- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao
- Chương 132
Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao
Chương 132
03. Khoan đã, chẳng lẽ cậu gặp phải tiềm quy tắc.
Lâm Tử Nhiên ngơ ngác nhìn Quý Sâm, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt lập tức đỏ lên, hận không thể chui đầu xuống đất, vừa rồi mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao!
Học trưởng cũng không phải gay, nếu anh ấy biết mình thích ảnh, chẳng phải sẽ cảm thấy mất tự nhiên sao? Mình không thể làm cho học trưởng khó xử!
Lâm Tử Nhiên vội vàng phủ nhận: “Không phải, em không thích anh!”
Vừa dứt lời liền nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Quý Sâm, hắn mím môi tỏ vẻ rất không vui.
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Không xong, vừa rồi mình chỉ lo phủ nhận, không nghĩ tới mấy lời này không thích hợp.
Người ta có ý tốt mời mình diễn thử, lại cho mình cơ hội như vậy, nói thế nào đi nữa cũng là học trưởng dễ gần đáng yêu đáng giá để tôn kính, làm sao mình có thể làm trò trước mặt ảnh, nói không thích ảnh được!
Quả thật là vả mặt mà.
Người bình thường nghe thấy như thế sẽ không vui.
Thật là khó xử, thích không được mà không thích cũng không được.
Tròng mắt Lâm Tử Nhiên xoay chuyển, linh cơ vừa động, mở miệng nói: “Cũng không phải là không thích.”
Cậu cười rộ lên, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Siêu nhiều người trong trường học thích học trưởng! Mọi người đều rất sùng bái anh, em vẫn luôn xem học trưởng là thần tượng và là mục tiêu phấn đấu của mình... Sao có thể không thích anh được, chẳng qua không phải cái loại thích này.”
Lâm Tử Nhiên nói đến khúc sau, giọng nói càng ngày càng nhỏ, còn có chút xấu hổ thấp thỏm... Cũng không biết mình giải thích như vậy đã rõ ràng chưa.
Nhưng cậu không hề có ý nghĩ nào không an phận với học trưởng, khụ khụ, có lẽ có một chút, nhưng đó là lòng yêu cái đẹp mà người nào cũng có.. Cậu tuyệt đối sẽ không đường đột học trưởng!
Hơn nữa cái này không ngại cậu tôn trọng và sùng bái anh ấy!
Quý Sâm bình tĩnh nhìn người thanh niên trước mặt, gương mặt thanh niên đỏ bừng, hai tròng mắt tràn đầy thấp thỏm bất an, sau khi giải thích xong thật cẩn thận nhìn hắn, phảng phất e sợ hắn hiểu lầm hoặc không vui.
Hồi lâu, Quý Sâm khẽ thở dài.
Trong lòng có chút hờn giận vừa có chút buồn cười.
Giận là Lâm Tử Nhiên một mực phủ nhận nói không thích hắn, buồn cười là vì cậu cố gắng giải thích, bộ dáng lo lắng hắn sẽ tức giận rất đáng yêu.
Quý Sâm trầm mặc một lúc, sau đó buông tay đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ gợn sóng gì, nói: “Không sao, có lẽ thời gian quá ngắn, em vẫn chưa hòa vào nội tâm nhân vật, em có thể lấy kịch bản về xem, anh sẽ hẹn đạo diễn gặp em vào chủ nhật tuần sau, em có thời gian nên chuẩn bị một chút.”
Nhìn thấy thái độ Quý Sâm xử lý theo việc công, hoàn toàn không so đo sai lầm cùng với việc hồ ngôn loạn ngữ vừa rồi của mình, Lâm Tử Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ánh mắt Quý Sâm nhu hòa đôi chút, “Đừng quá căng thẳng, cứ nghiêm túc phát huy như bình thường là được rồi.”
Lâm Tử Nhiên: “Em nhất định sẽ nghiêm túc!”
Nói xong ôm kịch bản đứng lên, cẩn thận liếc mắt nhìn Quý Sâm, cong khóe miệng cười xán lạn nói: “Vậy em về trước nha học trưởng.”
