Chương 139: Hoàn chính văn

chương 139

10. Anh vẫn luôn yêu em.

Kỳ thực ngay khi Quý Sâm rời giường, Lâm Tử Nhiên đã tỉnh.

Cậu vốn tưởng rằng Quý Sâm đi toilet, ai ngờ Quý Sâm mặc quần áo đi ra ngoài, lúc ấy cậu cảm thấy có phải Quý Sâm giấu mình chuyện gì đó hay không.

Bản năng hoài nghi thôi thúc cậu lặng lẽ đi theo, ai ngờ lại nghe được bí mật. Ha hả.

Bất quá như vậy, tất cả những khó hiểu và nghi ngờ của mình... Đều có thể giải thích!

Viên Hoài là nhà thiết kế trò chơi, thậm chí có thể can thiệp quang não, ảnh hưởng đến tiến độ và cốt truyện của trò chơi, anh ta tự nhiên có cách để Quý Sâm và chính mình tiến vào cùng một trò chơi... Vốn tưởng trúng thưởng lấy được mũ giáp, nghĩ bầu trời rớt xuống bánh có nhân, bây giờ xem ra ngay từ lúc bắt đầu chính là âm mưu của Quý Sâm và Viên Hoài!

Hơn nữa nếu những NPC đó đều là Quý Sâm, thì hành vi khác thường của họ, tại sao bọn họ thích mình đều có lý do.

Nhớ tới sinh hoạt không biết xấu hổ trong game, Lâm Tử Nhiên không bao giờ có thể ngờ được, một Quý Sâm ngày thường nho nhã ôn tồn lễ độ, lại ngầm có một mặt như vậy... Nếu không phải một lần mất trí nhớ, cậu cũng không biết hắn thích chơi đa dạng nhiều kiểu như vậy đâu, đừng nói là trong đầu lúc nào cũng nghĩ về nó nha?

Không biết xấu hổ!

Bất quá, này không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng nhất chính là —— anh cư nhiên lừa dối tình cảm của em, hại em không lấy được học phần!

Em nghiêm túc đi theo cốt truyện, làm nhiệm vụ là vì cái gì? Còn không phải là vì học phần sao!

Em ăn khổ vì học phần, em mệt mỏi vì học phần, em vì học phần mà thấy máu, em vì học phần mà liều mạng.

Kết quả, anh con mẹ nó nói cho em biết, anh chỉ muốn yêu đương với em, chứ không muốn để em lấy học phần?!

Yêu đương không phải vấn đề, bạch bạch bạch cũng không là vấn đề… Nhưng anh không thể lấy học phần để lừa em! Đây là điểm mấu chốt của em!

Em vất vả như vậy, kỳ thực căn bản không có khả năng lấy được học phần, bởi vì cốt truyện sụp đổ, sau đó bị tròng lên quang hoàn vạn nhân mê, còn bị bắt chơi trò cưỡng ép yêu.

Lâm Tử Nhiên giận quá hóa cười, sâu kín nói: “Sao hai người không nói nữa?”

Sắc mặt Quý Sâm ngưng đọng, khóe môi giật giật, nhưng không nói ra lời.

Lâm Tử Nhiên cười ha hả, xoay người rời đi!

Mất công lúc trước em còn chột dạ áy náy, cho rằng anh không chơi trò chơi, xuất phát từ áy náy nên làm đủ trò bù đắp cho anh... Ha, bây giờ xem ra rõ ràng anh đã chiếm tiện nghi rồi còn lừa gạt em!

Kẻ lừa đảo, đại hỗn đản!

Viên Hoài nhìn một màn này sắc mặt trắng bệch, hắn giật giật khóe miệng, cười gượng một tiếng: “Anh, vừa rồi anh nói đùa ấy mà, chú hiểu anh, anh không có khả năng phản bội chú.”

Quý Sâm hung hăng liếc mắt nhìn anh ta một cái, không chút do dự đuổi theo Lâm Tử Nhiên!

Lâm Tử Nhiên giận dỗi trở về, càng nghĩ càng tức!

Cậu cảm thấy như bản thân bị lừa gạt!

Không được, không thể trở về chỗ Quý Sâm... Nếu lúc này còn về phòng Quý Sâm, sao có thể biểu hiện ra bản thân không vui?

Lâm Tử Nhiên xoay người về phòng mình.

