06. Người không thể so với người.
Thanh y thúc thúc đi rồi.
Kỳ Tiêu một mình rũ mắt đứng đó, hai tay bên hông siết chặt, trong mắt tràn đầy giãy giụa và thống khổ.
Hóa ra kẻ thù gϊếŧ cha mẹ vẫn luôn ở bên cạnh y.
Y không muốn tin kết quả như vậy.
Nếu thật sự là Lan Quân Hà làm, vậy tại sao hắn không gϊếŧ mình, tại sao còn lưu mình ở bên cạnh cho đến bây giờ? Nhưng thanh y thúc thúc nói có sách mách có chứng, thực sự không tìm ra lý do để không tin.
Huống chi, y vốn sẽ không hoài nghi thanh y thúc thúc.
So với Lan Quân Hà lạnh nhạt vô tình, trong bảy năm nay, chiếu cố y quan tâm y, cùng y vượt qua vô số đêm đen hắc ám... Đều là thanh y thúc thúc, chỉ có thúc ấy là người duy nhất đối tốt với y.
Nếu không phải thanh y thúc thúc, có lẽ mình đã chết từ lâu rồi… Nếu chính mình chết, chẳng phải là hợp ý Lan Quân Hà rồi sao?
Tùy ý để y lặng yên chết không tiếng động.
Đến chết cũng không biết bản thân tại sao lại chết.
Kỳ Tiêu chậm rãi mở ra lòng bàn tay dính đầy máu tươi, y lộ ra nụ cười tự giễu.
Dù trên tình cảm không muốn thừa nhận, nhưng lý trí nói cho y biết không thể không tin.
Hoặc có lẽ..
Tất cả đã sớm có manh mối.
Lan Quân Hà lạnh nhạt, Lan Quân Hà vô tình… Hắn nhìn y tự sinh tự diệt, không thèm đặt y vào mắt; bảy năm qua không phải y không nhìn thấy, nhưng bởi vì hắn là sư đệ của mẫu thân, bởi vì hắn thu lưu chính mình...
Cho nên mặc dù người này vô tình như thế nào đi nữa thì chính mình vẫn ôm một tia hy vọng, muốn lấy lòng hắn, nghiêm túc nghe lời và hoàn thành tất cả mọi yêu cầu của hắn, không chỉ vì báo thù... Còn bởi vì y thật sự, thật sự khao khát có được một người sư thúc như vậy, khát vọng lần nữa có được người thân, khát vọng một ngày nào đó người này có thể liếc mắt nhìn y nhiều hơn một chút.
Một đứa trẻ cô đơn không nhà để về, tại địa phương xa lạ này rất muốn có được một người thích mình.
Nhưng bảy năm qua, y chưa thể ủ ấm trái tim người kia.
Cuối cùng y cũng biết lý do tại sao.
Lời thanh y thúc thúc nói khiến y khϊếp sợ, đau đớn, khó thể tin được… Rồi lại không thể không tin.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao Lan Quân Hà lại đối xử với y như vậy.
Ở trong mắt hắn, y ngu ngốc ôm nỗi chờ mong với hắn, có phải là một hồi chê cười không rõ đầu đuôi?
Nhất định là thế.
Kỳ Tiêu thất thểu rời đi, y trở về phòng của mình, chợt phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết chảy ngược suýt nữa khiến cảnh giới của y không ổn, tẩu hỏa nhập ma.
Y đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, trong mắt chỉ còn lại một mảnh hờ hững.
Đêm nay chú định một đêm mất ngủ.
Ngày thứ hai, Kỳ Tiêu không tiếp tục ra ngoài tu luyện mà khoanh chân ngồi đả tọa, gần giữa trưa thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Kỳ Tiêu bỗng mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo, y duỗi tay vung lên, cửa phòng bị kình khí mở ra một khe hở, mơ hồ nhìn thấy một nam tử khuôn mặt anh tuấn mặc thanh y đi qua; nam tử kia lưng đeo thanh trường kiếm màu đen, xem bộ dáng hẳn là có địa vị không thấp trong U Lan Cảnh, đi về hướng Lan Quân Hà.
Ánh mắt Kỳ Tiêu ngưng đọng, sau một lát liền lẳng lặng đi theo.
Lâm Tử Nhiên đang ngồi trong phòng uống trà, nhớ lại những lời đã nói với Kỳ Tiêu ngày hôm qua, thầm nghĩ hẳn là cốt truyện đang tiến triển một cách thuận lợi.