………………
Lâm Tử Nhiên gọi xe trở lại ký túc, Trác Vũ đang chơi game trong phòng, thấy cậu trở lại lập tức xáp tới, trên khuôn mặt tràn ngập hai chữ hiếu kỳ, giọng điệu có chút khoa trương nói: “Cậu đi đâu đấy? Sẽ không phải là sớm thông đồng cùng Quý đại thần rồi đi?”
Lâm Tử Nhiên nhớ tới cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, trong lòng có chút chột dạ và không được tự nhiên, tức giận nói: “Thông đồng cái gì, cậu dùng từ thật là quá khó nghe.”
Trác Vũ nào để cậu đơn giản lừa gạt cho qua như vậy, nhìn Lâm Tử Nhiên từ trên xuống dưới, mắt sắc nhìn thấy kịch bản trong tay cậu, một bên đoạt lấy một bên la lớn: “Còn không thừa nhận, cậu xem đây là thứ gì? Cho tôi xem!”
Lâm Tử Nhiên trở tay không kịp đã bị Trác Vũ lấy mất kịch bản.
Trác Vũ cúi đầu vừa thấy, khϊếp sợ nói: “Douma, quả thật là bộ phim này! Quý Sâm đưa kịch bản này cho cậu? Các cậu tiến triển nhanh ghê, hơn nữa anh ấy còn rất tín nhiệm cậu.”
Lâm Tử Nhiên ngẫm nghĩ, đúng là có chuyện như vậy, bọn họ không thân thuộc, thời gian nhận thức cũng không dài, nhưng dường như Quý Sâm có vẻ rất tin tưởng cậu.
Có vẻ bởi vì đều là học sinh nên ở chung tình cảm càng đơn thuần, không nghĩ nhiều với nhau? Nếu học trưởng tin tưởng cậu như vậy, cậu nhất định cũng không thể để anh ấy thất vọng, cậu nhất định phải chuẩn bị thật tốt!
Lâm Tử Nhiên đoạt lấy kịch bản từ tay Trác Vũ, ngồi vào bàn học, bắt đầu nghiêm túc xem.
Lần đầu đọc kịch bản cậu coi như đọc như tiểu thuyết, đọc xong đầu óc còn miên man suy nghĩ, lần này cậu đọc rất chậm, vừa xem vừa nghiêm túc nghiền ngẫm tâm lý nhân vật.
Thời gian gấp gáp, muốn hiểu rõ kịch bản thì không thể lười biếng.
Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên thật sự tức giận muốn phấn đấu, Trác Vũ cũng không quấy rầy cậu nữa, quay đầu tiếp tục chơi game.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy bản thân chưa từng nghiêm túc như thế, không phải giống như tới kỳ thi thức đêm ôn thi; cậu cảm thấy ngày thường chính mình không có tinh thần khắc khổ phấn đấu như vậy, có lẽ cũng không đến mức vì học phần mà phát sầu.
Lâm Tử Nhiên ngáp một cái, soi gương rửa mặt, bộ dáng thoạt nhìn phấn chấn hơn một chút.
Quý Sâm nói là chủ nhật, nhưng không nói cụ thể là chủ nhật nào, mấy giờ… cho nên cậu chỉ có thể đợi thông báo. Lâm Tử Nhiên ăn sáng xong vẫn đang đợi, đợi mãi, đợi đến mức thấp thỏm không thôi, cứ cách mấy phút là nhìn điện thoại một lần... Kìm nén xúc động muốn gửi tin dò hỏi, chờ đến 5 giờ chiều, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Quý Sâm!
Tin nhắn của Quý Sâm rất ngắn gọn: “Anh đang ở cổng trường, em đến ngay đi.”
Lâm Tử Nhiên lập tức xách túi chạy chậm ra ngoài.
Cậu thở hồng hộc, vừa chạy vào cổng trường liền nhìn thấy rất nhiều xe! Đa số đều là siêu xe, đây không phải Học viện Nghệ thuật sao, ngọa hổ tàng long chính là ngang tàng như vậy, nhưng chiếc nào mới là xe của Quý Sâm..
