Chương 120

chương 120

08. Bầu trời tối dần.

Nơi phồn hoa, ta tới đây!

Lâm Tử Nhiên ngồi trên lưng ngựa, trong miệng ngâm nga tiểu khúc, chậm rãi thảnh thơi!

Để hoàn thành nhiệm vụ, Kỳ Tiêu đã sớm ra roi thúc ngựa rời đi.

Lâm Tử Nhiên cũng không vội, nhãi con nên đi phát triển tuyến tình cảm với vai chính công, cốt truyện của mình chưa tới, có thể trễ chút rồi đi cũng được. Bởi vậy một đường vui cười haha, thuận tiện nhìn ngắm cảnh sắc thế giới này, tâm tình hết sức vui vẻ.

Phong Xuyên thành cách tổng bộ U Lan Cảnh có chút xa, dọc đường phải đi qua các thành trấn nhỏ.

Mãi đến mười ngày sau, Lâm Tử Nhiên mới đến dưới Phong Xuyên thành.

Cậu dường như suy tư nhìn cổng thành cao ngất, Phong Xuyên thành ở Hải Hà Quốc được xem như tương đối giàu có, bởi vậy nó cũng là cứ điểm quan trọng nhất ở U Lan Cảnh.

Hải Hà Quốc đã sớm có ý định tiêu diệt U Lan Cảnh, nhưng lại nề hà U Lan Cảnh thập phần thần bí và ăn sâu bén rễ.

Vì thế Thái tử Phượng Trạc không tiếc lấy thân mạo hiểm, che giấu thân phận sáng lập Vô Vọng Lâu, đặc biệt tranh giành địa bàn với U Lan Cảnh. Sau lưng Vô Vọng Lâu có triều đình hỗ trợ, mấy năm nay phát triển rất nhanh vô cùng lớn mạnh, chậm rãi như tằm ăn lá dần ăn mòn thế lực U Lan Cảnh, đến nông nỗi U Lan Cảnh không thể không coi trọng.

Xác thực Phượng Trạc là một vị hoàng tử có ý tưởng, trải qua nhiều năm, nhiều đời hoàng đế cũng chưa thể nào hoàn toàn diệt trừ U Lan Cảnh, đơn giản là vì giang hồ và triều đình thế bất lưỡng lập, có một số việc rất khó nhúng tay trực tiếp… Nhưng hắn lại nghĩ đến biện pháp dùng giang hồ để giải quyết, nếu Vô Vọng Lâu có thể thành công thay thế U Lan Cảnh khống chế giang hồ, nhưng trên thực tế thì Vô Vọng Lâu được hoàng thất khống chế trong tay, giang sơn này mới chân chính kê cao gối mà ngủ.

Phong Xuyên thành rất lớn, xung quanh nơi này đều trải rộng nhãn tuyến của U Lan Cảnh và thám tử của Vô Vọng Lâu, chính là nơi binh gia giao phong, nhưng Lâm Tử Nhiên không có ý định hiện tại tiết lộ thân phận.

Kỳ Tiêu sẽ rất nhanh tìm cách liên hệ với Phượng Trạc, hai người hợp tác, Kỳ Tiêu giả vờ thất bại dẫn Lan Quân Hà xuống núi, sau đó Kỳ Tiêu sẽ cùng Phượng Trạc liên thủ gài bẫy chính mình... Đến lúc đó chính mình lại xuất hiện cũng không muộn.

Trong khoảng thời gian này không bằng nhân cơ hội hưởng thụ sinh hoạt.

Lâm Tử Nhiên tìm một khách điếm để ở, rảnh rỗi đi dạo phố, nhấm nháp mỹ thực, ngày tháng trôi qua vô cùng thích ý.

Vẫn là ở bên ngoài tự tại hơn nhiều!