Đi được vài bước, cánh tay bỗng dưng bị Quý Sâm giữ chặt, Quý Sâm áy náy nhìn cậu, vẻ mặt tự trách không thôi, mấp máy môi: “Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích...”

A, còn giải thích..

Quả là lời tra nam hay nói, anh cho rằng em muốn nghe anh giải thích? Vì thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân, thế mà hại em không lấy được học phần!

Đừng mơ em dễ dàng tha thứ cho anh!

Lâm Tử Nhiên cười lạnh: “Buông ra.”

Quý Sâm trầm ngâm một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Làm cốt truyện sụp đổ là anh không đúng, nhưng em đừng lo lắng, anh có thể dạy em học bù, học phần không là vấn đề.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Cậu chợt nhớ ra một sự kiện, lần đó tình cờ gặp Quý Sâm trong thư viện, Quý Sâm chủ động chỉ cho mình học trọng điểm, lúc đó mình còn cảm thấy hắn thực sự là một người tốt, không thân cũng chẳng quen lại tốt bụng như thế, không hổ danh là nam thần... Giờ nghĩ lại cái tên lừa đảo này chắc chắn xuất phát từ áy náy!

Hắn hại cậu không lấy được điểm A, cho nên mới giúp cậu học trọng điểm, vượt qua kỳ thi cuối cấp… Cho nên lúc đó, anh đã biết bản thân mình sai, nhưng vẫn không biết hối cải! Biết rõ còn cố phạm, tội càng thêm nặng!

Hơn nữa hiện tại xem ra, kỹ thuật diễn của cậu cũng không tệ như vậy đi?

Trong khoảng thời gian này đạo diễn rất hài lòng với cậu.

Nếu không phải Quý Sâm xằng bậy, nói không chừng chính mình có thể dựa vào bản lĩnh mà lấy được học phần! Căn bản không cần phải học bù với chả học tập, vốn dĩ tự bản thân lấy học phần…Anh hố em thảm như vậy, bồi thường có một chút liền tính muốn bỏ qua?

Ai hiếm lạ học bù của anh!

Tưởng bở!

Lâm Tử Nhiên càng tức giận, hất tay Quý Sâm ra, cả giận nói: “Em thấy không có anh, càng dễ lấy được học phần hơn.”

Nói xong làm trò trước mặt Quý Sâm đóng sầm cửa lại!

Quý Sâm: “……”

………………

Lâm Tử Nhiên tức giận, dỗ thế nào cũng không được!

Cậu bắt đầu tránh Quý Sâm.

Quá trình quay phim tới phần kết thúc.

Tuy rằng rất nhanh vào thu nhưng thời tiết vẫn có chút oi bức, hôm nay Lâm Tử Nhiên ngồi che nắng dưới lều, vẫy vẫy tay quạt gió, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Quý Sam đi tới, không chút do dự đứng dậy rời đi.

Quý Sâm: “….”

Tới buổi tối mọi người cùng nhau ăn tối, thời điểm trở về khách sạn, Lâm Tử Nhiên thấy Quý Sâm đến gần, liền vẫy tay không chút do dự một mình lên xe trước rời đi.

Quý Sâm: “…..”

Sáng hôm sau ra mở cửa thì thấy Quý Sâm đang đứng trước cửa phòng cậu, Lâm Tử Nhiên vờ như không thấy, lướt qua người Quý Sâm.

Quý Sâm: “……”

Qua mấy ngày như vậy, mọi người trong đoàn phim bắt đầu cảm thấy không thích hợp, quan hệ giữa hai người lúc trước không phải rất tốt sao? Mấy ngày trước có người còn đồn đoán Quý Sâm đang yêu đương cùng Lâm Tử Nhiên, hai soái ca cũng rất đẹp mắt..

Sao nháo thành như này rồi?

Hơn nữa thoạt nhìn là Quý Sâm theo đuổi Lâm Tử Nhiên, Lâm Tử Nhiên đối với hắn khinh thường nhìn lại.

Mọi người đều thập phần tò mò, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Người tò mò rất nhiều, nhưng dám đến hỏi chỉ có một; hôm nay Cố đạo ngăn Lâm Tử Nhiên lại, lo lắng sốt ruột nói: “Cậu và Quý Sâm làm sao vậy?”

Mẹ Lâm đã sớm giao phó bảo ông trông giúp đứa nhỏ, bộ dáng Lâm Tử Nhiên như vậy, chẳng lẽ bị Quý Sâm khi dễ?

