chương 123
11. Mệnh này còn...
Kỳ Tiêu thất thần nhìn Lâm Tử Nhiên, trong mắt tràn đầy đau đớn cùng giãy giụa.
Có vô số lần trùng hợp, có vô số lần hoài nghi… Giờ phút này tất cả đều có đáp án.
Suốt mười năm, cùng đồng thời xuất hiện với Lan Quân Hà trước nay bất hòa, lại có thể xuất hiện tự nhiên tại địa bàn của Lan Quân Hà... Ai có thể làm được điều này?
Ngoại trừ bản thân Lan Quân Hà, không có cách giải thích nào khác.
Lẽ ra y nên phát hiện sớm hơn.
Y có hơn mười năm để phát hiện điểm này, hoài nghi thân phận người này, lật tẩy đáp án dễ như trở bàn tay, cho dù ngây thơ không biết gì, nhưng sau khi lớn lên cũng nên hiểu được...
Nhưng đơn giản là y không thể chấp nhận sự thật này, không thể chấp nhận rằng người duy nhất đối tốt với mình lại là kẻ thù không đội trời chung gϊếŧ phụ mẫu mình.
Cho nên —— y vẫn luôn lừa mình dối người.
Tìm đủ loại lý do cho đối phương.
Thanh y thúc thúc không có khả năng là Lan Quân Hà, thúc ấy tốt như vậy, cường đại như vậy, dịu dàng như vậy... Thúc ấy là niềm hy vọng duy nhất của mình trong bóng tối, là người duy nhất mà mình tin tưởng có thể dựa vào.
Thanh y thúc thúc có thể là bất luận kẻ nào, nhưng chỉ duy nhất không thể là Lan Quân Hà.
Chỉ cần ngươi nói không phải, ta liền tin.
Nhưng mà, bây giờ rốt cuộc y không thể tiếp tục lừa dối chính mình nữa.
Tại sao thanh y thúc thúc có thể xuất hiện kịp thời, tại sao vừa vặn biết được mình giao thủ cùng Lan Quân Hà, vừa vặn bị thương, lại vừa vặn đưa giải dược cho Phượng Trạc.
Trên thế giới này, chưa bao giờ có nhiều sự trùng hợp như thế.
Đêm hôm đó, rõ ràng là mình có cơ hội vạch trần mặt nạ, nhưng cuối cùng y lại không làm vậy..
Ánh mắt Kỳ Tiêu lóe lên, trong đau xót còn có tia bất lực và yếu ớt.
Giống như tín ngưỡng của bản thân hoàn toàn bị lật đổ và nghiền nát.
Điên đảo.
Lan Quân Hà gϊếŧ cha mẹ y, đó là chính miệng Lan Quân Hà thừa nhận, mẫu thân là phản đồ của U Lan Cảnh, Lan Quân Hà tự tay gϊếŧ chết nàng, đó là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng mà, thanh y thúc thúc lần lượt quan tâm, lần lượt chiếu cố, hắn đối tốt với y phát ra từ nội tâm, điều đó không lừa được người.
Nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ chết mình, không muốn mình tồn tại, hắn có vô số biện pháp, căn bản không cần đối tốt với y như vậy, không cần phải phiền phức như vậy...
Một là kẻ thù mà y không đội trời chung.
Một là ân nhân duy nhất mà y để ý.
Nhìn như hai người trái ngược nhau, nhưng thực tế là cùng một người.
Kỳ Tiêu không rõ.
Y chỉ muốn một đáp án.
Đáp án mà Lan Quân Hà chính miệng nói cho y.
Lâm Tử Nhiên đón gió mà đứng, ánh mắt lãnh đạm, nhưng thật ra biểu tình rất bình tĩnh.
Vì cái gì?
Cậu biết Kỳ Tiêu muốn biết nguyên nhân, nhưng nguyên nhân thật sự cậu không có khả năng nói ra, đến nỗi tiếp tục phủ nhận thân phận của mình? Chuyện cho tới bây giờ nói dối một cách vụng về không có ý nghĩa.