Dù sao bản thân khi là Lan Quân Hà đối với Kỳ Tiêu thật sự rất ác liệt, thời gian dài như vậy mà chưa từng cười với y lần nào, càng tùy ý để y tự sinh tự diệt… Cho dù đứa nhỏ này không muốn tin, cũng không thể không tin.
Y cũng không phải thật sự là một kẻ ngốc.
Lâm Tử Nhiên khôi phục tinh thần, cảm thấy bản thân mình không có vấn đề gì, cho đến bây giờ thế giới này vẫn tiến triển thuận lợi, hơn nữa nhìn bộ dáng của Kỳ Tiêu ngày hôm qua, rõ ràng cũng tin, chính mình không cần quá mức buồn lo vô cớ.
Lúc này ở bên ngoài truyền đến một tiếng cười trong trẻo: “Quân Hà sư huynh, ta về rồi đây.”
Theo tiếng cười, nam tử anh tuấn bước vào.
Lâm Tử Nhiên nao nao, ngay lập tức nhớ ra hắn là ai.
Xem như là một pháo hôi nổi danh có họ tên trong thế giới này.
Lúc trước bọn họ cùng là cô nhi tiến vào U Lan Cảnh, ưu tú nhất phải kể đến Lan Quân Hà và Lan Yên trổ hết tài năng trở thành đệ tử và người kế thừa U Trì. Đa số các cô nhi khác đều đã chết, nhưng vẫn còn một ít người còn sống, nam tử này là một trong những cô nhi cùng vào nơi này với họ.
Tên là Đồ Kỳ Chi.
Mặc dù Đồ Kỳ Chi không ưu tú bằng Lan Quân Hà và Lan Yên, không thể trở thành đệ tử của U Trì nhưng cũng là một nhân vật khó lường. Hiện giờ đang giữ một chức vị quan trọng ở U Lan Cảnh, có thế lực quản lý vài thành trì ở U Lan Cảnh.
Hiện tại đang thay Lan Quân Hà quản lý U Lan Cảnh, Đồ Kỳ Chi cũng được xem là cấp dưới của Lan Quân Hà.
Bất quá đối với Lan Quân Hà, càng giống mối quan hệ giữa bằng hữu và tri kỷ hơn.
Nhưng Lâm Tử Nhiên đã xem qua kịch bản thì lại biết, đây —— là một kẻ phản đồ không đáng tin cậy!
Mặt ngoài Đồ Kỳ Chi giao hảo cùng Lan Quân Hà nhưng trên thực tế là người của U Trì, đã sớm âm thầm đầu phục U Trì, phụng mệnh U Trì ẩn núp bên cạnh Lan Quân Hà!
Lan Quân Hà cũng không biết bí mật này, nhưng hắn lớn lên dưới hoàn cảnh người lừa ta gạt, cũng không phải là người thích thổ lộ tình cảm với người khác, hành xử rất cẩn thận, cho dù là bằng hữu tốt cũng chưa bao giờ nói tình huống thật sự của mình và Lan Yên.
Bởi vì ở chỗ này, ngươi căn bản không biết khi nào người nào sẽ phản bội ngươi.
Bí mật, chỉ có đặt trong lòng mới là an toàn nhất.
Đây có lẽ là chỗ tốt của cẩn thận đi.
Tình cảm giữa Lan Quân Hà và Lan Yên vô cùng trân quý, đó là phó thác tính mạng cho nhau mà không chút nghi ngờ, bọn họ là những người duy nhất ở đây tin tưởng lẫn nhau.
Đồ Kỳ Chi ngồi xuống trước mặt Lâm Tử Nhiên, thần thái tự nhiên nhu hòa, ý vị thâm trường nói: “Gần đây tranh thủ lúc rảnh rỗi khó có khi về một chuyến, nghe nói ngươi thu được một đồ nhi tốt, là hài tử của Lan Yên, thật vậy chăng..”
Lâm Tử Nhiên liếc hắn một cái thật sâu.
Từ trước đến nay trong mắt người ngoài Lan Quân Hà và Lan Yên luôn bất hòa, hơn nữa Lan Quân Hà còn tự tay gϊếŧ chết Lan Yên... Tuy không biết rốt cuộc Đồ Kỳ Chi nhìn ra nhiều hay ít, nhưng hắn hỏi câu này, tám phần mười là thay U Trì tới thử mình.
Tựa hồ Lâm Tử Nhiên cũng không muốn nói đến Kỳ Tiêu, nhàn nhạt nói: “Đó là ý của sư phụ.”