Tuy Quý Sâm cũng là con của bạn tốt, nhưng nếu cậu ta khi dễ Lâm Tử Nhiên, vậy chắc chắn mình nên nói với cậu ta.

Sau khi Lâm Tử Nhiên khôi phục trí nhớ, nhớ thêm nhiều chuyện, Cố đạo đối tốt với cậu không quá bình thường, thoạt nhìn không hướng về Quý Sâm quá nhiều, đừng nói ba mẹ mình chào hỏi qua nha?

Cậu nghĩ nghĩ, nói: “Không có gì.”



Cố đạo cau mày nói: “Thật không đó? Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi, tôi chủ trì công đạo cho.”

Cái này thì không cần.

Lâm Tử Nhiên mỉm cười: “Cám ơn Cố đạo, em thật sự không có việc gì.”

Cố đạo nhìn Lâm Tử Nhiên thật sự không muốn nói, đành phải thôi, tính tính, việc của mấy người trẻ tuổi, không muốn mình nhúng tay vào thì thôi vậy.

“Vậy tự cậu phải chú ý.” Nói xong liền lắc đầu rời đi.

Lâm Tử Nhiên thở dài một hơi.

Mặc dù có mâu thuẫn với Quý Sâm, nhưng chuyện này sao có thể nói ra ngoài? Mất mặt lắm... Không lấy được học phần còn ngủ với người ta, thiệt thòi lớn!

Dưới sự bạo lực lạnh của Lâm Tử Nhiên, một tuần trôi qua, ngoại trừ lời thoại cậu chưa nói với Quý Sâm câu nào.

Hơn nữa, đoàn làm phim người nhiều mắt tạp, thật sự không tiện làm ra hành động gì khác, Quý Sâm cũng không muốn Lâm Tử Nhiên chọc phải lời đồn vớ vẩn, truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh, đành tạm thời từ bỏ.

Thời gian trôi nhanh.

Bộ phim đóng máy, hết thảy thập phần thuận lợi.

Tối nay đoàn phim cử hành tiệc đóng máy.

Lâm Tử Nhiên đều quen thuộc mọi người, cùng ăn cùng uống, không khí rất vui vẻ, thời điểm gần kết thúc, nữ diễn viên sắm vai nữ chính đi tới, cười tủm tỉm nói với Lâm Tử Nhiên: “Tử Nhiên, nếu về sau mà có cơ hội hợp tác với chị, lúc đó chúng ta không diễn vai tình địch nữa, mà diễn vai tình lữ thế nào?”

Mặt Lâm Tử Nhiên đỏ lên: “….Chị Nhàn nói đùa.”

Hơn nữa, tôi không diễn vai tình địch với chị đâu!

Chị Nhàn khẽ mỉm cười, phong tình vạn chủng: “Đâu có, chị rất nghiêm túc, chúng ta có phương thức liên hệ mà, về sau có vai diễn thích hợp, em cũng đừng nên cự tuyệt.”

Lâm Tử Nhiên cười khiêm tốn: “Chắc chắn rồi.”

Nói được một nửa liền thấy Quý Sâm đi về phía bên này với vẻ mặt nặng nề.

Chị Nhàn che miệng cười: “Aiyo, có người ghen tị kìa, chị đi đây, lần sau nói tiếp.”

Ngay khi cô rời đi, Quý Sâm đã tới bên cạnh Lâm Tử Nhiên, khuôn mặt cảnh giác trầm giọng nói: “Em quen thuộc với cô ấy từ khi nào vậy?”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, ngày nào bọn em cũng ở phim trường, em với cô ấy là mối quan hệ gì anh nhìn không thấy sao? Quan hệ bạn bè thôi!

Bất quá cậu mới không muốn giải thích với Quý Sâm đâu, xoay người bỏ đi.

Quý Sâm mím môi đuổi theo.

Lúc này mọi người xung quanh đã rời đi không sai biệt lắm, quay chụp cũng xong rồi, Quý Sâm không nhẫn nại được nữa, giữ chặt tay Lâm Tử Nhiên, ấn cậu lên tường, giọng khàn khàn mang theo tia ủy khuất: “Rốt cuộc em muốn trốn anh tới khi nào?”

Lâm Tử Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Em mới nên là người hỏi, anh muốn dây dưa với em tới khi nào?”

