02. Thời gian nuôi dưỡng.
Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, cậu đã là một người chơi thành thục rồi!
Cậu đóng hộp lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đi khoảng mười phút, phía trước rộng mở thông thấu, xuất hiện một tòa kiến trúc đen như mực, thoạt nhìn phi kim phi mộc, tạo cho người ta cảm giác thập phần áp bách, chỉ cần đứng đó liền cảm thấy sởn tóc gáy, phảng phất hàn khí phả ra từ làn da.
Lâm Tử Nhiên: “Ồ, nơi này rất thích hợp để quay phim ma..”
Hệ thống: "Không có ma đâu, yên tâm đi.”
Lâm Tử Nhiên định thần lại, không có ma xem như miễn cưỡng an ủi, rốt cuộc tay xách đầu đi vào nơi yên tĩnh vắng lặng này vẫn là khảo nghiệm người nhất, nhưng mình vạn lần không thể nhút nhát, nếu không chắc chắn sẽ bị U Trì phát hiện khác thường.
Cậu hít một hơi thật sâu, bước vào.
Bởi vì quá mức yên tĩnh cho nên có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình.
Lâm Tử Nhiên thả chậm bước chân, đi vào gian phòng tận cùng bên trong, căn phòng kia trống rỗng, ở giữa cách một tầng mành sa, không nhìn rõ tình hình phía sau.
Cậu nâng chiếc hộp lên một cách cung kính, nói: “Sư phụ, đây là đầu của vợ chồng Lan Yên.”
Nghiêm khắc mà nói, U Trì và Lan Quân Hà ở chung không giống sư phụ và đồ đệ, mà giống như chủ tớ hơn. Nhưng dựa theo quy củ của U Lan Cảnh, Lan Quân Hà và Lan Yên xem như là đồ đệ của U Trì, phải cung kính với gã như sư phụ; sau khi U Trì qua đời bọn họ sẽ kế thừa vị trí Cảnh chủ, đương nhiên bây giờ chỉ còn lại mình Lan Quân Hà.
Bởi vì U Trì thời trẻ tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, nửa người nửa quỷ bế quan không ra cửa, ngoại trừ Lan Quân Hà, hầu như rất ít người có thể nhìn thấy gã. Lan Quân Hà phụ trách chưởng quản sự vụ, theo lý thuyết kế thừa vị trí Cảnh chủ là vấn đề sớm hay muộn, không cần phải cẩn thận như vậy. Google tra𝙣g 𝙣ày, đọc 𝙣gay khô𝙣g quả𝙣g cáo ++ Тrù𝗺Тruyệ𝙣.V𝙣 ++
Nhưng trong lòng Lan Quân Hà biết rất rõ, cho dù U Trì tu luyện ra bước ngoặt nhưng hắn vẫn cường đại như cũ, không phải mình có thể địch nổi, hơn nữa còn rất nhiều bí mật trung tâm mà U Trì vẫn chưa giao cho hắn, bản thân hắn chỉ làm chút việc U Trì hy vọng hắn làm mà thôi.
Lâm Tử Nhiên xem qua kịch bản càng biết rõ tuy rằng căn nguyên lão đông tây này bị hao tổn, không sống được bao lâu, nhưng gã căn bản không nhận mệnh, còn muốn thông qua phương pháp đoạt xá sống thêm vài thập niên! Nơi chốn phòng bị Lan Quân Hà, căn bản chưa từng nghĩ tới muốn hắn vào ở.
Tình thầy trò? Không có khả năng tồn tại.
Trong U Lan Cảnh chỉ có ích lợi và chém gϊếŧ, mỗi người đều vì sống sót mà không từ thủ đoạn.
Lâm Tử Nhiên khom lưng mà đứng, thập phần căng thẳng, sau đó liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói nghẹn ngào: “Mở hộp ra.”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, may mà lúc trước mình đã nhìn qua một lần, nếu không hiện tại trực tiếp mở ra, chính mình có thể out game ngay tại đây.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, Lâm Tử Nhiên rũ mắt đáp ‘vâng’ mặt không đổi sắc mở hộp ra.
Một lát sau.
Âm thanh sột soạt từ sau tấm rèm truyền ra, một cánh tay gầy guộc vén rèm lên một khe hở.
Qua khe hở không thấy rõ mặt U Trì, chỉ đối diện với một đôi mắt thâm thúy tối tăm, Lâm Tử Nhiên thoáng nhìn qua rồi nhanh chóng cúi đầu không nhìn nữa.
Thực nhanh, cánh tay kia thu về.
Sa mành lần nữa buông xuống.