Ở U Lan Cảnh, bất kể làm gì đều cảm thấy lo lắng đề phòng, một bên ngày ngày không thể yên tâm bảo hộ hài tử, một bên lo lắng lão đông tây U Trì gây chuyện.

Cẩn trọng nuôi 50 ngày trời! Lâm Tử Nhiên cảm thấy bản thân mình giống như một người cha già nhọc lòng, rốt cuộc cũng nuôi hài tử vào đại học, cuối cùng bản thân cũng có thể nghỉ ngơi, yên tâm cho hài tử yêu đương… Không khỏi lau nước mắt chua xót, thật là không dễ dàng mà!

………………

Kỳ Tiêu mặc một thân huyền y kính trang, dung mạo mỹ diễm sắc bén, mái tóc dài đen nhánh, y đeo một thanh trường kiếm bước vào tửu lầu.

Tiểu nhị thấy Kỳ Tiêu đi tới, lập tức nhiệt tình nói: “Khách quan mời vào trong, mời —— ”

Đang muốn đưa Kỳ Tiêu ngồi xuống, tầm mắt chợt lướt qua tấm lệnh bài bằng gỗ treo bên hông Kỳ Tiêu, ánh mắt lập tức thay đổi, xoay người dẫn Kỳ Tiêu lên phòng trên lầu hai, cung kính nói: “Xin đại nhân chờ một lát, Giả sứ giả đã sớm chờ ngài.”

Nói xong cung kính lùi lại bước ra ngoài, nhẹ nhàng.

Mười lăm phút sau, một nam tử gầy ốm mặc áo xám đi đến.

Nam nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nguyên nhân vì trọng thương chưa lành cho nên sắc mặt có chút tái nhợt, đúng là sứ giả Phong Xuyên thành Giả Thông, nửa tháng trước hắn thua trong tay một cao thủ thần bí của Vô Vọng Lâu.

Giả Thông nhìn khuôn mặt ngây ngô của Kỳ Tiêu, mày hơi nhíu lại, người thiếu niên này thoạt nhìn xinh đẹp quá mức, bộ dáng mới 17-18 tuổi, nhìn thế nào cũng không giống biết đánh nhau, bên trên làm sao lại phái một người trẻ tuổi xuống?

Lông còn chưa mọc hết, thì có thể làm cái gì?!

Tuy trong lòng không phục nhưng Giả Thông vẫn chắp tay, ngữ khí thường thường nói: “Gặp qua đại nhân.”

Kỳ Tiêu đảo mắt phượng, liếc mắt một cái liền nhìn ra Giả Thông không đặt chính mình vào mắt, bất động thanh sắc, trực tiếp mở miệng nói: “Ta đối với sự tình Phong Xuyên thành không có hứng thú, chỉ phụng mệnh tới gϊếŧ người làm Giả sứ giả bị thương. Giả sứ giả có thể nói cho ta biết đối phương là dạng người như thế nào không?”

Giả Thông cũng không cho rằng Kỳ Tiêu có thể gϊếŧ được đối phương, bất quá tên nhóc này thoạt nhìn tuổi trẻ khí thịnh, lại cầm lệnh bài của Lan Quân Hà, chính mình phải hảo hảo phối hợp, nếu hắn cũng thua, nói không chừng Lan Quân Hà đại nhân sẽ tự mình ra tay.

Nghĩ vậy, Giả Thông trầm ngâm nói: “Ta chỉ biết người nọ ở Vô Vọng Lâu, không biết tên họ cụ thể là gì, thoạt nhìn ước chừng mới 20 nhưng tu vi cao cường, ta giao thủ với hắn là việc ngoài ý muốn, đại nhân nhất thiết tuyệt đối không thể coi thường nếu không muốn thua trong tay hắn.”

Kỳ Tiêu nói: “Hắn ở đâu?”

Giả Thông khẽ dừng rồi nói: “Ta không biết, người này xuất quỷ nhập thần, trước đó chưa từng thấy qua, nhưng ta biết Phú Hải tiền trang kia chính là Vô Vọng Lâu, nếu tới đó, nói vậy người nọ sẽ xuất hiện cũng không nhất định.”

