chương 6
Lục Trăn tỉ mỉ chuẩn bị cho màn cầu hôn Ôn Dự nhưng Ôn Dự lại lấy cớ tạm thời có việc nên không thể tới; một mình Lục Trăn đợi ở đó cả đêm, lúc ra ngoài vừa khéo gặp Triệu Minh Trạch. Triệu Minh Trạch thấy tâm trạng của Lục Trăn sa sút nên dùng lời để thử, Lục Trăn không biết tâm tư Triệu Minh Trạch, từ trước tới nay luôn coi hắn là bạn tốt cho nên sau khi say liền hướng hắn thổ lộ tâm sự. Ngoài mặt thì Triệu Minh Trạch an ủi Lục Trăn nhưng thật ra trong lòng lại có tính toán khác ...
Đây là nội dung trên kịch bản.
Mà lúc này Lâm Tử Nhiên đang đứng ở ven đường nhìn khuôn mặt văn nhã bại hoại của Triệu Minh Trạch trong xe, thật lâu sau mới cười gượng một tiếng: “Ngượng ngùng, vừa rồi tôi có chút thất thần .....”
Triệu Minh Trạch nhìn cậu, nói: “Cậu uống rượu.”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên hơi trầm xuống, tựa hồ không muốn thảo luận chủ đề này, cười nói: “Anh tại sao lại ở chỗ này?”
Ngón tay thon dài của Triệu Minh Trạch gõ gõ vô lăng, như đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên cười cười: “Đi ngang qua... nếu vừa vặn gặp phải, chi bằng cùng đi uống một ly.”
Lâm Tử Nhiên hơi do dự.
Ánh mắt Triệu Minh Trạch ôn hòa chuyên chú, chậm rãi nói: “Coi như cậu bồi tôi đi.”
Lâm Tử Nhiên dừng một chút, bất đắc dĩ lắc đầu cười sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
Mười lăm phút sau, hai người ngồi ở quán bar.
Xung quanh là âm thanh ồn ào may mà hai người ngồi ở góc khuất, Triệu Minh Trạch gọi mấy chai rượu cũng không hỏi Lâm Tử Nhiên xảy ra chuyện gì, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Một người uống rượu giải sầu không có ý tứ, về sau nếu muốn uống rượu liền trực tiếp gọi cho tôi.”
Lâm Tử Nhiên có chút trầm mặc, cậu cùng Triệu Minh Trạch là bạn tốt nhiều năm, ngẫm lại Triệu Minh Trạch phát hiện cái gì đó nên mới lấy cớ cậu bồi hắn đến nơi này, kỳ thật là muốn bồi cậu uống.
Hắn luôn là vậy, cái gì cũng biết nhưng không nói toạc ra, thời điểm cậu yêu cầu thì luôn làm bạn bên cạnh.
Lâm Tử Nhiên cầm ly rượu lên, chuyên chú nhìn rượu trong ly rồi tự giễu cười cười, nói với Triệu Minh Trạch: “Chúng ta đã thật lâu không uống rượu cùng nhau, hôm nay không say không về.”
Nói xong rũ mắt, một hơi uống cạn.
Triệu Minh Trạch đong đưa ly rượu trong tay, rượu dưới ánh đèn tối tăm lập lòe sắc màu rực rỡ, nhưng ... đều không hấp dẫn bằng người trước mắt.
Nam nhân trước mặt uống hết ly này đến ly khác, ngày thường cậu quá mức kiềm chế, sống cấm dục rất không thú vị, hiếm khi có một mặt phóng túng tùy tính như này ... Giờ phút này trên khuôn mặt thanh nhã lộ ra một tia ửng hồng nhàn nhạt, cánh môi hồng nhạt phiếm ánh sáng ướŧ áŧ, ước chừng là uống say, ánh mắt có chút mê ly, giống như ly rượu này.
Không, so với rượu còn say lòng người hơn.