Đồ Kỳ Chi có vẻ tò mò hỏi: “Cho dù là ý của Cảnh chủ thì ngươi cũng có thể cự tuyệt mà, ngươi gϊếŧ Lan Yên và phu quân của nàng... Giữ đứa nhỏ ở lại bên người, thật sự không sợ tự rước lấy họa sao?”
Lâm Tử Nhiên mím chặt môi, ánh mắt lạnh băng, vốn không muốn nói thêm nữa, chợt bên tai vừa động, mơ hồ nghe được cái gì.
Ngón tay cậu gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu khinh thường mở miệng: “Tự rước lấy họa, chỉ bằng hắn?”
Đồ Kỳ Chi nhướn mày.
Lâm Tử Nhiên cười hờ hững, giống như đang thảo luận về một con kiến: “Một tên nhãi ranh mà thôi, ta có thể gϊếŧ được Lan Yên, chẳng lẽ còn sợ hắn sao? Nếu không phải sư phụ muốn mang hắn về, thì lúc trước ta đã nhổ cỏ tận gốc rồi, bất quá tạm giữ cho hắn một mạng mà thôi.”
Đồ Kỳ Chi hảo tâm nói: “Nếu ngươi không tiện động thủ, không bằng để ta? Tìm cách gϊếŧ hắn lặng yên không một tiếng động, như vậy Cảnh chủ sẽ không trách tội ngươi.”
Lâm Tử Nhiên nghe vậy chợt ngừng, tựa hồ đang nghiêm túc suy xét, nhưng cuối cùng cậu vẫn cười nói: “Thôi, chút chuyện nhỏ này ta có thể xử lý, tiểu tử này không phải mệnh cứng thì đã sớm chết.. Hơn nữa ngươi cho rằng ngươi ra tay thì có thể giấu được sư phụ sao?”
Cậu cười một cách khinh thường: “Tạm thời tha cho tên tiểu tử này một mạng, chờ ta đứng vững gót chân đến lúc đó lại gϊếŧ hắn, bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ta không nghĩ tới vì chút việc nhỏ này mà chọc sư phụ không vui.”
Đồ Kỳ Chi nghĩ nghĩ, vỗ tay cười nói: “Cũng đúng, dù sao hắn cũng không biết chân tướng, còn phải coi ngươi như là sư thúc mà cung phụng, tạm giữ lại cũng không sao, việc này không vội được nhất thời.”
Khóe môi Lâm Tử Nhiên khẽ cong lên, cười nhẹ, nói sang chuyện khác: “Mấy năm nay ngươi ở bên ngoài có thuận lợi không? Ta nghe nói có một thế lực mới tên là Vô Vọng Lâu, gần đây không quá an phận..”
………………
Có lẽ đã sớm đoán được, thế nên khi nghe Lan Quân Hà chính miệng thừa nhận, trong lòng Kỳ Tiêu ngược lại rất bình tĩnh.
Rốt cuộc y không còn do dự và dao động nữa.
Sự thật đúng như lời thanh y thúc thúc nói.
Kẻ thù gϊếŧ cha mẹ vẫn luôn ở bên cạnh y... Hắn xem y như một con kiến, không ngờ bản thân y lại có khả năng sinh ra lực uy hϊếp với hắn, bởi vì y quá nhỏ yếu, căn bản không để hắn đặt vào mắt.
Sự thật luôn ở trước mắt, gần trong gang tấc, nếu bản thân chú ý sớm hơn thì đã phát hiện ra sự thật.
Một lần nữa lại một lần nữa tu luyện.
Y muốn trở nên cường đại, chỉ có cường đại mới có hy vọng báo thù!
Trước đó, y cần phải kiên nhẫn!
Tham sống sợ chết.
………………
Lâm Tử Nhiên đương nhiên phát hiện Kỳ Tiêu, nên mới cố ý nói vài câu với Đồ Kỳ Chi nhiều như vậy, chờ Kỳ Tiêu đi rồi mới lá mặt lá trái nói vài câu với Đồ Kỳ Chi; bởi vì lo lắng tình huống nhãi con nhà mình nên vội vàng thay thanh y đeo mặt nạ rồi đi tìm hài tử.
Tìm một vòng phát hiện hài tử không ở trong phòng, cuối cùng tìm được sau núi.
Dáng người thiếu niên tinh tế thon dài, ống tay áo bay múa, chiêu chiêu mang gió, nện một quyền lên cây, từng chút lại một chút, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thoáng qua như đang tu luyện.