Kỳ Tiêu gật gật đầu, đứng lên.

Giả Thông ngoài ý muốn nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

Kỳ Tiêu: “Phú Hải tiền trang.”

Giả Thông ngẩn ra, thiếu niên này không khỏi sấm rền gió cuốn quá đi, sao không nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi? Hơn nữa bộ dáng lạnh lẽo tích chữ như vàng, làm Giả Thông có chút thấp thỏm.

Hắn thật sự không hiểu rõ Kỳ Tiêu, nhưng tuổi còn trẻ mà có thể cầm lệnh bài của Lan Quân Hà xuống núi, chỉ sợ thân phận ở U Lan Cảnh không bình thường; bởi vậy không dám chậm trễ, sợ Kỳ Tiêu không biết trời cao đất dày mà mất mạng, đến lúc đó chỉ chính mình cũng không thoát được tội… Vì thế vội vàng đi theo, đồng thời gửi tin tức để các đệ tử U Lan Cảnh khác đến đây đợi lệnh.

Kỳ Tiêu thuận tiện hỏi một người qua đường, sau đó đi về phía trước căn bản không thèm liếc mắt nhìn Giả Thông bên cạnh cái nào.

Giả Thông có chút không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Không bằng đại nhân về phân đà nghỉ tạm một chút, không cần phải gấp như vậy, tình huống nơi này phức tạp không thể nói rõ trong chốc lát, để ta giải thích một phen rồi ra tay cũng chưa muộn.”

Kỳ Tiêu không quay đầu nhìn lại, giọng nói nhàn nhạt: “Ta chỉ tới gϊếŧ người, các sự tình khác ta không quan tâm, làm phiền Giả sứ giả lo lắng.”

Giả Thông: “…..” Gϊếŧ người thì không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ta sợ ngươi bị gϊếŧ aaa!

Trong khi nói chuyện, Kỳ Tiêu đã tới trước cửa tiền trang.

Hộ viện trước cửa nhận thức Giả Thông, vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng đề phòng nói: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Kỳ Tiêu tiến lên một bước, mắt phượng ẩn chứa tia lãnh quang, khóe môi cong lên, không nói một lời tung chưởng đánh bay đối phương ra ngoài!

Hộ vệ kia tức khắc ngã xuống đất không dậy nổi, phun ra một búng máu tươi, hành động của Kỳ Tiêu lập tức khiến những người khác chú ý, một đám người lập tức lao về phía này, bao vây lấy Giả Thông và Kỳ Tiêu! Trong số đó không ít người ánh mắt hàm chứa tinh quang, bước đi trầm ổn, nhìn vào là biết người có võ công tu vi cao cường.

Giả Thông trọng thương chưa lành lộ ra thần sắc ngưng trọng, có chút buồn rầu Kỳ Tiêu tuổi trẻ khí thịnh, hành sự không biết nặng nhẹ, nào có ai không nói một lời liền đánh tới cửa, không tránh khỏi quá mức tự tin!

Ngay tại thời điểm Giả Thông chuẩn bị ra tay.

Kỳ Tiêu duỗi tay rút thanh kiếm sau lưng ra, thần sắc đạm mạc cầm kiếm đứng đó.

Những người đó nhìn thấy tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh đứng trước mặt Giả Thông, chỉ cảm thấy y không biết trời cao đất dày, lại dám tới nơi này giương oai, cười lạnh cũng phải cho y biết một chút nhan sắc.

Kỳ Tiêu chợt động.

Một đạo tàn ảnh xẹt qua.



Mọi người ngơ ngẩn.

