Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao

Chương 125

« Chương TrướcChương Tiếp »
13. Đấu tay đôi ~

Phượng Trạc bước nhanh về phía trước, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mặc dù hạ lệnh cho thái y, nhưng đối với việc Kỳ Tiêu không tỉnh lại, kỳ thực Phượng Trạc vẫn giữ thái độ bi quan... Kỳ Tiêu bị thương nặng như vậy, nếu không phải vừa lúc trái tim lệch một tấc, nhất định đương trường mất mạng. Nhưng cho dù thế nào, tu vi của y bị hao tổn, thương thế lại quá nặng, có thể còn sống đã là hy vọng xa vời.

Phân phó thái y chẩn trị bất quá là cứu ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.

Giờ phút này đối diện với ánh mắt của Kỳ Tiêu, đôi mắt kia đen nhánh và vắng lặng, không có một tia ấm áp, trong lòng Phượng Trạc không khỏi thở dài, có chút phức tạp.

Tuy rằng thời gian ở bên nhau ngắn ngủi, nhưng sự tín nhiệm và quan tâm trong mắt Kỳ Tiêu đối với thanh y hắn đều nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được thanh y có bao nhiêu quan trọng với Kỳ Tiêu.. Nhưng ai biết được, Thanh Y lại là Lan Quân Hà.

Nhát kiếm đó, rõ ràng là Lan Quân Hà muốn mạng của y.

Cũng không biết Kỳ Tiêu có thừa nhận nổi đả kích như vậy hay không.

Phượng Trạc im lặng một lúc rồi mới thử mở miệng nói: “Ngươi.. có khỏe không?”

Tròng mắt Kỳ Tiêu chậm rãi chuyển động, nhàn nhạt nhìn về phía Phượng Trạc, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Ta không có việc gì.”

Phượng Trạc thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một lát sau đó nói: “Lan Quân Hà chạy trốn, ta không bắt được hắn.”

Lông mi Kỳ Tiêu khẽ run lên, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Không sao, sớm muộn gì hắn cũng sẽ về U Lan Cảnh... Điện hạ yên tâm đi, kế hoạch tấn công U Lan Cảnh sẽ không thay đổi, khụ khụ...... Chỉ là làm phiền điện hạ chờ một thời gian.”

Đúng là Phượng Trạc lo lắng kế hoạch cho nên mới cố ý thử, giờ phút này thấy Kỳ Tiêu bình tĩnh vững vàng, tựa hồ không bị ảnh hưởng quá nhiều, hoặc là y đã suy nghĩ cẩn thận. Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu mỉm cười nói: “Ngươi cứ yên tâm tịnh dưỡng, cần gì cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ tận hết khả năng.”

Kỳ Tiêu nói: “Đa tạ điện hạ.”

Phượng Trạc lại phân phó thái y một hồi, sau đó mới xoay người rời đi.

Kỳ Tiêu hờ hững thu hồi tầm mắt, y há miệng, dường như mỗi lần thở đều kéo theo miệng vết thương trên ngực lan xuống toàn bộ thân thể, đau triệt nội tâm, tất cả những thứ này... Rõ ràng là nhắc nhở y nên buông tay cái gọi là ảo tưởng, không cần thiết phải lừa mình dối người.

Người kia, là thực sự muốn gϊếŧ y.

Khi đó rõ ràng chính mình đã muốn từ bỏ, muốn cứ như thế mà chết..

Chỉ là, tại sao vẫn tỉnh lại?

Là bởi vì mệnh chưa tuyệt, hay là bởi vì không cam lòng?

Có lẽ là cả hai.

Kỳ Tiêu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một nụ cười khẽ phát ra từ sâu trong yết hầu, giấu đi nỗi đau đớn và sự tự giễu ẩn trong đôi mắt.

Ngươi nói không sai, trên thế giới này, người duy nhất ta có thể tín nhiệm chỉ có bản thân.. Đáng tiếc khi đó, ta không hiểu hàm nghĩa thực sự của câu nói này.

Nhưng bây giờ ta đã hiểu.

Hiện giờ…

Cái mạng này của ta chung quy vẫn cho ngươi.

