chương 40
Ngón tay Huyền Diễm chỉ vào cổ họng Lâm Tử Nhiên khẽ run lên, nội tâm dường như đang đấu tranh kịch liệt, trán hắn nổi đầy gân xanh, đầu ngón tay hàn khí như dao vẽ ra một vết đỏ nhàn nhạt trên cần cổ Lâm Tử Nhiên.
Tâm ma thấy thế sắc mặt cực kì khó coi, thực lực của Huyền Diễm vẫn mạnh hơn y. Hai mắt y âm tình bất định, giọng nói âm u: “Ngươi sẽ không làm vậy.”
Giọng nói Huyền Diễm không hề có chút độ ấm, ánh mắt lạnh như thâm uyên: “Ta không muốn thương tổn người vô tội, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục làm thế, ta chỉ có thể tiễn hắn lên đường, cũng miễn bị ngươi làm nhục.”
Tâm ma biết rõ người này tàn nhẫn thế nào, y không dám đặt cược tính mạng Lâm Tử Nhiên cho nên thoái nhượng một bước, tức muốn hộc máu, nói: “Ta không làm là được!”
Huyền Diễm mới là chủ nhân chân chính của cơ thể này, nếu hắn hạ quyết tâm muốn gϊếŧ, chính y thực sự không thể ngăn cản được.
Cảm nhận được tâm ma thoái nhượng, Huyền Diễm hoàn toàn lấy lại quyền khống chế cơ thể, lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết là ngươi nên nhớ rõ những gì mình đã nói. Nếu có lần sau, ta sẽ gϊếŧ hắn trước, đến lúc đó ngươi không còn bất cứ chấp niệm nào, ta càng dễ dàng luyện hóa ngươi hơn.”
“Ngươi ——” Tâm ma thập phần phẫn nộ.
Mi mắt Huyền Diễm khẽ nâng, xem ra đây là nhược điểm của tâm ma, hắn khẽ cảnh cáo: “Ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Lúc này bên tai không có âm thanh.
Đại khái tâm ma thua một bậc cho nên tạm thời không xuất hiện.
Huyền Diễm thở ra một hơi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, tầm mắt rơi vào người thiếu niên, bước chân hắn khẽ ngừng.
Quần áo thiếu niên bị cởi ra, sợi tóc xõa tung trên giường, khuôn mặt cậu hơi phiếm hồng, bên môi có dấu vết bị chà đạp. Sợ là tỉnh lại sẽ phát hiện bản thân mình không thích hợp.
Huyền Diễm nhíu mày, hắn thoáng do dự, rốt cuộc vẫn nâng bước tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên.
Thiếu niên nhu thuận nằm trong l*иg ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền ngủ say, nhìn qua có chút chọc người thương tiếc. Huyền Diễm ngưng thần giơ tay lên, ngón tay thon dài lăng không đảo qua vệt đỏ che kín người thiếu niên, vệt đỏ trên da thịt nhanh chóng biến mất, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó hắn giúp thiếu niên kéo vạt áo, cẩn thận buộc tốt dây lưng, lúc này mới nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Khi cầm chăn bông giúp thiếu niên đắp lên người, tầm mắt hắn chợt dừng ở vị trí mép giường.
Nơi đó có một khối ngọc bội màu trắng.
Sợ là vừa rồi vô tình rơi xuống khi tâm ma xé rách quần áo.
Huyền Diễm nhặt lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve độ ấm bên ngoài ngọc bội, tròng mắt đen nhánh u ám.
Tâm ma một lần nữa không chịu cô đơn kêu lên.
[Hắn có trở về! Hắn chưa từng bỏ rơi ta!]
[Nếu không hắn không có khả năng lấy được ngọc bội của ta!]
Ánh mắt Huyền Diễm lạnh lùng, đem ngọc bội đặt lại như cũ, đứng dậy nói: “Này không đại biểu cho cái gì.”
Thanh âm tâm ma sắc bén.
[Ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Điều này chứng tỏ hắn không gạt ta, ít nhất hắn trở về nhặt xác cho ta.]
[Trong lòng hắn có ta!]
Sắc mặt Huyền Diễm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo.
Giây lát đã xuất hiện ở Thánh Huyền Điện.
Hắn chậm rãi bước vào đại điện, cánh cửa sau lưng chậm rãi đóng lại.