Thân ảnh Kỳ Tiêu nhanh đến mức gần như không thể bắt giữ bằng mắt thường, chờ khi y quay lại chỗ cũ, giọt máu tươi từ đầu mũi kiếm chậm rãi nhỏ xuống đất. Vài giây sau, Giả Thông nhìn đám người trước mặt tất cả đều ngã xuống đất phát ra tiếng kêu vang thảm thiết chói tai, sắc mặt không khỏi tái nhợt, hàn khí nổi lên từ lòng bàn chân, giống như có gai đâm sau lưng.

Mặc dù không giao thủ cùng Kỳ Tiêu, nhưng chứng kiến một màn Kỳ Tiêu ra tay vừa rồi, chính mình ở thời kỳ toàn thịnh cũng không thể tiếp chiêu được.

Đây nào phải mao đầu tiểu tử đẹp mà không xài được, này rõ ràng là một khuôn mặt mỹ diễm máu lạnh như Tu La!

Trong lòng Giả Thông cảm thấy may mắn không thôi, cũng may vừa rồi mình không bất kính với vị đại nhân này.

Lan Quân Hà đại nhân phái người tới, sao có thể là phế vật được?

Kỳ Tiêu thu kiếm vào vỏ, khẽ cười một tiếng: “Ba ngày sau, ta muốn chiến một trận với người làm Giả sứ giả bị thương tại đây; nếu hắn không dám xuất hiện, ta sẽ huyết tẩy tất cả người ở Vô Vọng Lâu này.”

Sau đó xoay người rời đi.

Giả Thông liếc mắt nhìn những người đó một cái rồi vội vàng đi theo Kỳ Tiếu, lúc này mới hoàn toàn chịu phục!

………………

Màn đêm buông xuống.

Trong một căn nhà ở Phong Xuyên thành, ánh nến chiếu sáng màn đêm tăm tối, nam tử tuấn mỹ khoanh tay đứng ở trong phòng, đầu đội ngọc quan, phong thần tuấn tú, đôi mắt như sao trời, giơ tay nhấc chân mang theo khí thế tự phụ.

Hắn lẳng lặng nghe thủ hạ báo cáo, khẽ gật đầu rồi mỉm cười: “Ta đã biết.”

Thuộc hạ cung thanh nói: “Điện hạ, ba ngày sau ngài phải ứng chiến sao?”

Phượng Trạc đang muốn trả lời thì đột nhiên ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Ngươi lui xuống trước đi, ta cần phải suy xét một chút.”

Thuộc hạ nói: “Vâng.”

Sau đó xoay người đóng cửa rồi rời đi.

Tầm mắt Phượng Trạc dừng ở ánh nến trong phòng, ánh nến kia thật sự rất nhẹ rất nhẹ, Phượng Trạc mở miệng cười nói: “Không biết là vị bằng hữu nào, không ngại ra gặp một chút.”

Một tiếng kẽo kẹt.

Cửa sổ khép hờ bị đẩy ra, một bóng người thon dài nhanh nhẹn nhẹ nhàng rơi xuống đất, mặt mày Kỳ Tiêu lăng liệt, nhàn nhạt nhìn Phượng Trạc, đôi môi cong lên hài hước nói: “Xem ra, ngươi không chỉ là một võ sĩ bình thường.”

Phượng Trạc ngưng thần nhìn Kỳ Tiêu, tuy thiếu niên trước mặt có một khuôn mặt quá mức mỹ lệ, rất dễ dàng khiến người ta thả lỏng cảnh giác, nhưng vừa rồi hắn triển lộ thân thủ, chính mình cũng không dám khinh thường.

Trông mặt mà bắt hình dong mới là nguy hiểm nhất, mà hắn sẽ không phạm phải loại sai lầm như vậy.

Phượng Trạc khẽ cười: “Nói ba ngày sau tái chiến, hiện tại các hạ tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ chờ không nổi?”

Kỳ Tiêu hơi nheo mắt.