Một tiếng cười nghẹn ngào trầm thấp truyền ra, giống như tiếng đao kiếm kéo lê trên mặt đất, chói tai làm người ta sợ hãi: “Rất tốt, đó là kết cục của kẻ phản bội.”
Toàn thân Lâm Tử Nhiên căng thẳng, không dám một chút sơ ý.
U Trì nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Lâm Tử Nhiên: “Vâng.”
Cậu lại xách hộp đi ra ngoài, mê trận này có chút dài, Lâm Tử Nhiên có chút ngốc, may mà hệ thống dùng được trước sau như một, thuận lợi hướng dẫn cậu đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi hoàn toàn rời khỏi nơi này, Lâm Tử Nhiên mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Dù cách một tầng mành sa, nhưng ánh mắt thoáng nhìn về phía đối phương vẫn khiến nhịp tim Lâm Tử Nhiên đập nhanh hơn, như gặp phải ma quỷ làm đáy lòng người sinh ra tia hàn khí.
Cậu lau mồ hôi, lấy lại bình tĩnh, mặt mày ủ rũ nhìn cái hộp trong tay.
Dù sao cũng là đầu nữ nhân âu yếm và lão công của nàng, dựa theo thiết lập nhân vật Lan Quân Hà, ném đi một cách tùy tiện chắc chắn không quá thích hợp… Lâm Tử Nhiên hơi trầm tư, xách cái hộp về địa bàn của mình.
Cậu thân là đồ đệ U Trì, là Cảnh chủ đời kế tiếp, lại xử lý sự vụ, khi U Trì không có ở đây tương đương với là chủ nhân nơi này; chỗ ở rất rộng lớn, là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, thanh u.
Không âm trầm giống nơi ở của U Trì.
Lâm Tử Nhiên quay lại sân của mình, nhìn xung quanh một vòng, thấy trong viện có một cây hoa quế, bây giờ còn chưa đến mùa hoa nở; cây này là Lan Yên trồng năm đó, Lan Quân Hà vẫn luôn yêu quý, coi như ký thác rất nhiều hồi ức của họ.
Hai cô nhi đáng thương bởi vì bị đưa đến nơi này mà từ nhỏ đã phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn sinh tử, không gϊếŧ người thì sẽ bị người khác gϊếŧ… Nhưng dù trong hoàn cảnh người ăn thịt người như vậy, cũng không hoàn toàn phá hủy lòng tốt của họ, chưa quét sạch lương tâm của bọn họ. Hai đứa nhỏ nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau, cuối cùng sống sót trở về từ nơi đó.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Đơn giản là từ một l*иg giam này nhảy vào một l*иg giam khác, vô luận thế nào cũng trốn không thoát..
Lâm Tử Nhiên nghĩ, tám năm ở ngoài kia hẳn là thời khắc mà Lan Yên cảm thấy hạnh phúc nhất. Lan Quân Hà thủ ở chỗ này, một mình trải qua cuộc sống quá cô tịch quá thanh lãnh lại còn lục đυ.c nội bộ, nhưng hắn lại không đố kỵ, bởi vì Lan Yên có thể được như ước nguyện, hắn đã thấy đủ rồi.
Lan Yên rời đi không chỉ đại biểu cho bản thân nàng, mà còn mang theo sự kỳ vọng của Lan Quân Hà đi, thay hắn trải qua một cuộc sống giản dị bình thường, cuộc sống không cần phải lo lắng hãi hùng hai tay nhuốm đẫm máu tươi.
Lan Quân Hà bảo vệ nàng, không chỉ vì yêu mà còn là bảo vệ tia hy vọng cuối cùng của họ, không muốn hoàn toàn nhận mệnh.
Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Ngược lại không chạy thoát khỏi số mệnh.
Lâm Tử Nhiên thở dài, trở về phòng nhìn xung quanh. Ở đây không có xẻng, chuyện này cũng không thể giao cho thủ hạ làm, nếu bị U Trì phát hiện thì không được, vì thế đành phải lấy bội kiếm của Lan Quân Hà tới đào một cái hố.
Đây chính là thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn! Bị Lâm Tử Nhiên dùng làm xẻng, cậu còn ghét bỏ dùng không thuận tay, mới đào một hồi đã đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng trực tiếp vén áo bào lên. Rốt cuộc cũng lăn lộn ra một cái hố, chôn cái hộp vào đó rồi đặt hai ly rượu lên mặt trên.
Làm xong hết thảy, Lâm Tử Nhiên mệt như chó chết.