Nhưng tầm mắt Lâm Tử Nhiên đảo qua, phát hiện trên nắm đấm của y đã một mảnh huyết nhục mơ hồ, tức khắc đau lòng không chịu được, nhanh chóng bước lên phía trước nắm lấy cánh tay Kỳ Tiêu, trầm giọng nói: “Đủ rồi...”
Kỳ Tiêu bình tĩnh nhìn cậu, mắt phượng xinh đẹp bao phủ hàn khí lạnh băng trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâm Tử Nhiên liền sụp đổ, môi y khẽ run rẩy, giọng nói khàn khàn mang theo tia nghẹn ngào: “Thanh y thúc thúc..”
Chỉ có ở trước mặt cậu, y mới có thể lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên thở dài, giơ tay sờ sờ đầu đứa nhỏ.
Kỳ Tiêu mím chặt môi, thật lâu sau, ánh mắt lần nữa hiện lên vẻ kiên định, nói từng chữ một: “Ta muốn trở nên cường đại.”
Động tác Lâm Tử Nhiên chợt ngừng, chậm rãi mở miệng: “Muốn thắng Lan Quân Hà không phải là việc dễ dàng.”
Kỳ Tiêu siết chặt nắm tay, khuôn mặt căng chặt, ánh mắt kiên quyết: “Nếu không thể báo thù, sự tồn tại của ta còn có ý nghĩa gì...”
Lâm Tử Nhiên suýt chút nữa liền nói, sự tồn tại của ngươi không chỉ có báo thù, mà còn có rất nhiều ý nghĩa! Ngươi có thể không cần sống mệt mỏi như vậy! Nhưng những lời này đến bên môi cuối cùng lại không nói ra miệng, bởi vì cậu không thể quá mức tùy hứng, đến lúc đó làm hỏng cốt truyện, nếu Kỳ Tiêu không nhanh chóng tăng cao tu vi, cuối cùng chẳng phải không không làm áo cưới thay U Trì sao.
Cưng chiều hài tử là làm hại y!
Ngữ khí cậu hơi trầm xuống: “Ta có phương pháp có thể khiến ngươi nhanh chóng biến cường, nhưng phương pháp đó rất thống khổ..”
Hai mắt Kỳ Tiêu bỗng sáng ngời, bình tĩnh nói: “Ta không sợ!”
Lâm Tử Nhiên nhíu mày: “Ngươi hãy suy xét thật kỹ, một khi đã bắt đầu thì không có đường lui.”
Kỳ Tiêu nói từng chữ một: “Ta sẽ không hối hận.”
Lâm Tử Nhiên nhìn y hồi lâu, đối diện với ánh mắt kiên định của thiếu niên, khuôn mặt đó là sự chấp nhất thẳng tiến không lùi bước; cậu lại nghĩ tới khoảng thời gian này dù có khó khăn vất vả cỡ nào, bị thương nặng ra sao, đứa nhỏ này đều không kêu rên một tiếng, chưa từng có nửa phần lùi bước.
Cậu thở dài: “Được.”
Lâm Tử Nhiên lấy ra một cái bình ngọc từ trong tay áo, chậm rãi nói: “Đây là đan dược dùng để tăng cường tu vi, mỗi tháng ngươi ăn một viên, sau khi tu luyện sẽ có kỳ hiệu, nhưng quá trình thập phần thống khổ.”
Hai tay Kỳ Tiêu tiếp nhận bình ngọc, nghiêm túc nhìn cậu: “Cám ơn thanh y thúc thúc.”
Có lẽ thúc ấy sắp rời đi..
Lâm Tử Nhiên không hề do dự, trầm giọng nói: “Hiện tại ngươi ăn vào, ta thay ngươi hộ pháp, trợ ngươi luyện hóa dược lực.”
Kỳ Tiêu không chút do dự lấy ra viên đan dược, một ngụm nuốt vào, ngay sau đó nhắm mắt đả tọa. Bất quá sau mấy tức, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, cơ bắp cả người đau rát, tựa hồ kiệt lực kìm nén nỗi đau, đôi môi bị cắn đến rướm máu.
Lâm Tử Nhiên ngồi khoanh chân phía sau, đặt hai tay lên lưng y, uy lực của viên đan dược kia cực kỳ bá đạo, nháy mắt thổi quét kinh mạch toàn thân Kỳ Tiêu. Lâm Tử Nhiên cẩn thận hộ pháp mới không dẫn đến Kỳ Tiêu bị dược lực trực tiếp làm cho thất khiếu đổ máu mà chết!