Trước khi tới, kỳ thực y đã nghiên cứu rất kỹ về Vô Vọng Lâu, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy Phượng Trạc mới tin sau lưng Vô Vọng Lâu có bối cảnh triều đình; hơn nữa bản thân Phượng Trạc thân phận tôn quý, xem ra hôm nay đi một chuyến gặp kinh hỉ ngoài ý muốn.

Nếu là kẻ thù của U Lan Cảnh vậy đó là bằng hữu của mình, lấy sức bản thân mình muốn gϊếŧ Lan Quân Hà là rất khó, nhưng nếu có Phượng Trạc giúp đỡ, thì không phải là việc không có khả năng.

Kỳ Tiêu cong môi, cười nhẹ nói: “Ta tới đây, là muốn giao dịch với ngươi một việc.”

Phượng Trác nhướn mày: “Ồ?”

Kỳ Tiêu nhẹ giọng nói: “Trận chiến ba ngày sau, ta có thể giả vờ thua ngươi.”

Vẻ mặt Phượng Trạc như suy tư điều gì đó, khóe miệng nhếch lên cười như không cười: “Ngươi tin rằng ta không thắng được ngươi?”

Kỳ Tiêu khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng, nói từng chữ một: “Ngươi đánh thắng ta hay không không quan trọng, quan trọng là ta không phải kẻ thù của ngươi, ngược lại ta có mục đích giống ngươi, chính là tiêu diệt Lan Quân Hà và U Lan Cảnh.”

“Nếu ta thua bởi ngươi, Lan Quân Hà nhất định sẽ tự mình ra tay, đến lúc đó ta cùng ngươi liên thủ hợp lực gϊếŧ hắn, ta mang ngươi gϊếŧ vào U Lan Cảnh, tiện thể tiêu diệt U Lan Cảnh không phải là không có khả năng.”

Nụ cười trên mặt Phượng Trạc từ từ phai nhạt, ánh mắt càng thêm ngưng trọng, lạnh lùng nhìn Kỳ Tiêu nói: “Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?”

Kỳ Tiêu cười cười: “Quy củ ở U Lan Cảnh rất nghiêm ngặt, thủ đoạn đối với phản đồ điện hạ hẳn là biết, nếu ta ủ mưu với ngươi bị phát hiện, tuyệt đối chỉ có đường chết, chẳng lẽ như vậy còn không đủ thủ tín với ngươi sao? Huống hồ chuyện tốt như vậy, điện hạ thử một lần cũng không có hại gì.”

Y khẽ ngừng, nắm lấy lệnh bài bên hông trực tiếp ném về phía Phượng Trạc! Nhướn mày cười nói: “Đây là tín vật, giao cho ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể hướng U Lan Cảnh tố giác ta, như vậy xem như có thành ý rồi đi?”

Phượng Trạc vung tay lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy lệnh bài, bình tĩnh nhìn y hồi lâu, bỗng nhiên khẽ mỉm cười nói: “Ngươi có thù oán với Lan Quân Hà?”

Ánh mắt Kỳ Tiêu lạnh lùng.

Phượng Trạc cũng lộ ra thần sắc thản nhiên, chậm rãi cười nói: “Được thôi, tạm tin ngươi một lần.”

………………

Lâm Tử Nhiên ngồi trong tửu lâu nhàn nhã thảnh thơi ăn mỹ thực.

Lúc này hẳn là Kỳ Tiêu đã gặp mặt Phượng Trạc, hai người nhất kiến chung tình hấp dẫn lẫn nhau! Sau đó bắt đầu liên thủ bàn kế gϊếŧ mình!

Bất quá Lan Quân Hà tốt xấu gì cũng là tiểu Boss, chưa đến mức dễ bị đánh bại như vậy.