Lần nữa gặp lại, ta và ngươi —— sẽ chỉ là kẻ thù của nhau.

………………

Lâm Tử Nhiên cá mặn nằm trong thạch thất, ngoại trừ U Trì cậu chưa từng gặp qua bất kỳ ai.

Trên cổ chân quấn một vòng băng gạc, ẩn ẩn có vết máu thẩm thấu chảy ra, lúc này U Trì không có ở đây, cậu không nhịn được lòng hiếu kỳ thử cử động thân thể, nhưng hai chân hoàn toàn vô lực, như thế nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm, bò hoặc quỳ.

Móa, U Trì thật là vai phản diện ác độc tàn nhẫn!

Nói hay lắm, thích Lan Quân Hà ở chỗ nào? Như vậy mà cũng hạ thủ được? Bệnh tâm thần!

Sau một hồi lăn lộn, máu trên băng gạc thấm ra càng nhiều, tuy Lâm Tử Nhiên hạ thấp cảm giác đau nhưng thân thể vẫn rất suy yếu, không tới một lúc liền thở hồng hộc, lần nữa hữu khí vô lực nằm xuống giường, tự sa ngã.

Tại thạch thất tối tăm này, không phân ngày đêm, Lâm Tử Nhiên chỉ có thể phán đoán thông qua bữa cơm là qua một ngày.

Lấy tính cách của Lan Quân Hà đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm, đại khái là muốn tìm chết, nhưng hiện tại tu vi cậu đã bị phế, hai chân tàn tật, muốn tự sát còn khó hơn lên trời. Đến nỗi chuyện ăn cơm, tuy cậu không chịu phối hợp, nhưng U Trì sẽ thao túng cậu ăn, đây có lẽ là chỗ tốt của con rối đi..

Không cần phải tuyệt thực bản thân.

Lâm Tử Nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ say, trong lúc hốt hoảng, dường như có người đang vuốt ve cậu, cậu cau mày mở to mắt liền đối diện với hai mắt u ám của U Trì.

Bất cứ lúc nào U Trì cũng ăn mặc kín mít, chỉ để lộ cần cổ và bàn tay, che đi làn da vặn vẹo khô ráp.

Gã nhìn Lâm Tử Nhiên, cười nhẹ: “Ăn cơm.”

Lâm Tử Nhiên chỉ lạnh lùng nhìn gã, không nhúc nhích.

Mấy ngày nay cậu đã quen sống chung với U Trì như thế nào, tiêu cực kháng cự, U Trì thấy cậu không chịu ăn thì sẽ điều khiển cậu ăn.

Lâm Tử Nhiên chỉ cần phối hợp với hành vi của U Trì, ở thời điểm thích hợp lộ ra biểu tình thích hợp là được.

Đặc biệt cá mặn!

Bởi vì ngay cả thân thể của mình cũng không cần điều khiển!

Cậu giống như linh hồn bị mắc kẹt trong thể xác, có đôi khi lại giống như quần chúng râu ria.

U Trì vòng tay qua eo Lâm Tử Nhiên, để cậu dựa vào l*иg ngực mình, trước mặt bày đồ ăn, tuy rằng đồ ăn không nhiều nhưng vẫn tính là tinh xảo. Lâm Tử Nhiên ngửi mùi thơm bụng đói kêu vang, thầm nghĩ lão đông tây này ít nói nhảm thôi, mau điều khiển ta ăn đi, không ăn thì ta phải chết đói!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại hiện lên cảm xúc mâu thuẫn, tựa hồ phẫn nộ và thống khổ đối với tất cả điều này.

U Trì nhếch khóe môi, nở nụ cười, Lâm Tử Nhiên liền ngoan ngoãn nâng tay lên, bắt đầu ngồi ở trong lòng gã ăn cơm.

Mái tóc dài đen nhánh của nam tử xõa xuống rối tung, bởi vì cúi đầu, một lọn tóc dừng ở trước trán, U Trì nhẹ nhàng vén lọn tóc kia qua đặt ở bên môi, đáy mắt càng thêm u ám, ẩn giấu một tia cố chấp tràn đầy quỷ dị.