Triệu Minh Trạch hơi rũ mi mắt, thu liễm vẻ lộ liễu dần dần hiện ra nơi đáy mắt, hắn đặt ly rượu xuống không tiếp tục uống nữa, bởi vì không cần phải thế, người trước mặt đã say.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cậu muốn quên đi phiền não?
Triệu Minh Trạch nhìn chằm chú sườn mặt nam nhân, giọng nói dịu dàng: “Ôn Dự đâu?”
Cái tên này phảng phất như chốt mở, người trước mắt lập tức dừng động tác, qua một lúc lâu sau cậu mới đứt quãng nói: “Hắn, hắn hôm nay có việc không tới …...”
Triệu Minh Trạch lại hỏi: “Cậu tìm hắn có việc sao?”
Lông mi nam nhân khẽ run, chợt cười khổ nói: “Đúng vậy, tôi có việc rất quan trọng tìm hắn …...”
Triệu Minh Trạch nhìn người trước mặt không chớp mắt, ánh mắt có chút u ám, lại tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa: “Vậy lần sau lại nói.”
Nam nhân giật mình, dường như bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói một mình: “Anh nói đúng, lần sau lại nói …... Lúc trước tôi chưa nói rõ …... Hắn không biết, không thể trách hắn …... Lần sau …...”
Cậu lại giơ tay lên tính lấy ly rượu, người lại vô tình va vào vai Triệu Minh Trạch.
Triệu Minh Trạch vội vàng vươn tay đỡ lấy nam nhân, khẽ thở dài nói: “Hắn không tới, làm cậu thất vọng vậy sao?”
Nam nhân nhấp nhấp môi, đáy mắt giãy dụa cùng thần sắc yếu ớt, hồi lâu mới khàn giọng mở miệng: “Có lẽ tôi thất vọng ….. không phải hôm nay hắn không tới, mà là ...... tôi sợ tất cả những điều này là bản thân tôi tự mình đa tình, tôi lo lắng .....”
Có lẽ bởi vì tác dụng của rượu, áp lực trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng trút xuống, cậu tự giễu cười: “Ôn Dự hắn gần như không bao giờ chủ động liên lạc với tôi, cũng không quan tâm tôi làm gì, đi nơi nào, tính ra khi chúng tôi ở bên nhau cũng không nói quá nhiều ..... Tôi biết là tôi truy hắn trước, cho nên này đó tôi đều không ngại ...”
“Tôi cũng không biết ... Không biết tại sao chính mình lại thích hắn đến vậy, kỳ thực tôi muốn nhìn thấy hắn mỗi ngày, nhưng hắn hy vọng tôi không công khai mối quan hệ; cho nên tôi đã tận lực không đi tìm hắn, thời thời khắc khắc cẩn thận bảo trì khoảng cách ……”
“Chỉ cần hắn ngẫu nhiên nguyện ý đi cùng tôi, tôi liền vô cùng vui vẻ, tôi nguyện ý vì hắn mà làm bất luận chuyện gì, chỉ là ... Tôi thật sự không cảm thấy hắn để ý tới tôi, hắn cũng chưa từng nói qua ..... Hắn yêu tôi.”
Cậu luôn tìm kiếm bóng dáng người kia, đóng vai một người bạn trai hoàn mỹ, yêu hết sức cẩn thận, Ôn Dự cũng chưa từng cự tuyệt qua cậu, chỉ là cậu thật sự có được người này sao? Trong khoảnh khắc có được tình yêu của người này sao?
Cậu cũng sẽ sợ hãi một đáp án phủ định.
Thật vất vả mới có dũng khí, chỉ bởi vì một hồi ngoài ý muốn không bệnh mà chết, có lẽ về sau rất khó lấy được dũng khí đi bước tiếp theo.
Cậu lo lắng mình bất quá chỉ là một bên tình nguyện.
Cũng chỉ có lúc này tại đây, uống say, vứt bỏ ngụy trang, mới có thể không cố kỵ nói ra hết bất an của mình bấy lâu.
Nam nhân ngày thường háo thắng kiêu ngạo, thì ra trong tình yêu lại hèn mọn như thế.