Trở lại trong phòng, chưa tắm rửa đã lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau dụi dụi mắt tỉnh lại, mới có tâm tình đánh giá nơi này, thoạt nhìn Lan Quân Hà hiển nhiên không phải loại hình sa vào hưởng thụ, căn phòng tương đối gọn gàng.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, điều này thật sự không khoa học, bản thân cậu thích hưởng thụ nhiều như vậy, nhưng mỗi lần sắm vai nhân vật đều là loại hình có điều kiện nhưng không thích hưởng thụ, quả thực làm cậu khó xử! Cậu nghi ngờ cái trò chơi rác rưởi này có phải cố ý hay không!
Bởi vì hôm qua bận rộn ra một thân mồ hôi, còn chưa rửa mặt chải đầu, lúc này Lâm Tử Nhiên mới cảm thấy không thoải mái cho lắm, vì thế phân phó thuộc hạ chuẩn bị nước ấm.
Vui vẻ tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Lâm Tử Nhiên nhìn vào gương đồng.
Wow!
Thật là một mỹ nam tử cao lãnh!
Da trắng môi mỏng, mặt mày lạnh nhạt, tóc đen rối tung xõa buông sau người, chỉ đứng nơi đó liền tỏa ra hương vị người sống chớ gần, tuấn mỹ khiến người không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Hầu hết quần áo của Lan Quân Hà đều là màu đen, nam tử trong gương mặc một thân hắc y ám văn, dáng người cao gầy, vòng eo mảnh khảnh, hơi thở cả người lạnh lẽo, sợ là quanh năm suốt tháng tích góp ra.
Cũng đúng, tại địa phương cá lớn nuốt cá bé này, nếu không tàn nhẫn thì làm sao có thể sống tới giờ?
Lan Quân Hà cũng không phải là người lương thiện gì.
Hắn cũng vì sống sót mà không từ thủ đoạn, nhưng rất nhiều lúc hắn chỉ là không có sự lựa chọn mà thôi.
Lâm Tử Nhiên lắc đầu, bảo thuộc hạ chuẩn bị bữa sáng cho mình, nơi này chỉ có một mình Lan Quân Hà ở, ăn cơm cũng là một người ăn, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng quái gở… Nhưng mà Lâm Tử Nhiên rất thích, như vậy ít đi vẻ không được tự nhiên, cũng không cần lúc nào cũng diễn kịch.
Lâm Tử Nhiên vừa ăn vừa dò hỏi hệ thống.
Lâm Tử Nhiên: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới, thế giới này có vấn đề!”
Hệ thống: “Vấn đề gì?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi tính tính, từ giờ cho đến lúc kết thúc cốt truyện, chiều ngang thời gian sợ là không chỉ mười mấy năm! Tôi không có khả năng ở đây dài như vậy!”
Hệ thống: “Này không phải vấn đề.”
Lâm Tử Nhiên: “….”
Hệ thống: “Đối với loại kịch bản có thời gian tương đối dài nhưng không chiếm nội dung nhiều bằng cốt truyện, chúng tôi sẽ áp dụng đẩy nhanh thời gian để vai chính thụ mau chóng trưởng thành, có thể tiếp tục tiến hành cốt truyện.”
Lâm Tử Nhiên: “Nói đơn giản chút.”
Hệ thống: “Năm ngày tính một tuổi.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Hệ thống: “Đoạn cốt truyện Lan Quân Hà nuôi nấng Kỳ Tiêu bất quá chỉ là trải chăn trước khi chính thức bắt đầu cốt truyện mà thôi. Bắt đầu từ khi Kỳ Tiêu đến chỗ cậu mãi đến khoảng thời gian y xuống núi, chúng ta sẽ khởi động hình thức đẩy nhanh thời gian, trợ giúp người chơi nhanh chóng thông qua đoạn cốt truyện này mà không tốn quá nhiều thời gian.”
Lâm Tử Nhiên: “Cậu xác định như vậy cũng được?”
Hệ thống: “Mong người chơi yên tâm, tuy rằng cậu chỉ trải qua năm ngày nhưng trong mắt NPC là một năm. Quá trình y trưởng thành với tâm thái hoàn toàn bình thường, quang não sẽ phụ thuộc vào hiện trạng để tiến hành bổ sung.”
Lâm Tử Nhiên: “Được rồi..”
Lâm Tử Nhiên lau mồ hôi, cho nên cậu phải trải qua buổi học cấp tốc trông trẻ?
Quả nhiên trò chơi chỉ là trò chơi.
Lâm Tử Nhiên bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Chân trước Lan Quân Hà phụng mệnh đi gϊếŧ Lan Yên, chân sau U Trì phái người đi theo lặng lẽ bắt Kỳ Tiêu mang về cho U Trì.