Gã nắm tay Lâm Tử Nhiên, hơi dùng sức, cúi đầu hôn lên gáy cậu.

Lâm Tử Nhiên chỉ là máy móc vô tình ăn cơm! Đang ăn thật vui vẻ ai ngờ U Trì bắt đầu động tay động chân; bên gáy còn in nụ hôn lạnh lẽo thấu xương kia, khiến Lâm Tử Nhiên lần nữa hoài nghi, không biết người này có phải động vật máu lạnh hay không!

Bàn tay khô gầy của U Trì lướt qua da thịt cậu, đi đến nơi nào run rẩy nơi đó.

Không thể tiếp tục chuyên tâm ăn cơm khiến Lâm Tử Nhiên vô cùng tức giận, tức khắc lộ ra biểu tình xấu hổ và buồn bực xen lẫn tia phẫn hận; mắt thấy U Trì càng ngày càng đùa bỡn quá mức, nhưng cái gì cậu cũng không làm được, chỉ có thể ngoan ngoãn ỷ vào ngực nam nhân.

U Trì nhìn thấy bộ dáng xấu hổ và giận dữ xen lẫn thống khổ của cậu, ngược lại trong lòng lần nữa dâng lên du͙© vọиɠ muốn làm nhục cậu. Thật là vừa mỹ lệ vừa mê người, càng muốn nhìn thấy càng nhiều dáng vẻ đau đớn và nhẫn nại của cậu.

Đáy mắt U Trì hơi trầm xuống.

Thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, tất cả mọi thứ về ngươi, đều chỉ thuộc về ta.

………………

U Trì đi rồi.

Lâm Tử Nhiên như cá chết nằm đó, hai mắt trống rỗng mơ màng.

Lâm Tử Nhiên cảm khái nói: “Quả nhiên đàn ông có bệnh rất dễ trở thành biếи ŧɦái, thân thể tàn tật dễ tạo nên tâm lý vặn vẹo; tôi cũng không biết có nên đồng tình với gã hay không.”

Hệ thống khó có lúc trầm mặc: “…Cậu còn có tâm đồng tình với gã?”

Lâm Tử Nhiên: “Haha.”

Lâm Tử Nhiên có chút xấu hổ, cậu cúi đầu nhìn xuống thảm trạng của bản thân, đúng là nên đồng tình cho mình nhiều hơn!

Quả thực cậu bị điên mới cảm thấy U Trì đáng thương, tuy rằng U Trì không thể giao hợp, nhưng gã là một tên biếи ŧɦái thích ngược đãi người khác! Một chút cũng không đáng thương ố kề!

U Trì không ‘làm’ được cậu, nhưng lại thích tra tấn cậu.

Phế võ công của cậu, chặt đứt hai chân của cậu còn chưa đủ, ngày ngày đều đến tra tấn đùa bỡn, bất quá mới qua mấy ngày thời gian, da thịt trên người cậu hầu như không có chỗ nào hoàn hảo, trải rộng các loại dấu hôn, dấu roi, vết cào, vv…

Nếu không phải vì vết thương của cậu chưa hoàn toàn lành hẳn, có khả năng U Trì càng làm quá mức hơn.

Cái tên thái giám biếи ŧɦái chết bầm!

Cũng may là mình có che chắn cảm giác đau, lại không cần làm gì, mỗi ngày làm cá mặn, bày ra biểu tình vừa đau khổ vừa phẫn nộ, một ngày cứ thế trôi qua... Thế nhưng khiến cậu sinh ra một loại ảo giác thật nhẹ nhàng.

Phi phi phi! Điều này cũng không thể phủ nhận U Trì là lão thái giám biếи ŧɦái đáng chết!

Thật ra cậu không sao cả, chỉ là chơi game thôi, cũng không phải thân thể của mình bên cạnh đó lại không cảm nhận được đau đớn, dù là búp bê vải rách nát cũng không có việc gì.. Nhưng ngẫm lại cảm nhận của Lan Quân Hà một chút, quả thực khiến người ta lo lắng!

Cường giả tâm cao khí ngạo, không hiểu sao bị biến thành phế nhân không nói, còn bị người mà mình hận nhất đùa bỡn tra tấn, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Khó trách trong nguyên cốt truyện, thời điểm Kỳ Tiêu gϊếŧ tới, Lan Quân Hà một lòng muốn chết.