“Anh nói… Hắn có thật sự yêu tôi không?” Tầm mắt Lâm Tử Nhiên mờ mịt, ngơ ngẩn nhìn Triệu Minh Trạch, tựa hồ rất muốn trong miệng hắn có được một đáp án khẳng định…
Đôi môi mỏng Triệu Minh Trạch mím chặt, đôi mắt sau thấu kính đen tối không rõ, hắn nhẹ giọng nói: “Cậu muốn hắn yêu cậu sao?”
Tôi đương nhiên hy vọng ...
Phi phi, tất nhiên là tôi không hy vọng hắn yêu tôi rồi!
Vừa rồi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, Lâm Tử Nhiên sau khi nói xong lời thoại tình cảm phong phú liền giãy giụa muốn đứng dậy, cậu dường như đã uống quá nhiều .....
Nếu tiếp tục thì không biết mình còn nói ra điều gì nữa.
Trước mắt phúc hắc hồ ly này rất gian xảo, xảo quyệt.
Ai biết Triệu Minh Trạch lại nhẹ nhàng đỡ vai cậu, giúp cậu rót một ly rượu, cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, hắn đương nhiên yêu cậu.”
Lâm Tử Nhiên: “…...” Không, là tôi uống quá nhiều.
Nhưng đối với ánh mắt Triệu Minh Trạch, Lâm Tử Nhiên vẫn im lặng nhận lấy ly rượu ...
Cậu uống xong ly này liền muốn đi vệ sinh, dùng sức đẩy Triệu Minh Trạch ra, lung lay đứng lên, đầu lưỡi như bị thắt lại: “Tôi, tôi đi toilet...”
Lâm Tử Nhiên lung lay đi vào toilet, sau khi giải quyết nỗi buồn đến bồn rửa mặt rửa rửa tay, sau đó dùng hai tay vốc nước lạnh vỗ vỗ mặt mình, cuối cùng cũng hơi thanh tỉnh một chút.
Lâm Tử Nhiên: “Vừa rồi tôi có nói sai lời thoại không?” May mắn có vầng sáng nhắc nhở, nếu không cậu không nhớ hết được …...
Hệ thống: “Không có.”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên yên tâm, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi …...
Cậu lau khô mặt, hít sâu một hơi rồi trở về, đi tới đi lui trời đất lại bắt đầu quay cuồng ... Tác dụng của rượu này có chút lớn nha, di .....
Người phía trước là Triệu Minh Trạch sao? ... Làm thế nào mà hắn cũng lại đây ...
Triệu Minh Trạch trước mặt dường như có hai người .... Lâm Tử Nhiên lắc lắc đầu mình, đột nhiên cảm thấy một bàn tay ôm lấy eo của mình, cậu thuận thế câu lấy cổ đối phương chống đỡ thân thể, vỗ vỗ bả vai Triệu Minh Trạch ha hả ngây ngô cười nói: “Anh đưa tôi về nhà đi .....”
Triệu Minh Trạch rũ mắt nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Được.”
Hắn dùng sức một chút làm cho Lâm Tử Nhiên dựa vào trong ngực mình, nửa ôm đem Lâm Tử Nhiên mang ra quán bar, bên ngoài gió lạnh thổi vào mặt, Lâm Tử Nhiên theo bản năng nhích vào l*иg ngực người bên cạnh, cậu thật sự có chút lạnh …...
Triệu Minh Trạch nhìn người trong ngực gần như đã ngủ, khóe môi hơi nhếch.
Tài xế đã đợi sẵn bên ngoài cung kính mở cửa xe ra, nói: “Triệu tổng, cần đưa Lục tổng trở về trước không?”
Triệu Minh Trạch thấp giọng cười: “Không cần, trực tiếp về nhà.”
……………………
Lâm Tử Nhiên mơ mơ màng màng, cậu theo bản năng ngẩng đầu cọ cọ, giống như cọ tới thứ gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đường cong lưu sướиɠ của cằm.
Người nọ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế sô pha mềm mại.
Khoảng cách kéo ra, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ mặt đối phương.