Ánh mắt Quý Sâm thoáng qua tia buồn bã, tựa hồ rất khổ sở, hắn chậm rãi mở miệng: “Anh xin lỗi... Anh không cố ý lừa gạt em, nhưng em không nhớ rõ… Anh..”

Em không nhớ rõ anh, vậy anh có thể trực tiếp nói với em mà, cần gì phải quanh co lòng vòng chứ!

Phi, em thấy đó là tư tâm của anh, muốn chơi mấy trò chơi xấu hổ với em thì có!

Rõ ràng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Lâm Tử Nhiên trừng mắt, thập phần lãnh khốc vô tình: “Chúng ta chia tay đi.”

Nói xong dùng sức đẩy Quý Sâm ra.

Quý Sâm bị đẩy một cái lảo đảo, sắc mặt trắng nhợt, mím chặt môi mỏng, những lời này khiến hắn rất khổ sở.

Lâm Tử Nhiên nhìn bộ dáng hắn như thế, không hiểu tại sao trong lòng mềm nhũn, nhưng đã buông lời tàn nhẫn, sao có thể vì Quý Sâm giả bộ đáng thương mà dao động?

Cậu khẽ cắn môi, nhẫn tâm lướt qua người Quý Sâm.

………………

Mặc dù quá trình quay phim đã kết thúc, nhưng còn mấy ngày nữa mới đi học, trong khoảng thời gian này Lâm Tử Nhiên về nhà bồi ba mẹ mình.

Ba Lâm mẹ Lâm rất vui mừng.

Con trai về nhà bên cạnh đó cũng khôi phục ký ức, rốt cuộc khiến họ cảm thấy yên tâm... Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, vài ngày sau đó, cả hai lại bắt đầu lo lắng, vì dường như Nhiên Nhiên giận dỗi với Quý Sâm.

Ba Lâm nói: “Đều do em, trước đó không có việc thì lừa nó làm gì? Hai đứa nó sẽ không thực sự giận nhau đó chứ?”

Mẹ Lâm bất mãn nói: “Điều này sao có thể trách em được, không phải Nhiên Nhiên nhớ lại rồi sao? Vẫn còn giận dỗi thì chắc chắn là Quý Sâm không đúng rồi.”

Ba Lâm: “Không bằng chúng ta đi hỏi nó?”

Mẹ Lâm: “Thôi bỏ đi..”

Lâm Tử Nhiên bưng bánh kem từ trong bếp ra ngoài, nhìn thấy ba mẹ thập thò đứng ở đó, nghi hoặc hỏi: “Ba mẹ làm gì vậy?”

Hai người cười gượng nói: “Đi ngang qua.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Cậu sờ sờ đầu bưng bánh kem đi.

Ba Lâm mẹ Lâm thở phào một hơi, ngay sau đó lộ ra thần sắc sầu lo.

Lại nói, phần lớn sự tình Nhiên Nhiên đều nhớ rõ chỉ có việc quên mất Quý Sâm, không phải là Quý Sâm khi dễ cậu đi?

Nếu đã vậy, chia tay thì chia tay.

………………

Lâm Tử Nhiên quay trở lại phòng ngủ, vừa ăn bánh kem vừa rơi vào trầm tư, chẳng lẽ biểu hiện gần đây của mình quá rõ ràng, khiến ba mẹ chú ý?

Chẳng lẽ thoạt nhìn cậu giống thất tình lắm sao?

Phi!

Rõ ràng là cậu không cần kẻ lừa đảo Quý Sâm, làm sao có thể thất tình được?

Hừ, diễn vai thâm tình trong trò chơi, kết quả trở về hiện thực bị chọc thủng liền bỏ cuộc. Em nói chia tay, anh liền đồng ý rồi không xuất hiện nữa, thế mà không biết xấu hổ nói anh yêu em, em thấy anh căn bản chính là lừa người.

Hại em không thể lấy được học phần..

Lâm Tử Nhiên hung hăng cắn nĩa, tính thử xem em về nhà được mấy ngày rồi?

Đừng nói người, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thấy đâu.

Lâm Tử Nhiên nằm ở trên giường trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, tâm tình tựa hồ có chút tức giận.

Nhìn thời gian, còn chưa đến 10 giờ, ra ngoài giải sầu...

Lâm Tử Nhiên thay quần áo ra cửa.

Không khí về đêm rất mát mẻ.