Huyền Diễm khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt, vận chuyển công lực trấn áp tiếng kêu vang bên tai, giữa mày gắt gao nhíu lại... Tại sao tâm ma đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Hôm nay trên đường tu luyện chính mình bất quá chỉ sơ suất một chút, liền bị tâm ma nhân cơ hội chui vào chỗ trống, thời gian ngắn khống chế thân thể hắn. Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.
Vì sao, bởi vì cái gọi là tình yêu sao?
Nghĩ đến chấp niệm phải có được người kia, thế mà làm cho tâm ma biến thành cường đại như vậy.
Hoàn toàn vượt quá dự kiến của hắn.
Giờ phút này Huyền Diễm thật sự động sát niệm với Lâm Tử Nhiên, nếu không phải vì Lâm Tử Nhiên thì chấp niệm của tâm ma kia từ đâu mà có? Nhưng cũng không thể..
Nếu vì luyện hóa tâm ma mà gϊếŧ những người vô tội thì hắn có khác gì tâm ma? Đến lúc đó chỉ sợ đạo tâm không vững, mới chân chính đẩy mình vào tuyệt cảnh. Lần đầu tiên Huyền Diễm cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Tử Nhiên chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.
Cùng kẻ hèn kia ở chung mấy chục ngày, trong năm tháng dài đằng đẵng của hắn bất quá chỉ như mây gió thoáng qua.
Có tư cách gì làm hắn dao động?
Ánh mắt Huyền Diễm lạnh lùng, hắn sẽ không thua tâm ma thấp hèn.
………………
Lâm Tử Nhiên mơ mơ màng màng dụi mắt, một giấc này ngủ rất sâu, nhưng lại giống như mơ một giấc mộng rất hương diễm.
A phi phi, cậu không đến mức cơ khát như thế!
Tại sao lại mơ một giấc mơ làm người xấu hổ như vậy? Lâm Tử Nhiên vỗ vỗ khuôn mặt, cậu cảm thấy có chút đói bụng, chuẩn bị xuống giường ăn cơm kết quả liếc mắt liền nhìn thấy ngọc bội chính mình tùy ý đặt ở mép giường.
Hửm? Ngày thường không phải đều mang bên mình sao? Chẳng lẽ hôm nay ngủ không thành thật, điên lên giật ra?
Cậu không nghĩ nhiều, nhặt ngọc bội lần nữa nhét vào trong ngực, đi về phía sau núi.
Thời gian qua thật nhanh.
Lâm Tử Nhiên không phải một người nhàn nhã tự tại, chính là ngẫu nhiên cùng ăn vụng với Chu Nhạc, lại ngẫu nhiên tâm sự với Mộ Dương.
Mộ Dương hiện tại là đệ tử của Huyền Diễm, ở Thánh Cung địa vị tôn sùng, ngay cả các trưởng lão thấy hắn cũng phải khách khách khí khí. Bản thân cậu tuy là phế sài không thể tu luyện nhưng vì có Mộ Dương che chở, ngày tháng ở chỗ này cũng rất dễ chịu.
Nhưng cũng có lúc Lâm Tử Nhiên suy nghĩ lại, cậu thân là nam phụ thâm tình, luôn để tiểu thụ che chở sao được?
Lâm Tử Nhiên bẻ đầu ngón tay tính tính, ngày xuống núi rất nhanh sẽ tới.
Tuy rằng mấy năm nay Xích Viêm Tiên giới sóng êm biển lặng, nhưng kỳ thật Ma giới đã âm thầm thâm nhập vào.
Hóa thân của Dạ Lưu Ân đã sớm tiềm nhập Xích Viêm Tiên giới, chẳng những để lại huyết mạch Lê Diệp mà còn âm thầm mở rộng thế lực của mình, mấy năm nay người tu ma ở Xích Viêm Tiên giới ngày càng nhiều.
Bên trong kỳ thực không giống mặt ngoài sóng yên biển lặng như vậy.
Tuy rằng mệnh lệnh cấm người tu ma ở Xích Viêm Tiên giới, nhưng nhân loại luôn dễ bị sức mạnh và du͙© vọиɠ mê hoặc. Công pháp ma đạo kiêu ngạo bá đạo nghịch thiên mà đi, tuy rằng con đường tu ma hung hiểm dị thường nhưng mạnh ở chỗ đoạt thiên địa tạo hóa mệnh số của người khác. Thăng cấp nhanh hơn đạo pháp chính thống, bởi vậy không thiếu những kẻ bị mê hoặc, đầu nhập ma đạo.