Cậu để lộ không ít sơ hở, sở dĩ trước đó có thể lừa dối là bởi vì Kỳ Tiêu tuyệt đối tín nhiệm cậu.... Một khi Kỳ Tiêu bắt đầu nghi ngờ cậu rồi, thì bất kỳ lời bào chữa nào đều là một trò cười.
Lâm Tử Nhiên không có ý phủ nhận thân phận của mình.
Lý do cậu làm vậy kỳ thật đã định sẵn, hơn nữa cốt truyện đã đến nước này.. Lấy hồn cổ ra, xoay chuyển cốt truyện mới là việc mà cậu nên làm.
Do dự không quyết đoán, bất quá chỉ hại người hại mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên hạ quyết tâm, cuối cùng đưa ra quyết định!
Cậu khẽ liếc nhìn Kỳ Tiêu, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nói: “Cuối cùng vẫn bị ngươi phát hiện.”
Kỳ Tiêu nhìn Lâm Tử Nhiên, ánh mắt đen nhánh trong bóng đêm như thể khẽ chạm vào là tan vỡ, tay cầm kiếm của y khẽ run rẩy.
Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu phảng phất có chút hoài niệm: “Ngươi là tuyệt đỉnh thiên tài giống như mẫu thân ngươi, không đúng... Phải nói là, ngươi so với mẫu thân ngươi còn mạnh hơn, thân mang linh cốt, vô luận bị thương nặng đến đâu cũng có thể nhanh chóng lành lại, dù công pháp khó khăn cỡ nào đều tu luyện thông suốt..”
Đôi mắt cậu hơi nheo lại, trong giọng điệu ẩn chứa tia cảm khái và ghen tị, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Cho dù ngươi không nỗ lực, cũng có thể dễ dàng mạnh hơn bất kỳ kẻ nào.”
Kỳ Tiêu sững sờ.
Linh cốt, đây là lần đầu tiên y nghe nói về nó.
Lâm Tử Nhiên khẽ thở dài: “Mà ta, dừng lại ở tầng thứ tám nhiều năm chưa từng tăng tiến.”
Lâm Tử Nhiên nói xong, mỉm cười nhìn Kỳ Tiêu: “Ngươi muốn biết, vì cái gì ta phải đối tốt với ngươi, đúng không?”
Kỳ Tiêu nắm chặt trường kiếm trong tay, chậm rãi gật đầu.
Lâm Tử Nhiên cười cười, giọng cười trầm thấp, chậm rãi mở miệng: “Thật là một đứa nhỏ ngu ngốc, ta bảo ngươi làm gì ngươi liền làm cái đó, ta bảo ngươi ăn cái gì ngươi liền ăn cái đó.. Ngươi nỗ lực tu luyện như vậy, vì báo thù mà có thể thừa nhận nỗi đau đớn khi đứt từng đoạn kinh mạch, chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã tu luyện đến mức này, ngay cả ta cũng không thể không thừa nhận, ngươi thực sự rất không tồi.”
Sắc mặt Kỳ Tiêu biến đổi, phảng phất nghĩ tới điều gì đó.
“Ta cho ngươi ăn dược vật kích phát tiềm lực, quá trình thống khổ nghịch thiên như vậy chính là tiêu hao tiềm lực sinh mạng của ngươi; ngươi thực sự cho rằng ta tốt cho ngươi hay sao?" Ánh mắt Lâm Tử Nhiên toát lên vẻ mỉa mai, giọng điệu âm lãnh: “Cho dù hôm nay ngươi không phát hiện, ta cũng không tính thả ngươi đi, chỉ cần hấp thu công lực của ngươi, ta liền có thể đến gần thêm một bước thiên hạ vô địch! Đến lúc đó lại gϊếŧ chết U Trì, ta mới là chủ nhân chân chính của U Lan Cảnh! Không bao giờ khuất phục trước bất kỳ kẻ nào!”
