Chương 133

04. Cậu nên từ chối hay không đây?

Lâm Tử Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy!

Bọn họ mới quen nhau bao lâu, Quý Sâm lại giúp cậu học đúng trọng tâm, sau đó giới thiệu nhân vật cho cậu, quan tâm tới chuyện của cậu như vậy... Quả thực nhiệt tình quá mức bình thường, sự tình khác thường tất có yêu... Tuy rằng mình còn là sinh viên, chưa nhìn thấy thì cũng nghe nói qua về tiềm quy tắc.

Tựa hồ cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích, dưới tình huống Quý Sâm mới gặp cậu vài lần đã đối xử với cậu tốt như vậy.

Đây là muốn dùng lợi ích để thu mua cậu!

Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ bề ngoài thoạt nhìn là nam thần chính nhân quân tử, học trưởng thích giúp đỡ mọi người, thế mà ngầm lại là dạng người này!

Quá là shock!

Tâm tình Lâm Tử Nhiên dần bình tĩnh trở lại, thật cẩn thận quan sát khuôn mặt Quý Sâm; chỉ có một điều cậu không thể ngờ là, Quý Sâm đẹp như vậy còn tiềm quy tắc mình làm gì? Chính mình còn không đẹp bằng Quý Sâm đâu.

Nếu lên giường còn không biết ai chiếm tiện nghi ai đâu.

Nếu không trả lời dứt khoát thì thôi bỏ đi.

Lâm Tử Nhiên nuốt nước bọt, nhưng.. Nhưng một tia lý trí cuối cùng ngăn cản cậu!

Đây chính là hiện thực, dừng lại dừng lại, nhanh nhặt tiết tháo lên, ngàn vạn lần đừng xúc động!

Lâm Tử Nhiên cố gắng kiềm chế cảm xúc, mở to hai mắt trừng mắt nhìn Quý Sâm, lời lẽ chính đáng nói: “Không ngờ học trưởng lại là người như vậy!”

Quý Sâm bỗng dưng bị đẩy ra, lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ thấy Lâm Tử Nhiên tựa hồ vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.. Hắn không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu, nhíu mày nói: “Anh là dạng người gì?”

Lâm Tử Nhiên nâng cằm lên, hừ một tiếng: “Đừng tưởng rằng em không biết anh muốn làm gì!”

Quý Sâm không khỏi lâm vào trầm ngâm, một lát sau mới bừng tỉnh đại ngộ.

Lâm Tử Nhiên đây là hiểu lầm, Quý Sâm nheo mắt, giơ tay ấn ấn trán mình.

Em, một chút cũng không cảm nhận được anh thích em hay sao?

Quý Sâm bỗng nhiên cảm thấy có chút hậm hực, lúc trước hắn còn giận dỗi vì Lâm Tử Nhiên không cự tuyệt, hiện tại Lâm Tử Nhiên cự tuyệt, tại sao hắn càng không vui?

Khuôn mặt Quý Sâm bất đắc dĩ, hắn nhìn Lâm Tử Nhiên thật sâu, giọng nói trầm thấp chậm rãi: “Nếu anh nói, anh nhất kiến chung tình với em thì sao?”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, cậu rơi vào hai tròng mắt sâu thẳm và chuyên chú của Quý Sâm, sự nghiêm túc và cố chấp ẩn trong đáy mắt hắn giống như hắn thực sự rất thích rất thích cậu.

A phi! Tôi biết kỹ thuật diễn của anh rất tốt, nhưng anh không thể lấy cái đó lừa gạt cảm tình người khác! Điều này còn tệ hơn cả tiềm quy tắc!

Anh nói nhất kiến chung tình với tôi, ai mà tin?

Tôi nhất kiến chung tình với anh thì còn có khả năng!

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Quý Sâm một cái, đẩy cửa xe xoay người rời đi!

Rất có một loại hào khí tận trời coi tiền tài như cặn bã, phú quý bất năng da^ʍ, uy vũ bất năng khuất!*

* Mạnh Tử giảng “Đại trượng phu” có 3 tiêu chuẩn: “Phú quý bất năng da^ʍ, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất”, nghĩa là “Giàu sang không thể mê hoặc nổi, nghèo hèn không thể lay chuyển nổi và uy lực không thể khuất phục nổi”.

Kết quả là đi chưa được 100 mét, hốc mắt Lâm Tử Nhiên đau xót đỏ bừng.

Có chút hối hận.

Cỗ bốc đồng vừa rồi còn sót lại một tia lý trí khiến cậu không đáp ứng điều kiện của Quý Sâm... Nhưng cái này làm mình mệt lớn!

