Chương 92

Ngón tay Tề Tuyên thon dài trắng nõn, đây là đôi bàn tay dùng để đánh đàn cầm bút, nhìn như tinh tế nhu nhược, nhưng giờ phút này tay cầm đao thật sự rất ổn.

Gương mặt Phong Nguyên Sùng vô cùng khó coi.

Thoạt nhìn cấm quân nhìn như người đông thế mạnh, nhưng mắt thấy Phong Nguyên Sùng rơi vào trong tay Phong Nguyên Cực, bọn họ không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ! Trong lúc hai bên đang giằng co, bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một đám người hắc y mặc khôi giáp cưỡi ngựa bao vây toàn bộ cấm quân!

Phong Nguyên Cực suất lĩnh một bộ phận binh lính tinh nhuệ lặng yên không tiếng động lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp ngục, trước một bước bắt được Lâm Tử Nhiên và Tề Tuyên, sau đó lợi dụng Tề Tuyên khống chế Phong Nguyên Sùng, kéo dài thời gian chờ viện quân của y chạy tới!

Phong Nguyên Sùng nhìn một màn này.

Nơi nào còn không rõ chính mình đã thua.

Hắn mượn đại thọ của Thái hậu triệu Phong Nguyên Cực về, sinh ra tâm tư muốn diệt trừ Phong Nguyên Cực, nhưng Phong Nguyên Cực đã sớm chuẩn bị, y âm thầm phân tán thủ hạ tâm phúc lặng lẽ ẩn núp ở kinh thành, đưa Tề Tuyên đến bên cạnh mình, sớm âm thầm chuẩn bị hết thảy.. Chỉ chờ thời cơ thích hợp liền ra tay!

Mà thời cơ thích hợp, chính là ngày hôm nay.

Y biết chính mình không thể bỏ mặc Lâm Tử Nhiên, cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ, cho nên trước một bước bắt lấy đối phương, dẫn mình xuất cung vây sát, nhân lúc chính mình tinh thần không yên liền xuống tay!

Hay cho một cái cơ quan tinh tẫn, thận trọng từng bước!

Thần sắc Phong Nguyên Cực lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nâng trường kiếm trong tay lên, phát ra tiếng quát trầm thấp chói tai: “Gϊếŧ!”

Giáp sĩ hắc y theo tiếng mà động, không chút do dự gϊếŧ tới! Đám cấm quân kia như rắn mất đầu, trong lúc hỗn loạn chỉ có thể vội vàng ứng đối. Tình hình chiến đấu hai bên chém gϊếŧ thảm thiết, nhưng thật nhanh cấm quân liền tử thương thảm trọng!

Phong Nguyên Sùng bình tĩnh nhìn nhìn cảnh tượng trước mặt, trong hai tròng mắt tràn đầy đau đớn và tức giận, bàn tay hắn hơi run rẩy che lấy bụng, máu tươi theo khe hở ngón tay chảy xuống dưới.

Kỳ thực hắn không hoàn toàn tin tưởng Tề Tuyên, nhưng ngàn tính vạn tính, lại không tính đến Tề Tuyên sẽ liên thủ cùng Phong Nguyên Cực.

Cho nên Tề Tuyên đã sớm biết chính mình không phải thật sự thích hắn, thậm chí đã sớm biết kế hoạch chính mình muốn tiêu diệt An Hà Quốc, vì thế vẫn luôn bất động thanh sắc ẩn núp bên cạnh mình, tùy thời giáng cho mình một đòn trí mạng.

Hắn đã thua.

Lâm Tử Nhiên đứng ở nơi đó, tuy rằng lúc đầu thập phần khϊếp sợ nhưng sau đó là chết lặng.

Mỗi khi cậu cho rằng cốt truyện đã đủ sụp đổ, thì cốt truyện còn có thể sụp đổ hơn cả cậu tưởng tượng.. Thế mà Phong Nguyên Cực thực sự mưu phản thành công!

Tại sao?

Chẳng lẽ là do hiệu ứng cánh bướm?

Là vì mưu phản trước? Hay là bởi vì Tề Tuyên phản bội?

Không đúng... Nếu Tề Tuyên là đồng bọn của Phong Nguyên Cực, thì tại sao trong nguyên cốt truyện y lại thất bại?

Có rất nhiều thứ Lâm Tử Nhiên không rõ.

Cậu bị một đám người vây quanh ở giữa, nhìn Phong Nguyên Cực từ xa với vẻ mặt phức tạp.

Trận chém gϊếŧ này bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh, chờ thời điểm kết thúc, khắp nơi chỉ còn lại thi thể và máu tươi đầy đất.

Phong Nguyên Cực thu kiếm vào vỏ, trên mặt y bị máu tươi bắn lên càng có vẻ vô cùng lãnh lệ. Ánh mắt sắc bén đảo qua Lâm Tử Nhiên, khi đi ngang qua người cậu, nhẹ giọng nói: “Ủy khuất ngươi.”