Lan Quân Hà muốn chết, không chỉ vì không muốn Kỳ Tiêu khổ sở, mà nguyên nhân rất lớn đại khái là bởi vì không muốn sống nữa... Hắn chỉ muốn mang theo bí mật của mình cùng thân thể tàn phế dơ bẩn chết đi.

Kỳ Tiêu gϊếŧ hắn, kỳ thật xem như giải thoát giúp hắn.

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên lại bắt đầu chờ đợi Kỳ Tiêu sớm ngày gϊếŧ tới.

Tuy rằng lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần này mình cơ trí xoay chuyển tình thế, cho đến bây giờ cốt truyện vẫn bình thường!

Tuy rằng bên U Trì kích phát cốt truyện ẩn, nhưng trên thực tế cậu nhất trí làm theo kịch bản, căn bản không lệch khỏi quỹ đạo!

Vai phản diện nghiêm túc đi theo cốt truyện như này, thật khiến người ta cảm động.

Hiện tại điều duy nhất Lâm Tử Nhiên lo lắng chính là tình huống của Kỳ Tiêu, nhưng hiện giờ lo lắng cũng vô dụng, không bằng yên tâm chờ đợi.

Cậu tin Kỳ Tiêu sẽ không chết dễ dàng như vậy, dù sao Kỳ Tiêu có quang hoàn vai chính!

Hơn nữa thời điểm khi cậu động thủ với y, cố ý nói về sự tình linh cốt, coi như gián tiếp cảnh tỉnh y, với sự thông minh của Kỳ Tiêu hẳn sẽ có sự chuẩn bị.

Trong nguyên cốt truyện y đã thắng, lần này nhất định cũng sẽ không thua, Lâm Tử Nhiên tự động viên bản thân, kiên trì thêm một đoạn thời gian, chờ Kỳ Tiêu tới gϊếŧ U Trì, sau đó lại khiến y gϊếŧ mình, đó chính là một kết cục hoàn mỹ!

Thế giới này, thế mà là thế giới mình làm tốt nhất.

Chính mình vẫn có hy vọng lấy được điểm A!

Lâm Tử Nhiên ôm hy vọng tốt đẹp mà ngủ.

………………

U Trì rời khỏi thạch thất bước ra ngoài.

Đồ Kỳ Chi cung kính đứng chờ ở đại sảnh, vừa thấy U Trì đi ra liền vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Chủ thượng.”

U Trì khẽ gật đầu nói: “Ta bảo ngươi điều tra sự tình, ngươi tra thế nào rồi?”

Đồ Kỳ Chi lập tức nói: “Kỳ Tiêu đã tỉnh lại, Phượng Trạc phái người trông chừng hắn, hẳn là không trở ngại.”

Khóe môi U Trì cong lên: “Rất tốt.”

Đồ Kỳ Chi hơi chần chừ nói: “Chủ thượng, cần chúng ta ra tay bắt Kỳ Tiêu trở về không?”

U Trì liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu: “Không vội.”

“Thật ra Kỳ Tiêu cũng không đơn giản như vậy, chỉ bằng ngươi, sợ là còn chưa có năng lực làm vậy, nhưng không sao cả, cho dù bản thân ta không động thủ, Kỳ Tiêu cũng sẽ tìm đến ta.”

Thấy U Trì nói như vậy, Đồ Kỳ Chi không dám nghi ngờ, lần nữa cung thanh nói: “Chúc mừng chủ thượng sắp đạt được ước nguyện.”

U Trì cười nhạt.

Bên ngoài trăm dặm, trong Phong Xuyên thành.

Kỳ Tiêu đứng trong sân viện trống trải, kéo giãn gân cốt tập luyện công phu một lần. Dáng người thoăn thoắt, động tác sắc bén, trước đó đều là Lan Quân Hà dạy y, đợi tới một nửa, chiêu thức bỗng nhiên biến hóa khó lường, quỷ quyệt hung ác, kình khí cuốn lên đám lá rụng rơi đầy tàn chi!