Nhưng dù vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Tiêu vẫn vặn vẹo vì đau đớn!
Cậu chỉ có thể bảo hộ y không chết, chứ không thể giảm bớt đau đớn cho y.
Lâm Tử Nhiên có chút không đành lòng: “Này cũng quá khó rồi.”
Hệ thống: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cậu đau lòng sao? Kỳ Tiêu người ta còn chưa nói lời nào đâu.”
Lâm Tử Nhiên: “….” Nhưng baba ta đau lòng a!
Không sai, đây chỉ là bắt đầu mà thôi!
Kỳ thực lời vừa rồi của Lâm Tử Nhiên nửa thật nửa giả, đó không chỉ là đan dược gia tăng công lực, mà tác dụng chủ yếu của nó là kích phát linh cốt trong cơ thể Kỳ Tiêu! Linh cốt là tư chất tu luyện đỉnh cấp trăm năm khó gặp, bản thân nó vô cùng cường đại, nhưng cường đại đi nữa thì cũng cần phải tu luyện theo từng bước; muốn trong thời gian ngắn có thể chiến một trận cùng U Trì, thì không thể đi con đường tầm thường!
Sử dụng đan dược tương đương với phương pháp đốt cháy giai đoạn!
Nếu người bình thường dùng dược như vậy, cho dù gia tăng tu vi trong thời gian ngắn thì cũng chỉ là thu lợi nhất thời, mất đi cơ hội tiến xa hơn, xem như bị hủy hoại… Nhưng Kỳ Tiêu không giống, nguyên nhân bởi vì linh cốt, y có thể thừa nhận dược lực như vậy, cũng sẽ không phá hỏng tiềm chất của y, nhưng phương pháp này thập phần thống khổ!
Tuyệt không phải là điều mà người bình thường có thể thừa nhận.
Trợ giúp y hấp thu dược lực chỉ là bước đầu tiên. Bởi vì có thể kích phát tiềm năng của y nhiều nhất có thể, bản thân cậu cần phải đánh nát toàn bộ xương cốt cả người y để dược lực hoàn toàn dung hợp vào cơ thể, lần nữa nghiền nát rồi tái tạo, trăm luyện chùy cương, hoàn toàn kích phát tiềm lực linh cốt.
Mà sự thống khổ này mới chỉ là bước đầu thôi!
Quá trình như vậy, trong mắt của cậu chỉ mất mười mấy ngày, nhưng trong mắt Kỳ Tiêu, lại mất suốt ba năm thời gian.
………………
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Nhiên thay hắc y, lấy thân phận Lan Quân Hà đến kiểm tra Kỳ Tiêu.
Thiếu niên một thân kính trang, thần thái kính cẩn, rũ mắt đứng đó, không nhìn ra nửa phần hận ý... Trong lòng Lâm Tử Nhiên thầm khen ngợi, đứa nhỏ này xem ra rất biết nhẫn nhịn, thật không dễ gì.
Xem ra Kỳ Tiêu hôm qua đã hấp thu hết dược lực, vậy hôm nay mình phải bắt đầu bước thứ hai.
Cậu phải bắt đầu đánh nhau với hài tử!
Lâm Tử Nhiên: “Huhuhu, không đành lòng làm sao bây giờ..”
Hệ thống có chút mất kiên nhẫn: “Nhịn đi, hơn mười ngày rất nhanh là qua.”
Lâm Tử Nhiên: “…”
Trước đó hệ thống rõ ràng không phải như thế, quả nhiên cậu nói quá nhiều cho nên hệ thống không thèm để ý tới cậu.
Chậc.
Lâm Tử Nhiên chắp tay sau lưng, thần thái lãnh đạm, rũ mắt liếc Kỳ Tiêu một cái, nhẹ giọng mở miệng: “Thời gian ngươi tới nơi này không ngắn, để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi tu luyện như thế nào.”
Lần trước cậu đã nói ba ngày sau sẽ kiểm tra Kỳ Tiêu, cho nên hiện giờ gọi y tới luyện chiêu, chính là việc thuận lý thành chương.
Kỳ Tiêu cung kính nói: “Vâng.”
Y nâng mắt, mắt phượng sắc bén, sau khi được Lâm Tử Nhiên cho phép, ra tay mà không chút do dự!
Biểu tình thiếu niên bình tĩnh nghiêm nghị, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng chiêu chiêu đều đâm vào nơi trí mạng! Trong đó ẩn hàm sát khí hung ác, gần như không thể che giấu được..