Trong nguyên cốt truyện là thế này: Sau khi Kỳ Tiêu xuống núi liên thủ cùng Phượng Trạc, y cố ý thua bởi Phượng Trạc để dẫn Lan Quân Hà xuống núi. Ngay từ đầu Lan Quân Hà cũng không biết âm mưu của bọn họ, thật sự cho rằng Phượng Trạc làm Kỳ Tiêu bị thương, phẫn nộ muốn đi gϊếŧ Phượng Trạc, nhưng lại rơi vào bẫy của Kỳ Tiêu và Phượng Trạc, bị hai người cùng liên thủ vây gϊếŧ!

Đối mặt với những đòn công kích dày đặc nguy hiểm từ hai người, Lan Quân Hà lập tức nhận ra đây là một âm mưu, nhưng lúc này hồn cổ còn chưa lấy ra, hắn còn chưa thể chết được; trên thân kiếm Lan Quân Hà bôi tôi độc, hắn làm Phượng Trạc bị thương dẫn đến tính mạng của Phượng Trạc bị đe dọa, Kỳ Tiêu vì cứu Phượng Trạc mà không thể không rời đi.

Thấy Kỳ Tiêu lo lắng cho Phượng Trạc như thế, Lan Quân Hà vội vàng thay thân phận Thanh y đuổi theo, Kỳ Tiêu đối mặt với Thanh y không hề giấu giếm, nói ra hết kế hoạch của mình cho hắn nghe. Tâm tình Lan Quân Hà phức tạp nhưng vẫn giả làm Thanh y làm bạn bên cạnh Kỳ Tiêu, thấy Phượng Trạc gặp nguy hiểm liền đưa thuốc giải để Kỳ Tiêu đưa cho Phượng Trạc.

Kỳ Tiêu cứu Phượng Trạc, cảm tình vai chính công thụ lần nữa tăng lên.

Lúc này, thủ hạ của Lan Quân Hà cũng đang đuổi gϊếŧ bọn họ, cuối cùng Lan Quân Hà cũng tìm được cơ hội lấy được hồn cổ, khiến Kỳ Tiêu bị trọng thương. Kỳ Tiêu không biết mục đích thực sự của Lan Quân Hà là gì, nhưng càng hận hắn thấu xương.

U Trì giận tím mặt khi biết hồn cổ bị lấy ra, cho nên tự mình xuống núi bắt Lan Quân Hà trở về.

Trải qua bao trắc trở Kỳ Tiêu bắt đầu hắc hóa, một lần nữa tu vi tiến bộ vượt bậc, rất nhanh cùng Phượng Trạc gϊếŧ vào U Lan Cảnh, sau khi xử lý U Trì, chính tay đâm chết kẻ thù.

Lâm Tử Nhiên xem xong cốt truyện, yên lặng chờ mình lên sân khấu.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần mình đi gϊếŧ Phượng Trạc trước, làm Phượng Trạc bị thương sau đó lấy thuốc giải đưa cho Kỳ Tiêu, xúc tiến cảm tình công thụ, rồi lại đả thương Kỳ Tiêu, lấy ra hồn cổ, tiếp đó là có thể trở về chờ chết!

Hoàn mỹ!

Lâm Tử Nhiên: “Không biết bây giờ nhãi con và Phượng Trạc nói yêu đương như thế nào rồi, khuyết điểm lớn nhất của trò chơi này là không có góc nhìn của thượng đế, tôi mãnh liệt đề nghị mấy người tăng thêm điểm này!”



Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên: “Hôm nay chính là lúc bọn họ quyết chiến với nhau đi? Ây, tôi muốn đi xem nhưng không quá thích hợp, tưởng tượng đến việc nhãi con vì diễn kịch mà bị thương, tôi liền đau lòng!”

Hệ thống: “Còn tốt đi.”

Lâm Tử Nhiên: “Cậu đúng là một hệ thống lạnh nhạt.”

Hệ thống: “……”

Trong trận quyết chiến hôm nay, Kỳ Tiêu sẽ phản bội, hợp tác với Phượng Trạc tàn sát người U Lan Cảnh hầu như không còn! Một mình y giả vờ không địch lại nổi cho nên rời đi, sau đó sai người truyền tin về U Lan Cảnh lừa chính mình xuống núi.