Lâm Tử Nhiên nao nao, sau đó nhanh chóng hiểu ý của Phong Nguyên Cực.

Tề Tuyên bắt Phong Nguyên Sùng, mấy binh lính áp giải Lâm Tử Nhiên, đoàn người suốt đêm vào cung.

Đêm nay trong cung không được yên bình, trời quang mây tạnh.

Bất quá chỉ trong một đêm, hoàng thành đã đổi chủ.

Lâm Tử Nhiên bị đưa vào một cái sân, theo cánh cửa phía sau đóng lại có một vài binh lính đứng giữ cửa.

Xem ra trong hoàng cung này không thiếu nhãn tuyến của Phong Nguyên Cực.

Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cũng khó trách như thế. Lúc ấy Phong Nguyên Cực có thể tự do đi lại trong cung, còn có Tề Tuyên luôn gãi đúng chỗ ngứa đánh gãy Phong Nguyên Sùng, trong đó chỉ sợ không thể thiếu bút tích của Phong Nguyên Cực; nếu không chỉ bằng một con tin như Tề Tuyên, ở chỗ trời đất xa lạ này, làm sao có được tin tức linh thông như vậy?

Hóa ra tất cả manh mối đều có từ khi đó, chính mình vẫn hy vọng xa vời rằng Tề Tuyên có một chút tình cảm với Phong Nguyên Sùng.

Quả nhiên không thể lừa mình dối người!

Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, cốt truyện ẩn của trò chơi này có chút hố người.”

Hệ thống: “Ừm.”

………………

Lâm Tử Nhiên bị nhốt lại.

Thật là không thể tin được, chạy ra ngoài dạo một vòng, như thế nào lại trở về hoàng cung nữa rồi?

Bất quá thời gian lần này hẳn là không còn lâu nữa.

Kỳ thực Lâm Tử Nhiên có thể lý giải hành động của Phong Nguyên Cực, rốt cuộc ở thời khắc mấu chốt, Phong Nguyên Cực không tín nhiệm chính mình cũng có thể hiểu, dù sao cậu đã từng là tâm phúc của Phong Nguyên Sùng...

Đứng ở góc độ của bất kỳ kẻ nào, cậu là người của Phong Nguyên Sùng, theo lý thuyết trực tiếp gϊếŧ chết cậu cũng không quá.

Hôm nay Lâm Tử Nhiên đang ngồi trong viện thì đột nhiên nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Tề Tuyên.

Lâm Tử Nhiên nhìn Tề Tuyên, tâm tình thập phần phức tạp.

Đã nhiều ngày rồi cậu thật sự rất nhàm chán, đọc kịch bản lại một lần sau đó phát hiện quả thực có rất nhiều hố... Càng nhìn càng cảm thấy Tề Tuyên không đơn giản. Phải biết trong nguyên cốt truyện, hắn là người chiến thắng cuối cùng.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy vấn đề mấu chốt chỉ sợ cũng nằm trên người Tề Tuyên.

Trong nguyên cốt truyện sau khi Phong Nguyên Sùng ban chết cho Lý Ký, qua một đoạn thời gian Phong Nguyên Cực mới mưu phản bức vua thoái vị, chiến trường bức vua thoái vị cũng không phải ở chiếu ngục mà là ở hoàng cung. Lúc ấy Phong Nguyên Sùng đã sớm có chuẩn bị, chém gϊếŧ toàn bộ người của Phong Nguyên Cực trong cung, cuối cùng Phong Nguyên Cực chết dưới tay Phong Nguyên Sùng... Nhưng trận chiến như trong phim kia, Tề Tuyên căn bản không lên sân khấu, hẳn là sau khi hết thảy trần ai lạc định rồi mới xuất hiện.

Này có hai loại khả năng, một là Tề Tuyên phản bội Phong Nguyên Cực, hắn không tín nhiệm Phong Nguyên Cực, hoặc âm thầm đạt thành giao dịch khác với Phong Nguyên Sùng, lựa chọn đứng về phía Phong Nguyên Sùng, dẫn đến bên Phong Nguyên Cực thất bại.

Còn có một loại khả năng là Phong Nguyên Sùng đã phát hiện Tề Tuyên không đáng tin, trước tiên khống chế Tề Tuyên, sau khi Phong Nguyên Cực chết, không có bất luận kẻ nào biết Tề Tuyên và Phong Nguyên Cực từng có mưu đồ bí mật; cho nên Tề Tuyên coi như cái gì cũng không biết, tiếp tục dùng mỹ mạo của mình lung lạc Phong Nguyên Sùng, đạt được mục đích của riêng mình.