Chẳng qua bây giờ bọn họ đang ngủ đông, chưa được mọi người coi trọng.
Không bao lâu nữa Mộ Dương sẽ nhận nhiệm vụ xuống núi tiêu diệt ma tu trong trấn nhỏ, vốn tưởng việc nhỏ dễ như trở bàn tay ai ngờ lại gặp nguy hiểm chí mạng. Nơi đó che giấu ma tu không phải bình thường, mà là Ma Tướng đến từ Ma giới thiết kế phục sát đệ tử Thánh Cung, thiếu nữa làm đám người Mộ Dương toàn quân bị diệt.
Vào thời điểm nguy cấp, Lê Diệp động thân nhảy ra, không tiếc bại lộ năng lực của mình để cứu bọn họ.
Thật nhanh cậu liền có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân rồi!
Đồng thời, sự kiện này cũng là một bước ngoặt quan trọng đối với vận mệnh Lê Diệp.
Nghĩ đến kết cục sau này của Lê Diệp, Lâm Tử Nhiên sâu kín thở dài.
………………
Một luồng ánh sáng xuất hiện, bạch y thiếu niên ngự kiếm đáp xuống phía trên Thánh Sơn.
Mộ Dương phất tay, Địch Trần Kiếm ngoan ngoãn rơi vào trong tay hắn. Trải qua một thời gian tiềm tu, Huyền Diễm truyền thụ cho hắn công pháp đã đến tầng thứ ba, ngự kiếm phi hành càng không nói chơi, Địch Trần Kiếm cũng ngày càng gần gũi với hắn. Tuy rằng vẫn chưa phát huy được uy lực chân chính của nó, nhưng đối với Mộ Dương mà nói hắn đã thỏa mãn rồi, dù sao hắn mới bái sư được mấy tháng thôi.
Nếu người khác nhìn thấy tốc độ tu luyện của Mộ Dương e rằng cả kinh rớt mắt, đây là tuyệt thế thiên tài ở đâu vậy.
Mộ Dương chậm rãi bước vào trong Thánh Sơn.
Hắn nhớ lần trước khi chính mình tới đây thậm chí ngự kiếm cơ bản còn không biết, bị ngốc ưng truy đuổi chật vật, nhưng lần này hoàn toàn khác với lần trước, nhóm linh thú nhìn thấy hắn đều tự giác tránh đi.
Nhóm linh thú mở linh trí có thể cảm nhận được hơi thở của Địch Trần Kiếm.
Mặc dù Mộ Dương thoạt nhìn không cường đại, nhưng không có linh thú nào muốn trêu chọc.
Sở dĩ Mộ Dương có thể xuất hiện ở đây, là vì hắn là đệ tử của Huyền Diễm.
Đối với những người khác mà nói, Thánh Sơn mười mấy vạn năm mới mở một lần, có thể đi vào một lần đã là cơ duyên rất lớn; nhưng đối với Huyền Diễm mà nói, nơi này bất quá chỉ là hậu hoa viên nhà Huyền Diễm mà thôi.
Thánh Huyền Điện tọa lạc trên bầu trời Thánh Sơn, cho nên Mộ Dương vừa ra khỏi Thánh Huyền Điện, chính là Thánh Sơn, ở chỗ này tự nhiên không có người quản hạt.
Thiên tài địa bảo ở Thánh Sơn vô số, Mộ Dương một bên cầm điển tịch Tàng Kinh Các một bên đối chiếu tìm kiếm linh quả. Quả nhiên tìm được một số linh quả trân quý thích hợp cải thiện thể chất, những linh quả này ở bên ngoài không tầm thường, tùy tiện một cái cũng có thể thu hút vô số tu sĩ tranh nhau đến phá đầu, nhưng ở đây…
Huyền Diễm không chịu ra tay trợ giúp Lâm Tử Nhiên, Mộ Dương đành phải tự mình nghĩ cách.