May mắn Kỳ Tiêu thân mang linh cốt trăm năm hiếm gặp, nếu không lúc này tro cốt đã lạnh.
Nói vậy giờ phút này U Trì trộm gieo hồn cổ vào người Kỳ Tiêu, hẳn sẽ rất nhanh gọi cậu đến.
Lâm Tử Nhiên cẩn thận phân tích, kỳ thực U Trì không nhất định phải giao Kỳ Tiêu cho cậu nuôi nấng, gã làm vậy hiển nhiên là muốn thử cậu. Có một khả năng là gã vẫn hoài nghi Lan Quân Hà cho nên cố ý đưa nhi tử của Lan Yên tới, nếu Lan Quân Hà đối xử tốt với Kỳ Tiêu thì bại lộ ngay, có khả năng gã sẽ xuống tay với Lan Quân Hà.
Còn có một loại khả năng là U Trì đã sớm đoán được Lan Quân Hà thích Lan Yên, biết Lan Quân Hà nhất định sẽ dạy dỗ Kỳ Tiêu tốt, giúp gã bồi dưỡng thể xác này thật tốt, ép khô giá trị cuối cùng của Lan Quân Hà.
Hoặc đó chỉ là thú vui ác ý của gã, muốn nhìn thấy Lan Quân Hà đối mặt với Kỳ Tiêu trong lòng chịu đựng nỗi dày vò và đau đớn? Thời thời khắc khắc phải nhớ bản thân tự tay bắt và gϊếŧ chết người mình thương, không thể chạy thoát khỏi nơi này, cũng vĩnh viễn không thoát khỏi sự khống chế của gã.
Bất quá bất luận là loại nào đi nữa, chính mình cũng không thể tỏ ra yêu thích Kỳ Tiêu, bởi vì trong mắt mọi người, Lan Quân Hà và Lan Yên luôn là mối quan hệ cạnh tranh không chết không ngừng.
Lan Quân Hà hẳn là phải chán ghét Kỳ Tiêu mới đúng.
Chờ đến ngày thứ ba.
Đúng như dự đoán, Lâm Tử Nhiên lần nữa được U Trì gọi đến.
Cậu lại bước vào địa phương âm u kia, lần này không chỉ có cậu và U Trì, mà còn có một đệ tử áo xám cụp mi rũ mắt nắm tay một nam hài xinh đẹp đứng đó.
Thoạt nhìn nam hài khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt đen láy sáng bóng như ngọc, tuy lúc này khuôn mặt vẫn mang tính trẻ con, nhưng có thể nhìn ra bóng dáng mẫu thân mỹ nhân của y, sợ là trưởng thành cũng là một đại mỹ nhân!
Nam hài dường như không biết tình cảnh của mình, có chút ngây ngô có chút mù mịt, còn có chút bất an đứng ở nơi đó.
Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào của U Trì vang lên sau tấm rèm, như đánh vào lòng người: “Nó tên Kỳ Tiêu, ngươi biết nó là ai không?”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên chợt ngưng, nói: “Ta…”
U Trì ngắt lời cậu, trầm thấp cười: “Không cần nhiều lời, ta cũng không có ý trách ngươi.”
Câu nói của Lâm Tử Nhiên có ý muốn thỉnh tội, bởi vì cậu chỉ mang thủ cấp vợ chồng Lan Yên trở về mà không diệt trừ đứa nhỏ này, cho nên muốn giả vờ chính mình làm việc không tốt, hơn nữa cậu biết U Trì sẽ không để cậu tiếp tục nói.
U Trì sẽ không vạch trần chân tướng trước mặt Kỳ Tiêu.
Quả nhiên U Trì nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi ta liền giao nó cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ dạy dỗ nó thật tốt, để nó kế thừa y bát của mẫu thân nó, đừng làm ta thất vọng.”
Lâm Tử Nhiên nhíu mày, phảng phất thập phần ngoài ý muốn.
U Trì chậm rãi nói: “Sao vậy, ngươi không muốn?”
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên biến ảo, khẽ mím môi mỏng, tựa hồ không nguyện ý nhưng cuối cùng vẫn rũ mắt, nói: “Quân Hà tuân mệnh.”
U Trì vừa lòng mỉm cười: “Hài tử tốt, ta tin ngươi có thể làm tốt.”
Lâm Tử Nhiên bất động thanh sắc tuân mệnh, đối mặt với U Trì cậu cung kính không thôi, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Kỳ Tiêu lại lãnh đạm, tựa hồ ghét bỏ nhưng không thể không nhận lấy y.