Lâm Tử Nhiên thập phần buồn rầu, lấy điện thoại ra định gọi điện hỏi thì nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen phía trước hạ cửa xe xuống, lộ ra nửa khuôn mặt mỉm cười của Quý Sâm.
Lâm Tử Nhiên thở phào, cất điện thoại, đi qua kéo cửa xe ra, nở nụ cười thẹn thùng với Quý Sâm: “Học trưởng.”
Quý Sâm nhàn nhạt nhìn cậu một cái: “Ừ.”
Ngay sau đó Quý Sâm không nói chuyện nữa, hắn tự lái xe đưa Lâm Tử Nhiên vào một khách sạn, xuống xe sau đó lên lầu, vừa đi vừa nói: “Hôm nay ngoại trừ em, còn có mấy người khác nữa đến thử vai; thời gian vẫn còn sớm, anh đưa em đi chuẩn bị hóa trang trước.”
Ồ còn có những người khác nữa, nghĩ vậy ngược lại Lâm Tử Nhiên cảm thấy thả lỏng đôi chút.
Hắn đi vào phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm nhìn thấy Quý Sâm dẫn cậu tới, cong mắt mỉm cười nói: “Đây là người mà anh đề cử cho Cố đạo à?”
Quý Sâm gật gật đầu nói: “Cô hóa trang giúp em ấy nhé.”
Chuyên viên trang điểm mỉm cười bảo Lâm Tử Nhiên ngồi xuống, bởi vì là cổ trang nên ngoài việc hóa trang ra còn phải đội khăn trùm đầu cho cậu. Tóm lại mất một lúc lâu, ước chừng một tiếng đồng hồ sau, chuyên viên trang điểm đánh giá Lâm Tử Nhiên từ trên xuống dưới, quay sang cười nói với Quý Sâm: “Anh đúng là tinh mắt.”
Quý Sâm cười cười, nhìn người thanh niên trước mặt, bởi vì duyên cớ hóa trang nên trông trẻ ra, thực sự là một mỹ thiếu niên với đôi mắt linh động lại đáng yêu.
Lâm Tử Nhiên có chút căng thẳng, chớp chớp mắt nhìn Quý Sâm, cắn môi, hạ thấp giọng nói: “Nhìn có OK không anh?”
Ánh mắt Quý Sâm ôn hòa, giọng nói trầm thấp mang theo lực lượng trấn an: “Khá tốt.”
Mặc dù không biết có phải thật sự tốt hay không, hay là Quý Sâm khách sáo an ủi mình, nhưng có những lời này, Lâm Tử Nhiên cảm thấy tự tin hơn. Sau đó Quý Sâm dẫn cậu đi tới phòng khách.
Đẩy cửa bước vào, liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Tử Nhiên đã nhận ra, người đàn ông có chòm râu quai nón đội mũ lưỡi trai ngồi ở chính giữa, chính là Cố đạo đại danh đỉnh đỉnh!
Bên cạnh còn có vài người khác mà Lâm Tử Nhiên không quen biết, nhưng hẳn là người cùng một đoàn phim.
Cố đạo nhìn thấy Quý Sâm đến tươi cười thân thiết nói: “Nghe nói cậu đề cử cho tôi một người, chính là cậu bạn nhỏ này đi.”
Quý Sâm gật gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, tôi cảm thấy hình tượng của em ấy tương đối thích hợp, cho nên mang đến cho anh nhìn xem.”
Cố đạo quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên căng thẳng lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Cố đạo cười haha một tiếng, thoạt nhìn không có vẻ nghiêm khắc, nói: “Đừng sợ, hẳn cậu đã xem qua kịch bản rồi đúng không? Tùy tiện diễn thử một đoạn xem.”
Đến nỗi diễn thử đoạn nào, Lâm Tử Nhiên đã sớm có sự chuẩn bị, lúc này lời thoại cũng đã thuộc lòng.