Nếu Lâm Tử Nhiên ở đây liền sẽ phát hiện, đây không phải là những gì cậu đã dạy!

Kỳ Tiêu đánh một lần lại một lần, đột nhiên dừng lại, giơ tay ấn vị trí ở ngực.

Thể lực của y vốn rất tốt, lại có linh dược của Phượng Trạc cho nên khôi phục rất nhanh, miệng vết thương cơ hồ đã khép lại, nhưng vì sao.. thỉnh thoảng vẫn ẩn ẩn nhói đau.

Kỳ Tiêu hơi rũ mắt, mím chặt môi mỏng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ thống khổ.

Phượng Trạc vừa đi tới, thấy bộ dáng Kỳ Tiêu như vậy liền bước nhanh tới, lo lắng hỏi: “Ngươi thật sự không sao chứ?”

Kỳ Tiêu thấy Phượng Trạc tới, hơi im lặng, khuôn mặt trở nên bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Không sao, điện hạ đã điều tra tình huống khác trong thành U Lan Cảnh chưa?”

Phượng Trạc không quá yên tâm liếc mắt nhìn Kỳ Tiêu một cái, Kỳ Tiêu khôi phục nhanh hơn những gì hắn tưởng, bất quá vừa rồi Kỳ Tiêu lộ ra vẻ mặt đau khổ, chẳng lẽ còn chưa hoàn toàn khôi phục?

Nhưng nếu Kỳ Tiêu không nói, chính mình hỏi tiếp thì cũng không ổn.

Phượng Trạc đáp: “Đã điều tra rõ ràng, ngươi muốn làm như thế nào?”

Khóe miệng Kỳ Tiêu cong lên, độ cung lạnh băng hài hước, cười khẽ một tiếng: “Nếu Điện hạ muốn diệt trừ U Lan Cảnh, những ám tuyến kia đương nhiên không thể lưu lại, đúng không? Chúng ta nhổ phân đà U Lan Cảnh trước; sau đó tấn công lên, khiến bọn họ không có quân cứu viện.”

Phượng Trạc trầm tư một lát: “Ta thì không thành vấn đề, nhưng ngươi xác định muốn đi cùng sao?”

Hai mắt Kỳ Tiêu đen nhánh, chậm rãi mở miệng: “Đương nhiên.”

………………

Phân đà U Lan Cảnh - Dương Túc thành, một nam nhân nôn nóng hoảng loạn chạy vào nói với lão giả râu tóc bạc trắng: “Sứ giả không tốt, đằng kia, người Vô Vọng Lâu gϊếŧ tới nơi này của chúng ta rồi!”

Lão giả đầu bạc lạnh lùng quát lớn: “Hốt hoảng như thế giống bộ dáng gì?”

Khuôn mặt nam nhân tái đi vì sợ hãi, chuyện này không thể trách hắn ta. Người U Lan Cảnh bọn họ ai cũng lợi hại, cao thủ nhiều như mây, ăn sâu bén rễ tại Hải Hà Quốc nhiều năm; cũng từng có xích mích với các thế lực khác, nhưng hầu hết đều cân bằng lẫn nhau, cho dù có chém gϊếŧ thương vong cũng nằm trong tầm khống chế.

Nhưng giờ phút này đây, Vô Vọng Lâu kia căn bản không chút cố kỵ, không thèm nói nửa điểm đạo lý giang hồ, chỉ cần phát hiện bọn họ liền không tiếc hết thảy vây sát... Bọn họ, bọn họ còn có thiếu niên sát thần, nghe nói phân đà ở thành khác đều đã chết, máu chảy thành sông!

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên náo động, mơ hồ truyền đến tiếng hét thảm thiết.

Nam nhân càng thêm sợ hãi, quay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước, trên trán chợt xuất hiện một cái động, chưa nhắm mắt thì đã ngừng thở ngã xuống đất.

Lão giả tóc bạc sắc mặt kịch biến, bước ra đại môn, thiếu niên huyền y nghênh diện đi tới.

Thiếu niên tóc đen đứng thẳng, dáng người nhanh nhẹn, dung mạo điệt lệ, trường kiếm trên lưng chưa rút ra khỏi vỏ, vừa rồi đánh chết nam nhân chỉ là một cước mà thôi.