Nhưng bất luận là trường hợp nào, đều chứng minh trước đó Tề Tuyên đều là ngụy trang, hắn chưa bao giờ đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tề Tuyên là mỹ nhân đoạt mệnh mà Phong Nguyên Cực chuyên môn đưa lên cho Phong Nguyên Sùng.

Đến nỗi tại sao lần này Phong Nguyên Cực có thể chiến thắng, có lẽ do các loại cơ duyên xảo hợp tạo thành.

Một khi đi sai bất luận bước nào trong đó, kết quả sẽ hoàn toàn bất đồng.

Lâm Tử Nhiên nhìn Tề Tuyên thầm nghĩ, nơi nào là bạch liên hoa, rõ ràng là hắc liên hoa!

Tề Tuyên cũng nhìn Lâm Tử Nhiên, nhìn ra vẻ mặt phức tạp trong mắt Lâm Tử Nhiên, nói vậy cậu cũng có chút khó đối mặt với chính mình đi..

Người mình yêu phản bội quân vương của mình, là gian tế cấu kết với phản vương làm việc xấu.

Khóe môi Tề Tuyên khẽ cong lên.

Nhưng ta không hối hận.

Bởi vì ta cho rằng đó là lựa chọn có lợi nhất, đối với ngươi, đối với ta, đều tốt.

Giao dịch với Phong Nguyên Cực đã định tốt trước khi tiến vào nơi này, nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì; hắn trung thành với Phong Nguyên Cực, đối với An Hà Quốc phong vũ phiêu diêu mà nói, huynh đệ hai người này đều không đáng tín nhiệm. Hắn lẻ loi một mình đi vào nơi này chính là muốn tìm một con đường thoát khỏi tuyệt cảnh!

Ngay từ đầu hắn đã biết, cái gọi là sủng hạnh của Phong Nguyên Sùng đều là mê hoặc và lừa dối. Hắn cũng biết Phong Nguyên Cực hứa hẹn với hắn bất quá là muốn lợi dụng hắn đạt được mục đích của riêng mình mà thôi.

Các ngươi lợi dụng ta, bất quá ta cũng lợi dụng các ngươi để đạt được mục đích của mình.

Khi hắn ý thức được không thể lung lạc Phong Nguyên Sùng, theo xu thế ra tay với An Hà Quốc, hắn quyết định tiếp tục hợp tác cùng Phong Nguyên Cực, hơn nữa hắn tin rằng chỉ cần mình giúp đỡ Phong Nguyên Cực, nhất định Phong Nguyên Cực sẽ thực hiện lời hứa của mình, không ra tay với An Hà Quốc, bởi vì — người trước mặt này.

Tình yêu mà ngươi đối với ta, là vũ khí bắt ép Phong Nguyên Cực tốt nhất.

Thật xin lỗi, ta cũng lợi dụng ngươi.

Từ trước đến nay ta không phải là dạng người ngươi thích, thuần khiết trắng tinh không tì vết.

Nếu ngươi đã biết hết thảy, liệu có còn yêu ta không?

Lâm Tử Nhiên mím môi không nói, cốt truyện sụp đến mức này, dựa theo tính cách Lý Ký, cho dù có thích Tề Tuyên đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ tâm sinh khúc mắc?

Một con tin địch quốc, liên hợp với Phong Nguyên Cực mưu triều soán vị.

Thấy thế nào cũng là đại nghịch bất đạo.

Lâm Tử Nhiên trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Tề Tuyên im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng không hỏi ra câu nói kia, hắn đi tới trước mặt Lâm Tử Nhiên ngồi xuống, hơi mỉm cười, ánh mắt nhu hòa: “Ta sợ ngươi buồn chán, nên tới bồi ngươi một lát.”

Dứt lời liền lấy ra một bộ cờ.

Lâm Tử Nhiên im lặng nhìn cờ vây, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng cái trò chơi này, ta —— sẽ không chơi đâu!

Lâm Tử Nhiên vẻ mặt lãnh đạm: “Không cần ngươi lo lắng cho ta.”

Tề Tuyên nhìn Lâm Tử Nhiên, trầm thấp thở dài, âm thanh phiêu tán trong gió: “Ngươi đang trách ta lừa ngươi?”

Lâm Tử Nhiên mím môi, đáy mắt lộ ra một tia đau đớn và giãy giụa, tựa hồ vẫn như cũ còn yêu người này, nhưng không thể tiếp nhận đối phương.

Ánh mắt Tề Tuyên nhìn cậu một cái thật sâu, chậm rãi nói: “Ta từng nói với ngươi, đừng tới gần ta...”

Lâm Tử Nhiên khẽ khựng lại trong giây lát.

Cho nên khi đó Tề Tuyên cái gì cũng hiểu, nên mới cố ý tránh né, vắng vẻ xa cách chính mình?