Dù trước đó cậu rất hồi hộp nhưng khi tưởng tượng mình sẽ biểu diễn thì ngược lại dần trở nên bình tĩnh, cậu tưởng tượng thành ở trong trò chơi là được, không cần vì ở hiện thực mà bối rối!
Tốt xấu gì cũng đã nhiều lần sắm vai nhân vật!
Lâm Tử Nhiên tiến lên một bước, biểu diễn cảnh tiểu hoàng tử vừa được đưa ra khỏi cung, bất lực và thấp thỏm khi một mình đi vào nơi xa lạ. Lần này không có người đối diễn, chỉ có một mình cậu, cậu liền tưởng tượng Quý Sâm là sư huynh của mình, diễn tả loại tình cảm độc lập đến ỷ lại, từ nặng nề đến hào phóng.
Dù không có nhiều lời thoại nhưng ánh mắt động tác và biểu cảm, cậu đều phải cố gắng lý giải nội tâm nhân vật.
Vài phút sau, Lâm Tử Nhiên nói xong lời thoại cuối cùng, quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, tức khắc cậu cười ngượng ngùng, có chút quẫn bách.
Không biết có được không.. Aiz, bỗng nhiên có chút hoài niệm hệ thống, tốt xấu gì cũng có người để hỏi.
Vài giây sau, Cố đạo bỗng nhiên vỗ tay cười to: “Rất tốt rất tốt!”
Diễn xuất của cậu nhóc này tốt hơn ông tưởng tượng rất nhiều, vô luận là hóa trang hay là thần thái động tác khi diễn xuất, đều vô cùng đúng chỗ, cũng không có dáng vẻ kệch cỡm. Một thiếu niên như vậy lại mang đến cho ông niềm vui bất ngờ.
Cố đạo cảm thấy hứng thú, mở kịch bản ra, tự chọn một đoạn bảo Lâm Tử Nhiên biểu diễn.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ may mà mấy ngày nay cậu nghiêm túc làm bài tập, phần lớn rất quen thuộc cốt truyện, không đến mức trở tay không kịp. Cậu nhìn nhìn kịch bản, rất nhanh nhập diễn, diễn một đoạn theo yêu cầu.
Cố đạo bảo cậu làm gì liền làm cái đó.
Qua nửa giờ, Cố đạo hài lòng, vỗ vỗ bả vai Lâm Tử Nhiên, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tốt lắm, em trở về chờ tin tức đi.”
Trong khoảng thời gian này Quý Sâm vẫn luôn yên tĩnh ngồi một bên quan sát, mãi cho đến giờ phút này mới đứng lên mỉm cười với Lâm Tử Nhiên: “Chúng ta đi thôi.”
Cố đạo giơ ngón tay cái lên nói với Quý Sâm: “Vẫn là cậu tinh mắt.”
Quý Sâm cười lắc đầu.
Lâm Tử Nhiên nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng cảm thấy Cố đạo dường như rất thích cậu... Cậu đi thay quần áo tháo trang sức, sau đó đi theo Quý Sâm rời khỏi khách sạn.
Chờ ra bên ngoài, xung quanh không có ai, Lâm Tử Nhiên không nhịn được hỏi Quý Sâm: “Học trưởng, Cố đạo ông ấy rốt cuộc có ý gì...” Cái này nghĩa là đậu hay không đậu?
Quý Sâm nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Lâm Tử Nhiên, trong mắt mang ý cười, khẳng định nói: “Anh cảm thấy em có hy vọng rất lớn.”
Đôi mắt Lâm Tử Nhiên sáng lên, có thật không?!
Chính cậu cũng cảm thấy không tệ, nhưng như vậy là được rồi sao? Có phải quá đơn giản hay không, quả thực như nằm mơ vậy.
Khoan đã, Cố đạo không phải nhìn mặt mũi Quý Sâm nên mới đối với mình ôn hòa như vậy đi? Có thể Quý Sâm đang an ủi mình hay không..
Nghĩ như thế, Lâm Tử Nhiên có chút mất mát.