Lão đầu tóc bạc sắc mặt đại biến, lão sớm biết có phản đồ U Lan Cảnh nghe nói thập phần lợi hại, nhưng rõ ràng mấy ngày trước nhận được tin tức không phải như vậy. Như thế nào mà kẻ hèn này mấy ngày không gặp, tu vi đã tiến bộ đến mức này, thế mà có thể dùng một cước gϊếŧ chết thủ hạ đắc lực của lão!

Rốt cuộc là tin tức sai lầm, hay là thiếu niên này tiến bộ quá nhanh?

Lão già tóc bạc hơi trầm ngâm, lão vẫn cho rằng tin tức sai lầm, trên thế giới này không có người nào có thể tiến bộ nhanh như vậy! Lão lập tức cầm lấy phất trần trong tay, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta sẽ thay U Lan Cảnh gϊếŧ tên phản đồ là ngươi!”

Kỳ Tiêu chậm rãi ngước mắt lên, mắt phượng u ám, bên trong không có chút độ ấm, ánh mắt nhìn đối phương như đang nhìn một người chết, y không nói lời nào, bỗng nhiên động thủ!

Lão giả tóc bạc cả kinh, tốc độ quá nhanh! Lão gần như không thể bắt được đối phương! Chỉ thấy trước mặt xẹt qua một đạo tàn ảnh, đối phương đã đi tới trước mặt lão! Lão vội vàng giơ phất trần lên ngăn cản, giơ tay đánh về phía Kỳ Tiêu, nhưng vừa mới động, chỉ cảm thấy cả người vô lực, trong ngực vô số máu chảy ra!

Lão giả cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay Kỳ Tiêu trực tiếp xuyên qua ngực lão.

Lão nao nao, sau đó hai mắt biến thành ảm đạm, chớp mắt không còn tiếng động.

Kỳ Tiêu đột nhiên rút tay về, mang theo một mảnh máu thịt, máu tươi theo đầu ngón tay y nhỏ giọt rơi xuống tí tách.. Y hơi ngẩng đầu, khẽ mở hai mắt, bên môi lộ ra một tia mê hoặc, sâu trong đáy mắt hiện lên quang mang thị huyết.

Muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, nhanh chóng trở nên cường đại... Còn có cái gì nhanh hơn việc trực tiếp hấp thu công lực của người khác?

Sư thúc, đây là những gì ngài đã dạy cho ta.

Quả nhiên đó là phương pháp không tồi.

Chẳng qua cùng với tu vi tăng lên, hiện giờ có thể được xem là ‘thuốc bổ’ trong mắt y càng ngày càng ít, thật ra có chút đáng tiếc.

Kỳ Tiêu còn chưa xuất kiếm đã nhẹ nhàng đồ sát phân đà này, y tản bộ giữa đám thi thể trong sân vắng, không lâu liền gặp được Phượng Trạc từ bên ngoài mà đến.

Phượng Trạc không nhúc nhích, nhíu mày nhìn Kỳ Tiêu.

Hơn mười ngày trước, Phượng Trạc còn lo lắng Kỳ Tiêu sẽ không tiếp nhận được hiện thực, chưa khôi phục lại, sẽ không trợ lực cho hắn, nhưng mà hơn mười ngày trôi qua... Hắn bắt đầu lo lắng một vấn đề khác.

Kỳ Tiêu trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả hắn cũng tâm sinh kiêng kỵ.

Ban đầu Phượng Trạc và Kỳ Tiêu đi cùng nhau, nhưng về sau trên cơ bản đều do Kỳ Tiêu một mình động thủ, thủ hạ của hắn chỉ cần đi theo quét dọn chiến trường là được, mà Kỳ Tiêu đi đến đâu nơi đó không còn người sống, xác chết chất đống khắp nơi.

Phượng Trạc khó tránh có chút lo lắng, loại công pháp tà môn đoạt công lực của người khác như vầy thông thường đều ẩn chứa tai họa ngầm. Sau khi Kỳ Tiêu tỉnh lại liền bắt đầu có chút không thích hợp, nếu cứ như vầy mãi, chỉ sợ không tẩu hỏa nhập ma thì cũng nhầm đường lạc lối...