Hì hì, nhưng hẳn là Kỳ Tiêu không ngờ tới mình đã sớm xuống núi.

Thế giới này không có internet cũng không có điện thoại di động, xe ngựa rất chậm, một đi một về, đúng là thời cơ tốt để phát triển cảm tình Kỳ Tiêu và Phượng Trạc.

Mỗi ngày Lâm Tử Nhiên đều ngóng trông cảm tình của họ thuận lợi, cả ngày giống như paparazzi đi khắp nơi, thật muốn nhìn xem liệu hai người bọn họ có tiến triển hay không, thật đúng là bị cậu nhìn thấy Kỳ Tiêu lén lút ra vào phủ Phượng Trạc, thầm nghĩ lần này ổn!

Nhất định là bọn họ đang yêu đương!

………………

Phượng Trạc nhìn thiếu niên ôm kiếm trước mặt, quan tâm hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”

Lần trước quyết đấu, vì biểu diễn quá thật, Kỳ Tiêu mang vết thương trở về.

Giọng Kỳ Tiêu thanh lãnh: “Không đáng ngại.”

Phượng Trạc liền không hỏi nữa, hẳn hỏi chỉ là theo phép lịch sự mà thôi, tuy rằng thời gian quen biết không dài, nhưng thiếu niên này lòng dạ thâm sâu, tính cách hung ác... Càng hiểu nhiều càng kiêng kỵ, bất quá động cơ của Kỳ Tiêu thì Phượng Trạc không hề hoài nghi.

Hắn từng dò hỏi sự tình về Kỳ Tiêu, nhưng đối với chuyện của mình Kỳ Tiêu giữ kín như bưng, nhưng có một điều mà Phượng Trạc có thể nhìn ra được, Kỳ Tiêu không đội trời chung với Lan Quân Hà.

Cái này đối với hắn là một chuyện tốt.

Có lẽ đây là thời cơ tuyệt hảo để diệt trừ U Lan Cảnh.

Hắn và Kỳ Tiêu đều đang lợi dụng lẫn nhau, nhưng không có quan hệ, vốn dĩ đều vì ích lợi, theo nhu cầu mà thôi.

Kỳ Tiêu nói: “Người mang tin tức ra ngoài đã gần hai mươi ngày, hẳn là Lan Quân Hà rất nhanh liền tới.”

Phượng Trạc mỉm cười: “Ừm, ta đã biết.”

Năm ngày sau.

Lâm Tử Nhiên nhận được tin tức từ thủ hạ, một đi một về, vừa vặn thời gian trên đường. Cậu cầm bức thư suy tư, thật ra hiện tại ra tay rất vừa vặn, sẽ không bị hoài nghi, bọn họ nhất định cho rằng cậu xuống núi.

Lâm Tử Nhiên cân nhắc một lúc, nghênh ngang đi vào phân đà Phong Xuyên thành.

Bởi vì trận ước chiến trước đó Kỳ Tiêu bại trận, U Lan Cảnh bị tổn thất nặng nề chỉ còn lại vài người nên cổng thành vẫn luôn đóng chặt, không khí ngưng trọng. Lâm Tử Nhiên đến tức khắc khiến những thủ hạ may mắn còn sống thập phần kích động, làm người ta phấn chấn nhân tâm.

Kỳ Tiêu ngồi trong phòng, nhận được tin tức, lập tức cung kính ra đón, sắc mặt y có chút tiều tụy tái nhợt nói: “Ta làm việc bất lợi, không thể gϊếŧ được đối phương, thỉnh sư thúc trách phạt.”