Quý Sâm liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của cậu, trầm giọng nói: “Cố đạo là người rất nghiêm túc trong công việc, việc tuyển chọn là muốn tốt còn tốt hơn, nếu ông ấy chọn em thì đó chính là thực lực của em, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào.”
Lâm Tử Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc của Quý Sâm, trong ánh mắt dịu dàng ẩn chứa sự khẳng định và khích lệ, trong lòng cậu bỗng cảm thấy ấm áp. Bất luận cậu cố gắng như thế nào, thành công hay không liền mặc cho số phận đi! Cho dù không thể thành công, đối với cậu mà nói đó cũng là một việc khó mà trải qua!
Mắt thấy hai người phải tách ra.
Lâm Tử Nhiên nhìn Quý Sâm, đột nhiên nghĩ đến học trưởng có lòng tốt mang cậu đến thử vai, mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, chính cậu vẫn nên bày tỏ lòng biết ơn của mình mới được! Nếu không chẳng phải là quá không lễ phép?
Nghĩ vậy, Lâm Tử Nhiên vội vàng gọi Quý Sâm lại, chớp chớp mắt nói: “Học trưởng, em muốn mời anh đi ăn tối để tỏ lòng biết ơn, có thể chứ?”
Quý Sâm đột nhiên quay người lại, hắn sẽ không nói với Lâm Tử Nhiên rằng bản thân vẫn luôn chờ đợi cậu mở miệng, biểu tình hắn rất bình tĩnh, tựa như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói: “Được.”
Nhìn thấy Quý Sâm đáp ứng, Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười rạng rỡ: “Học trưởng thích ăn gì?”
Quý Sâm nói: “Em quyết định là được.”
Lâm Tử Nhiên nghĩ thầm, cái này hơi khó xử, chúng ta cũng đâu quen thân.
Hơn nữa chính mình vẫn là sinh viên, kinh tế không đủ, đi khách sạn quá sang chảnh thì chắc chắn không đi nổi, bất quá mời ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn, quý hay không không quan trọng, quan trọng là phải có thành ý.. Lại nói Quý Sâm cũng không thiếu tiền, trước kia xem qua mấy tin tức bát quái, nói nhà anh ấy rất có tiền?
Mấu chốt là mời Quý Sâm ăn món anh ấy thích! Chợt hai mắt Lâm Tử Nhiên sáng lên, cậu nhớ tới có một lần đi ăn cơm tình cờ gặp Quý Sâm ở trong tiệm tôm hùm đất, mời anh ấy đến nơi đó khẳng định không có vấn đề!
Lâm Tử Nhiên hào hứng nói: “Chúng ta cùng đi ăn tôm hùm đất nhé!”
Quý Sâm: “….”
Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy, học trưởng không thích sao?”
Quý Sâm ho nhẹ một tiếng, cụp mắt nói: “Không có.”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, em biết anh thích mà, em vẫn còn nhớ rõ lần đó chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau đấy!
Quý Sâm lái xe, cả hai đi về phía tiệm tôm hùm đất lần trước tình cờ gặp nhau kia.
Khó có lúc Lâm Tử Nhiên mời khách, cảm thấy nên tôn trọng ý nguyện của khách, tri kỷ dò hỏi: “Học trưởng có ăn cay không? Sốt cay, bơ tỏi hay là hấp, anh ăn cái gì?”
Biểu tình Quý Sâm có hơi trầm mặc, nói: “Hấp đi.”
Lâm Tử Nhiên lập tức gọi một phần hấp, sau đó gọi cho mình một phần sốt cay, hào khí tận trời gọi thêm hai món nữa, lúc này mới chốt đơn cho phục vụ.
Lâm Tử Nhiên cười nói: “Đúng rồi học trưởng, anh còn nhớ không? Lần trước em gặp anh ở chỗ này, em còn hỏi anh phương thức thông qua trò chơi nữa..”
Quý Sâm nghe vậy chợt khựng lại, tựa hồ có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Phải không? Anh không nhớ rõ lắm.”
Lâm Tử Nhiên lại rất kích động: “Em nhớ rõ, đó là lần đầu tiên nói chuyện cùng học trưởng! Hơn nữa anh còn rất kiên nhẫn trả lời vấn đề của em!”