Lâm Tử Nhiên khẽ nhướn đuôi lông mày, ngay sau đó nở một nụ cười khinh miệt, một chưởng đánh bay Kỳ Tiêu ra ngoài! Lạnh lùng nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Kỳ Tiêu dùng hết toàn lực nhưng ngay cả góc áo của Lâm Tử Nhiên cũng không thể đυ.ng tới, dễ như trở bàn tay bị cậu đánh bay ra ngoài, cổ họng y ngòn ngọt, gắt gao áp chế hận ý và nỗi không cam lòng xuống, một lần nữa vọt lên!
Lâm Tử Nhiên tỏ vẻ thờ ơ, tung một chưởng lần nữa đánh bay Kỳ Tiêu ra ngoài!
Một lần lại một lần.
Cả người thiếu niên thật nhanh nhuộm thành một màu máu.
Cho đến khi xương cốt tay chân y bị gãy không thể đứng dậy được nữa... Lâm Tử Nhiên mới chậm rãi bước đến trước mặt y.
Kỳ Tiêu nhìn vạt áo màu đen của người trước mắt, máu tươi chảy vào trong khiến tầm mắt y biến thành một mảnh màu đỏ, nhưng y không nói một lời, chỉ dùng bả vai chống đất, giãy giụa, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đứng trước mặt.
Nhìn khuôn mặt lãnh đạm và thanh lãnh tuyệt tình kia, nhìn vào đôi mắt cao cao tại thượng và tràn ngập khinh thường..
Nam nhân phát ra tiếng cười nhẹ: “Chỉ có vậy, còn kém xa lắm.”
Sau đó cứ trơ mắt nhìn nam nhân xoay người bỏ đi, để lại cho y một bóng dáng không cảm xúc.
Cường đại lại xa xôi như vậy.
Kỳ Tiêu đột nhiên ho khan một tiếng, y di chuyển chậm rãi, giãy giụa bò về, để lại vết máu uốn lượn trên mặt đất.
Trong phòng có dược mà thanh y thúc thúc lưu lại cho y, nhưng hiện tại y không thể cử động, không thể với tới; y biết hôm nay mình có chút xúc động, y vốn không phải như thế.. Hiện tại y còn kém Lan Quân Hà quá xa, bất luận như thế nào đều chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Nhưng y không thể kiểm soát được bản thân.
Kỳ Tiêu tê liệt ngã xuống đất, y không còn sức lực, không động đậy nổi, giờ khắc này y cảm giác được cái chết đang cách mình rất gần..
Gần hơn so với bất cứ lần nào trước đây.
Nếu cứ thế mà chết...
Thì không cần báo thù, không cần phải mệt mỏi như vậy, nhưng mà... Rốt cuộc là không cam lòng…
Phải sống sót, nhưng cuộc sống như thế thật sự mệt mỏi quá..
Một tiếng kẽo kẹt.
Cửa bị đẩy ra.
Trong tầm mắt mơ hồ, thân ảnh màu xanh chậm rãi tới gần, ôm y vào lòng.
Cái ôm này Kỳ Tiêu đã quá quen thuộc, mùi thơm ấm áp quen thuộc này.. Tựa như lúc trước, mỗi lần khi y sắp kiên trì không nổi nữa, thời điểm sắp chết, người này luôn có thể xuất hiện kịp thời.
Kéo y về từ bờ vực cái chết.
Kỳ Tiêu tham luyến vòng tay ôm ấp của người này, tham luyến tất cả những thứ người này mang tới cho y. Mà giờ khắc này, thứ tình cảm này đã lên đến đỉnh điểm, y muốn vươn tay ôm lấy người này, nhưng không nhấc nổi cánh tay của mình lên được, y cảm thấy rất có lỗi rất khổ sở, bởi vì mình vô dụng như vậy..
“Xin lỗi, thực xin lỗi...” Lông mi Kỳ Tiêu run rẩy, phát ra giọng nói trầm thấp.
Lâm Tử Nhiên nhìn xương cốt cả người thiếu niên bị bẻ gãy, giống như một người máu, còn yếu ớt nói lời xin lỗi với mình... Nghĩ đến chính mình lúc ấy xuống tay tàn nhẫn, đau lòng đến hít thở không thông! Trò chơi rác rưởi này đưa ra cái giả thiết rác rưởi gì! Cũng quá tàn ác đi!