Hiểu chưa nhóc? Ngươi chính là heo mà ta nuôi, hiện tại có thể mần thịt! Suy nghĩ một chút xem cái gì gọi là hoài bích có tội!
Dứt lời một kiếm đâm thẳng tới, chiêu thức hung ác, hiển nhiên là muốn mạng Kỳ Tiêu!
Kỳ Tiêu tâm thần dao động, không ngờ Lâm Tử Nhiên lại đột nhiên ra tay, tránh không kịp bị một kiếm đâm xuyên bả vai! Khi Lâm Tử Nhiên rút kiếm ra định tấn công lần nữa, cuối cùng y cũng lấy lại tinh thần, vội vàng nâng kiếm ngăn cản!
Hai lưỡi kiếm va chạm vào nhau, trong khoảng cách cực gần, y đối diện với đôi mắt u ám không chút độ ấm của nam nhân.
Đây là đáp án mà Lâm Tử Nhiên cho y.
Một mặt hắn cố ý dùng báo thù để khơi gợi lòng thù hận của y, một mặt lại bảo y dựa theo ý tưởng của hắn nỗ lực tu luyện, ban ngày hắn vô tình bẻ gãy từng đoạn xương cốt của y, khiến y phủ phục trước mặt hắn; ban đêm lại dùng sự ôn nhu của hắn chữa thương giúp y, làm y lần lượt cắn răng sống tiếp, mở cho y một con đường hy vọng trong tuyệt vọng..
Vì có thể trở nên cường đại mà thừa nhận hết tất cả nỗi thống khổ, vì báo thù mà có thể trả giá hết thảy đại giới.
Đây là điều mà Lan Quân Hà hy vọng y có thể làm được đi...
Cũng vì thế mà hắn rõ ràng có vô số cơ hội đẩy y vào chỗ chết, thế nhưng lại nhiều lần lưu một mạng lại cho y, thậm chí để y sống tốt đến hiện tại.
Mười năm qua, hắn nhìn y như một tên hề nhảy nhót, nhìn mình vì hắn mà từng bước trầm luân, từng bước một bước vào cạm bẫy mà hắn đặt ra, coi chính mình như công cụ tu luyện vì hắn, chỉ đợi một ngày có thể lấy mạng mình trợ giúp hắn đột phá.
Sự trả thù và lòng thù hận mà mình tự cho là đúng đều là lợi thế hắn dùng để lợi dụng mình, hắn không chỉ gϊếŧ cha mẹ mình, mà còn muốn ép khô chút giá trị cuối cùng của mình.
Biến y trở thành hòn đá kê chân để hắn bước lên con đường cường giả!
Cái đáp án này nhìn qua không chê vào đâu được.
Nhưng mà —— Kỳ Tiêu không tin!
Y không tin, những ánh mắt lần lượt quan tâm kia đều là giả.
Y không tin, từng sự dịu dàng che chở lúc ấy đều là giả.
Y không tin, hắn đối xử tốt với y đều là giả.
Y chỉ tin vào trái tim của mình.
Trái tim này nói cho y biết, đừng tin những lời nói đó!
Trừ khi ngươi gϊếŧ ta!
Mỗi một kiếm của Lâm Tử Nhiên đều dẫn theo khí thế lôi đình vạn quân, không chút lưu thủ, ép Kỳ Tiêu từng bước lui về phía sau! Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là Kỳ Tiêu không hề có ý đánh trả, y chỉ bị động ngăn cản, lùi từng bước về phía sau, cuối cùng bị đánh bay một cái thật mạnh ra ngoài! Lưng đập vào tường phun ra một búng máu!
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, lạnh lùng hỏi: “Tại sao ngươi không đánh trả?”
Kỳ Tiêu vươn tay lau vết máu bên khóe môi, mắt phượng xinh đẹp hiện lên tia kiên định mà cố chấp, y gằn từng chữ một nói: “Ta, không, tin.”
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên hơi ngưng đọng.