Tề Tuyên cụp mắt cười nhẹ, bàn tay bị ống tay áo bao phủ hơi siết chặt.

Khi đó, ta bảo ngươi đừng tới gần, ngươi càng muốn tới gần..

Bây giờ ngươi có hối hận không?

Kỳ thực, giữa chúng ta luôn có một khoảng cách rất xa.

Trước kia là thế, bây giờ cũng vậy.

Ta tự nhủ với bản thân rằng, không cần động tâm với người không nên động tâm.

Nhưng cuối cùng, tại sao vẫn động tâm?

Tề Tuyên cong môi, nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Ngày khác ta lại đến thăm ngươi.”

………………

Phong Nguyên Cực đi vào tẩm cung của Phong Nguyên Sùng, đẩy cửa bước vào. Các cửa sổ trong tẩm cung đều đóng chặt, khói bay mịt mù, không gian tràn đầy áp lực nặng nề.

Người đàn ông đã từng không ai bì nổi nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như tờ giấy, khí sắc suy yếu.

Nhìn thấy Phong Nguyên Cực tiến vào, thái y run cầm cập quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Thương thế của Hoàng thượng quá nghiêm trọng, năng lực của thần có hạn, chỉ sợ...”

Giọng nói Phong Nguyên Cực đạm nhiên: “Tạm thời hắn còn chưa thể chết được, ta cũng không cần ngươi cứu sống hắn, chỉ cần treo mạng của hắn là được, nhưng nếu điểm này ngươi cũng làm không xong, thì cùng đi với hắn.”

Thái y quỳ trên mặt đất, mồ hôi tuôn như mưa: “Thần, thần nhất định tận lực..”

Phong Nguyên Cực nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Thái y xách rương, cúi đầu đi ra ngoài.

Phong Nguyên Cực bước tới một bước, rũ mắt nhìn người đàn ông trên giường.

Hai mắt Phong Nguyên Sùng nhắm nghiền.

Phong Nguyên Cực giễu cợt nhìn hắn: “Hoàng huynh, từ trước đến nay ngươi vẫn luôn tự cho mình ngồi trên cao, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?”

Phong Nguyên Sùng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt kia vẫn bình tĩnh uy nghiêm như cũ, giọng nói khàn khàn: “Tại sao ngươi không gϊếŧ ta?”

Phong Nguyên Cực cười nhạt: “Hoàng huynh ngươi bây giờ không thể chết được, ta không muốn gánh trên lưng tội danh mưu hại huynh trưởng, mưu triều soán vị đâu.”

Phong Nguyên Sùng sao không biết y nghĩ gì? Tầm mắt lạnh băng giọng điệu mỉa mai, nói từng chữ một: “Ngươi muốn ta truyền ngôi cho ngươi? Mơ đi.”

Phong Nguyên Cực cao cao tại thượng liếc hắn một cái, đuôi lông mày khẽ nhếch, lắc đầu cười: “Nếu hoàng huynh nguyện ý là tốt nhất, bất quá nếu thật sự không muốn cũng không sao, ngươi cứ hưởng thụ những ngày tháng cuối cùng của mình thật tốt đi.”

Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.

Phong Nguyên Cực đi ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, có chút âm u, dường như mưa gió sắp đến. Mấy ngày nay y một khắc chưa từng ngừng nghỉ, tuy rằng đã khống chế Phong Nguyên Sùng và hoàng cung, nhưng thế lực của Phong Nguyên Sùng mấy năm nay ăn sâu bén rễ, chính mình xuất kỳ bất ý bắt giặc phải bắt vua trước mới chiếm ưu thế, nhưng nếu xử lý không tốt, có thể khiến cục diện triều đình rung chuyển.

Cũng may hiện tại tình hình chung về cơ bản đã ổn.

Mấy năm nay trong triều có rất nhiều người bất mãn với Phong Nguyên Sùng, không phải là không có liên quan tới việc hắn trấn áp bằng huyết tinh. Mấy năm nay Lý Ký thực sự gϊếŧ không ít người, khiến toàn bộ kinh thành thần hồn nát thần tính, rất nhiều người không dám nói lung tung ở nhà, bởi vì tác phong của Phong Nguyên Sùng chính là chém cùng gϊếŧ tuyệt không để ai thoát.

Mới cho chính mình thừa dịp có cơ hội.

Nhưng nếu chính mình không thành công, những người đó một người cũng không dám đứng ra, đơn giản là thấy mình chiến thắng, có hy vọng, mới sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý ủng hộ chính mình.

Bất quá chỉ là cỏ đầu tường.

Phong Nguyên Cực cười khinh miệt, nhưng thật nhanh nụ cười trên môi dần dần biến mất.

Có một người, hắn không phải là cỏ đầu tường.