Lâm Tử Nhiên lạnh lùng liếc y một cái, theo lý thuyết, chính mình nên trừng phạt Kỳ Tiêu, mấy năm nay chính mình cũng không ít lần đánh hài tử, nhìn bộ dáng này của Kỳ Tiêu cũng sẵn sàng nhận đánh.

Nhưng mà —— lúc trước đánh người là trợ giúp y tu luyện, hiện tại không cần phải vậy, Kỳ Tiêu có thương tích trong người, chính mình sao có thể hạ thủ đánh hài tử!

Cậu không phải kẻ cuồng đánh người.

Lâm Tử Nhiên phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng: “Phế vật!”

Sắc mặt Kỳ Tiêu trở nên trắng bệch.

Lâm Tử Nhiên lại hỏi: “Người Vô Vọng Lâu ở đâu?”

Nghĩ đến cốt truyện phải đi, có chút gấp không chờ nổi.

Biểu tình Kỳ Tiêu không đổi, trong lòng có chút khẩn trương, y cung thanh nói: “Ta đưa ngài đi.”

Kỳ Tiêu dẫn Lâm Tử Nhiên vào chỗ ở của Phượng Trạc, nhìn đại môn màu đỏ phía trước, nói: “Chỗ này là cứ điểm của Vô Vọng Lâu.”

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên đạm mạc, trực tiếp bước tới đẩy cửa đi vào, nhưng bên trong trống rỗng, thế nhưng không có người nào cả!

Cậu quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Tiêu.

Kỳ Tiêu cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, phảng phất vô cùng ngoài ý muốn nói: “Ta cũng không biết tại sao.”

Nhưng vào lúc này, Phượng Trạc từ bên trong đi ra.

Hắn ngước mắt nhìn về phía nam tử trước mặt.

Nam tử một thân hắc y, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt tuấn nhã, nhìn không ra tuổi tác cụ thể, nhưng đôi mắt sâu thâm thúy đen nhánh như mực, khí chất thanh lãnh như tiên, đây chính là Lan Quân Hà hiện giờ đang quản lý U Lan Cảnh.

Vì không để các thủ hạ bị thương, hắn đã sớm bảo những người khác rời đi, một mình đợi ở đây.

Ánh mắt Phượng Trạc ngưng trọng, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt: “Đây là?”

Lâm Tử Nhiên khẽ liếc hắn một cái, thần sắc lãnh đạm, đặc biệt khí phách: “Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu tổn thương người U Lan Cảnh ta thì phải có giác ngộ trả giá bằng mạng sống.”

Dứt lời trực tiếp rút kiếm, không nói hai lời liền ra tay!

Phượng Trạc đã sớm chuẩn bị, thong dong ứng đối đánh với Lâm Tử Nhiên.

Lan Quân Hà là cao thủ chỉ đứng sau U Trì ở U Lan Cảnh! Nghe nói tu vi cao cường, rất ít người nhìn thấy hắn ra tay gϊếŧ người, người cùng hắn giao thủ càng không có —— bởi vì tất cả bọn họ đều đã chết.

Ánh mắt Lâm Tử Nhiên lạnh lùng, chiêu thức sắc bén, bộ dáng lãnh khốc đương trường muốn gϊếŧ Phượng Trạc!

Nhưng kỳ thực trong lòng cậu rất căng thẳng, bởi vì trận chiến này rất khó đánh.

Trong chốc lát giữa hai người bọn họ đã giao thủ mười mấy chiêu.

Một kiếm của Lâm Tử Nhiên cắt qua bả vai Phượng Trạc, vẩy ra một hàng máu tươi! Mắt thấy Phượng Trạc liên tục lùi lại phía sau, chợt một tiếng xé gió sắc bén từ phía sau thổi tới, Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ rốt cuộc cũng tới!

Cậu đột nhiên nghiêng người né tránh, vừa quay đầu nhìn liền thấy thần sắc thiếu niên lạnh băng, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương, không chút do dự xuất kiếm gϊếŧ về phía cậu!

*****