Bởi vì là buổi tối nên hai bên đường không có ai, khó có khi thanh tịnh, Lâm Tử Nhiên một mình nhàn nhã đi dạo.



Không biết tại sao, suy nghĩ bay xa.

Cậu nhớ tới sự tình trong game, tuy rằng có đôi khi rất tức giận, rất buồn bực, đôi lúc muốn phát điên, nhưng ngược lại mình kiên trì chơi tận sáu ván… Cũng không thể nói là không vui.

Dù sao còn có nhiều chỗ khiến mình vui vẻ, nhiều chỗ hấp dẫn người.

Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đây đều là Quý Sâm và người khác thiết kế, đều không qua được cửa ải trong lòng.

Chợt cảm thấy thập phần tấm tắc.

Hầy, tâm trạng không tốt, vẫn nên về thôi.

Lâm Tử Nhiên xoay người trở về, khi đi ngang qua một chiếc xe hơi màu đen, cửa xe chợt mở ra, một bàn tay duỗi ra từ trong xe trực tiếp túm lấy cậu!

Lâm Tử Nhiên bị dọa sợ, giơ tay lên định đánh, kết quả bị người kéo tay ấn mạnh lêи đỉиɦ đầu!

Tập trung nhìn kỹ.

Khuôn mặt tuấn đĩnh thâm thúy của Quý Sâm tiến tới gần, hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn đến nỗi lông tơ cả người Lâm Tử Nhiên dựng thẳng… Anh đang làm gì vậy, nơi này là thế giới hiện thực!

Bình tĩnh!

Đừng xằng bậy.

Trong lòng Lâm Tử Nhiên có chút luống cuống, cậu nhớ tới một mặt của Qúy Sâm trong game, bỗng nhiên nghĩ tới, đừng nói cậu chọc giận Quý Sâm rồi nha? Cậu mở to hai mắt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh làm gì vậy?”

Ngữ khí Quý Sâm bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Anh tới đây là muốn nói xin lỗi với em, bởi vì em cứ tránh mặt anh cho nên không thể không đưa ra hạ sách này.”

Ngữ khí Quý Sâm rõ ràng, thong thả ung dung nói: “Em vẫn chưa chính thức chia tay với anh mà đã di tình biệt luyến, sớm ba chiều bốn, ở trong game lên giường với những người đàn ông khác nhau; nghiêm khắc mà nói, là em phải xin lỗi anh.”

Anh không nói thì em không tức giận đâu, Lâm Tử Nhiên lập tức biện hộ: “Những người đó đều là anh!”

Quý Sâm: “Chỉ là em không biết.”

Lâm Tử Nhiên: “Lúc đó em không nhớ rõ.”

Quý Sâm đến gần Lâm Tử Nhiên, nhìn vào đôi mắt cậu, nói từng chữ một: “Ở trong mắt em những người đó không phải là anh, nhưng em vẫn lên giường với họ, không phải sao?”

Lâm Tử Nhiên: “…”

Cậu nhìn vào hai tròng mắt u ám của Quý Sâm, biểu tình xấu hổ đọng trên gương mặt, đây quả thực là chỗ mà cậu băn khoăn... Nhưng đó không phải do anh cố ý sao?

Anh dùng sắc dụ người, bây giờ lại lấy cái này ra chỉ trích em, chẳng phải là câu cá bất chấp sao.

Nhưng rốt cuộc việc này là cậu đuối lý...

Lâm Tử Nhiên khụ một tiếng: “Đó là vì em mất trí nhớ, đúng, cái đó, em không nhớ rõ mình có bạn trai, sao gọi là phản bội được.”

Quý Sâm nhàn nhạt nói: “Nhưng hiện tại em có nghĩ tới thẳng thắn với anh những việc em làm trong game chưa? Có sinh ra ý nghĩ giấu giếm không? Đúng rồi... Anh hỏi em học nấu ăn từ khi nào, em nói là trộm học.”

Lâm Tử Nhiên: Không ổn rồi.

Quả nhiên Quý Sâm tiếp tục mở miệng với giọng điệu mỉa mai: “Lời này xác thật không sai, đúng là em giấu anh học trộm, còn thuận tiện nuôi dã nam nhân, này thì không vui đâu.”

Lâm Tử Nhiên: Người này tàn nhẫn đến nỗi mắng cả bản thân, dã nam nhân đó không phải là anh sao.