Nhưng Kỳ Tiêu không thèm để ý.

Phượng Trạc trầm mặc hồi lâu, đang muốn mở miệng khuyên bảo.

Kỳ Tiêu đã lên tiếng trước.

Mắt phượng của y khẽ nhếch, khóe môi gợi lên ý cười: “Điện hạ, thời cơ đã đến, ta mang ngươi đi U Lan Cảnh.”

Đồng tử Phượng Trạc co lại, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu.

Nuốt xuống lời chưa nói ra miệng.

Nếu Kỳ Tiêu dám nói như vậy, hẳn là đã chuẩn bị tốt, chuyện tới bây giờ, hắn cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Lần này nhất định phải hoàn toàn tiêu diệt U Lan Cảnh!

………………

Lâm Tử Nhiên làm con rối càng ngày càng lười, lúc ban đầu còn tận lực giả vờ biểu lộ sự đau đớn và phẫn nộ, sau đó liền chậm rãi chậm trễ, bắt đầu hình thức “tâm như tro tàn” mỗi ngày, tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều!

Nói thật, ngươi muốn thống khổ muốn phẫn hận lại muốn ẩn nhẫn, kỳ thật biểu tình và ánh mắt phải thật phong phú, còn phải cố gắng nghiến răng nghiến lợi, kỳ thật rất khảo nghiệm kỹ thuật diễn, mà cũng không thoải mái gì.

Nhưng “tâm như tro tàn” thì khác, ngươi chỉ cần mặt vô biểu tình là được!

Sờ cá tốt nhất, cái này cậu am hiểu!

Lâm Tử Nhiên ngủ dậy phát hiện mình nằm trong lòng U Trì, lần này khó có lúc U Trì không tra tấn cậu, chỉ là yên lặng nhìn cậu ngủ.

Lâm Tử Nhiên đã thành quen, liếc mắt lạnh lùng nhìn U Trì một cái, nhắm mắt ngủ tiếp.

U Trì cười khàn khàn: “Kỳ Tiêu tới rồi.”

Gì?!

Lâm Tử Nhiên đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo.

U Trì nhìn cậu, bàn tay lướt qua gương mặt cậu, khuôn mặt gã dấy lên sự thương hại: “Hắn tới đây để gϊếŧ ngươi.”

Lâm Tử Nhiên mỉa mai nhìn gã, nói từng chữ một: “Còn có ngươi.”

U Trì cười: “Hử? Ngươi tin tưởng hắn có thể gϊếŧ được ta sao...”

Lâm Tử Nhiên không nói nữa, khuôn mặt lạnh băng nhìn gã một cách mỉa mai.

U Trì thấp giọng cười, gã mân mê cánh môi Lâm Tử Nhiên, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Đứng dậy đi ra ngoài.

Bề ngoài Lâm Tử Nhiên bình tĩnh, nhưng thực tế lại thập phần căng thẳng, ngủ không vô.

Cậu vất vả lâu như vậy, thế giới này có thể thành công hay không chỉ ở lúc này, nhãi con ngươi phải cố gắng lên!

………………

U Trì ra khỏi thạch thất.

Đồ Kỳ Chi che cánh tay phải, cánh tay hắn máu tươi đầm đìa, vẻ mặt hoảng loạn vô cùng, cắn răng: “Chủ thượng, tiểu súc sinh kia, hắn, hắn gϊếŧ tới đây.”

Đáng giận, chính mình thế mà bị thương trong tay tên tiểu tử kia, này, chuyện này không có khả năng.

U Trì khẽ liếc hắn một cái, thu hồi tầm mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Xa xa trên hành lang thật dài, huyền y thiếu niên tay cầm trường kiếm chậm rãi đi tới, ánh trăng lạnh lẽo dừng trên mặt y, đôi mắt đen nhánh như mực kia toát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Sát ý tựa như hóa thành thực chất!

U Trì nhìn thẳng Kỳ Tiêu, đôi mắt hơi nheo lại.

****
« Chương TrướcChương Tiếp »