Ý cười thoáng qua đáy mắt Quý Sâm, tựa hồ nghĩ nghĩ, quan tâm hỏi: “Vậy sau đó em chơi thế nào rồi?”
Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đấy, vẻ mặt có chút xấu hổ, uyển chuyển tỏ vẻ nói: “Còn phải tiếp tục nỗ lực, tạm thời chưa đạt tới tiêu chuẩn của học trưởng.”
Quý Sâm thấy cậu như vậy, rốt cuộc không nhịn được lấy tay che môi, khẽ cười nhẹ.
Trên mặt Lâm Tử Nhiên hiện lên tia đỏ ửng.
Tôm hùm rất nhanh được bày lên.
Trước mặt hai người mỗi người một chậu, Lâm Tử Nhiên nhìn thấy đồ ăn hai mắt sáng lên, hơn nữa vừa lúc bớt tán gẫu, tức khắc vùi đầu vào ăn uống thỏa thích!
Hai người ăn cơm, lúc đầu Lâm Tử Nhiên có chút câu nệ, sau đó thật sự không nhịn được, một người ăn vô cùng vui vẻ, rất nhanh ném Quý Sâm ra sau đầu.
Chờ khi cậu ăn xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện Quý Sâm hơi rũ mắt, ngón tay mảnh khảnh bóc tôm hùm đất, chậm rãi lột vỏ, động tác hắn ăn thong thả ung dung và tao nhã, giống như.. Thoạt nhìn không phải bộ dáng rất muốn ăn.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên lộp bộp, chẳng lẽ mình chọn không đúng?
Nhưng rõ ràng bọn họ tình cờ gặp nhau tại tiệm tôm hùm đất mà!
Nếu Quý Sâm không thích ăn cái này, vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi đó? Lại còn đúng lúc gặp mình nữa? Chẳng lẽ lần đó Quý Sâm đi cùng bạn bè, kỳ thực anh ấy không thích.
Hơn nữa ngồi mặt đối mặt như vậy, sau khi ăn xong ngẩng đầu liền nhìn thấy một đại soái ca ngồi ngay trước mặt, khung cảnh ung dung nhàn nhã ăn cơm, không hiểu sao lại có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Ừm, giống đoạn thời gian Hàn Thâm lấy lý do bao dưỡng, mỗi ngày đều cùng ăn cơm?
Lúc ấy cũng đồng dạng như thế này.
Lâm Tử Nhiên hung hăng lắc đầu, rốt cuộc mình đang miên man suy nghĩ cái gì! Ngoài ngoại hình đẹp trai giống nhau, bọn họ còn điểm chung nào nữa?!
Hoàn toàn khác nhau!
Mắt thấy Quý Sâm ăn không ngon, bản thân Lâm Tử Nhiên cũng ăn xong rồi, vì thế thật cẩn thận mở miệng: “Học trưởng?”
Quý Sâm ngước mắt nhàn nhạt nhìn cậu, môi mỏng hơi mím lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Sao vậy?”
Lâm Tử Nhiên nói: “Ăn xong rồi chúng ta quay về thôi.”
Động tác Quý Sâm chợt dừng, lấy khăn ướt lau tay, mỉm cười nói: “Được.”
Hai người bước ra ngoài, Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, đang định chào tạm biệt Quý Sâm rồi tự mình gọi xe về, Quý Sâm bỗng nhiên mở miệng: “Anh tiện đường, để anh đưa em về.”
Oa, học trưởng quả thật tri kỷ! Lâm Tử Nhiên cảm động đến mức không chịu được: “Được.”
Lúc này bầu trời đã tối sầm.
Lâm Tử Nhiên ngồi trên ghế phụ, ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng, một lát sau thật sự không nhịn được, trộm quay đầu nhìn Quý Sâm.