Người kia là ai, lớn lên thật là đẹp! Lại giống như có chút quen mắt ... Mà làm thế nào hắn có được chìa khóa nhà mình? Bất quá điều này không quan trọng ... Lâm Tử Nhiên ha hả cười, mắt thấy đối phương muốn đứng dậy rời đi, một tay chợt túm chặt đối phương, đối phương có vẻ hơi kinh ngạc cho nên không nhúc nhích; Lâm Tử Nhiên hài lòng người này phối hợp, giơ tay đem mắt kính vướng bận của đối phương lấy xuống.
Không có mắt kính che đậy, mắt phượng hẹp dài của người đàn ông hoàn toàn lộ ra, Lâm Tử Nhiên tức khắc nhìn ngây người, sau một lúc lâu mới nhếch miệng cười: “Đôi mắt của anh thật đẹp...”
Không biết vì cái gì, chính là thực thích.
Hầu kết Triệu Minh Trạch lăn lộn, hắn biết Lâm Tử Nhiên đã say, nếu không sẽ không làm ra hành động này.
Ban đầu hắn tính toán đưa cậu về nhà của cậu, nhưng khi hắn ôm người này nhìn cậu dịu ngoan dựa vào trong lòng mình ….. Nháy mắt khi đối phương đυ.ng chạm gần gũi, hắn đột nhiên thay đổi ý định, không muốn dễ dàng buông tay ra.
Triệu Minh Trạch nhìn chằm chú khuôn mặt nam nhân phía dưới, đôi mắt mông lung kia lúc này đã không còn thân ảnh ai khác, cậu chỉ chuyên chú nhìn chính mình như thể thực thích, thực thích mình ......
Lâm Tử Nhiên thấy đối phương vẫn không nhúc nhích, tầm mắt của cậu có chút mơ hồ thế nên dứt khoát vươn tay bắt lấy cà vạt muốn cẩn thận nhìn xem đối phương; kết quả dùng sức quá mạnh mặt đối mặt đυ.ng phải, miệng thiệt là đau ... Ngô ... Cậu duỗi tay muốn đẩy đối phương ra, kết quả không thể đẩy được.
Người đàn ông đưa tay gắt gao ôm cậu lại gần hơn, không chút do dự gia tăng nụ hôn sâu, trong đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh trước kia dường như nổi lên sóng to gió lớn, muốn đem hết thảy cắn nuốt không còn gì.
Lâm Tử Nhiên ngây người nhìn đối phương, đã quên nhúc nhích.
Triệu Minh Trạch tinh tế ma sát hai cánh môi mềm mại, vươn tay đè lại bả vai Lâm Tử Nhiên, dễ như trở bàn tay đem cậu ấn ngã vào sô pha.
………………
Nam nhân tuấn nhã cuộn tròn ở trên giường, có vẻ không thoải mái hơi nhíu nhíu mày, nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đáy mắt Triệu Minh Trạch một mảnh u ám, hắn cúi người hôn nhẹ khóe môi đối phương, chậm rãi đi xuống cuối cùng dừng ở hầu kết đối phương, có chút trừng phạt nhẹ cắn một cái.
Nam nhân khẽ hừ hừ một tiếng.
Triệu Minh Trạch đan tay hai người vào nhau, hít sâu một hơi mới chậm rãi buông lỏng tay ra, rốt cuộc vẫn không đành lòng quá độ đòi hỏi.
Hắn kéo chăn qua đắp lên người Lâm Tử Nhiên, sau đó nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, động tác chợt ngừng, sờ sờ túi quần đối phương thấy có một hộp cứng, lấy ra thì thấy bên trong là một đôi nhẫn bạch kim.
Ánh mắt Triệu Minh Trạch đột nhiên trở nên âm lãnh, nhớ tới ngày hôm qua Lâm Tử Nhiên đã nói gì với mình ... Cho nên, em vốn là muốn cầu hôn Ôn Dự, đúng không? Nhưng Ôn Dự đã không đến.