Hắn hái một ít linh quả sau đó đi tới Kiếm Trủng, Thần Khí chất đầy đất đều ngoan ngoãn, bất quá mấy thứ này Lâm Tử Nhiên đều không dùng được. Mộ Dương tìm kiếm một lúc lâu mới tìm được một Linh Khí cao cấp hộ thân không cần kích phát linh lực, đó là một chiếc nhẫn kim loại màu xám đen.
Tìm được rồi Mộ Dương hài lòng mà về, trực tiếp đến Bảo Giáng Phong tìm Lâm Tử Nhiên.
Trăm dặm phía trên Thánh Huyền Điện.
Huyền Diễm đem hết thảy xem trong mắt, nhưng không ngăn cản, sau đó nhắm mắt tiếp tục đả tọa.
Tâm ma lại bắt đầu lải nhải, y không nhịn được lòng đố kỵ khi nhìn thấy Mộ Dương đi gặp Lâm Tử Nhiên.
[Đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, thế mà lấy đồ của ta đi đoạt người của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ gϊếŧ hắn!]
Huyền Diễm nhếch môi, giọng điệu hờ hững: “Không phải ngươi đã thử qua rồi sao?”
Tâm ma nhớ tới chuyện lần trước y muốn gϊếŧ Mộ Dương lại bị Địch Trần Kiếm ngăn cản, thanh âm biến thành phẫn nộ.
[Có phải ngươi đã sớm nghĩ tới? Cho nên mới cố ý đem bản mạng Thần Khí của mình cho tên tiểu tử kia, chính là để bảo vệ hắn! Tốt tốt tốt, ngươi thật sự hạ tiền vốn, đối với tình địch cũng khẳng khái như vậy]
Huyền Diễm vẻ mặt lãnh đạm: “Hắn là đệ tử của ta, không phải tình địch của ta.”
[Ha, ngươi cũng đừng mạnh miệng, ngươi thực sự không thích Lê Diệp một chút nào sao? Không thích mà lần trước còn giúp hắn mặc quần áo].
[Ta tuyệt đối sẽ không cho phép Mộ Dương cướp Lê Diệp đi!]
[Tại sao ngươi không nhìn thẳng vào trái tim mình?]
[Đường đường là Thần Tôn vậy mà ngay cả mao đầu tiểu tử cũng không bằng, không nhận ra tâm ý của chính mình, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, thảo nào ngươi sẽ sinh ra tâm ma. Khặc khặc khặc..]
[Kỳ thật ta chính là ngươi... Ta là du͙© vọиɠ sâu trong lòng ngươi, ngươi tưởng rằng mình có thể vứt bỏ ta, nhưng ta vẫn luôn ở đó, ha ha ha ha...]
Ánh mắt Huyền Diễm lạnh đi mất kiên nhẫn, tâm ma này ngày ngày đêm đêm gào thét thì như thế nào? Chung quy nó chỉ là một đạo ma tính, sớm muộn gì cũng bị hắn luyện hóa.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi không phải ta, không cần vọng đoán suy nghĩ của ta.”
………………
Mộ Dương lại tìm đến Lâm Tử Nhiên.
Bởi vì ngày hôm nay có thu hoạch, thoạt nhìn tâm trạng Mộ Dương không tồi, hắn cao hứng đẩy cửa ra, nói với Lâm Tử Nhiên: “Nhìn xem ta mang cái gì đến cho ngươi nè!”
Mộ Dương hai ngày ba bữa đem đồ tới chỗ cậu, Lâm Tử Nhiên đã có chút chết lặng: “Cái gì đấy?”
Mộ Dương lấy ra một quả trái cây màu vàng trong suốt đưa cho cậu, hưng phấn nói: “Ta tìm đọc điển tịch, đây là quả lá vàng trong truyền thuyết, nghe nói có thể tẩy kinh phạt tủy!”
Lâm Tử Nhiên nhìn quả trái cây trong suốt, bình tĩnh cầm lấy, thậm chí bắt đầu cân nhắc không biết hương vị có ngon không.
Gần đây ăn không ít thiên tài địa bảo, có cải thiện thể chất hay không thì không biết, nhưng thật sự ăn khá ngon. Rừng cây nhỏ sau núi của cậu không thể so với linh quả trên Thánh Sơn, giống như mỗi ngày được ăn ngẫu nhiên bữa tiệc lớn vậy.
Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên nhận lấy trái cây, Mộ Dương lập tức lấy ra một chiếc nhẫn màu đen đưa cho Lâm Tử Nhiên, nói: “Ta đã kiểm tra qua chiếc nhẫn này, nó là Linh Bảo hộ thân vô cùng không tồi, không cần kích phát linh lực cũng dùng được, ngươi mang theo rất thích hợp.”
Lâm Tử Nhiên nhìn chiếc nhẫn kia, bình tĩnh nhận lấy. Cũng may tiểu thiên sứ không biết tặng nhẫn có ý nghĩa gì, nếu không đúng là có chút xấu hổ.
Lâm Tử Nhiên nghiêm túc nói: “Cám ơn ngươi.”
Mộ Dương đều đưa lễ vật ra, hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, thời điểm Mộ Dương sắp rời đi thì vừa vặn Chu Nhạc tới.
Chu Nhạc thấy Mộ Dương đến, cười cười nói: “Mộ Dương cũng ở đây à.”
Mộ Dương cung kính đứng lên nói: “Chu trưởng lão.”
Chu Nhạc cười ha hả vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Không cần khách khí như vậy, hôm nay vừa lúc ngươi ở đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Mộ Dương nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Chu Nhạc cười nói: “Gần đây Lạc An thành có ma tu làm loạn, gϊếŧ hại súc vật trộm hài đồng, bên kia hy vọng Thánh Cung chúng ta phái đệ tử đi gϊếŧ ma tu đã gây hỗn loạn. Này coi như một cơ hội rèn luyện không tồi, đều do đệ tử nội môn dẫn đội, thời gian ngươi tu luyện ở chỗ Tôn thượng không ngắn, có chút sở thành, ta cảm thấy ra ngoài rèn luyện một phen rất thích hợp. Muốn hỏi ngươi có nguyện ý nhận việc này không?”
Mộ Dương nghĩ nghĩ.
Chu Nhạc bổ sung: “Tuy nói là ma tu, nhưng ma tu ở Xích Viêm Tiên giới từ trước đến nay đều không dậy nổi bọt sóng, hẳn là một số ma tu không lên được mặt bàn, không có chút nguy hiểm nào, chủ yếu là cơ hội rèn luyện.. Nếu ngươi muốn đi thì ta liền giao cho ngươi, nếu không muốn thì ta sẽ an bài cho đệ tử nội môn khác.”
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên ngưng trọng, cốt truyện đến rồi.
Chu Nhạc nói đúng, ma tu ở Xích Viêm Tiên giới từ trước đến nay luôn tiểu đánh tiểu nháo, trốn trốn tránh tránh, trong mắt đệ tử Thánh Cung đều là dạng không lên được mặt bàn. Lần này thoạt nhìn thực lực ma tu cũng không lợi hại, mới bị coi là nhiệm vụ huấn luyện bình thường giao cho đệ tử nội môn xử lý, nhưng trên thực tế.. Đây là một cái bẫy, nếu không phải Lê Diệp mạo hiểm ra tay, sợ là cuối cùng một người trong đội cũng không thể nào sống sót trở về.
Kỳ thật Mộ Dương cũng muốn xuống núi rèn luyện. Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, cả ngày tu luyện trong Thánh Huyền Điện nặng nề khó tránh khỏi cảm giác cô đơn. Việc này không có nguy hiểm lại được ra ngoài giải sầu, vấn đề là không được nhóm đệ tử nội môn hoan nghênh.. Nhưng Mộ Dương vẫn muốn hỏi ý kiến Lâm Tử Nhiên.
Mộ Dương do dự, nói với Lâm Tử Nhiên: “Ngươi cảm thấy ta nên đi không?”
Lâm Tử Nhiên không chút do dự nói: “Ta nghĩ có thể.”
Mộ Dương khẽ dừng lại, hỏi: “Ngươi nguyện ý đi cùng ta chứ?”
Hai mắt hắn sáng lên, như nhớ tới gì đó: “Nghe nói Lạc An thành phong cảnh không tồi, chúng ta vừa lúc đi ngắm cảnh.”
Tiểu thiên sứ đi tới đâu cũng nghĩ đến mình, trong mắt Lâm Tử Nhiên lộ ra ý cười sủng nịch, cậu gật đầu: “Ta đương nhiên nguyện ý đi cùng ngươi.”
Chu Nhạc nghe vậy ha ha cười: “Được, nếu Mộ Dương ngươi nguyện ý đi vậy chuyện này giao cho ngươi.”