Kỳ Tiêu bình tĩnh nói: “Tất cả những lời mà ngươi nói, ta đều không tin!”
Y tham lam nhìn chăm chú người trước mắt, phảng phất như muốn nhập cậu vào lòng, giọng nói trầm thấp mang theo chút khẩn cầu: “Thanh y thúc thúc, ngươi có nỗi khổ, đúng không?... Cầu ngươi nói cho ta biết, được không..”
Bất kể là chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt.
Ta tin tưởng ngươi như vậy.
Nếu ngươi thực sự muốn mạng của ta, ta có thể chắp tay dâng lên.
Ta chỉ cầu ngươi, nói cho ta biết đáp án chân chính.
Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc, lộ ra vẻ thương hại, khẽ thở dài: “Đứa nhỏ ngốc..”
Hai mắt Kỳ Tiêu sáng ngời, y quyến luyến nhìn người trước mặt. Chính là ánh mắt dịu dàng quen thuộc này, hiện giờ không còn mặt nạ, rốt cuộc y cũng có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn, đây mới là bộ dáng chân chính của ngươi..
Phập ——
Thanh âm lưỡi kiếm sắc bén hoàn toàn đâm vào da thịt, thật nhẹ, thật nhẹ.
Kỳ Tiêu ngơ ngác cúi đầu, liền nhìn thấy một thanh trường kiếm cắm vào ngực mình.
Lâm Tử Nhiên tới gần y, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt thiếu niên, giọng nói nhẹ nhàng phả vào tai y: “Mấy năm nay ta đối xử tốt với ngươi đúng là không uổng phí, hiện tại ta muốn ngươi trả lại tất cả cho ta, ngươi nhất định sẽ nguyện ý đúng không?”
Người này ôn nhu như thế, rất giống trong trí nhớ của y, nhưng l*иg ngực của y một mảnh lạnh băng, cái lạnh của hàn băng tiếp xúc với máu tươi nóng bỏng khiến nhiệt độ cực nóng bỗng chốc hóa thành vực sâu lạnh lẽo…Rét lạnh qua đi, nỗi thống khổ kịch liệt thổi quét khắp toàn thân y!
Cho dù mười năm này y đã sớm quen thừa nhận đau đớn, nhưng giờ khắc này vẫn không nhịn được phát ra tiếng than khóc!
Lời nói của Lâm Tử Nhiên dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh khốc, cậu hết sức vô tình rút kiếm trong tay ra, lòng bàn tay đặt lên ngực Kỳ Tiêu, máu tươi dẫn dắt lực lượng, điên cuồng hút công lực trên người Kỳ Tiêu!
Kỳ Tiêu cảm thấy sinh mệnh của mình nhanh chóng trôi đi, nhưng y không động đậy, nỗi đau đớn tựa như muốn đánh nát từng sợi dây thần kinh trong người y, y chỉ có thể dùng hết sức lực cuối cùng, ngẩng đầu quyến luyến bi ai nhìn người này.
Ta nguyện ý.
Chỉ là ta không tin..
Ta không tin ngươi tàn nhẫn với ta như thế.
Ta không tin ngươi không có chút thật lòng nào với ta.
Kỳ Tiêu nhìn người trước mặt, tầm mắt y dần trở nên mơ hồ, dường như y nhìn thấy người kia đang tiến lại gần, mỗi đêm trong giấc mộng, giọng nói quen thuộc dịu dàng dỗ y vào giấc ngủ, lần nữa nhẹ nhàng vang lên bên tai y.
“Hiện tại ta sẽ tiễn ngươi đi gặp cha mẹ ngươi.”
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Cuối cùng Kỳ Tiêu không kiên trì nổi nữa, y cảm thấy quá mệt mỏi, quá khó khăn, quá đau đớn..
Không muốn tiếp tục kiên trì nữa.
Không muốn tiếp tục phân biệt, nên yêu người nào, nên hận người nào.
Ta thực sự, thực sự, không muốn hận ngươi.