Phong Nguyên Cực trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi đi đến trước một cung điện.

Y đưa tay đẩy cửa ra.

Nam tử tuấn mỹ một thân thanh y mộc mạc ngồi phẩm trà trong sân, nét mặt hắn trầm ổn, thần thái bình tĩnh, ít đi sự âm ngoan sắc bén ngày xưa, cả người như hòa làm một với bối cảnh, cả người có vẻ có chút nhạt nhẽo, phảng phất tùy thời sẽ biến mất.

Trong khoảng thời gian này, xác thực đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lâm Tử Nhiên nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Phong Nguyên Cực.

Khuôn mặt của người đàn ông không còn dáng vẻ ngả ngớn tùy ý như lúc trước, hình dáng ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt sắc bén có vẻ trầm tĩnh uy nghiêm, đôi môi mỏng nhếch lên độ cong lạnh lẽo.

Người trước mặt không phải là một Vương gia hoang đường, mà là một vị đế vương lòng dạ thâm sâu —— mặc dù hiện tại y vẫn chưa xưng đế.

Có lẽ, đây mới là bộ dáng chân chính của Phong Nguyên Cực.

Tâm tình Lâm Tử Nhiên phức tạp.

Cậu chỉ là một người chơi, ai thắng ai thua không quan trọng, nhưng ở góc độ Lý Ký mà xem, người này thật sự là đại nghịch bất đạo tùy ý làm bậy đi?

Lâm Tử Nhiên: “Tôi bỗng phát hiện một vấn đề.”

Hệ thống: “Cái gì?”

Tâm tình Lâm Tử Nhiên trầm xuống: “Thế giới này mỗi người đều là diễn tinh! Vai chính công thụ và vai phản diện, cả đám đều là diễn tinh trong ngoài không đồng nhất!”

Hệ thống: “……”

So sánh, mỗi cái NPC còn diễn tinh hơn mình là cảm thụ gì?!

Lâm Tử Nhiên không muốn nói chuyện, thiệt mệt tâm.

Phong Nguyên Cực đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, tạm thời ủy khuất ngươi, chờ mọi chuyện ổn định ta sẽ để ngươi rời khỏi nơi này.”

Lâm Tử Nhiên đột nhiên ngước mắt, rốt cuộc lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.

Ta là người của Phong Nguyên Sùng, lại thấy toàn bộ quá trình ngươi mưu phản! Ngươi không gϊếŧ người diệt khẩu đã là tốt rồi, còn tính thả ta rời đi? Này thật sự quá lòng dạ đàn bà.

Lâm Tử Nhiên im lặng hồi lâu, sau đó nhíu mày nói: “Lời này là thật?”

Phong Nguyên Cực cầm lấy ấm trà trên bàn, tự rót cho mình một chén trà, nhướn mày cười: “Bổn vương từ trước tới nay nói chuyện luôn giữ lời, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương sẽ gϊếŧ người diệt khẩu?”

Lâm Tử Nhiên lần nữa im lặng, bỗng nhiên, cậu khàn giọng nói: “Ngươi vì cái gì..”

Phong Nguyên Cực mỉm cười, ánh mắt thâm thúy u ám, giọng nói thong thả trầm thấp: “Ngươi biết nguyên nhân, không phải sao?”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Đúng vậy, có lẽ cậu biết. Kỳ thực một lần khi được Phong Nguyên Cực cứu đi, cậu đã biết, nhưng cậu không nghĩ tới Phong Nguyên Cực lại thích mình đến mức này, thậm chí nguyện ý mạo hiểm thả chính mình rời đi.

Người này quá giỏi về ẩn nhẫn, nụ cười của y, lời y nói, từng hành động y làm, khiến người không phân rõ thật giả.

Không ai biết ý nghĩ thực sự của y.

Cho dù ngươi tận mắt nhìn thấy, cũng không nhất định là thật.

Tại thời điểm này, Lâm Tử Nhiên lại có chút tin tưởng.

Phong Nguyên Cực đột nhiên tới gần, nhìn sâu vào mắt cậu, khàn khàn nói: “Ngươi thì sao? Có thích ta không?”

Lâm Tử Nhiên khẽ dừng, nói không chút do dự: “Không.”

Cậu không có khả năng thích Phong Nguyên Cực, thiết lập si tình của Lý Ký tuyệt không thể sụp đổ!

Hơn nữa, y thích cậu ở điểm nào?

Không phải bọn họ luôn là đối thủ một mất một còn sao?

Trong mắt Phong Nguyên Cực chợt lóe qua tia ảm đạm rồi biến mất, tầm mắt sắc bén nhìn cậu, ngữ khí hùng hổ dọa người: “Phải không? Nếu ngươi thật sự một chút cũng không thích ta, vậy cái lần ngươi bị thương ta bôi thuốc cho ngươi, rõ ràng có cơ hội tố giác ta, tại sao ngươi không làm?”