Mất vai diễn không nói, còn bỏ lỡ cơ hội ngủ với nam thần.

Này cũng quá là thảm.

Phải biết rằng mấy ngày trước, cậu còn cảm thấy Quý Sâm cao không với tới, mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy khinh thường nam thần, cảm thấy hắn chính là người đàn ông cả đời này không ngủ được.

Hiện tại nam thần cảm thấy hứng thú với mình, anh ấy nguyện ý chủ động ngủ với mình, nhưng mình lại nhất thời xúc động mà từ chối! Tại sao cậu lại cự tuyệt nhỉ, ít nhất cũng phải nói trở về suy xét một chút chứ?!

Lý trí, tại sao mình lại có cái thứ lý trí này?

Lâm Tử Nhiên hối hận đấm ngực dậm chân, nhưng cậu đi cũng đã đi rồi, không có khả năng quay đầu lại, đúng không? Hơn nữa tưởng tượng trong nội tâm mình thế mà có một chút nguyện ý xen lẫn một chút chờ mong... Từ thân đến tâm đều không dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, tức khắc cảm thấy cắn rứt lương tâm, không nghĩ tới chính mình cũng là kiểu người này.

Ý nghĩ của cậu thật sa đọa!

Nội tâm Lâm Tử Nhiên tràn đầy mâu thuẫn rối rắm, thở ngắn than dài trở về ký túc.

Hữu khí vô lực thả người xuống giường, suy nghĩ bay xa, cậu bỗng nghĩ tới trong trò chơi mình từng phun tào cùng hệ thống, nếu hiện thực có một soái ca siêu giàu coi trọng cậu, cậu tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Lúc ấy cậu cho rằng trong hiện thực tuyệt đối sẽ không bao giờ có một người đàn ông như vậy, mà cho dù có thì cũng sẽ không thích cậu.

Nhưng mà, cái đồ phá hoại nhân sinh này... Trong hiện thực thế mà thực sự có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, còn có ý tứ với mình.

Mà chính mình vẫn chưa nắm chắc được?

May mắn lúc này không có hệ thống, nếu không cậu sẽ bị cười nhạo cho xem? Cậu thuộc kiểu nhảy nhót trên mạng điển hình, cả ngày kêu tôi có thể tôi có thể! Kết quả vừa tới hiện thực liền bối rối.

Đưa tới cửa cũng không dám muốn.

Lâm Tử Nhiên suýt nữa khóc thành tiếng, đau đớn không thở nổi.

Mình như thế nào lại túng quẫn như vậy?

Trác Vũ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên nằm trên giường, ngoài ý muốn nói: “Đi ngủ sớm như vậy? Hôm nay thế nào rồi?”

Thế nào?

Lâm Tử Nhiên nhớ tới khi đó mình hào khí cự tuyệt Quý Sâm, giờ phút này tâm như tro tàn, còn thế nào được? Chuyện này chắc chắn thất bại! Vui quá hóa buồn bất quá chỉ có thế.

Cũng không thể diễn xuất cùng nam thần.

Hai phần mất mát, hai phần bi thương.

Lâm Tử Nhiên không có tâm nói chuyện.

Trác Vũ cảm thấy kỳ quái, bò lên thì thấy hai mắt Lâm Tử Nhiên vô hồn, bộ dạng bị đả kích, mất hồn mất vía.

Hắn lập tức sốt ruột nói: “Cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ?”

Lâm Tử Nhiên không trả lời.

Trác Vũ vội vàng khuyên nhủ: “Không chọn thì không chọn thôi, chuyện có bao lớn đâu, cái loại phim điện ảnh này vốn dĩ không tới lượt chúng ta, không chọn trúng mới là chuyện bình thường, cậu thương tâm như vậy làm gì? Ấy cậu đừng gấp, tôi đến tìm mấy đoàn làm phim, chúng ta thử lại xem, bắt đầu từ vai diễn nhỏ trước, sao có thể táp một miếng lớn ngay được.”

Nếu thực sự không còn hy vọng, tôi đã không bị tổn thương như thế này, nhưng kỳ thực hy vọng ngày hôm nay đều bị tôi biến thành công cốc hết rồi.

Lâm Tử Nhiên thở dài: “Tôi không sao.”

Thấy cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng, Trác Vũ nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu thấm thía an ủi: “Không có chuyện gì thì tốt, quan trọng là quá trình, không quan trọng kết quả. Cậu may mắn được học trưởng nguyện ý dìu dắt, lần này không được thì lần sau trở lại, còn rất nhiều cơ hội..”