Nếu ta chết đi, có phải không cần đưa ra lựa chọn hay không?
Tất cả thứ ngươi cho ta, hôm nay ta đều trao lại cho ngươi.
Cái mạng này cũng cho ngươi.
Từ nay về sau, ta không nợ ngươi gì nữa.
Ánh sáng trong mắt Kỳ Tiêu theo dòng máu lạnh băng từng chút ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn tắt hẳn.
Y nhắm mắt lại.
Cha, nương, thật xin lỗi.
Ta vô dụng, không thể báo thù cho các ngươi.
Nhưng mà, ta khổ sở quá, mệt mỏi quá.
Các ngươi nhất định sẽ không trách ta, đúng không..
Lâm Tử Nhiên thu tay lại, nhìn thiếu niên gần như không có hơi thở ngã xuống đất, mặt ngoài thoạt nhìn lãnh khốc vô tình, nhưng trong lòng vô cùng hoảng hốt!
Lâm Tử Nhiên kinh hãi: “Y sẽ không phải chết thật đó chứ?”
Hệ thống: “Tạm thời thì không.”
Lâm Tử Nhiên: “Tạm thời là bao lâu, vết thương nghiêm trọng như vậy, còn cứu được không?”
Hệ thống: “Dựa theo cốt truyện thì hẳn là cứu được.”
Lâm Tử Nhiên: “Hẳn là??? ”
Lâm Tử Nhiên nổi giận!
Cậu dựa theo kịch bản mà làm, nhát kiếm vừa rồi đâm xuyên qua ngực, cũng thông qua thủ đoạn hấp thụ công lực mà dẫn hồn cổ vào thân thể mình! Đổi thành người bình thường mà thực hiện thao tác này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, đối với Kỳ Tiêu mà nói cũng là cửu tử nhất sinh!
Để lấy hồn cổ ra, Lan Quân Hà và Kỳ Tiêu tất phải có một trận chiến.
Nhưng Kỳ Tiêu thân mang linh cốt, lại có vầng hào quang vai chính mới có thể đại nạn không chết, chính mình đánh cược điểm này mới vô tình xuống tay, kết quả mẹ nó hệ thống nói hẳn là không chết được.
Tức là vẫn có khả năng chết?!
Lâm Tử Nhiên tức khắc có chút luống cuống.
Nhưng nếu cậu không xuống tay tàn nhẫn, sao có thể lừa được Kỳ Tiêu, khiến y mất hết hy vọng vào cậu?
Ngay lúc cậu giãy giụa nội tâm, chợt bên tai vừa động, tiếng chém gϊếŧ bên ngoài đã tới gần.
Phượng Trạc đưa ra quyết định thật nhanh, sau khi nhận ra thân phận của cậu hắn liền quyết đoán lựa chọn tấn công trước, lúc này cậu mới bị Kỳ Tiêu đánh một cái trở tay không kịp.
Lâm Tử Nhiên đảo mắt, nhìn thấy Phượng Trạc đến, thế là giả vờ bổ một kiếm vào người Kỳ Tiêu!
Con ngươi Phượng Trạc co rút, vươn tay, không chút do dự phóng ám khí vào kiếm của Lâm Tử Nhiên! Kiếm phong hơi lệch về một bên, tránh đi yết hầu Kỳ Tiêu, trong nháy mắt Phượng Trạc đã tới gần, mắt thấy người U Lan Cảnh tử thương thảm trọng khó mà địch lại, thủ hạ và cao thủ của Phượng Trạc đang tụ lại bên này.
Lâm Tử Nhiên không chút do dự quay đầu bỏ chạy!
Phượng Trạc vốn muốn đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Tiêu khắp người toàn là máu nằm trên mặt đất, gần như ngừng thở, lập tức lộ ra thần sắc nôn nóng không thôi.
Hiện tại Kỳ Tiêu còn chưa thể chết được.