“Nếu ngươi thực sự một chút cũng không thích ta, tại sao khi ta mang ngươi xuất cung, ngươi lại không trốn đi?”

“Nếu ngươi thực sự một chút cũng không thích ta, tại sao khi Phong Nguyên Sùng truy tới, ngươi không chịu khai tên ta ra?”

“Ta cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, tại sao ngươi một lần cũng không bán đứng ta?”

“Ngươi dám nói, trong lòng ngươi một chút cũng không có ta không?”

Mỗi một câu nói của Phong Nguyên Cực, sắc mặt Lâm Tử Nhiên càng trắng thêm một phần, đôi môi cậu khẽ run run, phảng phất không thể nói nên lời.

Bị sốc!

Lâm Tử Nhiên: “Aaaa rốt cuộc tôi cũng biết mình sai ở đâu rồi! Tôi thật hối hận! Tôi rất muốn nói với hắn một câu, đại ca, anh não bổ quá nhiều!”

Hệ thống: ……

Hóa ra Phong Nguyên Cực thế mà cho rằng chính mình có ý tứ với y! Nói không chừng cả ngày đối đầu với nhau kịch liệt, nhưng kỳ thật trong lòng thầm cảm thấy bọn họ tâm ý tương thông, chỉ là tình thế bất hạnh không thể ở bên nhau! Thậm chí chính mình bị nhốt vào trong ngục cũng không chịu khai tên y ra...

Phong Nguyên Cực mà biết, nói không chừng sẽ cảm động cỡ nào!

Nhưng sự thật căn bản không phải như vậy!

Cậu chỉ không muốn làm xáo trộn cốt truyện mà thôi, bởi vì trước tiên nếu chính mình tố giác Phong Nguyên Cực, hoặc dứt khoát gϊếŧ y đi tranh công lĩnh thưởng, cốt truyện sẽ sụp sớm hơn! Đối với cậu, hoàn thành nhiệm vụ như vậy không có ý nghĩa gì cả! Nói không chừng còn phản tác dụng... Ví như lần bôi thuốc kia, nếu cậu nói lời thật lòng, chẳng lẽ Phong Nguyên Sùng sẽ không hoài nghi quan hệ giữa họ? Đó là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm!

Chính là Phùng Nguyên Cực lần lượt tiếp cận và thử, cậu đi một bước lùi về phía sau chịu đựng, mới khiến y hiểu lầm cậu có ý với hắn, nhưng xét cho cùng —— sai ở việc chính mình thả Trịnh Quân đi.

Nếu cậu không buông tha Trịnh Quân, Phong Nguyên Cực sẽ không sinh thú hứng thú với cậu, càng sẽ không muốn đến gần cậu.

Cũng sẽ không phát sinh một loạt sự tình sau này.

Chính mình tố giác y dẫn tới cốt truyện sụp đổ, Phong Nguyên Sùng nghi kỵ; chính mình không tố giác y, cốt truyện cũng sụp, Phong Nguyên Sùng vẫn nghi kỵ.

Con đường chết, đều là con đường chết!

Lâm Tử Nhiên tâm như tro tàn, lông mi cậu khẽ rung động, cười một tiếng tự giễu: “Trong lòng ta chỉ có Tề Tuyên, sợ là Vương gia tự mình đa tình.”

Ánh mắt Phong Nguyên buồn bã: “Vậy ngươi..”

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Ta gϊếŧ quá nhiều người, tay dính quá nhiều máu tươi... Ta xác thực không nghĩ tới chính mình cũng có lúc mềm lòng, ta chỉ là quá mệt mỏi, không muốn cứ tiếp tục như vậy... Khiến Vương gia nghĩ nhiều, là lỗi của ta.”

Khuôn mặt Phong Nguyên Cực căng chặt, y nhìn vào mắt Lâm Tử Nhiên, trong đôi mắt đó không có chút độ ấm, chỉ có lạnh nhạt và xa cách.

Giờ phút này họ thẳng thắn thành khẩn với nhau, không cần giấu giếm, không cần cố kỵ.

Cho nên, đó là đáp án.

Người này thật sự không có tâm với y, xác thực hắn đã thay đổi, nhưng điều đó không liên quan gì đến mình.

Phong Nguyên Cực cảm thấy chua xót trong lòng.

Người này chưa bao giờ yêu y.

Nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động của cậu, lặng yên không tiếng động khiến y luân hãm, vì cậu vui vì cậu buồn, vì cậu mà trao ra trái tim mình.

Mà trái tim này, cuối cùng bị hung hăng ném xuống đất.

Nhưng ta lại không có được ngươi.

Bởi vì từ đầu đến cuối, bất luận thế nào ngươi cũng không đáp lại ta, tất cả chỉ là ta tự mình đa tình.

