lần nữa cự tuyệt rốt cuộc khiến hắn nổi lên hứng thú! Hắn cũng nguyện ý bỏ tiền ra bao dưỡng y, căn bản y không cần vất vả vì công việc như vậy, nhưng Thư Gia Ngôn kiên quyết không từ, dẫn đến bị mất việc lần nữa! Đây là lần thứ ba Thư Gia Ngôn thất nghiệp!
Sau đó đến lượt chính mình lên sân khấu!
Mặc dù Lăng Nam là tiểu tử có chút thô kệch, nhưng đối mặt với Thư Gia Ngôn nhiều lần thất nghiệp cùng với biểu hiện khác thường, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề; vì thế truy hỏi Thư Gia Ngôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thư Gia Ngôn ngượng nói Hàn Thâm coi trọng mình, cho nên chỉ nói mơ hồ chính mình không cẩn thận đắc tội Hàn Thâm.
Sau khi Lăng Nam biết được vô cùng phẫn nộ, không nghĩ tới có người ỷ thế hϊếp người như vậy! Tính cách của hắn có chút xúc động lỗ mãng, nhất thời nhiệt huyết sôi trào đi tìm Hàn Thâm nói lý luận, thay Thư Gia Ngôn bênh vực kẻ yếu. Hàn Thâm biết hắn là bạn trai của Thư Gia Ngôn, trong lòng vừa tức giận vừa đố kỵ, cao cao tại thượng gọi bảo an đến đuổi hắn ra ngoài! Lại nghĩ đến Thư Gia Ngôn là vì Lăng Nam nên mới cự tuyệt mình, thế là thay đổi phương thức dùng Lăng Nam uy hϊếp Thư Gia Ngôn, cuối cùng Thư Gia Ngôn không thể không từ.
Lâm Tử Nhiên kiềm chế tâm tình kích động, cậu quan tâm nhìn Thư Gia Ngôn, nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thư Gia Ngôn dụi mắt, gượng cười: “Không có gì...”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên ngưng trọng, lộ ra vẻ mặt lo lắng nôn nóng, nói: “Em nghĩ như vậy là có thể lừa được anh sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Thư Gia Ngôn cười khổ, thầm nghĩ chuyện này đúng là không thể lừa được nên đành phải nói: “Thật ra, trước đây em từ chức là bởi vì không cẩn thận làm mất lòng boss cũ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được anh ta; có lẽ anh ta nhìn em không thuận mắt cho nên…”
Lâm Tử Nhiên cau mày: “Hàn tổng? Là anh ta làm em mất việc? Rốt cuộc em đắc tội anh ta như thế nào?”
Thư Gia Ngôn có chút xấu hổ nói: “Em gây ra một chút sai lầm trong công việc trước đây, còn không cẩn thận làm đổ ly nước vào người anh ta...”
Lâm Tử Nhiên cũng không thấy có gì, nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ như vậy, em từ chức còn chưa đủ sao, thế mà anh ta vẫn không chịu buông tha cho em? Thực sự là ỷ thế hϊếp người, đúng là buồn cười!”
Thư Gia Ngôn nhìn thấy Lâm Tử Nhiên tức giận như vậy, vội vàng an ủi: “Kỳ thực lúc trước là em làm không đúng, không trách được anh ta nổi giận, lần gặp mặt này cũng là trùng hợp, lần sau em sẽ cẩn thận tránh mặt anh ta, hẳn là không có chuyện..”
Sao có thể!
Trong lòng Lâm Tử Nhiên hiểu rõ, sự tình quả nhiên giống như trong kịch bản viết, Thư Gia Ngôn xấu hổ nói ra sự thật, đây là chuyện mà anh có thể tránh được sao? Thư Gia Ngôn nói vậy chỉ là không hy vọng cậu lo lắng thôi!
Trong lòng Lâm Tử Nhiên hạ quyết tâm, cậu an ủi Thư Gia Ngôn nói: “Bằng không thì sắp tới em không cần đi ra ngoài, cứ ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
Thư Gia Ngôn do dự một lát, y cảm giác có khả năng chính mình gần đây nghịch dòng nước, cuối cùng vẫn gật gật đầu không cự tuyệt nữa.
Lâm Tử Nhiên dỗ Thư Gia Ngôn ngủ.
Tâm tình cậu thập phần khẩn trương, thế cho nên suốt đêm không ngủ, ngày mai chính là suất diễn của cậu!
Chính mình lén giấu Thư Gia Ngôn đi tìm Hàn Thâm lý luận, lại không biết tự lượng sức mình thay Thư Gia Ngôn bênh vực kẻ yếu, cuối cùng thảm hại bị Hàn Thâm gọi người đuổi ra ngoài!
Trận diễn này có tác dụng quan trọng nhất chính là để Hàn Thâm biết rằng, Thư Gia Ngôn còn có một người bạn trai chính quy là cậu.
Khiến Hàn Thâm sinh lòng đố kỵ, sau đó đẩy mạnh cốt truyện sang giai đoạn tiếp theo.
……………
Đối với trận diễn này, Lâm Tử Nhiên đã chuẩn bị rất lâu, từ sớm đã đến dưới tòa nhà công ty chờ Hàn Thâm.
Chờ mấy tiếng đồng hồ, mãi đến hơn 8 giờ tối cuối cùng cũng nhìn thấy Hàn Thâm đi ra!
Người đàn ông với thân hình cao lớn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, hình dáng khuôn mặt càng thêm thâm thúy dưới bóng đêm, hắn bước đến trước cửa xe của chính mình, kéo cửa xe ra đang muốn rời đi...
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, đột nhiên vọt tới, lấy khí thế kinh người chụp cửa xe lại! Phẫn nộ nhìn Hàn Thâm nói: “Anh là Hàn tổng đúng không, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
****
*Editor có lời muốn nói: Wow wow wow, bận công việc xong về edit tiếp bất ngờ thấy lượt view tăng lên 20k. Vui sướиɠ quá nên đăng chương cho mn nè.