Ngón tay Quý Sâm thon dài đặt trên vô lăng, thần thái chuyên chú nhìn về phía trước, hình dáng sườn mặt rõ ràng, lông mi nhỏ dài, khuôn mặt thanh lãnh tuấn đĩnh càng thêm thâm thúy trong bóng đêm.; vốn dĩ tuấn mỹ, giờ phút này càng giống như một tấm gương.
Người đàn ông này từ khuôn mặt đến cần cổ, rồi đến dáng người, thậm chí từng đầu ngón tay đều hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Giống như những nhóm vai chính trong trò chơi.
Lúc này chỉ có hai người bọn họ, trong không gian nhỏ hẹp, giữa lúc hoảng hốt, Lâm Tử Nhiên cảm giác như thể bản thân vẫn còn đang ở trong trò chơi.
Hơn nữa không biết tại sao, loại cảm giác quen thuộc vừa rồi lại xuất hiện, không vứt đi được.
Rõ ràng bọn họ chỉ nhận thức trong khoảng thời gian ngắn, nhưng ở cùng nhau như thế này, ăn cơm cùng nhau, về nhà cùng nhau, còn có mỗi biểu cảm, mỗi động tác, mỗi ánh mắt của đối phương..
Giống như bọn họ đã từng trải qua.
Giống như bọn họ vẫn luôn như vậy.
Tim Lâm Tử Nhiên đập nhanh hơn, chật vật thu hồi tầm mắt, cậu không ngừng tự nói với bản thân, đủ rồi đủ rồi, đừng nghĩ nữa!
Đây chính là hiện thực! Học trưởng không phải những nhân vật trong trò chơi, càng không phải đồng tính luyến ái, tuy quả thực học trưởng rất đẹp trai, nhưng mình cũng không đến mức nhìn thấy soái ca là sẽ như vậy?
Nhưng mà tại sao Quý Sâm lại đối tốt với mình như vậy.
Thực sự chỉ vì hình tượng của mình phù hợp thôi sao?
Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, không dám nhìn Quý Sâm nữa, hai tay đan chặt vào nhau, cậu không thể bị sắc đẹp mê hoặc!
Đây là hiện thực, đây là người đàn ông cậu không thể ngủ được!
Phải bình tĩnh!
Khoảng mười phút trôi qua.
Xe chậm rãi dừng lại ở cổng trường.
Bởi vì là buổi tối nên xung quanh rất yên tĩnh, cũng không có người nào.
Lâm Tử Nhiên quay đầu lại, tâm trạng trở nên bình tĩnh, cười với Quý Sâm: “Học trưởng, em về đây..”
Quý Sâm nhìn cậu.
Đôi mắt thanh niên sáng ngời, nước da trắng nõn tỏa sáng, gương mặt có chút thịt, chọc vào hẳn là cảm giác rất tốt, môi cong nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập ngọt ngào.
Cho dù thay đổi khuôn mặt, nhưng biểu tình của cậu, động tác của cậu, tất cả thuộc về cậu, đều là bộ dáng mà hắn thích.
Chưa từng thay đổi.
Hầu kết Quý Sâm lăn lộn, đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Khoan đã.”
Lâm Tử Nhiên nghi hoặc nhìn Quý Sâm, đối diện với hai tròng mắt u ám thâm thúy của đối phương, không hiểu sao nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.
Theo bản năng cậu cảm thấy Quý Sâm có ý tứ với mình, bởi vì ánh mắt này vẻ mặt này, cậu thực sự rất quen thuộc..
Giống như nhìn thấy rất nhiều lần.
Nhưng đó là việc không có khả năng!
Đó chỉ là một trò chơi thôi!
Lâm Tử Nhiên, mày nhất định phải phân rõ giữa trò chơi và hiện thực!
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn mở miệng dò hỏi học trưởng có chuyện gì… Thì thấy Quý Sâm đột nhiên cúi người tới gần, chống một tay bên người cậu, khoảng cách ngày một gần..
Giống như muốn hôn môi vậy!!!
Hô hấp của Lâm Tử Nhiên như ngừng lại! Anh này, anh như vậy sẽ làm em suy nghĩ miên man đấy.