Chuyện này cứ thế đã định.
………………
Mộ Dương trở lại Thánh Huyền Điện, nghĩ nghĩ chuyện xuống núi rèn luyện vẫn nên báo cho sư phụ biết, vì thế đi qua bên kia chính điện.
Mộ Dương đứng trước cánh cửa đóng chặt, cao giọng nói: “Sư phụ, con muốn xuống núi rèn luyện.”
Một lát sau trong điện truyền đến tiếng trả lời, thanh âm thanh lãnh: “Đi đi.”
Mộ Dương không ngờ lần này sư phụ đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng cao hứng, nhanh chóng rời khỏi.
Trong đại điện, Huyền Diễm phun ra hai chữ kia, một tay chống trên mặt đất, trong mắt màu đen và màu vàng kim đan xen, tựa hồ đang đấu tranh kịch liệt, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
[Tại sao ngươi đáp ứng hắn! Hắn sẽ mang Lê Diệp đi, đáng giận aaaa ——]
[Ta không cho phép hắn ra ngoài cùng Lê Diệp!]
[Thật quá đáng, ở đây tú ân ái chưa đủ còn muốn cùng nhau xuống núi tránh tầm mắt của ta.]
Huyền Diễm môi trắng bệch, nhưng lần này hắn không nói gì.
Mấy ngày nay hắn luôn nỗ lực áp chế tâm ma, nhưng hiệu quả không lớn.
Vốn dĩ tiến vào vòng luân hồi làm tâm ma suy yếu, thuận tiện để hắn luyện hóa ma tính.. Ai ngờ hiện tại biến thành khéo quá hóa vụng, chẳng những không thể làm nó yếu đi, ngược lại bởi vì chấp niệm mà nó càng ngày càng mạnh.
Chính mình lúc trước vẫn coi thường nó.
Tâm ma hết lần này tới lần khác đều nghĩ đến Lâm Tử Nhiên, muốn cướp thân thể hắn để đi gặp Lâm Tử Nhiên, thế nên toàn bộ thời gian hắn đều tiến hành áp chế, căn bản không thể ngủ, không thể nghỉ ngơi, cũng không được phép thư giãn phút nào. Bởi vì một khoảnh khắc thất thần có lẽ sẽ tạo khả năng cho tâm ma có cơ hội thừa dịp lẻn vào.
Một khi bị tâm ma khống chế cơ thể, hắn không đoán trước được điều gì sẽ xảy ra...
Bây giờ Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên lưu lại Thánh Cung ngược lại rất nguy hiểm cho bọn họ.
Chi bằng để bọn họ tạm rời khỏi Thánh Cung, chờ mình nghĩ biện pháp khống chế rồi hãy để bọn họ quay lại.
Khóe môi Huyền Diễm khẽ mở, phát ra một tiếng hừ trầm thấp, ngay sau đó đầu ngón tay điểm vào giữa mày của mình, trong mắt u ám tựa như lốc xoáy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tầng băng sương.
Bên tai vang lên tiếng kêu thê lương.
Huyền Diễm thế mà không tiếc làm tổn thương nguyên thần chính mình, cũng muốn đem y trấn áp!
[Sớm muộn gì ta cũng sẽ cắn nuốt ngươi, aaaa ——]
………………
Ngày hôm sau Mộ Dương đến Bảo Giáng Phong thật sớm, hắn lãnh nhiệm vụ từ chỗ Chu Nhạc sau đó mang theo Lâm Tử Nhiên và một hàng đệ tử xuất phát.
Những đệ tử đó rất kính trọng Mộ Dương.
Mộ Dương phất tay vung lên tế ra một con thuyền nhỏ, đây là Linh Khí phi hành vô cùng cao cấp, nếu mua ở bên ngoài cần ít nhất mấy ngàn linh thạch thượng đẳng, chính là Mộ Dương tiện tay lấy ra khiến các đệ tử nhìn mà hâm mộ không thôi.
Lâm Tử Nhiên cảm khái trong lòng.
Huyền Diễm đúng là vô cùng hào phóng!