Ánh mắt Quý Sâm sắc bén nhìn Lâm Tử Nhiên: “Huống hồ, cho dù em đã sớm nhớ lại ký ức, nhưng mà, em có thật lòng thẳng thắn thành khẩn với anh chưa?”

Nếu lúc đó em hỏi anh, hoặc là em nói cho anh nghe… Cái gì anh cũng sẽ nói với em.

Sẽ không lừa em.

Lâm Tử Nhiên chột dạ, tầm mắt cậu mơ hồ, linh cơ vừa động, quyết định giãy giụa một chút, ủy khuất nói: “Em chỉ vì học phần thôi, không phải vì đàn ông, hơn nữa... Hơn nữa em bị ép, rõ ràng đều bị anh ép buộc!”

Lâm Tử Nhiên thực sự cảm thấy có chút ủy khuất, tuy đúng là ngủ rất thoải mái.. Nhưng ý nguyện của cậu không phải để ngủ với đàn ông, cậu đi theo cốt truyện.

Là anh một hai muốn yêu đương với em, còn trách em nữa.

“Bị ép buộc?” Quý Sâm nhướn mày, lặp lại ba chữ này.

Lâm Tử Nhiên cuồng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy em thật tình muốn từ chối sao?” Quý Sâm đột nhiên cúi người xuống, hà hơi bên tai cậu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Hơn nữa… Không phải em rất hưởng thụ sao? Nếu em thực sự không muốn, tại sao không dứt khoát rời khỏi trò chơi, từ chối anh.”

Lâm Tử Nhiên căng thẳng đến lắp bắp: “…Em, em không có.”

“Thật sự không có?” Quý Sâm cười nhẹ, hài hước nhìn cậu: “Hay là nói, anh giúp em nhớ lại một chút, hửm?”

Lâm Tử Nhiên: Đệch, suýt nữa quên hệ thống là nội gian!

Sớm biết như thế, chính mình không nên tùy tiện nói lung tung, kết quả hiện tại biến thành nhược điểm.

Biết vậy chẳng làm, không thể hình dung tâm tình cậu khi đó. QAQ

Lâm Tử Nhiên không còn gì để nói, cậu mất tự nhiên xoay người hai cái, cười haha một tiếng: “Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động...”

Quý Sâm nhẹ cắn vành tai cậu, ngữ điệu ẩn chứa sự nguy hiểm: “Còn chia tay không?”

Lâm Tử Nhiên: “Có thể thương lượng, thương lượng... A, anh nhẹ một chút...”

Quý Sâm buông miệng ra, trên vành tai Lâm Tử Nhiên nhiều thêm một dấu răng, thanh niên ủy khuất đáng thương nhìn hắn, lúc này không giương nanh múa vuốt và cũng không lãnh khốc vô tình..

Thật chọc người trìu mến.

Nhưng Quý Sâm không buông tay, hắn nhìn người này thật sâu, bởi vì hắn sẽ không bao giờ cho người này có cơ hội rời xa mình nữa.

Một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ tràn ra từ cổ họng Quý Sâm, hồi lâu, nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Tử Nhiên lên, nói một cách chậm rãi và nghiêm túc: “Đừng bao giờ nói vậy..”

Dứt lời trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cậu.

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó ánh mắt dần nhu hòa, thuận theo tùy ý để người đàn ông hôn môi.

Nụ hôn quen thuộc, cái ôm quen thuộc, mùi vị quen thuộc.

Kỳ thực không muốn cự tuyệt, không muốn rời đi.

Có lẽ trong khoảng thời gian đó cậu không nhớ rõ hắn, nhưng sâu thẳm trong trái tim cậu chưa từng quên.

Nụ hôn này vô cùng ôn nhu triền miên, cả hai đều dùng hết toàn lực, phảng phất hận không thể hòa làm một vào máu thịt đối phương.

Giữa lúc hoảng hốt.

Lâm Tử Nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp và tràn đầy lưu luyến của người đàn ông: “Anh vẫn luôn yêu em.”

Lâm Tử Nhiên cong môi.

Em vẫn luôn biết.

Xin lỗi vì đã quên mất anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng may mắn thay.. Những người đó đều là anh.

May mắn ở bất cứ lúc nào bất cứ đâu.

Em vẫn luôn ở bên cạnh anh.

****

HOÀN CHÍNH VĂN