Tự mình đa tình..

Lúc đó ở trong núi ta nói ngươi tự mình đa tình, đó là giả, nhưng hôm nay ngươi nói ta tự mình đa tình, lại là thật.

Trong đôi mắt nhu hòa Phong Nguyên Cực ẩn giấu một tia đau lòng, bỗng dưng tự giễu cười một tiếng, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

………………

Lâm Tử Nhiên cả ngày thở ngắn than dài, lại mấy ngày trôi qua, nhớ tới lần trước Phong Nguyên Cực nói, cậu thử thăm dò đi tới cửa.

Kết quả là không có người giữ cửa, cậu trực tiếp đi ra ngoài, căn bản không có ai ngăn cản cậu.

Phong Nguyên Cực thế mà thực sự không có ý định nhốt cậu lại..

Trong cung có chút khác xưa, rất ít người, Lâm Tử Nhiên đi một hồi lâu không thấy một bóng người, ảm đạm và lạnh lẽo.

Trong lòng Lâm Tử Nhiên không ôm hy vọng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ nghĩ làm sao thoát khỏi chuyện này. Cậu mơ hồ đi về phía trước, kết quả đi tới trước tẩm cung của Phong Nguyên Sùng.

Các thái giám quen mắt đều không thấy đâu, nơi này chỉ có hai thị vệ canh cửa.

Lâm Tử Nhiên do dự một lát, tới thì cũng tới rồi, vậy vào xem một cái đi, trong lòng có chút tò mò.

Thị vệ nhìn cậu, cung thanh hành lễ: “Lý đại nhân.”

Lâm Tử Nhiên đẩy cửa bước vào, đi đến trước giường Phong Nguyên Sùng.

Trong phòng sương khói lượn lờ, tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, lông mày Lâm Tử Nhiên hơi nhăn lại. Ngày hôm đó Phong Nguyên Sùng bị Tề Tuyên đâm một đao vào bụng, ở cổ đại đây không phải là vết thương nhỏ, chỉ cần nhiễm trùng là có thể muốn mạng người.

Nhưng Phong Nguyên Sùng còn chưa chết.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa chết, chỉ có thể là Phong Nguyên Cực còn chưa muốn hắn chết.

Bất quá nhìn bộ dáng này, cách cái chết không xa.

Lâm Tử Nhiên không khỏi thở dài, mặc dù không tất yếu đồng tình với những gì Phong Nguyên Sùng đã làm... Nhưng thiết lập của Lý Ký thân là trung thần, thấy chủ cũ rơi vào tình cảnh này, khó tránh trong lòng có chút xúc động?

Lâm Tử Nhiên: “Nói thật, bộ dạng của Phong Nguyên Sùng thực sự rất đáng thương, tôi có chút ngượng ngùng.”

Hệ thống: “Mềm lòng là vấn đề.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Lâm Tử Nhiên cứng họng, cảm giác mình bị hệ thống nói trúng rồi! Aiz, lúc ấy nếu không phải mềm lòng thả Trịnh Quân bỏ chạy, mọi chuyện đã không phát triển đến bước này.

Tuy là tôi sai, nhưng nếu có lần sau tôi vẫn sẽ tái phạm.

Chơi trò chơi mà thôi, thua thì thua.. Cậu cũng không phải thật sự là sát nhân cuồng biếи ŧɦái máu lạnh, cùng soái ca ‘bạch bạch bạch’ không có vấn đề, nhưng lạm sát người vô tội cho dù là đứa trẻ thì rất có vấn đề...Lúc ấy nhìn thủ hạ làm việc không nhúng tay vào đã là không dễ rồi, chẳng lẽ cậu còn phải tự tay bắt tiểu nha đầu này tới gϊếŧ sao?

Chỉ có thể nói, giả thiết nhân vật lần này không thích hợp với cậu!

Nếu muốn chơi tốt trò chơi này, thực sự cần rất nhiều vận khí.

Hy vọng lần sau có thể bắt được thế giới tốt!

Lâm Tử Nhiên rũ mắt nhìn Phong Nguyên Sùng, thấp giọng thở dài: “Hoàng thượng.”

Phong Nguyên Sùng từ từ mở mắt ra, hắn cũng nhìn Lâm Tử Nhiên. Mấy ngày qua vẻ mặt hắn càng thêm hôi bại, đã từng là đế vương cao cao tại thượng, giờ phút này nguyên khí đã hao hết.

Cánh môi Phong Nguyên Sùng nứt nẻ, khí sắc suy bại, duy chỉ có cặp mắt kia vẫn như cũ thâm trầm sắc bén, ẩn chứa vẻ đau lòng. Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên, khàn khàn mở miệng, chậm rãi phun ra ba chữ: “Vì cái gì?”