Lâm Tử Nhiên càng nghe càng chua xót.

Trác Vũ nghĩ nghĩ, cười hắc hắc bát quái nói: “Hơn nữa tiểu tử cậu nên thấy đủ rồi đi, cậu nhìn coi cậu may mắn cỡ nào, đi giữa đường cũng có người tìm cậu thử vai... Hắc hắc hắc, cậu biết giáo hoa của ban 3 không? Ngày thường đều không ai bì nổi, nghe nói người ta vì một vai nữ chính của web drama ba xu mà nguyện ý ngủ cùng đạo diễn đó.”

Hắn nói tới đây tấm tắc hai tiếng, khuôn mặt ánh lên vẻ phức tạp.

Lâm Tử Nhiên: “……”

Trác Vũ vỗ vỗ cánh tay cậu, nói: “Không có việc gì thì tốt, tôi đi trước.”

Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên ngồi dậy.

Trác Vũ ngẩn ra: “Sao vậy, còn chuyện gì à?”

Khóe môi Lâm Tử Nhiên giật giật, thiếu chút nữa muốn hỏi, nếu Quý Sâm muốn cậu bồi hắn ngủ thì rốt cuộc cậu có nên đồng ý hay không?

Trác Vũ nói: “Rốt cuộc cậu sao vậy?”

Lâm Tử Nhiên ho nhẹ một tiếng: “Nếu cậu gặp phải tiềm quy tắc, cậu sẽ làm gì?”

Trác Vũ nghiêm túc suy tư một lát: “Vậy phải xem nhan sắc của đối phương ra sao. Nếu là các mỹ phụ phu nhân, tôi có thể tự mình tắm rửa sạch sẽ đưa lên tận giường, nếu quá xấu thì thôi đi, tôi không thể ủy khuất bản thân được..” Hắn nghi hoặc nhìn Lâm Tử Nhiên: “Làm sao vậy? Sao lại đột nhiên hỏi như thế?”

Lâm Tử Nhiên cười gượng: “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”

………………

Sau ngày hôm đó, Lâm Tử Nhiên không buồn ăn uống, thậm chí ăn uống cũng không ngon, không có việc gì cũng lướt weibo, mặc dù phim chưa bấm máy nhưng nhiệt độ đã rất cao, thường nhảy lên hotserch.

Mình từng có cơ hội biểu diễn một bộ phim được chế tác lớn như vậy, còn có thể đối diễn cùng học trưởng đại thần, nhưng lại vì nhất thời xúc động mà cự tuyệt, aiz.

Nhưng nếu cho mình một lần cơ hội, mình có yên tâm thoải mái tiếp thu không?

Lâm Tử Nhiên không biết.

Cậu vẫn có chút lấn cấn.

Tùy tiện trong trò chơi như thế nào cũng không sao, suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi mà thôi, không ai biết chính mình đang làm gì, càng không có gì phải xấu hổ; nhưng trở về hiện thực, nỗi băn khoăn tăng lên, nói sao thì cậu vẫn là sinh viên tốt.

Lâm Tử Nhiên mở WeChat, kéo xuống nhìn chằm chằm vào bức hình đại diện của Quý Sâm.

Sau khi xem một hồi lâu, cậu ưu thương thở dài rồi tắt điện thoại.

Quên đi, vốn dĩ cũng tính toán về nhà nghỉ hè.

Lâm Tử Nhiên gửi tin nhắn cho mẹ mình, nói rằng ngày mai cậu sẽ về nhà, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc; đang thu dọn một nửa, chuông điện thoại bỗng vang lên, là một dãy số xa lạ.

Hôm nay mình không đặt cơm hộp, gần đây cũng không mua đồ chuyển phát nhanh... Lâm Tử Nhiên nghi hoặc bắt máy: “Alo?”

Trong điện thoại vang lên một tiếng cười hào sảng: “Bạn học Lâm Tử Nhiên phải không?”

Lâm Tử Nhiên: “Đúng vậy.”

Đầu dây bên kia nói: “Tôi là Cố Bình, mấy ngày trước có gặp qua.”

Cố Bình..

Cố Bình?!

Lâm Tử Nhiên run run, đây không phải là Cố đạo sao? Cậu giật mình lắp bắp nói: “Cố, Cố đạo?”

Cố đạo cười nói: “Là tôi.”