Nhưng dù là thế, em vẫn yêu hắn, vì hắn mà lo được lo mất, thấp thỏm bất an.
A……
Khóe môi Triệu Minh Trạch cong lên độ cung châm chọc, lại cất chiếc nhẫn vào túi quần, sau đó đem quần cùng nhẫn vứt xuống đất như rác rưởi.
……………………
Một đêm mộng đẹp.
Lâm Tử Nhiên lật người lại, từ từ mở to mắt, căn nhà này ...
Sao xa lạ vậy nhỉ …...
Vào tối hôm qua cậu đã uống rượu với Triệu Minh Trạch, sau đó yêu cầu hắn đưa mình về nhà ...
Từ từ, đây không phải nhà của cậu!
Lâm Tử Nhiên cuối cùng cũng thanh tỉnh, đột nhiên ngồi bật dậy, chợt thấy cả người nhức mỏi, hít một hơi thật sâu, sau đó cậu xốc chăn bông lên nhìn .....
Đêm qua cậu không phải nằm mộng xuân, mà thật sự làm cái kia sao?
Lâm Tử Nhiên: “Tôi ô uế.”
Hệ thống: “?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi đã không sạch sẽ …...”
Hệ thống khó tránh khỏi có chút áy náy: “Ngày hôm qua tôi gọi cậu rất nhiều lần, nhưng cậu say đúng lợi hại, căn bản không để ý đến tôi.”
Lâm Tử Nhiên: “Làm sao bây giờ? Tôi thân là nam 2 si tình với vai chính thụ, không sợ vai chính thụ ngược tôi gấp trăm ngàn lần thì tôi vẫn phải thủ thân như ngọc cho vai chính thụ! Nhưng bây giờ tôi đã bị người đàn ông khác ngủ! Tôi đã là một nam 2 không thuần khiết, nam phụ như tôi sẽ bị độc giả mắng chửi đến cẩu huyết lâm đầu, hoài nghi nhân sinh!”
Hệ thống: “..... Nga.”
Lâm Tử Nhiên nói xong lấy tay che mặt, một lúc lâu sau mới lặng lẽ mở ra một khe hở ngón tay, lộ đôi mắt lén lút, dường như làm sự tình gì không thể lộ ra ánh sáng.
Lâm Tử Nhiên đỏ mặt: “Khụ khụ, …... cái trò chơi này thế mà còn cung cấp loại trải nghiệm này sao? Kia chẳng phải dưới 18 tuổi cấm …...”
Giọng nói hệ thống không có tình cảm: “Khi cậu đăng nhập vào game đã đưa vào ID thân phận, hơn nữa thông qua nghiệm chứng bản sao giống cậu. Làm một người trưởng thành, khi đăng nhập vào game sẽ không kích phát hình thức bảo hộ thanh thiếu niên, cho nên có thể trải nghiệm dịch vụ chân thực nhất mà game mang lại.”
Wow, hóa ra là thế sao!
Bỗng nhiên cảm thấy thật kí©h thí©ɧ ...
Lại nghĩ đến khuôn mặt kia của Triệu Minh Trạch, nhìn thế nào cũng không thấy chán; loại cực phẩm như này không nói tới rất khó bắt gặp trong hiện thực, mà dù có đυ.ng phải cũng không nhất định làm pháo hữu, khó tránh trò chơi này hấp dẫn đến vậy….
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể để hệ thống hiểu lầm mình, liền dùng lời lẽ chính đáng bổ sung một câu: “Ta thân là người đứng đắn, chưa từng nghĩ tới sẽ trải nghiệm loại dịch vụ này, ngươi phải tin tưởng ta!”
Hệ thống: “Ha hả.” Ngươi có biết giấu đầu lòi đuôi là cái gì không?
Lâm Tử Nhiên trầm ngâm một lát, cuối cùng bắt đầu nghĩ tới chính sự
—— tại sao Triệu Minh Trạch lại muốn ngủ với mình?