Chung quy ta đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại phản bội ta, đầu nhập vào Phong Nguyên Cực?

Trong lòng Lâm Tử Nhiên bất đắc dĩ, tới giờ khắc này, Phong Nguyên Sùng còn tưởng rằng cậu phản bội hắn.

Bất quá đối với Phong Nguyên Sùng mà nói, chính mình không chịu gϊếŧ Phong Nguyên Cực, đối với hắn đó chính là sự phản bội đi.

Lâm Tử Nhiên trầm mặc không nói gì, một lát sau mới mở miệng: “Hoàng thượng có khát không? Thần rót chén nước cho ngài.”

Phong Nguyên Sùng nhìn cậu, vẻ mặt mỉa mai xen lẫn thống khổ, nhắm mắt không nói gì nữa, phảng phất cực độ thất vọng về cậu.

Lâm Tử Nhiên khẽ do dự, hiện giờ Phong Nguyên Sùng lưu lạc đến miếng nước cũng không có mà uống, bên người càng không có người hầu hạ... Cậu do dự một lát vẫn rót một chén nước tới, coi như làm tròn bổn phận cuối cùng của một thần tử.

Lâm Tử Nhiên thật cẩn thận nâng Phong Nguyên Sùng lên, nhẹ nhàng an ủi: “Hoàng thượng, ngài uống chút nước đi.”

Phong Nguyên Sùng thờ ơ.

Lâm Tử Nhiên trong lòng thở dài, xem ra hắn thật sự rất hận chính mình, bất quá nếu hôm nay Phong Nguyên Cực thua, ngươi không phải xử tử ta thì cũng sẽ giam cầm ta.. Chậc, không uống thì thôi.

Cậu chuẩn bị buông tay rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng kẽo kẹt truyền đến.

Phong Nguyên Cực bỗng nhiên đẩy cửa bước vào!

Động tác Lâm Tử Nhiên chợt dừng, vừa ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt lãnh lệ của Phong Nguyên Cực, cảm giác nguy hiểm theo bản năng khiến thân thể cậu cứng đờ, nhất thời cầm không được bỏ xuống cũng không xong.

Không xong, chính mình kỳ thực không nên tới đây, sợ là phạm vào điều kiêng kỵ của đế vương!

Ta thực sự chỉ đang đi dạo thôi, ngươi tin không..

Phong Nguyên Cực nhìn Lâm Tử Nhiên một hồi lâu, khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười tự giễu. Thật ra ngươi đối với Phong Nguyên Sùng trước sau đều giữ lại một tia tình cảm quân thần, cho dù hắn không tin ngươi, thích ngươi hay từ bỏ ngươi, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là quân trong lòng ngươi.

Cho dù bản thân khó bảo toàn, thì vẫn hướng về hắn.

Mà ngươi có từng một chút, đặt ta ở trong lòng?

Ghen tuông giống như dây đằng siết chặt trái tim y, đáy lòng tràn ngập lệ khí khiến y gần như không thể chịu đựng nổi.

Tầm mắt Phong Nguyên Cực u ám, nhẹ giọng mở miệng: “Ngươi không nên tới nơi này.”

Trong lòng Lâm Tử Nhiên rất bất đắc dĩ, cho dù giờ phút này ngữ khí Phong Nguyên Cực bình tĩnh, nhưng Lâm Tử Nhiên biết y tức giận rồi. Cậu chần chờ một lát chuẩn bị buông Phong Nguyên Sùng ra rời đi, ai mà biết Phong Nguyên Sùng vừa rồi còn thờ ơ bỗng nhiên vươn bàn tay gầy gò gắt gao bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, trong mắt bắn ra một tia sắc bén lạnh băng, nói từng chữ một: “Không, được, đi.”

Lâm Tử Nhiên lâm vào thế khó xử!

Phong Nguyên Cực lạnh lùng nhìn Phong Nguyên Sùng.

Không khí giương cung bạt kiếm!

Trong không gian yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi, Phong Nguyên Cực chợt phát ra tiếng cười hài hước, y vươn tay kéo Lâm Tử Nhiên qua, gắt gao ôm người vào ngực mình! Nhìn Phong Nguyên Sùng một cách mỉa mai, giọng nói sâm hàn lạnh băng: “Hoàng huynh, suýt nữa đã quên nói với ngươi một chuyện, ta không chỉ muốn ngôi vị hoàng đế của ngươi...”

“Còn có, người mà ngươi yêu, ta cũng vui lòng nhận.”

Dứt lời làm trò trước mặt Phong Nguyên Sùng, tay bóp cằm Lâm Tử Nhiên hung hăng hôn xuống!!!

****

Editor có lời muốn nói: mấy chương cuối toàn 5k - 6k chữ, mình rất cần những chiếc comment của mn để tiếp thêm động lực.