Hắn không chỉ đem bản mạng Thần Khí của mình cho Mộ Dương, mà cả tòa Thánh Sơn này Mộ Dương đều có thể tùy ý ra vào; thiên tài địa bảo thần binh lợi khí tùy hắn dùng, trong mắt người ngoài đó là bảo bối hiếm có, nhưng mấy thứ này khắp nơi trong Thánh Sơn đều có, căn bản không lọt vào mắt Huyền Diễm. Đối với Huyền Diễm mà nói không tính là gì, nhưng hắn nguyện ý cho Mộ Dương, vẫn có thể thấy được sự sủng nịch đối với Mộ Dương, rốt cuộc dù hắn chướng mắt nhưng vẫn nguyện ý đưa!
Không thấy những đệ tử tiến vào Thánh Sơn một lần đều cảm thấy tổ tiên thắp hương phù hộ sao? Mười mấy vạn năm mở một lần đó, các trưởng lão hâm mộ đỏ cả mắt.. Chính là Mộ Dương có thể đi bất cứ lúc nào.
Giống như bái lão sư đệ nhất tam giới, lão sư nói sau này ngươi chính là đệ tử duy nhất của ta, lấy toàn bộ tài sản của ta cũng không vấn đề, dù sao cũng là chút rác rưởi ta không dùng nữa.
Hiuhiuhiu, cái bắp đùi này ôm sướиɠ quá.
Thảo nào Mộ Dương sẽ thích.
Đổi thành cậu, cậu cũng thích!
Bất quá điểm khác biệt giữa cậu và Mộ Dương chính là, cậu chỉ thích ôm đùi chứ không thích yêu đơn phương.
Lâm Tử Nhiên ngồi bên cạnh Mộ Dương, nhớ tới lần trước Mộ Dương dường như rất ít khi nói về Huyền Diễm, thử dò hỏi: “Ngươi và Tôn thượng ở chung thế nào? Ngài ấy thật sự đáng sợ như trong truyền thuyết sao?”
Huyền Diễm sớm hóa thần cho nên mọi người đều cảm thấy hắn nhất định rất khó ở chung, Lâm Tử Nhiên cũng có chút tò mò.
Mộ Dương thầm nghĩ, ta chỉ gặp Huyền Diễm sau khi đến Thánh Huyền Điện một lần.. Cũng chính là lần bái sư và truyền thụ pháp quyết, sau đó mỗi lần xin chỉ thị đều cách một cánh cửa, căn bản không ở chung làm sao biết được.
Nhưng nhìn thấy Lâm Tử Nhiên lo lắng cho mình như vậy, sợ hắn bị Huyền Diễm lạnh nhạt, vì thế cười nói: “Sư phụ đối ta tốt lắm, cũng không nghiêm khắc hay đáng sợ gì, ngài ấy là người rất có trách nhiệm.”
Mặc dù không gặp mặt, nhưng xác thực miễn cưỡng coi như có trách nhiệm đi.
Công pháp tu luyện đều trực tiếp truyền âm nhập mật dạy cho hắn.
Lâm Tử Nhiên nhìn thấy Mộ Dương nói lời hay về Huyền Diễm, trong lòng thầm nghĩ, tiểu bảo bối quả nhiên xuân tâm manh động, lão băng côn kia dễ ở chung mới là lạ đó. Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!
Hoặc là, hắn chỉ đối với ngươi khác biệt!
Aiz, kỳ thật ngươi thành thành thật thật làm một đồ đệ tốt không làm người tình bảo bối của hắn nữa, vậy sao có thể là ngươi hoàn chỉnh?
Lại cứ muốn đi lên con đường tình nhấp nhô này, ta đau lòng a.
Bất quá ngươi đối tốt với ta như vậy, đương nhiên ta sẽ cố gắng toàn lực giúp ngươi theo đuổi chân ái!
Như vậy coi như hoàn thành cùng lúc nhiệm vụ và báo ân rồi, hoàn mỹ!
Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Tử Nhiên bốc lên tinh thần chiến đấu hừng hực, thâm tình chân thành nhìn Mộ Dương. Không chỉ bởi vì bản thân Mộ Dương là một tiểu thiên sứ đáng yêu, mà hắn còn nguyện ý nghiêm túc đi theo cốt truyện.
Người nào mà không thích chứ?
****
Chương kế tiếp khoảng hơn 5000 chữ, hơi lâu mình mới đăng. Các bạn đọc truyện vui vẻ.
Edit lúc anh Huyền Diễm nói chuyện với tâm ma làm mình cứ như tâm thần phân liệt á.