Lâm Tử Nhiên cẩn trọng dò hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”

Cố đạo nói: “Về vai diễn kia, chúng tôi đã thảo luận qua rồi quyết định chọn cậu, nếu bên cậu không có vấn đề gì thì bớt thời gian qua đây ký hợp đồng, sau đó chuẩn bị tiến tổ khởi động máy.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Cố đạo: “Alo, cậu có đang nghe không?”

Tay Lâm Tử Nhiên hơi run lên, cậu có chút không dám tin, có chút hoảng hốt, rõ ràng mình đã cự tuyệt Quý Sâm rồi mà, sao Cố đạo còn trực tiếp liên hệ với mình?

Cậu thực sự lấy được vai diễn này?!

Lâm Tử Nhiên: “…Điều này là thật sao?”

Cố đạo bật cười, cười haha nói: “Đương nhiên là thật rồi!”

Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, thử mở miệng: “Vậy, cái kia, Quý Sâm học trưởng cảm thấy thế nào…”

Cố đạo nghi hoặc nói: “Nếu hắn đề cử cậu thì chắc chắn coi trọng cậu, còn có thể thế nào?”

Lâm Tử Nhiên: “….À.”

Cố đạo: “Rồi, cứ định như vậy đi ha.”

Dứt lời liền cúp máy.

Lâm Tử Nhiên nhìn điện thoại, sắc mặt có chút mờ mịt, rốt cuộc là sao?

Chẳng lẽ sau khi mình cự tuyệt Quý Sâm, Quý Sâm không nói gì với Cố đạo?

Sao hắn lại không nói gì?

Giúp mình như vậy không có chỗ tốt nào..

Lâm Tử Nhiên lần nữa mở WeChat ra, bình tĩnh nhìn hình đại diện của Quý Sâm, rất muốn hỏi một chút chuyện này là sao, tim gan cồn cào vì tò mò trong l*иg ngực, có chút ngượng ngùng, rối rắm hồi lâu chưa gửi tin.

Sự tình này mình hỏi thế nào đây..

Quá thẹn thùng!

Bởi vì chuyện này, Lâm Tử Nhiên không tiếp tục dọn đồ nữa.

Ngẩn ngơ ngồi đó, thời gian trôi qua nhanh.

Thấy sắp 10 giờ tối, bụng thầm thì kêu, Lâm Tử Nhiên nói với Trác Vũ: “Tôi đi mua đồ ăn khuya, cậu ăn không? Tôi mua về cho cậu?”

Trác Vũ đang chơi game, nói mà không hề quay đầu lại: “Ừ.”

Lâm Tử Nhiên ra cửa, vào cửa hàng bán xiên que bên ngoài trường học, chọn phần hai người, phần của Trác Vũ được đóng gói, phần của mình vừa đi vừa ăn.

Vừa ăn vừa thở ngắn than dài.

Cậu chỉ là một sinh viên thôi! Tại sao đưa ra lựa chọn khó làm cậu khó xử như vậy? Đây là khảo nghiệm người khác!

Khó cho cậu quá mà.

Trong lòng Lâm Tử Nhiên ủy khuất, hung hăng cắn xiên que một miếng, mắt thấy sắp đến ký túc, bước chân cậu chợt dừng.

Quý Sâm đứng dưới lầu ký túc.

Đêm khuya yên tĩnh, dưới ánh đèn đường mờ ảo tối tăm, sườn mặt người đàn ông rõ ràng, dáng người cao gầy, hai chân thon dài hòa vào trong màn đêm, cảnh tượng này giống như bức tranh sơn dầu mỹ lệ điệu thấp.

Trong miệng Lâm Tử Nhiên còn ngậm que nướng, ngơ ngác nhìn Quý Sâm, suýt nữa ném hết đồ trong tay.

Sao Quý Sâm lại xuất hiện ở đây?

Hắn hắn hắn chẳng lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiềm quy tắc mình?!

Hoặc là, tới nói sự tình tuyển chọn?

Đầu óc Lâm Tử Nhiên rối bời, môi khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời. Nhớ đến sự hối hận và đau lòng lúc trước, thật sự không có dũng khí từ chối lần nữa, nhưng không cự tuyệt chẳng lẽ đáp ứng Quý Sâm sao?

Cũng không qua được cửa ải trong lòng.

Thật khó xử.

Giờ khắc này Lâm Tử Nhiên như bị đà điểu bám lên người, giả như không nhìn thấy đối phương, bước chân nhanh hơn, trực tiếp lướt qua người Quý Sâm.

Kết quả vừa lướt qua, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Quý Sâm từ đằng sau truyền đến: “Đứng lại.”

****