Tiểu Kỳ Tiêu mặc dù vẫn là một đứa trẻ nhưng giỏi nhìn mặt đoán ý, theo bản năng cảm thấy Lâm Tử Nhiên không thích mình, có chút căng thẳng co người lại.
U Trì nói: “Ngươi dẫn nó đi đi.”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, rũ mắt liếc Kỳ Tiêu một cái, nhàn nhạt nói: “Đi theo ta.”
Thần thái cậu lãnh đạm, cũng không vươn tay, nói xong xoay người rời đi.
Tiểu Kỳ Tiêu do dự một lúc, cuối cùng vẫn đuổi theo.
Nam tử áo đen trước mặt nhìn như đi không nhanh nhưng chính mình lại phải dốc toàn lực mới theo kịp, y thở hồng hộc căn bản không dám chớp mắt, e sợ lạc mất người kia, một mình ở địa phương xa lạ này.
Tránh né, chạy trốn, đuổi gϊếŧ.
Lần lượt tìm đường sống trong chỗ chết, rồi lại lần lượt lâm vào tuyệt cảnh, cho đến một lần cha mẹ vứt bỏ một mình y ở lại.
Y bất lực, sợ hãi và bất an, liều mạng truy tìm vết tích muốn tìm cha mẹ..
Nhưng chờ y tìm được, lại chỉ nhìn thấy thi thể không đầu lạnh như băng nằm trên mặt đất.. Máu tươi thảm khốc kia khắc vào tâm linh nhỏ bé của y, khóc nức nở, bi thống đều không làm được gì...
Đã từng có cuộc sống yên bình tốt đẹp và hạnh phúc.
Lại sớm bị hủy diệt trong một đêm.
Khoảnh khắc ấy đáy lòng y bất lực tràn đầy tuyệt vọng, trong mắt y là nỗi tuyệt vọng khi tất cả người thân của mình đều đã chết.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người tìm được y.
Y nghĩ rằng mình sắp chết, cũng giống như cha mẹ mình bị chặt đầu mang đi, chỉ để lại thân thể lạnh như băng... Nhưng làm y ngoài ý muốn chính là người áo xám không gϊếŧ y, mà đưa y tới chỗ này.
Trong căn phòng rộng lớn màu đen có một vị trưởng giả nhìn không rõ mặt, người đó nói với y rằng, gã là sư phụ của mẫu thân y, là gã phái người tới cứu y.
Còn nói với y, chỉ cần tu luyện thật tốt là có thể trở nên cường đại, có thể báo thù rửa hận.
Báo thù… sao?
Trong lòng Kỳ Tiêu, đây là điều y chưa từng nghĩ tới, bởi vì y quá yếu ớt, thậm chí kẻ thù của mình là ai cũng không biết, gϊếŧ ai cũng không được, sao có thể báo thù??
Nhưng người kia nói y có thể.
Người ấy cho y một cơ hội.
Cơ hội trở nên cường đại, cơ hội để báo thù.
Giờ khắc này trong lòng Kỳ Tiêu không có bất kỳ suy nghĩ gì khác, y biết bản thân cần phải nắm lấy cơ hội duy nhất này, tiếp tục sống sót, chờ đến một ngày nào đó báo thù, hoặc là giống như con kiến, chết đi một cách khó hiểu..
Y lựa chọn sống sót.
Cố gắng sống sót.
Y sẽ không để cha mẹ mình chết một cách không minh bạch!
Lâm Tử Nhiên trở lại sân của mình, quay đầu nhìn lại, nam hài chạy đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, thế nhưng ánh mắt rất kiên định; thế mà thật sự đuổi kịp mình, không khóc không nháo, đôi mắt đen láy chuyên chú nhìn mình.
Aiya, thật là đáng thương!
Đặc biệt là nam hài lớn lên trông xinh đẹp đáng yêu như vầy.
Tâm Lâm Tử Nhiên mềm mại, đứa trẻ này mới nhìn thấy thi thể của cha mẹ, bây giờ tan cửa nát nhà, trở thành cô nhi, lại bị đưa đến một nơi xa lạ như này, người nào mà không lan tràn tâm đồng tình!
Đặc biệt là còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, tuổi còn nhỏ mà phải ẩn nhẫn, càng làm đau lòng người.
Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, cố nén cảm giác xúc động muốn nâng y lên ôm ấp hôn hít, lộ ra biểu tình chán ghét lạnh băng, rũ mắt nói: “Tự tìm một chỗ ở đi, không có gì thì đừng xuất hiện trước mặt ta.”
*****