Điều này rõ ràng làm cho cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, dựa theo diễn biến của cốt truyện ban đầu, Triệu Minh Trạch sẽ không xảy ra loại quan hệ này với Lục Trăn. Mình rốt cuộc đã làm gì không đúng khiến cho Triệu Minh Trạch sinh ra ý niệm muốn ngủ với mình? Chẳng lẽ chính mình tú ân ái quá mức khiến cho vai phản diện độc thân cẩu này nhìn mình không vừa mắt, dưới sự ghen ghét không khỏi nghĩ lệch…..
Thật không ngờ ngươi lại là vai phản diện như vậy, không chỉ mưu đồ công ty của ta, mà còn thèm nhỏ dãi thân thể của ta!
Lâm Tử Nhiên buồn rầu ấn ấn trán mình.
Trong nháy mắt Lâm Tử Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều, nếu ván đã đóng thuyền vậy mình chỉ có thể tận hết sức lực bẻ cốt truyện trở về, cũng may đêm qua ngoại trừ cậu và Triệu Minh Trạch không ai biết cả, coi như đây là một hồi hiểu lầm xinh đẹp đi! Rốt cuộc dựa theo thiết lập nhân vật, trong lòng Lục Trăn chỉ có một mình Ôn Dự.
Lúc này truyền đến tiếng mở cửa, cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Minh Trạch đang đi tới.
Lâm Tử Nhiên nhíu mày, lộ ra thần sắc ảo não, lạnh lùng nhìn Triệu Minh Trạch.
Triệu Minh Trạch đã thay quần áo khác, tùy ý vuốt tóc ra sau đầu, lòa xòa vài sợi tóc rơi xuống thoạt nhìn thiếu một tia nghiêm cẩn*, nhiều hơn một tia lười biếng cùng tùy ý. Khi hắn thấy biểu tình của Lâm Tử Nhiên, ánh mắt không khỏi buồn bã giống như đang tự trách mình, khóe môi giật giật, khàn giọng nói: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống nhiều quá … đều là tôi sai.”
*Nghiêm cẩn: nghiêm túc cẩn thận
A, cái đồ giảo hoạt! Rõ ràng tối hôm qua hai đại nam nhân say rượu loạn tính, ai cũng có trách nhiệm, nhưng người này lại không chút do dự chủ động ôm trách nhiệm vào người; Lục Trăn vẫn luôn coi hắn là bạn tốt, làm sao có thể không biết xấu hổ mà trách cứ hắn? Nói không chừng Lục Trăn cũng cảm thấy chính mình sai ... hẳn là càng thêm xấu hổ vì xảy ra quan hệ với bằng hữu tốt.
Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên căng chặt, vẻ mặt có chút chật vật, cậu cắn chặt môi, một lúc lâu mới nói từng chữ: “Ngày hôm qua, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Triệu Minh Trạch cười khổ.
Lâm Tử Nhiên từ trên giường đứng lên, nhặt quần áo của mình nhanh chóng mặc vào, cậu sửa soạn lại cổ áo ngước mắt nhìn Triệu Minh Trạch nói: “Tôi sẽ không nói với bất cứ ai chuyện này, hy vọng anh cũng thế.”
Triệu Minh Trạch trầm mặc rồi gật đầu nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài.”
Lúc này Lâm Tử Nhiên mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nâng bước liền đi, vẫn nên sớm thoát khỏi tình huống xấu hổ này a ...
Thời điểm cậu xoay lưng về phía Triệu Minh Trạch, hắn đột nhiên gọi cậu lại.
Lâm Tử Nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt ẩn hàm ý xin lỗi của Triệu Minh Trạch, giọng của người đàn ông khàn khàn, tựa hồ thấp thỏm bất an nói: “Chúng ta vẫn là bằng hữu, đúng không?”
***
Tác giả có điều muốn nói:
Lâm Tử Nhiên: Tôi ô uế.
Tác giả nói: So với thân thể thì tâm của ngươi ô uế hơn.
Lâm Tử Nhiên:???
****
Chào các bạn, mình lại xuất hiện rồi đây, thời gian trước edit bộ Ác mộng nên giờ mới có thời gian edit bộ này.