Khoan đã, chẳng lẽ trước đó cậu đã đoán sai, kỳ thật Quý Sâm cũng là đồng tính luyến ái, cũng thích đàn ông!
Ý nghĩ này bỗng dưng xuất hiện khiến Lâm Tử Nhiên lập tức ngây dại.
Không, không thể nào!
Nhưng theo trực giác của một gay, cậu cảm thấy rất có khả năng này, không nghĩ tới Quý Sâm giấu kỹ như vậy, hóa ra anh ấy cũng thích đàn ông.
Vậy, vậy chẳng phải chính mình có thể..
Lâm Tử Nhiên giống như trúng định thân thuật, không nhúc nhích, suy nghĩ lung tung rối loạn, khϊếp sợ đến mức không thể tự hỏi!
Quý Sâm chống tay lên gáy Lâm Tử Nhiên, rũ mắt nhìn thanh niên chăm chú. Nhìn khuôn mặt mà mình vẫn luôn khát vọng, không có cái hạn chế thiết lập nhân vật, hiện tại người này ở ngay trước mặt hắn, hắn không muốn tiếp tục giả vờ không quen biết, giả vờ không quen thuộc, giả vờ không thích..
Bỗng nhiên, không muốn tiếp tục khắc chế bản thân.
Nỗi xúc động không cách nào hình dung cuồn cuộn trong l*иg ngực, vẻ mặt của Quý Sâm rất phức tạp.
Hắn chậm rãi đến gần, tầm mắt dừng trên cánh môi thanh niên, ánh mắt u ám; thanh niên tựa hồ rất khϊếp sợ, vẫn ngây ngốc không nhúc nhích.
Mắt thấy sắp tới gần cánh môi đối phương, nhìn người thanh niên trước mắt thuận theo, chờ đợi được hôn môi... Động tác của Quý Sâm bỗng dừng lại.
Tuy rằng... Đây là điều mà hắn luôn hy vọng, nhưng tưởng tượng ở trong trò chơi, Lâm Tử Nhiên có thể lên giường với bất kỳ ai, cậu không biết những người đó là hắn, trong lòng bỗng dưng phiền muộn kèm theo tia ghen tị.
Tại sao lại nghe lời như vậy?
Tại sao em không cự tuyệt, có phải chỉ cần soái ca là có thể hay không?
Quý Sâm mím môi, bỗng có chút không vui.
Đại não Lâm Tử Nhiên trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mắt thấy Quý Sâm sắp hôn tới... Thời điểm chỉ còn một tấc thì dừng lại, hô hấp hai người giao nhau, hình ảnh như ngừng trôi.
Bởi vì ngừng lại trong khoảng khắc, vài giây sau, Lâm Tử Nhiên sợ hãi cả kinh, cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong nỗi khϊếp sợ!
Đệch aaaaa!
Vừa rồi cậu đang làm cái gì aaa! Cậu thế mà chờ đợi Quý Sâm tới hôn mình? Lâm Tử Nhiên ơi Lâm Tử Nhiên, đây là hiện thực đó mày bình tĩnh một chút, mày không thể không có chút tiết tháo như vậy!
Hai người mới quen nhau bao lâu, làm vậy thích hợp sao?
Không thích hợp, quá không thích hợp.
Quan trọng nhất chính là, ở thời điểm không thích hợp Quý Sâm cũng làm ra sự tình không thích hợp, tại sao Quý Sâm lại muốn làm như vậy?
Bọn họ mới nhận thức trong khoảng thời gian ngắn, Quý Sâm vừa mới giới thiệu nhân vật cho cậu, đưa cậu về nhà liền muốn hôn cậu... Mẹ nó cái này trông không giống tiết tấu mấy loại phim tình yêu thần tượng..
Ngược lại trông giống như là..
Đôi mắt Lâm Tử Nhiên đột nhiên mở to, cậu đẩy Quý Sâm ra, hung tợn nhìn hắn!
Cậu hiểu rồi, Quý Sâm đang muốn tiềm quy tắc cậu!
Thật không nghĩ tới anh là một người như vậy!
****
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao
- Chương 132