Ánh mắt hắn biến ảo một lát, cuối cùng không đuổi theo Lâm Tử Nhiên, bế Kỳ Tiêu lên, thấp giọng phân phó: “Ra roi thúc ngựa mời thái y tới đây!”
………………
Lâm Tử Nhiên hoàn thành nhiệm vụ, hốt hoảng bỏ chạy.
Kỳ thực tuy rằng cao thủ của Phượng Trạc lợi hại, nhưng muốn vây gϊếŧ cậu vẫn có chút khó khăn, thông thường đánh không lại thì có thể trốn, nhưng trạng thái hiện tại của Lâm Tử Nhiên thật sự rất tệ!
Bị đuổi gϊếŧ thập phần chật vật.
Cậu vừa chạy vừa kéo vạt áo của mình nhìn nhìn, bất quá chỉ trong nháy mắt mà hồn cổ đã bò tới vị trí trước ngực cậu, mấp máy dưới làn da.
Douma, thật sự rất tởm aaaa!
Mặc dù không thể nhìn thấy đây là loại sâu gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến có con sâu bò bò trong thân thể mình, Lâm Tử Nhiên cảm thấy ghê tởm muốn phun, nói thật, nếu không phải mạng của nhãi con, cậu tuyệt đối không hy sinh lớn như thế :)
Chết cũng chưa đáng sợ bằng cái này!
Mất đi phần lớn công lực, Lâm Tử Nhiên bắt đầu cảm thấy tay chân mình vô lực. Thứ ghê tởm này cũng thật biết chơi, mới tiến vào thân thể cậu mà đã hấp thu công lực của cậu rồi, tuy Lan Quân Hà có tu vi thâm hậu, trong lúc nhất thời suýt nữa cũng bị hồn cổ cắn nuốt, cho nên lúc này cơ thể thập phần suy yếu.
Không sai, hồn cổ còn hấp thu công lực của ký chủ làm chất dinh dưỡng!
Kỳ Tiêu chịu đựng nhiều năm như vậy mà vẫn có thể tu luyện đến mức này, có thể thấy thiên tài thật sự có khác..
Tuy vừa rồi Lâm Tử Nhiên thọc cho Kỳ Tiêu một nhát kiếm, lại hấp thu công lực của y, nhưng không có hồn cổ áp chế mới thực sự là thời điểm Kỳ Tiêu một bước lên trời!
Y có linh cốt, rất nhanh liền có thể tu luyện lại một lần nữa, bộc phát tiềm lực chân chính của y, đến lúc đó mới có tư cách đấu với U Trì một trận.
Ừm, nhưng tiền đề là Kỳ Tiêu có thể thuận lợi sống sót..
Lâm Tử Nhiên thập phần lo lắng.
Đám truy binh phía sau kiên quyết cắn chặt không buông, miệng vết thương trên bả vai Lâm Tử Nhiên lại bắt đầu rỉ máu.
Tiếng gió gào thét bên tai.
Đột nhiên cậu nghiêng người một cái, nhưng vẫn bị cọ qua cánh tay, vội vàng giơ kiếm lên đỡ, thập phần chật vật!
Loạn trong giặc ngoài, hiện giờ ngay cả mấy tên này cậu cũng không đánh lại, Lâm Tử Nhiên có chút nôn nóng, mắt thấy sắp ngăn không được, thì nhìn thấy mấy người trước mặt đột nhiên che cổ họng, một đám quỳ xuống mặt đất, phát ra âm thanh kukuku trong cổ họng.
Lâm Tử Nhiên tập trung nhìn.
Trên yết hầu bọn họ cắm một mảnh lá cây màu đen, một đám hai mắt trừng lên, trong chớp mắt không còn tiếng động.
Lâm Tử Nhiên nửa quỳ trên đất, sững sờ ngước mắt lên, sau đó một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên, trong xương cốt khẽ run rẩy.
Một người nam nhân mặc trường bào hắc y, mang đấu lạp màu đen.
Chậm rãi đi đến trước mặt cậu.
****