Mặc dù dựa theo cốt truyện Kỳ Tiêu không thể chết được, nhưng nhìn thấy đứa nhỏ hơi thở thoi thóp, Lâm Tử Nhiên vẫn nôn nóng không thôi, thấp giọng nói: “Không phải lỗi của ngươi, tại sao phải nói xin lỗi?”
Trên khuôn mặt Kỳ Tiêu tái nhợt đều là máu, hai mắt y mông lung, khóe miệng cong lên, khàn giọng nói: “Ta, ta thật vô dụng...”
Kỳ thực, ta không muốn ở lại đây.
Một khắc cũng không muốn ở lại.
Ta muốn sớm báo thù, ta muốn cùng ngươi rời đi, ta muốn bỏ lại hết thảy...
Nhưng hiện tại, ta đi cũng không được, ở lại cũng không xong; ngay cả khuôn mặt ngươi ta cũng không thấy được, ta sẽ chỉ trở thành trói buộc của ngươi, ngươi sẽ không đi cùng ta đúng không..
Ta không thể thoát khỏi tất cả những điều này.
Lâm Tử Nhiên không có tâm tư đoán suy nghĩ của Kỳ Tiêu, trong đầu cậu đều là ý niệm mau giúp Kỳ Tiêu chữa thương, hiện tại đứa nhỏ này đang trong thời điểm yếu đuối nhất, nếu không cẩn thận xử lý có khả năng y sẽ chết... Lâm Tử Nhiên lấy thuốc trị thương đã sớm chuẩn bị ra, uy Kỳ Tiêu uống, sau đó lấy khăn lông chắn ngang miệng Kỳ Tiêu, giúp y chỉnh lại xương cốt một lần.
Toàn bộ quá trình cơ hồ đau đớn muốn chết, cơ thể thiếu niên run rẩy, phát ra tiếng thở dốc nặng nề, nhưng một tiếng cũng không kêu.
Cuối cùng cứ như thế mà hôn mê bất tỉnh.
Lâm Tử Nhiên chần chừ một lát, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán Kỳ Tiêu, giúp y xoa vết máu trên mặt, mặc dù thiếu niên đã bất tỉnh nhưng giữa mày vẫn nhíu chặt, tựa hồ rất đau đớn..
Đây chỉ là một trò chơi, không phải tất cả đều là thật.
Nhưng thời điểm cậu ra tay, cảm giác đánh vào da thịt, tiếng xương cốt đứt đoạn, lại chân thật đến vậy.
Mẹ nó, đây là đang tra tấn cậu sao!
Lâm Tử Nhiên thổn thức: “May mắn tính năm ngày bằng một năm, chứ nếu theo tốc độ chảy của thời gian bình thường, tôi không biết có mấy người có thể tiếp tục diễn.”
Hệ thống: “Thời gian sẽ không dài như vậy, thời gian của người chơi trong game, đổi thành hiện thực nhiều nhất không thể vượt quá một ngày. Nếu thời gian chơi quá dài, người chơi rất dễ hình thành xu hướng trốn tránh hiện thực, thậm chí không phân rõ đâu là trò chơi đâu là hiện thực.. Khủng khϊếp nhất sẽ bị gia trưởng khiếu nại, đó là tất cả những vấn đề mà chúng tôi đã suy xét, vì vậy trò chơi thiết kế có một khoảng thời gian cho người chơi nhập vai, kiểm soát chặt chẽ thời gian mỗi lần chơi.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Nghe đến câu cuối cùng, bỗng nhiên không có cảm giác gì, tại sao gia trưởng lại khiếu nại nhỉ..
Khụ, trò chơi chính là trò chơi.
Nhưng nếu thực sự có một người như Lan Quân Hà, vậy phải có bao nhiêu tàn nhẫn? Độc ác với người khác, đối với chính mình còn ác hơn! Cậu chỉ sống cùng nhãi con này mấy chục ngày mà thôi, liền đau lòng không chịu được... Lan Quân Hà ngày đêm phải đối mặt với hài tử của người thương, không thể không tra tấn y, đó không chỉ là tra tấn Kỳ Tiêu mà càng tra tấn chính bản thân hắn.
Bởi vì sống sót chính là tàn khốc như vậy.
Muốn sống, thì không thể nhân từ nương tay.
Hắn sống sót trong hoàn cảnh như vậy, cho nên hắn càng hiểu rõ thời điểm phải lựa chọn, thì nhất định phải đưa ra lựa chọn.
Hoàn cảnh sinh tồn của Lan Quân Hà cùng với chuẩn tắc hành xử của hắn đều bất đồng với Lâm Tử Nhiên.
Nhưng giờ khắc này, Lâm Tử Nhiên đột nhiên có chút hiểu hắn.
Coi như hiểu thêm về nhân vật đi.
………………
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong mắt Lâm Tử Nhiên chỉ có mười ngày, nhưng trong nháy mắt Kỳ Tiêu đã bước sang tuổi 17.
Khuôn mặt tuấn tú, mỹ diễm sắc bén, thân hình cao hơn Lâm Tử Nhiên nửa cái đầu, dáng người đĩnh bạt như trúc, y kính cẩn nói với Lâm Tử Nhiên: “Sư thúc.”
Lâm Tử Nhiên nhìn hài tử đã lớn, trong lòng vừa vui mừng vừa phức tạp.
Trong khoảng thời gian này, cách hai ngày cậu đều kiểm tra Kỳ Tiêu một lần, lần nào y cũng bị đánh thảm không nỡ nhìn, nhưng Kỳ Tiêu chưa từng biểu lộ nửa phần bất mãn. Y chỉ yên lặng dưỡng thương, liếʍ láp miệng vết thương, sau đó tiếp tục bất động thanh sắc hoàn thiện bản thân; hơn nữa những năm gần đây, thiếu niên ngày càng nội liễm, không dễ bộc lộ cảm xúc.
Hơn nữa, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Kỳ Tiêu đã tu luyện Đoạt Thiên Công đến tầng thứ bảy.
Mà Lan Quân Hà, cũng chỉ mới đến tầng thứ tám mà thôi.
Lâm Tử Nhiên vẻ mặt ngưng trọng nhìn Kỳ Tiêu, hiện tại không dám nửa điểm sơ ý, lạnh lùng nói: “Ra tay đi.”
Kỳ Tiêu ngước mắt, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương, khóe môi y cong lên, cầm kiếm chém về phía cậu!
Lâm Tử Nhiên lắc mình né tránh, ngưng thần quan sát động tác Kỳ Tiêu.
Bởi vì thời gian gia tốc, càng có thể cảm nhận được sự tiến bộ rõ ràng của Kỳ Tiêu, bởi vì cơ hồ mỗi một lần, y đều cẩn thận hơn lần trước!
Lần đầu tiên cậu dễ dàng đánh bại Kỳ Tiêu dễ như trở bàn tay, thậm chí tiêu phí không đến một phần công lực, sau đó dùng đến ba phần lực, năm phần lực rồi bảy phần lực...
Cho tới ngày hôm nay, nếu cậu muốn đánh bại Kỳ Tiêu thì không thể có nửa phần sơ ý, nếu không dốc toàn lực, có lẽ tiểu tử này sẽ thắng!
Trường kiếm trong tay Kỳ Tiêu phiếm hàn quang lạnh lẽo, Lâm Tử Nhiên nhíu mày, Kỳ Tiêu không dùng công pháp mà mình dạy, hiển nhiên mấy năm nay đã tự thành một mạch! Nét bút nghiêng khó lòng phòng bị!
Cả hai giao thủ ước chừng mười lăm phút, Lâm Tử Nhiên mới tìm được chút khoảng cách, dùng sức tung một chưởng đánh bay Kỳ Tiêu ra ngoài!
Thật vất vả mới duy trì bức cách của chính mình!
Mắt thấy Kỳ Tiêu liên tục lùi vài bước mới đứng vững.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh, cậu giơ tay lên nhẹ nhàng sờ vào gương mặt của mình, trên mặt nhiều hơn một vết máu nhàn nhạt.
Mà mũi kiếm trong tay Kỳ Tiêu, dính một vệt máu.
Đồng tử Lâm Tử Nhiên co lại, không dám tin nhìn y.
Lâm Tử Nhiên: “Douma, cái này tuyệt đối là khai quải! Y mới 17 tuổi thôi aaa!”
Hệ thống: “...Chẳng lẽ trước kia cậu không có dự tính gì sao?”
Lâm Tử Nhiên: “Cũng không phải.”
Mặc dù đã sớm biết Kỳ Tiêu là thiên tài, nhưng thân là đại thúc tuổi gấp đôi Kỳ Tiêu, Lâm Tử Nhiên cảm thấy lòng tự trọng của mình vô tình bị nghiền áp! Đối với cậu mà nói chỉ mới qua mười ngày thôi, vậy mà suýt nữa cậu đã đánh không lại thằng nhãi con nhà mình!
Người so với người, càng so càng tức!
Không thể so, tức giận a! QAQ
****